Chapter 63
Trong căn nhà của Jongseong, có một góc nhỏ mà anh luôn giữ gìn bằng tất cả sự dịu dàng còn sót lại trong trái tim — một góc ký ức dành riêng cho Hana.
Không phải điều gì hoành tráng hay trưng bày lộng lẫy, chỉ là một góc tủ kính nhỏ, lọt thỏm giữa không gian rộng lớn và yên ắng của ngôi nhà. Nhưng với Jongseong, đó là nơi chứa đựng cả một thế giới.
Bên cạnh chiếc tủ là một lọ hoa tươi luôn được thay mới mỗi tuần. Tùy vào mùa, anh chọn lavender, mẫu đơn hay baby's breath — những loài hoa mà Hana từng nói cô yêu thích nhất. Có hôm, anh lặng lẽ ngồi hàng giờ chỉ để chọn được nhành hoa đẹp nhất, như thể nếu lơ là một chút, ký ức về cô cũng sẽ tàn phai theo.
Bên trong tủ là những món đồ nhỏ nhưng mang giá trị vô hạn.
Tấm ảnh của Hana được đặt ngay ngắn trong khung gỗ mộc mạc, không hoa văn cầu kỳ, không cần trang trí rườm rà. Chỉ có nụ cười rạng rỡ của cô — đôi mắt ánh lên niềm vui, gò má ửng hồng, mái tóc buông nhẹ qua vai. Đó là nụ cười đã thay đổi cả thế giới của anh, là khoảnh khắc anh từng nghĩ sẽ được nhìn thấy mỗi ngày cho đến cuối đời.
Bên cạnh khung ảnh là những cuộn polaroid cũ đã hơi phai màu, lưu giữ từng mảnh ký ức ngọt ngào: Hana ôm chú mèo nhỏ trên ban công buổi sáng; Hana ngủ gật trên vai anh trong xe; hay bức ảnh chụp vội khi cả hai cùng mặc đồ đôi mà chẳng ai dám đăng lên mạng. Mỗi bức ảnh đều có ngày tháng được ghi sau lưng, như một cách để anh níu giữ thời gian — dù chỉ là trong vài inch vuông giấy ảnh.
Anh cũng đặt ở đó chiếc vòng cổ mảnh mà Hana từng đeo, món quà sinh nhật anh tự tay làm. Mặt dây chuyền nhỏ hình mặt trăng bạc đã trầy đôi chút, bởi anh từng nắm chặt nó trong lòng bàn tay suốt nhiều đêm — những đêm dài vắng cô, nơi chỉ có tiếng kim đồng hồ và nỗi cô đơn gặm nhấm từng suy nghĩ.
Một góc khác trong tủ là nơi đặt cuốn nhật ký cũ, gáy sổ đã sờn, giấy hơi ố vàng. Đó là nơi Jongseong lặng lẽ ghi lại những ngày tháng bên Hana: những lần hẹn hò vụng trộm, những lần anh loay hoay học nấu món mới để gây bất ngờ cho cô, hay những đêm nằm cạnh nhau, chỉ nghe nhịp tim hòa nhịp trong bóng tối. Không ai đọc cuốn sổ đó, trừ anh — vì từng dòng chữ, từng dấu chấm câu trong đó, đều là dành riêng cho một người.
Và cuối cùng, là một bức thư. Một lá thư không người nhận.
Anh đã viết nó ngay sau khi Hana rời đi, bằng tất cả nỗi đau, hoảng loạn và trống rỗng mà ngôn từ không thể chạm tới. Bức thư ấy được gấp gọn, đặt trong một phong bì trắng không ghi địa chỉ, không đề tên — vì chẳng còn nơi nào để gửi đi, ngoài tim anh.
Mỗi khi những ký ức dội về như thủy triều, khi nỗi nhớ trở nên nặng nề không thể thở nổi, Jongseong thường ngồi lặng trước góc tủ ấy. Không bật đèn, không bật nhạc. Chỉ ngồi đó — như thể chỉ cần im lặng đủ lâu, Hana sẽ bước ra từ trong bức ảnh, mỉm cười, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Và trong những giây phút ấy, dù chỉ là tưởng tượng...
Anh lại được sống bên cô, thêm một lần nữa.
Jongseong ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt dừng lại trên tấm hình của Hana trong khung ảnh nhỏ. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên khung ảnh, ngón tay anh lần theo đường nét trên khuôn mặt cô, như thể có thể chạm vào cô qua lớp kính lạnh lẽo. Anh khẽ thở dài, giọng nói trầm ấm vang lên trong đêm tĩnh lặng:
- Hana, em biết không? Anh vừa mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ lắm...
Giọng anh trầm lắng, vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.
- Trong giấc mơ đó, anh không phải là Jay của ENHYPEN, em cũng không phải là Hana của LUNARIA, chúng ta chỉ là những cô cậu sinh viên đại học đang trải qua những tháng ngày đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Không có ánh đèn sân khấu,không ai biết chúng ta là ai, không có những rào cản vô hình buộc chúng ta phải giấu giếm tình yêu này. Chúng ta chỉ là hai con người bình thường giữa phố xá tấp nập, có thể thoải mái nắm tay nhau đi giữa phố đông mà không cần lo lắng điều gì. Anh dắt em vào một tiệm bánh nhỏ, chọn cho em loại bánh mà em thích nhất. Em cười rạng rỡ khi cắn miếng đầu tiên, rồi lại mè nheo bắt anh thử xem có ngon không.
- Anh đã nắm tay em... không phải lén lút trong bóng tối, mà là giữa phố đông người, tự do như bao cặp đôi khác. Chúng ta cùng nhau bước qua những con đường rực rỡ ánh đèn, qua những góc phố nhỏ tấp nập tiếng cười nói. Em cười rạng rỡ, hạnh phúc như một đứa trẻ, còn anh thì chỉ muốn giữ khoảnh khắc ấy mãi mãi.
- Rồi giữa quảng trường nhộn nhịp, ngay dưới ánh đèn lung linh, anh bất ngờ bế thốc em lên. Em ngạc nhiên đến mức mắt tròn xoe, hai tay bám chặt lấy vai anh, lúng túng nhìn quanh xem mọi người có đang hướng mắt về chúng ta không. Nhưng lúc ấy, thế giới này tưởng chừng như chỉ còn lại hai ta.
- Em đỏ mặt, có chút ngại ngùng, nhưng rồi ánh mắt chúng ta tìm đến nhau, tràn ngập yêu thương và khao khát. Không chút chần chừ, em cúi xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn — một nụ hôn dịu dàng mà đầy say đắm. Không còn phải vội vàng như bấy giờ, không cần che giấu, không sợ ánh mắt dõi theo hay những lời bàn tán. Chỉ có anh và em, giữa thế gian rộng lớn này, tự do yêu nhau như những người bình thường ngoài kia.
Jongseong cười khẽ, nhưng trong mắt anh lại ánh lên một nỗi buồn khó tả. Anh khẽ nghiêng đầu, tựa vào tấm ảnh như thể đang tựa vào cô.
- Anh đã không muốn tỉnh dậy, Hana à.
Giọng anh lạc đi một chút, như một lời thì thầm chỉ dành riêng cho cô.
- Nhưng rồi anh nhận ra... Dù có mơ bao nhiêu lần đi nữa, thì thực tại vẫn là thực tại. Chúng ta vẫn phải trốn tránh, vẫn phải lén lút từng khoảnh khắc. Anh ước gì có thể sống trong giấc mơ đó mãi mãi, nơi mà anh có thể yêu em một cách bình thường nhất.
- Hana à... em có đang nhìn thấy không? Anh vẫn ở đây, vẫn nhớ em, vẫn yêu em như ngày đầu tiên.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm lay động cánh hoa trong lọ. Jongseong khẽ mỉm cười. Dù Hana không còn ở đây nữa, nhưng trong trái tim anh, cô chưa bao giờ rời đi.
Ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, chỉ còn lại ánh đèn mờ hắt vào căn phòng nhỏ, nơi một chàng trai vẫn ngồi đó, lặng lẽ ôm lấy hình bóng người con gái mà anh yêu.
Jongseong vẫn duy trì những thói quen cũ, những thói quen mà lẽ ra phải có hai người mới trọn vẹn.Mỗi sáng, anh vẫn chuẩn bị hai ly cà phê — một ly đen cho anh, một ly matcha latte cho Hana. Anh đặt ly của cô ở phía đối diện bàn ăn, rồi lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê của mình, như thể cô vẫn đang ngồi đó, nhẹ nhàng khuấy ly latte với nụ cười dịu dàng.
Hôm nay là một ngày dài. Lịch trình kín mít khiến Jongseong kiệt sức, nhưng thay vì cảm thấy mệt mỏi, anh lại thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Đường phố Seoul rực rỡ ánh đèn, nhưng với anh, tất cả chỉ là những mảng sáng mờ nhạt không chút ấm áp. Khi bước vào căn hộ, bản năng khiến anh bất giác cất tiếng:
- Anh về rồi đây.
- Anh về muộn quá đấy.
Anh sững người. Cả căn phòng vẫn yên ắng, nhưng trong tâm trí anh, Hana đang đứng đó, ngay trước cửa, khoanh tay nhìn anh với ánh mắt trách móc nhưng đầy dịu dàng.
Jongseong cố gắng mỉm cười. Anh tháo giày, bước vào phòng khách, và vẫn thấy Hana đang đứng đó, mặc chiếc áo len rộng thùng thình mà cô thích, mái tóc hơi rối vì vừa ngủ dậy.
- Lại làm việc quá sức nữa đúng không? Đã bảo phải ăn uống đầy đủ cơ mà.
Jongseong bật cười khe khẽ, lặng lẽ cởi áo khoác rồi ngồi xuống sofa. Anh ngẩng đầu lên, và trong ảo giác của mình, Hana đang ngồi cạnh anh, tựa cằm lên vai anh như mọi khi.
- Để em pha trà cho anh nhé?
Jongseong gật đầu, nhưng khi quay lại nhìn, căn bếp vẫn trống rỗng. Không có tiếng bước chân, không có tiếng cốc chạm vào nhau, không có ai cả. Chỉ có anh một mình trong căn hộ rộng lớn.
Căn bếp nhỏ ngập tràn mùi thơm của những món ăn mà Hana từng thích. Jongseong đứng trước bếp, cẩn thận nêm nếm từng chút một, như thể vẫn còn ai đó đang chờ anh dọn bữa. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng cũng không còn như trước nữa — bởi vì chiếc ghế đối diện anh, nơi Hana từng ngồi, giờ đây mãi mãi trống rỗng. Anh đặt xuống hai chiếc bát như thói quen, một cho mình, một cho Hana. Tay anh thoáng run khi gắp một chút thức ăn vào bát của cô, dù biết rõ cô sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa. Nhưng thói quen này đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, như một cách để giữ cô bên cạnh, dù chỉ là trong tưởng tượng.
- Em nói em thích ăn nhạt nên anh không bỏ nhiều muối vào đâu, em thử nếm xem canh đã vừa chưa
- Hôm nay nhóm có buổi tập dài, Sunoo cứ than thở mãi, còn Jungwon thì lúc nào cũng nghiêm túc như một ông cụ non. Mấy đứa nhỏ này trước giờ vẫn luôn dễ thương vậy đấy.
- Sunghoon thì bị trêu vì mặc áo len lỗi mốt, bọn anh cứ cười suốt buổi sáng mà không ngừng nổi. Bây giờ bụng anh vẫn còn đau vì cười nhiều quá đây này.
- Ah, còn nữa, hôm nay anh thấy một bé mèo lông trắng trên đường về. Nó cứ nhìn anh mãi, làm anh nhớ đến lúc em vừa dịu dàng vuốt ve bé mèo vừa nói em muốn nuôi mèo nhưng vì quá bận rộn nên không thể. Nếu em còn ở đây, chắc giờ nhà mình đã có một bé mèo nhỏ rồi nhỉ?
Dù anh có nói bao nhiêu, cũng chỉ có sự im lặng đáp lại anh.
Jongseong cúi đầu, tiếp tục bữa ăn đơn độc của mình. Những câu chuyện vẫn tiếp tục, dù chỉ có mình anh nói. Nhưng anh vẫn sẽ kể, vẫn sẽ giữ thói quen này—vì chỉ có như vậy, anh mới cảm thấy Hana đang lắng nghe anh, dù ở một nơi mà anh không thể chạm tới.
Đêm khuya, căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn ánh sáng vàng dịu từ chiếc đèn ngủ đầu giường hắt xuống một góc nhỏ. Không gian vắng lặng đến mức Jongseong có thể nghe rõ cả tiếng nhịp tim mình đập trong lồng ngực, chậm rãi và nặng nề.
Anh nằm nghiêng, mắt hướng về phía bên giường còn lại — nơi lẽ ra Hana vẫn đang nằm đó, quấn trong chiếc chăn bông yêu thích, mái tóc xõa dài phủ lên gối và giọng nói nhỏ nhẹ thủ thỉ điều gì đó trước khi chìm vào giấc ngủ.
Anh đưa tay ra, chạm nhẹ lên mặt ga giường phẳng phiu và chiếc gối lạnh ngắt. Ngón tay anh khẽ run lên, lướt qua từng sợi vải, như đang cố hình dung cảm giác của làn da ấm áp mà anh từng thuộc về.
- Hôm nay anh lại làm việc quên ăn mất rồi...
Jongseong cười khẽ, giọng nói trầm ấm như đang trò chuyện với người vẫn còn bên cạnh.
- Nếu em ở đây... chắc chắn sẽ mắng anh ngay.
Câu nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến khóe mắt anh bất giác cay xè.
Anh im lặng một lúc lâu, lắng nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc từng nhịp một, hòa cùng sự tĩnh mịch đến quặn lòng của đêm. Trong đầu anh, hình ảnh Hana hiện lên rõ ràng — gương mặt đó, nụ cười đó, ánh mắt vừa dịu dàng vừa trách yêu khi anh lơ là chăm sóc bản thân.
- Lúc nãy anh có xem lại bộ phim mà chúng ta từng coi cùng nhau...
Giọng anh bỗng trầm xuống, như chạm vào một tầng cảm xúc sâu nhất.
- Vẫn nhớ hôm đó em đã khóc vì đoạn kết. Anh còn trêu em mít ướt... nhưng lần này xem lại, anh cũng khóc. Giống hệt như em ngày đó.
Anh cắn nhẹ môi, cố nuốt những rung cảm đang dâng trào trong lòng.
- Hana à... em có nhớ anh không?
Lần này, không có ai trả lời. Chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua khe cửa, và tiếng đồng hồ vẫn đều đặn vang lên, như lời hồi đáp lặng thinh của thế giới.
Jongseong nhắm mắt lại, kéo chăn lên ngang ngực, rồi vươn tay quàng nhẹ sang bên cạnh — nơi anh từng ôm trọn cả thế giới trong lòng. Dù giờ chỉ còn là không khí, nhưng động tác ấy đã trở thành thói quen, như thể trái tim anh chưa từng chấp nhận sự thật rằng cô đã rời xa.
- Ngủ ngon nhé, Hana. Anh yêu em.
Lời thì thầm ấy tan vào đêm như một câu chúc quen thuộc, như một nghi thức không thể thiếu mỗi tối, dù chẳng còn ai trả lời.
Jongseong vẫn kiên trì như vậy, từng ngày một. Khi nấu ăn, anh vẫn chuẩn bị hai phần — một mặn một nhạt, vì Hana thích ăn nhạt hơn anh. Khi xem phim, anh vẫn ngồi nghiêng người, nhường một khoảng trống trên sofa cho cô, dù nơi đó giờ chỉ có ánh sáng lặng lẽ từ màn hình và chiếc gối Hana từng tựa vào.
Khi đi ngủ, anh vẫn nằm sát mép giường, chừa lại một bên chăn và gối như thể chỉ cần quay đầu lại, anh sẽ thấy cô vẫn còn đang say ngủ bên cạnh, môi khẽ mỉm cười.
Bởi vì với anh, Hana chưa bao giờ thật sự biến mất.
Cô vẫn sống — trong từng chi tiết nhỏ, từng thói quen vụn vặt, từng đêm dài không ngủ.
Và anh... vẫn yêu cô như ngày đầu tiên. Như thể thời gian chưa từng mang cô đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store