ZingTruyen.Store

JAY FIC | NGƯỜI Ở LẠI

Chapter 45

ngokhanhhan

Sau tang lễ của Hana, Jongseong gần như bốc hơi khỏi thế giới. Không còn ánh đèn sân khấu rực rỡ, không còn tiếng reo hò vang vọng mỗi lần anh cất giọng hát. Không còn gì cả. Anh biến mất khỏi mạng xã hội, hủy toàn bộ lịch trình, cắt đứt liên lạc với quản lý, bạn bè, cả gia đình. Một cách tuyệt vọng, anh co mình lại trong căn hộ cũ—nơi từng ngập tràn tiếng cười, những cái ôm, những buổi tối muộn Hana nằm gối đầu lên đùi anh thủ thỉ những chuyện vụn vặt—giờ đây chỉ còn lại bóng tối và lạnh lẽo.

Rèm cửa bị kéo kín suốt nhiều tuần. Căn phòng ngập trong thứ ánh sáng lờ mờ, không biết là buổi sáng hay chập tối. Những âm thanh bên ngoài như tiếng còi xe, tiếng bước chân người qua lại, tiếng chim kêu sớm mai... tất cả đều trở nên xa lạ, như thể chúng đến từ một thế giới mà anh đã không còn là một phần nữa.

Chiếc điện thoại nằm bất động nơi bàn, pin cạn sạch từ bao giờ. Tin nhắn đến dồn dập, các cuộc gọi từ Heeseung, Sunghoon, Jungwon... tất cả đều bị nuốt vào im lặng. Nhiều lần, họ tìm đến gõ cửa. Heeseung thậm chí đã đứng trước cửa nhà anh suốt một đêm, gọi khản cổ. Nhưng Jongseong không mở. Cánh cửa giữa anh và thế giới bên ngoài... đã khóa chặt từ bên trong, vĩnh viễn.

Anh không ăn. Không ngủ. Không thốt ra lấy một lời suốt bao ngày đêm. Chỉ ngồi đó, trên sàn nhà lạnh buốt, co ro ôm lấy đầu gối như một đứa trẻ lạc mẹ, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không mịt mờ.

Mỗi lần anh nhắm mắt, khuôn mặt Hana lại hiện lên. Đẹp đẽ. Buồn bã. Và đầy nước mắt.

Đôi mắt ấy — đôi mắt từng nhìn anh bằng tất cả dịu dàng và tin tưởng — giờ chỉ còn ánh lên nỗi tuyệt vọng khôn cùng trong lần cuối cùng họ gặp nhau.
Cô đã níu lấy tay anh, run rẩy van xin:

"Jongseong... xin anh đừng làm vậy với em..."

Nhưng anh đã làm. Anh đã giận dữ, đã lạnh lùng gạt bàn tay nhỏ bé ấy ra, Đã cay nghiệt thốt ra những lời mà chỉ cần nghĩ đến thôi, anh cũng muốn tự kết liễu mình:
"Đi đi"
"Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô một lần nào nữa"
"Biến mất khỏi cuộc sống của tôi đi."

Những câu nói như lưỡi dao, và anh đã đâm vào trái tim cô bằng chính tay mình.

Và giờ, cô đã làm theo thật.

Hana biến mất khỏi thế giới này... đúng như lời anh yêu cầu.

Không một lời tạm biệt, không một cơ hội để sửa sai. Chỉ còn lại trong Jongseong một khoảng trống khổng lồ, như một hố đen hút sạch tất cả ánh sáng và hy vọng.

Mỗi ngày trôi qua, anh chỉ ngồi đó, lắng nghe tiếng tích tắc chậm chạp của chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ — âm thanh duy nhất nhắc nhở anh rằng thời gian vẫn tiếp tục trôi, còn anh thì vẫn đang chìm dần vào vực sâu.

Jongseong từng nghĩ nếu chia tay, nếu mỗi người một lối, anh sẽ học cách quên cô. Rằng thời gian sẽ làm dịu mọi nỗi đau. Nhưng anh đã lầm.

Vì nỗi đau này... không phải thứ có thể nguôi ngoai bằng thời gian.

Không phải khi cô ra đi như thế — đột ngột, tàn khốc, và vĩnh viễn.

Giá như anh có thể quay lại. Giá như có thể giữ lấy bàn tay ấy, ôm cô thật chặt và nói

"Anh xin lỗi, anh sai rồi. Anh chưa bao giờ ngừng yêu em cả."

Có những đêm, khi mọi thứ ngoài kia đã chìm sâu vào tĩnh lặng, khi thành phố chỉ còn lại ánh đèn đường lập lòe và tiếng gió hú lướt qua khung cửa kính, Jongseong lại giật mình tỉnh giấc giữa cơn mê man nửa tỉnh nửa mê.

Áo ngủ ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực phập phồng dữ dội như vừa thoát khỏi cơn ác mộng kéo dài hàng thế kỷ. Hơi thở anh đứt quãng, bàn tay siết chặt ga giường, và trái tim—trái tim ấy—đang đập loạn nhịp, đau đến mức như muốn nổ tung.

Rồi anh nghe thấy...

Một âm thanh mơ hồ, nhẹ đến mức như tan lẫn vào không khí, nhưng lại quá đỗi quen thuộc. Giọng nói ấy—cái giọng mà anh từng nghe mỗi sáng sớm và mỗi tối khuya, giờ đây chỉ còn vang lên trong tiềm thức:

"Em ở đây mà, đừng lo..."

Jongseong bật dậy khỏi giường, mắt mở to, hoảng loạn. Cổ họng anh khô khốc, nhưng tiếng nấc nghẹn đã vỡ ra ngay sau đó.

Không kịp xỏ dép, chân trần dẫm lên sàn lạnh buốt, anh lao ra khỏi phòng như một kẻ mất trí.

- Hana?!

Tiếng gọi ấy bật ra, run rẩy và tuyệt vọng. Anh mở toang từng cánh cửa, lật tung tủ quần áo, ngăn kéo bàn làm việc, thậm chí cúi xuống nhìn dưới gầm bàn, gầm ghế — những nơi trước kia Hana vẫn thích trốn để hù dọa anh mỗi khi rảnh rỗi.

- Em ở đâu rồi... Hana ơi...

Jongseong mở đèn sáng trưng khắp căn hộ, như thể ánh sáng có thể chiếu rọi được cả thế giới bên kia. Phòng khách, bếp, ban công, nhà tắm — không một góc nào anh bỏ sót.

Anh gọi tên cô lần nữa, giọng khản đặc. Mỗi tiếng "Hana" phát ra, lại như xé rách thêm một phần trong tim anh.

Một phần anh biết... cô không còn ở đây.

Nhưng phần còn lại — phần mềm yếu nhất, điên dại nhất — vẫn níu lấy hi vọng mong manh, rằng chỉ cần tìm thêm một chút thôi... cô sẽ lại chạy tới ôm chầm lấy anh, bật cười vì trò đùa quá lố, rồi ôm anh vào lòng và nói:

- Ngốc quá, sao lại khóc, em vẫn ở đây mà.

Nhưng không có ai bước ra cả.

Căn hộ nhỏ bé giờ rộng lớn như một sa mạc không người. Và sự im lặng... lạnh lẽo như cái chết.

Jongseong quỳ sụp xuống giữa phòng khách. Hai tay buông thõng, ngón tay run rẩy chạm vào chiếc ly Hana từng dùng để uống nước, vẫn đặt yên trên kệ như chờ bàn tay ai đó quay lại.

Đôi mắt anh vô hồn, trống rỗng.

Không có Hana.

Không có hơi ấm.

Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vô tình, và tiếng gió lùa qua khe cửa như đang nhắc anh rằng... tất cả thật sự đã kết thúc.

Jongseong ôm đầu, gục xuống sàn nhà lạnh buốt. Anh co người lại, như một đứa trẻ lạc mẹ, như một kẻ vừa đánh mất cả thế giới trong một cái chớp mắt.

Ánh đèn vàng hắt bóng anh lên bức tường trắng, kéo dài và méo mó. Cái bóng ấy — chỉ còn lại một mình, không ai bên cạnh, không ai trả lời tiếng gọi của anh nữa.

Một thế giới không còn Hana...

...và không còn bất kỳ lý do nào để tiếp tục sống.

Ngoài ô cửa kính, trời vẫn tối đen như mực. Không ánh sao, không ánh trăng. Chỉ là màn đêm dày đặc, im lìm và tuyệt vọng.

Chẳng có bình minh nào chờ đợi sau đêm dài.

Và trong trái tim Jongseong, cũng vậy.

Một buổi sáng sớm, sau bao ngày đêm chìm trong bóng tối, Jongseong lảo đảo đứng dậy khỏi sàn nhà lạnh buốt.
Cơ thể anh cứng đờ, khớp xương đau nhức như thể đã mục rữa theo thời gian. Nhưng anh vẫn lê bước, chậm chạp mở cửa phòng lần đầu tiên sau nhiều tuần.

Ánh sáng buổi sớm đột ngột tràn vào, chói lòa và lạnh lẽo, cứa vào đôi mắt đã quen với bóng tối. Jongseong chớp mắt liên tục, cảm giác như từng tế bào trong người đều đang phản đối sự sống.
Nhưng anh vẫn bước ra ngoài.

Không phải vì anh đã ổn.
Không phải vì nỗi đau đã nguôi ngoai.

Mà bởi vì anh biết... nếu còn tiếp tục nhốt mình lại, anh sẽ thực sự chết mất.
Chết từ từ, âm thầm, trong sự dằn vặt và tuyệt vọng.

Jongseong nhấc điện thoại lên, lần đầu tiên bật nguồn sau nhiều tuần. Hàng trăm tin nhắn, hàng ngàn cuộc gọi lấp đầy màn hình.
Anh không trả lời. Chỉ gõ vội một dòng gửi cho quản lý:

"Em sẽ quay lại làm việc."

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng đã là toàn bộ sức lực còn sót lại trong anh.

Ba ngày sau, Jongseong xuất hiện trở lại tại phòng tập của công ty.

Không ai nghĩ anh sẽ đến sớm như vậy.

Anh bước vào, lặng lẽ và đơn độc, không một lời chào, không một ánh mắt hướng về ai. Cơ thể gầy rộc, sắc mặt xanh xao đến đáng sợ. Đôi mắt trũng sâu như thể đã khóc cạn nước mắt, và hơn tất cả — trong đôi mắt ấy không còn chút tia sáng nào nữa, chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo đến ám ảnh.

Khi tiếng nhạc vang lên, Jongseong đứng giữa phòng tập, bắt đầu chuyển động. Những bước nhảy từng nhẹ như gió, từng khiến cả sân khấu bùng nổ cảm xúc, giờ đây nặng nề, vụng về như một thân xác đang gắng gượng bước tiếp mà không còn linh hồn. Giọng hát của anh — từng là điều khiến bao trái tim thổn thức — giờ khàn đục, thiếu nhịp, vỡ vụn từng đoạn.

Giáo viên thanh nhạc chỉ im lặng lắc đầu. Biên đạo nhìn anh, muốn tiến lại gần nhưng rồi lại thôi. Các thành viên đứng bên lặng người, cổ họng nghẹn lại.

Không ai trách anh.
Không ai dám trách.
Vì họ biết, người đứng trước mặt họ hôm nay — không phải là Jay của ngày trước, mà là một con người vừa mất đi cả thế giới.

- Em nên nghỉ thêm một thời gian

Quản lý ngập ngừng đề nghị.
Nhưng Jongseong lắc đầu, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát:

- Làm việc giúp em quên đi.

Thế là anh tiếp tục.

Lịch trình lại phủ kín từng ngày: Quay quảng cáo từ sáng sớm. Ghi hình show truyền hình đến tận khuya. Luyện tập concert trong tình trạng thiếu ngủ. Ghi âm ca khúc mới khi cổ họng còn chưa hồi phục.

Anh không từ chối bất kỳ lịch nào. Không than vãn, không oán trách.
Chỉ cắm đầu làm việc, như một cỗ máy không biết mệt mỏi.

Có lần, trong một buổi ghi hình kéo dài, trợ lý đưa cho anh một chai nước và thì thầm:

- Anh nên nghỉ một chút...

Jongseong chỉ gật nhẹ đầu, rồi... quay đi như chưa từng nghe thấy.

Mọi người xung quanh — quản lý, các thành viên, stylist, kỹ thuật viên ánh sáng — đều lặng lẽ quan sát anh, bằng một ánh mắt rất giống... xót xa.

Họ thấy nụ cười gượng gạo khi máy quay bắt đầu.
Thấy đôi mắt vô hồn khi ánh đèn sân khấu tắt.
Thấy anh ngồi lặng thinh trong phòng chờ, ánh nhìn dán vào một khoảng không mà chẳng ai nhìn thấy được.

Không ai nói ra.
Không ai dám chạm vào nỗi đau đang gào thét sau lớp vỏ im lặng của anh.
Vì họ sợ... chỉ cần một lời hỏi thăm, cũng đủ khiến trái tim ấy vỡ ra lần nữa.

Và thế là Jongseong cứ thế... diễn tiếp, cười tiếp, hát tiếp.
Như thể mọi thứ vẫn ổn.

Mỗi đêm sau khi kết thúc lịch trình, anh trở về căn hộ lạnh lẽo, ngã vật xuống giường không thay đồ, thiếp đi trong những cơn ác mộng.
Trong giấc mơ, anh thấy Hana — lúc thì cười với anh dưới ánh hoàng hôn, lúc thì khóc nức nở bước đi trong cơn mưa.
Anh đưa tay chạm vào cô, nhưng mỗi lần, bàn tay anh chỉ chạm phải khoảng không lạnh ngắt.

Jongseong tỉnh dậy, ướt đẫm mồ hôi và nước mắt.
Đêm nào cũng vậy.
Nhưng sáng hôm sau, anh lại lau khô mặt, mặc quần áo chỉnh tề, đeo lên mình nụ cười giả tạo và tiếp tục diễn vai "ENHYPEN Jay" trước ánh mắt của cả thế giới.

Bởi vì anh không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vì nếu dừng lại, anh sợ rằng mình sẽ mãi mãi không thể đứng lên nữa.

Dù trái tim anh vẫn tan nát.
Dù anh chưa từng, dù chỉ một giây, ngừng nhớ về Hana.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store