ZingTruyen.Store

JAY FIC | NGƯỜI Ở LẠI

Chapter 64

ngokhanhhan

Lịch trình bận rộn cuốn Jongseong vào một vòng xoáy không ngừng nghỉ— những đợt comeback nối tiếp nhau, luyện tập, ghi hình, thu âm, rồi một chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới bắt đầu được khởi động. Từ sân khấu này đến sân khấu khác, những chuyến bay dài liên tục tới các quốc gia khác nhau, anh gần như không có thời gian để thở, chứ đừng nói đến chuyện nghỉ ngơi hay ăn uống đầy đủ.

Nhưng lần này, mọi thứ đã khác.

Anh không còn cảm thấy mình đang chạy trốn khỏi nỗi đau nữa. Không còn những đêm chìm trong men rượu, không còn những khoảnh khắc gục ngã vì tuyệt vọng. Công việc vẫn khắc nghiệt như trước, nhưng Jongseong tìm thấy niềm vui trong nó. Từng giây phút đứng trên sân khấu, từng ánh đèn rọi xuống, từng tiếng cổ vũ của người hâm mộ—tất cả đều tiếp thêm cho anh sức mạnh.

Mỗi lần nhìn xuống hàng ghế fan, thấy những nụ cười rạng rỡ, những đôi mắt sáng ngời tràn ngập yêu thương, anh lại cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn một chút.

Và sâu trong tâm khảm, anh luôn tin rằng, Hana vẫn đang ở đó.

Có thể cô không còn xuất hiện trong thế giới hữu hình này nữa, nhưng cô vẫn dõi theo anh, vẫn mỉm cười khi thấy anh đứng trên sân khấu, vẫn phù hộ để anh có đủ sức mạnh tiếp tục bước đi.

Vào một đêm sau concert, khi tất cả đã yên tĩnh, Jongseong đứng lặng trên ban công khách sạn, nhìn lên bầu trời đầy sao. Gió đêm mát lạnh lướt qua mái tóc anh, mang theo một cảm giác quen thuộc đến lạ.

Anh khẽ nhắm mắt, thì thầm:

"Hana, em thấy không? Anh vẫn đang cố gắng. Anh đang sống tốt... vì cả em nữa."

Gió thổi khẽ qua, như một cái chạm tay dịu dàng.

Anh mỉm cười.

Paris, một đêm sau concert.

Ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên căn phòng khách sạn sang trọng, phản chiếu trên những ly rượu vang sóng sánh. Bên ngoài cửa sổ, thành phố hoa lệ vẫn rực rỡ trong màn đêm, những ánh sáng xa xa hắt lên bầu trời một màu huyền ảo. Nhưng bên trong căn phòng này, không gian lại trầm lặng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng hơi thở của hai người đàn ông ngồi đối diện nhau.

Jongseong và Heeseung vừa kết thúc một buổi livestream vui vẻ cùng fan. Họ đã cười, đã đùa, đã cố tỏ ra như mọi thứ vẫn ổn. Nhưng khi màn hình tắt đi, khi chỉ còn hai người và những ly rượu vang trước mặt, không còn ai phải diễn nữa.

Jongseong xoay nhẹ ly rượu trong tay, chất lỏng đỏ thẫm phản chiếu ánh sáng hệt như màu máu. Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, rồi chợt cất giọng, khẽ như tiếng gió thoảng qua:

- Em đã từng nghĩ... sẽ chẳng thể tiếp tục nữa."m

Heeseung không đáp, chỉ lặng lẽ đợi. Anh biết Jongseong đang muốn nói đến điều gì.

Jongseong khẽ cười, nhưng nụ cười ấy méo mó đến mức khiến người khác nhói lòng.

- Khoảnh khắc đó, em đã nghĩ... nếu em chỉ cần bước thêm một bước, tất cả sẽ kết thúc. Em sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa. Sẽ không còn phải tỉnh dậy mỗi sáng mà cảm thấy trống rỗng, sẽ không còn phải giả vờ mạnh mẽ như thế này nữa...

Anh siết chặt ly rượu trong tay, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức. Giọng anh trầm xuống, nhỏ đến mức gần như lẫn vào tiếng thở dài của đêm Paris.

- Nhưng chính anh đã kéo em lại.

Heeseung nhìn cậu em trai, đôi mắt trầm xuống. Trong khoảnh khắc đó, kí ức về đêm định mệnh ấy hiện lên trong tâm trí anh ấy—khoảnh khắc anh ấy lao đến, nắm lấy cổ tay Jongseong trước khi anh có thể lao xuống từ tầng cao của chung cư. Đôi mắt Jongseong khi ấy trống rỗng đến mức khiến Heeseung rùng mình. Nếu chậm thêm một giây... nếu anh không đến kịp... có lẽ giờ phút này, họ đã chẳng thể ngồi đây cùng nhau nữa.

Heeseung đặt ly rượu xuống bàn, nghiêng người nhìn thẳng vào mắt Jongseong. Giọng anh trầm ấm nhưng cũng chất chứa sự đau đớn không kém:

- Jongseong, anh chưa bao giờ trách em vì đã nghĩ như vậy. Nhưng nếu ngày đó em thực sự làm thế... thì người không bao giờ tha thứ cho bản thân mình sẽ là anh.

Jongseong sững lại. Đôi mắt anh run rẩy nhìn Heeseung, cảm nhận từng lời nói của anh như một cú đấm giáng thẳng vào lồng ngực.

- Anh Heeseung...

Giọng anh nghẹn đi. Cảm xúc như một cơn sóng cuộn trào, xô vỡ tất cả những gì anh cố kìm nén bấy lâu nay. Anh nhắm mắt lại, như thể chỉ cần làm vậy, nước mắt sẽ không thể rơi xuống.

- Anh thực sự đã cứu em.

Heeseung mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng như chính con người anh. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên vai Jongseong, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo sức mạnh nâng đỡ:

- Nếu em thực sự muốn cảm ơn anh, thì hãy sống. Không chỉ là tồn tại, mà là thực sự sống. Không chỉ vì Hana, mà còn vì chính em nữa.

Jongseong cắn chặt môi. Anh không đáp, nhưng bàn tay đang nắm ly rượu khẽ buông lỏng, như thể một phần nào đó trong tâm hồn anh cũng đang dần được tháo gỡ.

Bên ngoài, Paris vẫn sáng đèn. Một đêm dài, nhưng rồi bình minh vẫn sẽ đến.

Trong một lần quay game show riêng của nhóm, không khí tràn ngập tiếng cười và sự náo nhiệt. Những trò chơi được thiết kế riêng cho từng thành viên khiến buổi ghi hình diễn ra vô cùng sôi động. Dù có rất nhiều máy quay được đặt ở mọi góc và hàng chục staff di chuyển liên tục trước mặt, các thành viên vẫn thoải mái thể hiện bản thân như thể đang chơi cùng nhau trong một buổi tụ tập thân mật, không bị ràng buộc bởi ống kính hay kịch bản.

Jongseong cười rạng rỡ khi bị trêu chọc vì thua trong một trò chơi liên quan đến trí nhớ, còn Sunoo thì ôm bụng cười vì một pha té ngã "đi vào lịch sử" của Ni-ki. Heeseung và Jake thi nhau gào thét khi chơi trò bịt mắt bắt dê, trong khi Sunghoon và Jungwon lén phối hợp để "troll" mọi người, khiến cả sân khấu lúc nào cũng rộn ràng.

Giữa tiếng cười và sự bùng nổ của những khoảnh khắc hài hước, từng người đều hiểu rằng những giây phút như thế này — được cười đùa, được bên nhau, được là chính mình — là điều quý giá hơn bao giờ hết, nhất là sau tất cả những biến động mà nhóm đã trải qua. Và ở đâu đó giữa tiếng cười ấy, Jongseong cũng đã cười rất nhiều — một nụ cười thật lòng, nhẹ nhõm, như thể anh đang từng chút một học cách đón nhận hạnh phúc một lần nữa.

Dưới ánh lửa bập bùng của buổi tối muộn, khung cảnh như chậm lại. Ekip đã chuẩn bị sẵn một bàn đồ nướng đầy đủ như những buổi picnic thân mật: thịt, rau củ, kimchi, mì gói và vài chai soju được rót ra những chiếc ly giấy đơn giản. Cả nhóm quây quần bên nhau, vừa nướng thịt, vừa trêu đùa, vừa trò chuyện, những tiếng cười râm ran như xua tan cả cái lạnh buổi đêm.

Tiếng cười vẫn chưa dứt hẳn thì các thành viên đã bắt đầu lục tục chuyền tay nhau từng xiên đồ nướng. Người này nướng thịt, người kia kẹp xúc xích, người khác thì gói nấm vào giấy bạc cho chín đều trên bếp than đỏ lửa. Không khí ấm áp, rộn ràng như một gia đình nhỏ.

Rồi chẳng ai bảo ai, từng người một bắt đầu thi nhau đút đồ ăn cho Jongseong.

- Hyung, thử miếng thịt này xem, em nướng chuẩn lắm đấy!

Một miếng thịt còn nóng hổi được đưa thẳng lên miệng anh.

Chưa kịp nhai hết, một cây xúc xích lại được kề sát:

- Còn cái này nữa, nhanh lên, lạnh mất ngon!

Jongseong bật cười, hai tay giơ lên đầu hàng, nhưng ánh mắt thì ánh lên vẻ dịu dàng không giấu nổi. Anh há miệng ăn lấy từng món một, vừa nhai vừa phải cố gắng bắt kịp tốc độ "tấn công" của mọi người.

- Hyung ơi, thử thêm miếng nấm nướng này, xem chín vừa chưa nhé?

Một chiếc nấm bé xíu, thơm lừng, được cẩn thận gắp cho anh.

Bề ngoài là những lời đùa cợt, là tiếng hối thúc "thử xem tụi em đã nấu ăn giỏi bằng anh chưa", nhưng trong từng hành động vụng về ấy lại chất chứa đầy ắp sự quan tâm. Bọn họ không nói ra, nhưng ai cũng hiểu — họ thương Jongseong, thương anh bằng sự ấm áp chân thành nhất.

Bởi vì, sau tất cả, người đã từng cười, từng đau, từng gắng gượng vì mọi người. Giờ đây, đến lượt họ chăm sóc lại cho anh, dù chỉ là bằng những miếng ăn nhỏ nhoi dưới ánh lửa hồng.

Jongseong nhai chậm lại, nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn từng gương mặt xung quanh. Một nụ cười rất khẽ, rất thật, nở ra nơi khóe môi anh.
Anh biết, mình không còn đơn độc.
Không còn phải gồng gánh một mình trên chặng đường dài.

Rồi đến lúc chương trình chuyển sang một phần sâu lắng hơn — "Chia sẻ chân thành về một thành viên trong nhóm."

Tên của Jongseong được xướng lên đầu tiên.

Anh cười nhẹ, định giơ ly lên cụng vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại khựng lại khi thấy ánh mắt của các thành viên – ấm áp, thật lòng, và mang theo nhiều cảm xúc hơn thường lệ.

Heeseung là người lên tiếng đầu tiên, giọng anh trầm và chân thành:

- Anh nhớ rất rõ những lần mà anh thấy Jongseong khóc một mình. Không phải vì đau, mà vì mất mát. Anh nghĩ... một người như em — luôn mạnh mẽ, luôn là chỗ dựa — mà cũng có lúc gục ngã như vậy... đã khiến anh nhận ra, chúng ta đều là con người. Và Jongseong, em không bao giờ phải gồng mình trước bọn anh đâu. Vì mọi người luôn ở đây, vì em.

Sunghoon chậm rãi tiếp lời, ánh mắt nhìn xuống ly soju trong tay:

- Cậu đã luôn cố giấu những cảm xúc của mình để bảo vệ nhóm, để không làm bọn tớ lo. Nhưng chúng tớ thấy hết. Thấy từng đêm cậu ở lại phòng tập một mình, thấy cậu cố gắng mỉm cười dù mắt còn đỏ. Tớ thật sự nể phục cậu, không chỉ vì cậu mạnh mẽ, mà vì cậu dám đối diện với nỗi đau và vẫn tiếp tục đứng lên.

Jake đặt tay lên vai Jongseong, mắt hơi hoe đỏ:

- Có lúc tớ đã nghĩ... chúng ta sẽ không bao giờ có thể thấy cậu cười như bây giờ nữa. Nhưng cậu đã trở lại. Không phải như một người cũ, mà là một phiên bản kiên cường hơn. Tớ học được rất nhiều từ cậu, không chỉ là idol, mà là cách làm người. Tớ luôn tự hào vì được đứng chung sân khấu với cậu, Jongseong à.

Sunoo không thể giấu nổi sự xúc động, giọng nghẹn ngào:

- Có lúc em đã rất sợ... rằng anh sẽ không vượt qua được. Nhưng anh đã làm được. Và không chỉ là vượt qua — anh còn truyền cảm hứng cho tất cả tụi em. Em muốn nói là... anh không cần phải gồng nữa đâu. Nếu mệt, bọn em sẽ là người gánh giúp anh một chút. Anh chỉ cần sống đúng với cảm xúc của mình thôi

Jungwon – trưởng nhóm, ngồi cạnh Jongseong, đặt tay lên đầu gối anh, nhẹ nhàng:

- Em biết anh là người luôn nghĩ cho người khác trước bản thân mình. Nhưng từ giờ, em mong anh hãy cho bản thân được yếu đuối nếu cần. Bọn em ở đây không chỉ để cùng anh hát, cùng anh nhảy... mà còn để cùng anh vượt qua những ngày tệ nhất. Em biết... người đó luôn tự hào về anh. Và bọn em cũng vậy.

Ni-ki, dù là em út, nhưng giọng lại vững vàng bất ngờ:

- Anh là người dạy em rất nhiều điều... không chỉ trong âm nhạc mà cả cách đối mặt với những điều mất mát. Em luôn nghĩ... "Mình không bao giờ đủ mạnh để như anh ấy". Nhưng khi thấy anh vượt qua được tất cả, em hiểu ra... rằng sự mạnh mẽ không phải là không khóc, mà là khóc rồi vẫn có thể bước tiếp. Em cảm ơn anh vì đã không bỏ cuộc. Và em tin rằng, dù cho người đó không ở đây nữa, nhưng chị ấy cũng đã thấy hết tất cả, và chị ấy chắc hẳn rất tự hào về anh.

Jongseong khẽ cúi đầu, giọng anh trầm xuống, nhưng rõ ràng và đầy cảm xúc. Anh nhìn từng thành viên một, đôi mắt long lanh ánh nước — không giấu giếm, không gượng ép. Chỉ đơn giản là chân thành, và biết ơn.

- Jungwon à...
- Cảm ơn em... vì những bát súp được đặt lặng lẽ trước cửa phòng anh mỗi đêm. Em chẳng nói gì, cũng chẳng gõ cửa. Nhưng mỗi lần mở ra, thấy bát súp còn ấm, anh biết là mình không một mình. Những hành động nhỏ đó... là thứ giúp anh cảm nhận được sự dịu dàng mà anh đã quên mất sau những ngày quá tối tăm.

- Sunghoon,...
- Cảm ơn vì những hộp sữa chuối, những đĩa hoa quả mà cậu lặng lẽ để trước đầu giường tớ mỗi sáng. Có ngày tớ không ăn nổi thứ gì, nhưng thấy mấy thứ đó lại cố gắng ăn một chút, vì nghĩ đến cậu đã chuẩn bị cho tớ. Những điều nhỏ bé ấy, cậu không cần nói ra, nhưng tớ luôn biết... và tớ biết ơn.

- Jaeyoon à,...
- Cảm ơn vì đã ngồi bên cạnh tớ những ngày tớ chẳng muốn nói chuyện với ai. Cậu không hỏi, cũng không khuyên. Chỉ im lặng ngồi đó, để tớ biết... tớ không hề cô đơn. Có những lúc tớ cảm thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với mình, nhưng khi nhìn sang và thấy cậu vẫn ở đó... tớ cảm thấy nhẹ đi rất nhiều.

- Sunoo,...
- Cảm ơn vì đã nắm lấy tay anh... kể cả trong những lúc anh đau đớn nhất, mệt mỏi nhất. Kể cả khi anh không biết gì nữa, chỉ chìm sâu trong hố sâu của tuyệt vọng, anh vẫn cảm nhận được bàn tay em đang nắm lấy tay anh. Em là người duy nhất dám nhìn thẳng vào nỗi đau trong mắt anh và không né tránh. Bàn tay em ấm lắm. Và mỗi lần em nắm lấy tay anh, anh cảm giác như...hơi ấm từ bàn tay em đang nỗ lực giữ anh lại

- Ni-ki,...
- Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh anh. Cảm ơn vì cho anh xem lại những video, những bức ảnh để nhắc anh nhớ rằng anh từng rực rỡ thế nào. Có lần em đưa anh xem clip debut, rồi chỉ vào đó nói "Anh đã từng toả sáng như thế." Em không cần nói nhiều, nhưng mỗi cử chỉ của em là một lời nhắc nhở — rằng anh vẫn còn có thể, vẫn có thể trở lại là chính mình.

Jongseong khựng lại một chút khi nhìn sang Heeseung. Nước mắt anh rơi, nhưng anh không hề lau đi. Giọng anh run lên một chút, nhưng rõ ràng:

- Anh Heeseung...
- Cảm ơn anh... vì đã kéo em lại từ cõi chết. Thật sự là như vậy. Cảm ơn vì đã không bỏ mặc em, dù em đã từng gào lên rằng mình muốn biến mất. Cảm ơn anh... vì đã ôm lấy em, siết chặt, dù em đang vùng vẫy trong tuyệt vọng. Cảm ơn vì đã đặt chiếc tai nghe lên tay em khi em chẳng muốn nghe bất kỳ ai... nhưng âm nhạc lúc đó lại là điều duy nhất khiến em không phát điên.
- Cảm ơn anh... vì đã nắm lấy tay em khi em chìm trong bóng tối, và không buông. Vì anh... em mới còn ở đây. Vì anh... em mới có thể nói lời cảm ơn hôm nay.

Anh đứng dậy, cúi đầu thật sâu, lần này là dành cho tất cả, cho nhân viên, cho quản lý và cả ê-kip phía sau hậu trường

- Cảm ơn mọi người... vì đã ở đây, vì đã ở bên em khi em chẳng còn tin vào chính mình. Nếu không có mọi người... em đã không thể đứng dậy. Cảm ơn vì đã yêu thương em, cả khi em yếu đuối nhất.

Một sự im lặng đầy cảm xúc bao trùm cả không gian. Nhưng không ai kìm được nước mắt. Họ không chỉ là đồng đội, không chỉ là những người đứng cùng sân khấu — họ là gia đình. Và khoảnh khắc đó, dưới ánh lửa nhỏ, họ đã khắc ghi trong tim nhau một điều không bao giờ thay đổi:

Họ mãi là những người sẽ không bao giờ bỏ rơi nhau.

Anh nâng ly soju lên, giọng nghèn nghẹn nhưng đầy ấm áp:

- Nào, hãy cùng cụng ly cho nỗ lực của chúng ta — những người không bao giờ bỏ rơi nhau.

Từng người, không ai bảo ai, cũng nâng ly lên theo. Trong khoảnh khắc ấy, họ không chỉ là đồng đội, mà là gia đình. Một gia đình được gắn kết bằng âm nhạc, bằng nước mắt, và bằng những vết thương cùng nhau chữa lành.

Khi tập đặc biệt ấy được phát sóng, mạng xã hội như vỡ òa. Khắp nơi đều là những đoạn video cắt lại khoảnh khắc Jongseong bật khóc, những lời chia sẻ nghẹn ngào từ các thành viên, và ánh mắt đầy yêu thương mà họ dành cho nhau.

Không biết bao nhiêu nước mắt đã rơi khi người hâm mộ lần đầu thực sự thấu hiểu: đằng sau ánh hào quang, đằng sau nụ cười luôn rạng rỡ trên sân khấu, là một trái tim đã từng nứt vỡ vì mất mát. Họ không còn nhìn Jongseong chỉ như một idol nữa, mà là một con người — một người con trai đã từng đau đớn đến tận cùng khi mất đi người mình yêu, nhưng vẫn lựa chọn đứng dậy, vẫn lựa chọn sống tiếp, và vẫn tiếp tục tỏa sáng.

Fan hâm mộ nói rằng:

"Chúng ta từng yêu Jongseong vì tài năng của anh ấy, nhưng hôm nay, chúng ta yêu anh ấy nhiều hơn vì sự mạnh mẽ, vì trái tim kiên cường ấy."

Họ tự hào vì được đồng hành cùng anh. Và họ biết, tình yêu giữa Jongseong và Hana — dù không còn hiện hữu — vẫn sống mãi trong từng bước chân anh trên sân khấu, trong từng câu hát, và trong từng khoảnh khắc anh sống trọn vẹn với hiện tại.

Jongseong không chỉ là người đứng lên từ mất mát, anh là minh chứng cho việc: yêu thương chân thành có thể vượt qua cả thời gian và cái chết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store