ZingTruyen.Store

JAY FIC | NGƯỜI Ở LẠI

Chapter 40

ngokhanhhan

Hai tháng sau...

Ngày hôm đó, giới giải trí bỗng chốc chao đảo khi hàng loạt trang báo lớn đồng loạt đăng tải tin tức gây sốc:

"Breaking: Nữ thần tượng Hana (LUNARIA) gặp nạn trong vụ rơi máy bay khi đang trên đường trở về từ Paris!"
"Chuyến bay số hiệu 706 đột ngột mất liên lạc giữa không trung, hiện chưa rõ số phận các hành khách trên khoang."
"Chiếc máy bay được tìm thấy tại khu vực đồi núi hẻo lánh phía Nam nước Đức. Toàn bộ thân máy bay đã bị thiêu rụi — không có ai sống sót."

Tin tức lan nhanh như cơn bão quét qua toàn bộ ngành giải trí. Những dòng tít nóng đỏ rực khắp các trang báo mạng, dòng người không ngừng bàn tán, hoang mang và tiếc thương tràn ngập các nền tảng xã hội. Không ai có thể tin nổi rằng cái tên Hana — thành viên nhóm nhạc nữ đình đám LUNARIA, người chỉ vừa mới trở lại sau những ngày dài chống chọi với sóng gió — giờ đây lại được nhắc đến như một người đã khuất.

Chỉ cách đây không lâu, Hana còn là mục tiêu của những lời dèm pha, những cuộc công kích vô tình. Tin đồn, chỉ trích, ánh mắt lạnh lùng, và những bình luận ác ý bủa vây cô không ngừng. Người ta bàn tán về mối quan hệ của cô, soi mói từng hành động, từng hơi thở, và vội vàng kết tội cô như thể cô là tội nhân của thế giới này. Họ từng không tiếc lời lăng mạ, chỉ trích cô vì những điều cô chưa từng được phép giải thích.

Vậy mà giờ đây — khi tin tức cái chết của cô lan ra — cả thế giới bỗng chốc quay đầu thương tiếc. Những lời ngợi ca, những bài đăng tưởng niệm, những giọt nước mắt muộn màng nối nhau xuất hiện như sóng vỡ bờ. Người ta thi nhau gọi cô là "thiên thần đã khuất", là "ánh sáng dịu dàng nhất của K-pop", là "bông hoa chưa kịp nở trọn vẹn đã vội lìa cành".

Nhưng Hana... sẽ không bao giờ đọc được những lời yêu thương ấy nữa.
Cô đã ra đi, mang theo tất cả những giấc mơ còn dang dở, mang theo cả tình yêu chưa kịp được bảo vệ trọn vẹn.

Vài ngày trước, Hana vẫn còn tỏa sáng rực rỡ trên thảm đỏ Tuần lễ Thời trang Paris. Là khách mời danh dự của một trong những thương hiệu thời trang cao cấp nhất thế giới, cô bước đi giữa ánh đèn flash, mái tóc buông nhẹ, đôi mắt có chút mệt mỏi nhưng vẫn lấp lánh niềm tin.

Với cô, đây không chỉ là cơ hội nghề nghiệp. Đây là hy vọng — là con đường để cứu lấy bản thân sau khoảng thời gian chông chênh vì scandal tình cảm và những áp lực vô hình đè nặng từ công ty, dư luận và cả chính trái tim mình. Cuộc chia tay đau đớn với Jongseong đã để lại một vết nứt, mà cô cố lấp đầy bằng công việc, bằng bận rộn, bằng những nơi thật xa Seoul.

Đêm trước khi trở về, Hana lặng lẽ bước ra khỏi khách sạn, không báo cho ai biết. Paris lúc này im lìm, ánh đèn của tháp Eiffel dường như mờ nhạt trong màn đêm, chiếu những tia sáng yếu ớt lên con đường vắng lặng. Không khí lạnh của mùa thu len lỏi vào từng lọn tóc của cô, nhưng trái tim cô còn lạnh hơn thế.

Cô đi dọc theo con đường quen thuộc, nơi có tháp Eiffel đứng sừng sững như một nhân chứng của bao kỷ niệm đẹp, bao khoảnh khắc đã qua. Những bước chân của cô dường như không có mục đích, chỉ đơn giản là tìm kiếm một nơi yên tĩnh, một không gian để được sống lại trong những ký ức không thể nào quên.

Cuối cùng, cô dừng lại trước băng ghế đá mà lần đầu tiên cô và Jongseong đã ngồi cùng nhau. Nơi này, nơi mà những nụ cười, những cái nắm tay yêu thương đã từng bao phủ không gian. Hana ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, gương mặt cô hướng về phía tháp Eiffel, đôi mắt ngập tràn nỗi nhớ. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho bản thân không rơi nước mắt.

Nhưng không thể nào. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, từng giọt một, như những vết thương không thể lành trong lòng. Cô không thể ngừng nhớ anh. Không thể ngừng nghĩ về những khoảnh khắc khi anh nắm tay cô, khi anh gọi tên cô một cách dịu dàng như thể cả thế giới này chỉ có hai người họ.

"Jongseong... em nhớ anh quá..."

Giọng cô khẽ vỡ ra trong không gian tĩnh mịch của đêm. Cô biết rằng, những lời ấy của mình không thể đến được tai anh, nhưng những cảm xúc này vẫn tràn ngập trong tim cô. Cô nhớ anh hơn bất kỳ điều gì. Cô nhớ sự ấm áp trong vòng tay anh, nhớ sự dịu dàng trong ánh mắt anh. Và giờ, trong một thành phố xa lạ, giữa những ánh đèn nhòa đi trong mưa bụi, cô chỉ có một mình đối diện với nỗi nhớ này.

3 tiếng trước bản tin về vụ tai nạn...

Hana ngồi sát cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn bầu trời Paris mờ dần sau những tầng mây trắng xóa. Chiếc máy bay từ từ rời khỏi mặt đất, mang theo cô khỏi thành phố huyền bí mà một thời đã chứng kiến những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời cô. Cảm giác này không mới mẻ đối với cô; đã bao lần, cô cất cánh như thế này, một mình, hướng về tương lai mà chẳng bao giờ biết chắc điều gì đang chờ đợi.

Cô thở dài, tựa đầu vào cửa sổ, cảm giác lạnh lẽo của kính như thấm vào tận đáy lòng. Paris, nơi từng là thiên đường cho tình yêu của cô và anh, giờ đây chỉ còn là một mảng màu mờ nhạt trong ký ức. Một tuần lễ thời trang đầy hối hả và lấp lánh, nhưng cũng thật cô đơn.

Cô rút điện thoại ra, nhìn vào màn hình sáng. Một thời gian dài đã qua, nhưng không có tin nhắn nào từ Jongseong. Đã bao lâu rồi anh không trả lời lại cô? Một tháng? Hai tháng? Cô đã quen với sự im lặng này, nhưng trái tim cô vẫn không thể chấp nhận điều đó. Những cuộc gọi không được nhận, những tin nhắn không được đáp lại, tất cả như những vết rạn trong mối quan hệ của họ.

"Jongseong... anh có nhớ em không?"

Cô tự hỏi, và một nụ cười buồn khẽ nở trên môi. Có lẽ, anh đã hoàn toàn quên cô rồi. Có lẽ anh đã hết yêu cô.

Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên, rồi một cú rung lắc mạnh làm cô giật mình. Cô cảm nhận được không khí căng thẳng trong khoang, những tiếng xì xào lo lắng vang lên khắp nơi. Tiếp viên hàng không bước nhanh qua, mặt mày tái mét, không kịp giữ được vẻ bình tĩnh thường thấy.

- Quý khách vui lòng thắt dây an toàn, máy bay gặp trục trặc động cơ.

Trái tim Hana như rơi xuống đáy vực. Cô nắm chặt tay ghế, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Một cú rung lắc mạnh hơn khiến mọi người hét lên, đèn trong khoang nhấp nháy, ánh mắt của hành khách đều tràn ngập hoảng loạn. Hana hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho cơ thể không run rẩy, nhưng không thể ngừng được nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lồng ngực.

- Không sao đâu... chắc chắn sẽ ổn thôi.

Cô tự nhủ, nhưng trong khoảnh khắc đó, giữa tiếng la hét và những cơn rung chuyển mạnh mẽ, cô bỗng nhận ra một điều—cô không sợ chết. Thứ duy nhất cô sợ... là ra đi mà không kịp nói với Jongseong rằng cô vẫn yêu anh. Nước mắt rơi xuống mà cô không hề nhận ra.

Cô mở điện thoại, tay run rẩy lướt qua danh bạ, tìm kiếm số của anh, nhưng sóng điện thoại quá yếu. Cô cắn chặt môi, một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.

"Làm ơn... chỉ một lần thôi... làm ơn cho em cơ hội nói chuyện với anh..."

Cô bấm gửi một tin nhắn duy nhất. Những chữ cái nhấp nhô, rồi cô lại bấm gửi:

"Em yêu anh, Jongseong."

Cô không biết liệu tin nhắn này có thể đến tay anh hay không. Nhưng ít nhất, cô đã nói ra. Dù thế nào đi nữa, cô muốn anh biết rằng trái tim cô vẫn mãi hướng về anh.

Chiếc máy bay lại rung lên dữ dội lần cuối cùng, rồi một ánh sáng trắng xóa nhấn chìm mọi thứ. Mọi âm thanh, mọi sự chuyển động đều biến mất trong một khoảnh khắc, và Hana cảm nhận cơ thể mình như rơi tự do giữa không trung.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua. Một tiếng nổ vang trời.

Và rồi, tất cả chìm vào tĩnh lặng.

Tất cả xung quanh Hana đều trở nên mờ mịt. Cảm giác lạnh lẽo và đau đớn như một làn sóng dập dồn, cuốn lấy cơ thể cô trong những khoảnh khắc cuối cùng. Khi tiếng nổ vang lên, một phần cơ thể cô đã chịu đựng không nổi, máu nhuốm đỏ khắp nơi, đổ dài trên mặt sàn, trong không khí như một bức tranh tàn lụi. Một bên chân cô bị bỏng nặng, vết thương lan rộng, bỏ lại những vết cháy đen thui trên da thịt. Làn da trắng ngần đã không còn nguyên vẹn, thay vào đó là những vết thương, những vết xước lẫn nhau, như những lời nhắc nhở về nỗi đau vô tận mà cô phải gánh chịu.

Ánh sáng mờ nhạt từ đèn khoang máy bay lướt qua, dường như không thể xoa dịu đi cảm giác lạnh thấu tim. Những hơi thở yếu ớt của cô như nghẹn lại trong lồng ngực, nhưng dù vậy, Hana vẫn giữ được một chút ý thức. Trong tâm trí mơ hồ của mình, cô nghĩ về những gì chưa kịp nói, về những yêu thương còn chưa kịp thổ lộ, về Jongseong – người đàn ông duy nhất trong trái tim cô.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khoé mắt cô, chạm nhẹ vào làn da đã lạnh giá. Đó là giọt nước mắt cuối cùng, chứa đựng nỗi niềm không thể nói ra. Cô khẽ cử động tay, cố gắng vươn ra, nhưng sức lực đã tàn kiệt. Những ngón tay cô từ từ co lại, rồi từ từ buông thõng. Cả thế giới như ngừng lại trong khoảnh khắc đó, không còn âm thanh, không còn sự chuyển động, chỉ có một không gian im lặng và tĩnh lặng vô tận bao phủ.

Và rồi, thân thể cô dần buông xuôi. Trái tim, dù còn đập yếu ớt, cuối cùng cũng thôi không còn đập nữa. Đôi mắt nhắm lại, làn mi khẽ rung lên một lần cuối, nhưng rồi tất cả đều chìm vào bóng tối.

Hana đã rời khỏi thế giới này, bỏ lại sau lưng tất cả những yêu thương chưa kịp nói, những nỗi đau không thể vơi đi, và người cô yêu thương nhất trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store