Chapter 62
Dù lịch trình dày đặc và áp lực từ công việc chưa bao giờ nguôi ngoai, Jongseong vẫn học cách giữ cho bản thân một nhịp sống cân bằng. Anh dần nhận ra rằng những điều nhỏ bé, giản dị mà trước kia có thể anh đã vô tình bỏ lỡ, giờ lại trở thành điểm tựa cho tâm hồn mình.
Vào những buổi sáng sớm, trước khi mọi thứ bắt đầu trở nên hối hả, anh thường ngồi một mình ở góc quen thuộc của quán cà phê nhỏ — nơi mà anh và Hana từng cùng nhau ghé đến trong những ngày còn vụng trộm hẹn hò. Chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nơi ánh nắng lặng lẽ đổ lên bàn gỗ đã cũ, vẫn nguyên vẹn như những kỷ niệm chưa từng phai mờ. Anh gọi một tách americano như mọi khi, nhấp từng ngụm cà phê ấm nóng, để vị đắng len vào từng kẽ cảm xúc. Không còn là nỗi đau dai dẳng, giờ đây, anh cảm nhận nơi ấy như một không gian lưu giữ những khoảnh khắc dịu dàng nhất của cuộc đời mình.
Cảm hứng sáng tác cũng dần quay trở lại. Anh mang theo cuốn sổ tay nhỏ, lặng lẽ ghi lại những giai điệu vụn vỡ, những câu hát chưa trọn vẹn. Một vài lần, anh lại viết những lời nhắn ngắn cho Hana — không gửi đi đâu cả, chỉ là viết cho chính mình.
"Em dạo này có hay ngồi nơi nào đó nhiều nắng không? Ở đây vẫn lạnh lắm, sáng nào anh cũng co người lại như thể muốn tìm hơi ấm từ em."
"Hôm nay có người bảo anh đã tươi tắn hơn. Họ không biết là mỗi lần anh cười, trong lòng vẫn đau một chút."
"Anh vẫn chưa mua được hoa lavender khô như em thích. Cái bình hoa nhỏ ở kệ cửa sổ vẫn để trống, như chờ em về."
"Anh biết là em đã đi rồi, nhưng nếu một ngày nào đó em ghé lại... xin em, hãy ngồi xuống nơi ghế quen này một lát."
Có lần, khi đang viết, anh bật cười khẽ vì thấy mình thật ngốc – viết cho người không thể hồi âm, viết những điều không ai đọc, viết để níu giữ một điều duy nhất khiến anh còn là chính mình.
Nhưng anh vẫn viết.
Vì đâu đó trong những con chữ ấy, Hana vẫn sống – dịu dàng, chân thành và vĩnh viễn ở lại với anh.
Vào những buổi tối muộn, sau khi kết thúc lịch trình hay buổi tập luyện kéo dài, anh không còn chọn cách thu mình một mình trong phòng tập như trước. Thay vào đó, anh cùng các thành viên tản bộ quanh thành phố, đón từng cơn gió mát rượi lướt qua, nghe tiếng xe cộ rì rầm, tiếng người cười nói từ xa vọng lại. Họ không nói quá nhiều, không hỏi han đầy thương hại hay động viên sáo rỗng. Họ chỉ đi cùng anh, ở bên anh — như một cách thầm lặng để nói rằng: "Cậu không cô đơn."
Trên sân khấu, Jongseong vẫn cháy rực rỡ như ngày nào. Vũ đạo ngày một sắc nét, giọng hát thêm nội lực, và thần thái của anh khiến mọi ánh nhìn không thể rời. Anh không chỉ biểu diễn — anh sống trong từng tiết mục, như thể mỗi lần bước lên sân khấu là một lời tuyên bố rằng:
"Tôi vẫn ở đây. Tôi vẫn tiếp tục."
Và rồi, khi cất giọng hô vang: "Make some noise!" — tiếng hét quen thuộc khiến cả sân vận động rung chuyển, người hâm mộ lại được nhìn thấy Jongseong mà họ yêu mến: mạnh mẽ, đầy nhiệt huyết, sống trọn vẹn từng khoảnh khắc. Dù trái tim từng tan vỡ, anh vẫn đang cất bước với lòng kiên định và ánh nhìn vững vàng.
Trong những buổi fan meeting, Jongseong dần mỉm cười nhiều hơn. Nụ cười không còn là một chiếc mặt nạ, mà là nụ cười của một người đã vượt qua cơn giông. Anh chăm chú lắng nghe từng lời tâm sự của fan, không ngần ngại chia sẻ về hành trình của mình — về những mất mát, cả những điều đã giúp anh đứng dậy. Trái tim anh không còn trĩu nặng như trước, vì giờ đây anh biết, có vô số người đang dõi theo anh bằng sự chân thành và cảm thông sâu sắc nhất.
Anh không còn trốn chạy quá khứ. Anh để nó sống trong mình như một phần ký ức không thể tách rời — không để nó níu giữ, cũng không gạt bỏ. Mà là chấp nhận nó, như cách người ta học yêu một vết sẹo: đau, nhưng nhắc nhở rằng ta đã từng sống hết mình.
Người hâm mộ cũng nhận ra sự thay đổi ấy. Họ không còn thấy một Jongseong gục ngã trong nỗi đau, mà là một Jongseong đã học cách bước tiếp — mang theo cả những ký ức, cả người anh yêu thương, và cả những lời hứa chưa kịp nói thành lời.
Và quan trọng hơn hết, Jongseong vẫn tiếp tục viết nhạc.
Trong những đêm khuya vắng, bên cây đàn piano và ánh đèn vàng mờ nhòe, anh lặng lẽ đặt trái tim mình vào từng nốt nhạc. Có những ca khúc mang âm hưởng buồn, có những bài hát đầy hi vọng — nhưng tất cả đều chân thật, như chính những gì anh đã trải qua.
Anh viết không phải để quên đi. Mà là để giữ lại.
Vì anh biết... ở đâu đó, phía bên kia của thế giới này, Hana vẫn đang lắng nghe.
Và âm nhạc chính là cách anh thì thầm với cô — rằng anh vẫn sống, vẫn nhớ, và vẫn yêu cô bằng tất cả những gì còn lại trong trái tim này.
Đêm ấy, ngoài cửa sổ mưa rơi lất phất như tiếng thở dài của trời đất. Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ lặng lẽ nhích từng giây, Jongseong thiếp đi sau một ngày dài mỏi mệt. Cơ thể anh chìm dần vào giấc ngủ sâu, còn tâm trí thì như trôi lạc giữa một cõi mênh mang không tên.
Ánh đèn ngủ màu hổ phách hắt lên bức tường một quầng sáng dịu êm, thứ ánh sáng mềm mại tựa như một cái ôm vô hình từ ai đó đã từng là cả bầu trời của anh.
Và rồi, trong giấc mơ ấy — nơi mà mọi giới hạn giữa thực và ảo trở nên mỏng manh — anh lại thấy mình ở đó.
Chiếc bàn gỗ cũ, khung cửa sổ phủ hơi sương, mùi trà hoa cúc thoảng trong không khí... tất cả vẫn như nguyên vẹn từ những năm tháng còn Hana bên cạnh. Nhưng lần này, anh không còn ngồi một mình.
Hana đang ở đó.
Cô ngồi đúng nơi cũ cạnh cửa sổ, mái tóc dài buông rũ, lấp lánh ánh sáng như sương mai. Chiếc váy trắng tinh khôi khẽ lay động theo nhịp gió tưởng tượng, không một dấu vết nào của thời gian hay nỗi đau.
Trên bàn là cuốn sổ tay bìa da nâu sờn góc — vật bất ly thân anh luôn mang theo mình, ghi chép những lời chưa từng dám nói. Những câu chữ viết bằng nước mắt, bằng nỗi nhớ, và cả niềm day dứt khôn nguôi.
Hana lật từng trang thật chậm. Ngón tay cô dịu dàng miết lên những dòng chữ nguệch ngoạc nhưng chất chứa cả linh hồn anh. Gương mặt cô không còn buồn, chỉ lặng lẽ như ôm lấy trái tim anh bằng một thứ dịu dàng đã vượt qua cả sinh ly tử biệt.
- Dạo này... em có hay ngồi ở nơi nào đó nhiều nắng không?
Jongseong hỏi, giọng anh không biết phát ra từ đâu, chỉ vọng lên từ một góc sâu trong giấc mơ.
Hana mỉm cười, giọng cô nhẹ như cơn gió đầu hè:
- Có chứ. Ở đó... lúc nào cũng có nắng. Kể cả khi trời mưa.
Anh cười khẽ, mắt hoe đỏ.
- Hôm nay có người bảo... anh trông tươi tắn hơn rồi.
Cô gật đầu, ánh mắt long lanh như mang theo cả một dòng sông:
- Anh đã cố gắng rất nhiều. Em thấy hết.
Khoảnh khắc ấy khiến anh không thở nổi, chỉ còn có thể đứng đó, cách cô một khoảng — không dám lại gần, không dám nhắm mắt, sợ rằng chỉ cần một chớp mi, mọi thứ sẽ tan biến.
- Cái bình hoa nhỏ ở kệ cửa sổ... vẫn để trống.
Hana im lặng một lúc rồi dịu dàng đáp:
- Mai anh đi mua hoa lavender nhé? Em muốn thấy nó được lấp đầy.
Anh gật đầu thật chậm. Nhưng rồi, như một phép màu trong mơ, Hana ngẩng lên và nhìn thẳng vào mắt anh. Không còn xa vời, không còn nhòa mờ như những lần trước. Là ánh mắt của Hana — người con gái từng ôm trọn cả bầu trời tuổi trẻ của anh — đang nhìn anh, thật sự hiện diện.
- Cảm ơn anh... vì đã không quên em.
- Và... xin lỗi. Vì em đã không thể ở lại lâu hơn.
Jongseong gần như nghẹn thở, bước về phía cô, nước mắt rơi trước khi anh kịp chạm vào làn da thân thuộc ấy.
- Đừng xin lỗi... Là anh mới là người đáng trách.
- Anh đã quá muộn màng... quá yếu đuối để giữ em lại...
Hana không trả lời. Cô chỉ lắc đầu, mỉm cười như bao lần từng xoa dịu nỗi đau trong lòng anh. Bàn tay cô đưa lên, chạm nhẹ vào má anh — lần đầu tiên trong bao giấc mơ, Jongseong thật sự cảm nhận được cái chạm ấy: mềm mại, ấm áp, và đau lòng đến cùng cực.
- Không sao đâu, Jongseong à...
- Tất cả đã đi qua rồi. Em ổn mà. Anh... cũng sẽ ổn. Nhé?
Anh bật khóc như một đứa trẻ, gật đầu trong cơn run rẩy, muốn níu kéo từng giây ngắn ngủi còn sót lại.
Và rồi, Hana bắt đầu rời đi. Không có tiếng bước chân, không một cánh cửa mở ra. Chỉ là một cơn gió lướt qua, mang theo mùi hương lavender thoảng nhẹ. Như thể chưa từng tồn tại, nhưng cũng chưa từng rời xa.
Jongseong choàng tỉnh.
Trời đã hửng sáng sau cơn mưa đêm, mặt trời rọi lên khung cửa sổ một quầng sáng dịu dàng.
Trên ngực anh, cuốn sổ tay bìa nâu vẫn nằm yên, mở ra đúng trang cuối cùng. Dòng chữ viết vội, mực còn lem, như vừa được viết trong mơ:
"Nếu em còn có thể nghe thấy anh... hãy quay về trong giấc mơ của anh... chỉ một lần nữa thôi."
Anh khép mắt lại, lòng ngổn ngang một nỗi đau dịu dàng.
Ở đâu đó ngoài kia, có lẽ Hana đang ngồi dưới một vầng nắng vĩnh hằng, mỉm cười, chờ anh lấp đầy chiếc bình hoa nhỏ bằng những nhành lavender tím biếc — như một lời hứa chưa từng phai.
Sáng hôm sau, ánh nắng sớm rải nhẹ qua khung cửa sổ như những ngón tay ấm áp khẽ chạm vào mi mắt Jongseong. Anh mở mắt từ rất sớm, giấc mơ đêm qua vẫn còn lưu lại như làn sương mong manh chưa tan hẳn. Sau vài phút ngồi lặng người trên giường, anh đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo khoác vải thô màu xám tro, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai trùm kín nửa khuôn mặt rồi bước ra khỏi nhà.
Trời se lạnh, cái lạnh còn sót lại từ đêm mưa khiến hơi thở anh phả ra thành từng làn khói trắng mỏng. Không ai biết anh đi đâu. Không quản lý, không trợ lý, chẳng ai hỏi cả. Nhưng với Jongseong, hôm nay anh có một "cuộc hẹn" — một cuộc hẹn anh đã chờ từ rất lâu.
Một cuộc hẹn với Hana.
Anh bước dọc con đường nhỏ lát đá, nơi xe cộ không ồn ào và nắng sớm xuyên qua từng kẽ lá. Phố cổ vẫn yên tĩnh như thường lệ, chỉ có tiếng chim và tiếng gió va vào những tấm biển gỗ lâu năm.
Tiệm hoa nằm ở góc khuất cuối con đường, bên cạnh một tiệm sách cũ. Không biển hiệu rực rỡ, không bày biện cầu kỳ, nhưng lại mang một cảm giác thân quen đến lạ — như thể đã đứng đó từ rất lâu chỉ để chờ một người như anh ghé qua.
Chuông gió leng keng khi anh đẩy cửa bước vào, mùi hương của hoa và gỗ khô hoà quyện, gợi lên một cảm giác ấm áp dịu dàng.
Phía sau quầy, một người phụ nữ trung niên ngẩng lên, nở nụ cười thân thiện.
- Chào cậu, cậu cần tìm loại hoa nào?
Jongseong nhìn quanh một lượt. Những sắc hoa rực rỡ trải dài từ quầy cho đến bậu cửa, nhưng ánh mắt anh dừng lại ngay lập tức khi nhìn thấy những nhành lavender tím nhạt rung rinh trong làn gió nhẹ từ khung cửa mở hé.
- Cháu muốn... một bó lavender ạ.
Anh nói, giọng trầm và chậm rãi.
- Một bó hoa để tặng cho người con gái cháu yêu. Cô ấy... rất thích loài hoa này.
Người phụ nữ khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng một tia dịu dàng khó tả. Bà bước tới kệ hoa, chọn từng nhành lavender tươi nhất, nâng niu như thể cũng hiểu rằng loài hoa ấy không chỉ đơn thuần là hoa, mà là một điều gì đó thiêng liêng hơn nhiều.
- Cậu đợi một chút, cô sẽ gói thật đẹp
Bà mỉm cười, tay thoăn thoắt
- Cô ấy chắc chắn sẽ vui lắm.
Jongseong không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ tỉ mỉ của người bán hoa. Anh như thấy thấp thoáng bóng dáng Hana đâu đó giữa làn hoa tím: một Hana hay cúi đầu chăm chú làm việc, hay mỉm cười mỗi khi bắt gặp ánh nhìn của anh, hay nhíu mày mỗi khi buộc nơ chưa được đều.
Khi người phụ nữ cúi xuống buộc dải ruy băng tím nhạt, bà bất chợt ngẩng lên, ánh mắt mang theo một nụ cười hiền hậu:
- Cô gái ấy chắc là người rất đặc biệt nhỉ?
Jongseong khựng lại một chút rồi gật đầu chậm rãi.
- Với cháu... cô ấy là cả thế giới.
Bà không hỏi thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu như thể hiểu được mọi điều không cần diễn giải. Một lát sau, bà nhẹ nhàng đặt bó hoa lavender đã gói xong lên quầy, mùi hương đặc trưng lan ra dịu nhẹ, an yên.
- Hai người có một tình yêu thật đẹp. Cô ấy... chắc chắn sẽ rất hạnh phúc và may mắn khi có người yêu như cháu.
Jongseong đón lấy bó hoa bằng hai tay, động tác đầy kính trọng, như thể đang ôm trọn một phần linh hồn mình. Anh cúi đầu cảm ơn, giọng gần như thì thầm:
- Cháu cảm ơn... Cô ấy sẽ thích lắm...
Anh quay người bước ra khỏi tiệm, chuông gió lại reo lên một khúc nhẹ nhàng. Gió buổi sáng khẽ lướt qua, cuốn theo mùi lavender thơm thoảng, dịu dàng như cái chạm nhẹ của một người nào đó vẫn đang đi bên cạnh, dù không ai thấy.
Khi trở về nhà, Jongseong không đi thẳng vào phòng mà bước chậm rãi đến bàn làm việc — nơi duy nhất anh không bao giờ để bụi phủ. Ở đó, giữa những tập tài liệu yên lặng và ánh đèn bàn ấm áp, là tấm ảnh của Hana được đặt trang trọng trong khung gỗ trắng, cạnh một chiếc bình hoa rỗng không — vẫn chờ đợi một điều gì đó.
Anh ngồi xuống, như bao lần trước, nhưng hôm nay khác — hôm nay, tay anh ôm theo một bó hoa lavender.
Anh đặt nó lên bàn, nhẹ nhàng như đang đặt một điều thiêng liêng lên bàn thờ nhỏ trong tim mình. Rồi, trong phút giây mọi thứ xung quanh đều lặng đi, anh đưa tay phải chạm khẽ vào khung ảnh. Ngón tay run rẩy lướt qua gò má cười rạng rỡ trong ảnh, chậm rãi như thể đang ve vuốt làn da ai đó anh không thể chạm tới nữa.
- Tặng em
Anh khẽ nói, giọng khàn đặc, như thể những từ ấy vừa được kéo lên từ tận sâu đáy tim.
- Em nói muốn thấy chiếc bình này được lấp đầy, đúng không? Anh nhớ... em từng bảo mùi lavender làm em thấy dễ ngủ hơn...
Một nụ cười thoáng hiện trên môi anh — méo mó và đầy gượng gạo.
- Em cũng hay bảo anh là vụng về cắm hoa lắm. Hôm nay... anh hứa sẽ cố, không làm gãy cuống nữa đâu."
Anh bắt đầu tháo lớp giấy gói, từng chút một, không vội vàng. Kéo từng nhánh hoa ra, cắt gọn gàng phần gốc, Jongseong chăm chú đến mức tưởng như đang mổ một ca bệnh khó. Anh vừa làm, vừa kể — như thể có ai đó đang ngồi đối diện lắng nghe.
- Hôm nay trời nắng đẹp lắm. Lúc đi ngang qua công viên, anh thấy một bé gái mặc váy hoa nhí, trông giống cái váy em từng mặc hồi mới quen nhau. Em còn nhớ không? Hôm đó em ôm một bó hoa trước cửa nhà anh, rồi xoay một vòng trước mặt anh, hỏi anh rằng em có xinh không...
Anh dừng lại, đôi mắt bỗng trở nên mơ màng như đang sống lại khoảnh khắc đó.
- Trái tim anh khi ấy hẫng đi một nhịp. Chắc em không biết đâu... nhưng anh đã biết rõ rồi — là anh yêu em, không thể nào quay đầu được nữa.
Anh đặt một nhành lavender vào giữa bình, chỉnh lại cho thẳng, rồi tiếp tục:
- À, hôm nay anh ăn sáng rồi. Không bỏ bữa như hôm qua nữa đâu. Mấy đứa nhóc trong nhóm nhắn tin giục mãi... Mà nếu là em, em cũng sẽ bắt anh ăn đúng không?
Một tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng anh, rất nhẹ, như chiếc lá khô rơi xuống hiên nhà trong ngày không gió.
Khi bó hoa đã được cắm xong, chiếc bình tưởng chừng trống rỗng giờ đây như chứa đầy một đoạn ký ức tím nhạt. Mùi hương dịu dàng tỏa ra, khiến cả căn phòng trở nên ấm hơn một chút, như thể có ai đó vừa đi ngang qua và để lại hơi thở.
Jongseong ngồi yên, mắt không rời khỏi khung ảnh. Anh khẽ nghiêng đầu, giọng thì thầm như nói với một người đang ngồi rất gần.
- Em thấy có đẹp không?
- Anh biết là em sẽ thích mà...
Rồi anh đưa tay lên môi, đặt một nụ hôn vô hình lên đầu ngón tay, trước khi áp nó lên ảnh. Đó là thói quen chưa bao giờ thay đổi, thói quen của một người còn đang yêu — dù thế giới không còn cho phép điều đó diễn ra một cách trọn vẹn.
- Anh nhớ em... nhiều lắm. Nếu em thấy được anh, thì hãy đến nhé. Như tối qua cũng được, chỉ cần ngồi im bên cạnh là đủ. Chỉ cần em đừng đi đâu cả...
Ngoài cửa sổ, một cơn gió nhẹ lướt qua, làm lay động bông lavender trên cùng. Anh nhìn theo, khẽ cười. Có lẽ, Hana vừa gật đầu, bằng cách riêng của cô — bằng mùi hoa, bằng ánh sáng, bằng cơn gió dịu dàng thoảng qua như một cái ôm.
Ánh hoàng hôn bắt đầu trườn qua khung cửa sổ, nhuộm căn phòng trong sắc cam vàng êm dịu. Từng tia nắng cuối ngày chạm vào mặt bàn, lướt qua bình hoa lavender, phản chiếu ánh kim nhè nhẹ trên cánh hoa tím nhạt.
Jongseong vẫn ngồi đó, bất động. Như thể trong khoảnh khắc ấy, thời gian đã dừng lại — và anh, chỉ cần ngồi đây, giữ lấy một niềm tin mong manh rằng đâu đó trong thế giới này, Hana vẫn đang nghe anh kể chuyện.
Và rồi... giữa cái tĩnh lặng mơ hồ phủ đầy hoàng hôn, trong khoảnh khắc tưởng như cả thế giới ngừng thở, Jongseong bỗng cảm thấy có điều gì đó rất khẽ khàng lướt qua. Không có tiếng bước chân, không có cơn gió nào thổi, nhưng tim anh lại thắt lại — như thể có ai vừa nhẹ nhàng bước vào căn phòng này.
Hana.
Cô xuất hiện như một bóng hình được dệt nên từ ánh sáng và hồi ức. Chiếc váy hoa nhí màu be — chiếc váy anh từng khen là "rất hợp với em" — đung đưa nhẹ theo mỗi bước chân. Mái tóc dài buông xoã, lấp lánh ánh vàng của nắng chiều tà. Làn da cô trắng hồng, như được chắt ra từ chính sắc hoàng hôn đang rơi trên khung cửa.
Cô dừng lại trước bàn, cúi người xuống, khẽ nghiêng đầu ngửi hương lavender mới cắm.
- Mùi hoa lavender này... vẫn như xưa
Cô thì thầm. Giọng nói ấy — thanh, nhẹ, và trong vắt như một giọt nước đầu nguồn — làm anh tưởng như có thể chạm tay mà giữ lấy.
Hana quay sang, ánh mắt cong cong như vầng trăng non, rồi lặng lẽ ngồi xuống phía đối diện anh. Hai bàn tay đặt nhẹ trên đầu gối, chiếc cằm hơi nghiêng nghiêng, dịu dàng nhìn anh — cái cách cô vẫn luôn làm khi muốn anh mở lời trước.
- Jongseong... em có đẹp không?
Câu hỏi bật ra, nhỏ đến mức tưởng như sẽ tan vào không khí nếu anh không kịp nghe thấy.
Anh khẽ mỉm cười. Đôi môi run lên một chút, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng xen lẫn thổn thức, như thể giữa cả trăm ký ức đang trôi qua tim, anh chỉ có thể chọn một để giữ lại.
- Đẹp lắm...
Anh thì thầm.
- Em luôn luôn đẹp như thế.
Và rồi... trước mắt anh là khoảng không.
Không có ai cả.
Chỉ còn anh, chiếc khung ảnh, bình hoa lavender, ánh nắng cuối ngày đang dần tắt... và một cảm giác trống rỗng mà chẳng thứ gì có thể lấp đầy.
Nhưng trong tâm trí anh, Hana vẫn ngồi đó — sống động như chưa từng rời đi. Cô cười, đôi má ửng hồng, đôi mắt ánh lên tia sáng của tuổi trẻ và sự sống. Cô vẫn ở đây, với anh. Vẫn là Hana của anh.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi khoé mắt Jongseong, lăn xuống gò má rồi chạm vào khóe môi anh — mặn, lạnh, như một bằng chứng rằng anh còn sống, và vẫn đang đau.
Anh đưa tay lên, lau vội, như thể sợ Hana sẽ nhìn thấy và sẽ buồn.
- Không... anh không khóc nữa đâu." Anh nói khẽ, giọng vẫn vướng một chút run rẩy.
- Anh hứa rồi mà. Sẽ sống tốt hơn, sẽ ngủ đúng giờ, ăn đủ bữa, và... không làm em lo nữa đâu.
Ngoài khung cửa sổ, hoàng hôn đã chạm đến đường chân trời. Ánh sáng cuối cùng của ngày trải dài trên mặt sàn, rồi từ từ rút lại như tấm màn sân khấu vừa khép. Những nhành lavender khẽ lay trong luồng gió mỏng cuối ngày — nhẹ tênh, như một lời thì thầm.
Có thể là từ đâu đó rất xa.
Hoặc cũng có thể... là từ Hana.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store