ZingTruyen.Store

JAY FIC | NGƯỜI Ở LẠI

Chapter 22

ngokhanhhan

Tại sự kiện thời trang lộng lẫy và xa hoa bậc nhất của một hãng thời trang xa xỉ, ánh đèn flash nhấp nháy liên hồi như những ngôi sao nhỏ rơi xuống trong lòng đêm. Dưới ánh sáng hào nhoáng ấy, những bộ cánh đắt giá lướt qua nhau trong từng bước đi kiêu hãnh, những nụ cười xã giao, tiếng ly rượu va vào nhau, và những câu chuyện thời thượng vang vọng khắp sảnh tiệc sang trọng.

Giữa bầu không khí ấy, Jongseong và Hana — hai trong những cái tên nổi bật trong làng giải trí Hàn Quốc — lại đứng ở hai đầu đối diện của căn phòng, cách nhau chỉ vài chục bước chân mà như cả một thế giới. Cả hai vẫn giữ nguyên hình ảnh chuyên nghiệp đến từng cử chỉ, nụ cười, ánh mắt — như thể họ chỉ là đồng nghiệp thoáng gặp nhau trong một sự kiện thông thường.

Nhưng ánh mắt lại là thứ không biết nói dối.

Từ phía xa, mỗi khi Jongseong liếc nhìn về phía Hana, trái tim anh như mất đi vài nhịp. Cô khoác lên người chiếc váy lụa đen tuyền, dáng ôm sát quyến rũ, để lộ từng đường cong mềm mại và kiêu kỳ. Mái tóc buông xõa tự nhiên, đôi môi tô son đỏ rượu vang khẽ cong lên khi tạo dáng trước hàng chục máy quay và ánh đèn flash, ánh mắt long lanh dưới ánh đèn — Hana hôm nay đẹp đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn, và khiến trái tim Jongseong như bị bóp nghẹt vì không thể lại gần.

Hana cũng chẳng khá hơn. Dù đang tạo dáng chụp ảnh và trò chuyện cùng vài gương mặt quen thuộc trong ngành, ánh mắt cô vẫn liên tục lén dõi theo Jongseong — người đàn ông của cô hôm nay trong bộ suit đen lịch lãm, cổ áo mở hờ, cà vạt lỏng lẻo, mái tóc anh hôm nay được vuốt gọn để lộ từng đường nét gương mặt sắc xảo, vẻ phong trần và quyến rũ toát ra từ từng cái gật đầu nhẹ với người đối diện. Dù không đứng cạnh nhau, sự hiện diện của anh vẫn khiến cô không thể nào tập trung nổi.

Họ đã quen với việc giấu tình cảm sau những lớp vỏ bọc, nhưng đêm nay, sự khao khát hiện diện rõ hơn bao giờ hết.

Sau phần trình diễn chính, khi bữa tiệc bước vào giai đoạn thả lỏng và giao lưu, mọi người bắt đầu tản ra trò chuyện, chụp hình và cụng ly chúc mừng. Lợi dụng khoảnh khắc hỗn loạn ấy, Hana lặng lẽ bước khỏi đại sảnh, lướt qua những ánh nhìn mà không để lại chút nghi ngờ. Cô men theo hành lang dẫn tới khu vực hậu trường — nơi ít người lui tới, ánh đèn vàng mờ mờ càng khiến không gian trở nên bí ẩn hơn.

Chưa đầy một phút sau, tiếng bước chân vang lên phía sau.

- Hana, em đang định trốn sao?

Âm thanh ấy dịu dàng nhưng như sợi dây vô hình kéo chặt lấy bước chân Hana. Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh. Đôi mắt ấy — sâu, ấm, và khẽ run lên vì xúc cảm.

Chỉ cần ánh mắt họ gặp nhau, mọi khoảng cách lập tức tan biến như sương mỏng đầu ngày. Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim đập và ánh đèn vàng xuyên qua cửa sổ phủ một lớp vàng dịu nhẹ lên gương mặt cả hai.

Cánh cửa sau lưng Hana khẽ khép lại. Tiếng "cạch" ấy như một lằn ranh rõ ràng, ngăn cách họ với cả thế giới ngoài kia — nơi có những ánh nhìn soi mói, những kỳ vọng đè nặng lên vai người nghệ sĩ, nơi mà tình yêu này vẫn luôn phải che giấu.

Jongseong không chần chừ nữa. Anh bước nhanh về phía cô, và chỉ trong tích tắc, vòng tay ấy đã siết chặt lấy cô, ôm trọn cô vào lồng ngực mình — nơi mà cả hai đều đã khao khát được dựa vào suốt bao ngày xa cách.

- Em có biết anh đã phải kiềm chế thế nào không?

Giọng anh trầm khàn, hơi thở gấp gáp, như vừa chạy qua một cơn bão cảm xúc bị dồn nén.

Hana cười khẽ, tay đặt lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim anh đập thình thịch dưới lòng bàn tay mình.

- Em cũng vậy...

Cô nói, giọng khẽ như gió sớm.

- Đứng nhìn anh từ xa, không được chạm vào, không được gọi tên anh bằng cái cách mà em muốn... em thấy khó chịu lắm.

Jongseong cúi đầu, trán tựa vào trán cô. Khoảng cách giữa họ gần đến mức hơi thở chạm nhau, quyện vào nhau trong mùi hương quen thuộc và thân thương đến nghẹn lòng.

- Chúng ta có thể trốn ở đây một lát không?

Hana hỏi nhỏ, ánh mắt lấp lánh chút nghịch ngợm pha lẫn sự dịu dàng mà chỉ Jongseong mới có thể nhìn thấy.

Anh bật cười, siết chặt vòng tay quanh eo cô.

- Anh có thể bỏ luôn cả sự kiện này... chỉ để được ở cạnh em.

Và rồi, không một lời báo trước, anh nghiêng đầu, môi tìm đến môi cô trong một nụ hôn đầy khát khao.

Nụ hôn ấy không vội vàng, nhưng sâu đậm và mãnh liệt, như thể bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén suốt thời gian dài nay bùng nổ trong một cái chạm. Bóng tối và sự tĩnh lặng của căn phòng bỏ trống trở thành nơi chứng kiến khoảnh khắc vụng trộm nhưng tha thiết ấy — nơi chỉ có họ, trái tim họ và tình yêu giấu kín đang thổn thức từng nhịp một.

Jongseong siết nhẹ vòng tay, ánh mắt anh như thiêu đốt khi nhìn sâu vào mắt Hana. Không nói một lời, anh bất ngờ luồn tay ra sau đùi cô, nhấc bổng cô lên một cách dễ dàng, khiến cô khẽ bật lên một tiếng kinh ngạc đầy ngượng ngùng.

- Jongseong...

Hana khẽ kêu, hai tay bám nhẹ vào vai anh theo phản xạ.

- Suỵt.

Anh mỉm cười, đặt cô ngồi lên mép chiếc bàn cạnh đó, nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ phủ lên làn da trắng mịn của cô một lớp ánh sáng mơ màng.

Anh đứng giữa hai chân cô, hai tay chống nhẹ lên mép bàn bên cạnh hông cô, nhốt cô vào trong không gian chỉ thuộc về hai người.

- Anh chưa hôn đủ.

Jongseong thì thầm, giọng trầm thấp và khàn khàn, hơi thở phả nhẹ lên môi cô.

Rồi không để Hana kịp phản ứng, Jongseong cúi xuống, bàn tay luồn sau gáy cô, kéo cô vào một nụ hôn sâu — một nụ hôn không báo trước, không dè dặt, không ngập ngừng.

Môi anh phủ lên môi cô như một cơn sóng tràn bờ sau bao ngày dồn nén. Không còn đơn thuần là nỗi nhớ, không chỉ là sự dịu dàng quen thuộc, mà là cả những khát khao từng bị che giấu dưới lớp mặt nạ bình thản — cuồng nhiệt, da diết, và có phần vội vã như thể họ sợ rằng nếu không chạm vào nhau lúc này, tất cả sẽ vụt tan trong tích tắc.

Hana khẽ rùng mình khi cảm nhận hơi thở anh phủ kín lấy mình, nóng hổi và vội vã, cuốn lấy từng cảm giác nơi khóe môi, đầu lưỡi. Cô siết chặt vạt áo sau lưng anh, như một cách để níu giữ sự thật của khoảnh khắc này — rằng họ đang ở cạnh nhau, thật gần, thật thật.

Môi họ quấn lấy nhau, từ từ đến mãnh liệt, từ e dè đến mê đắm. Mỗi cú nghiêng đầu, mỗi lần anh nhẹ nhàng mút lấy cánh môi dưới của cô, đều như những đợt sóng cuộn trào kéo cả hai chìm sâu hơn trong biển cảm xúc ngập tràn. Lưỡi họ chạm nhau, thăm dò rồi khiêu khích, tìm đến nhau như thể đã quen thuộc từ kiếp trước, từng nhịp điệu hòa vào nhau, dồn dập và run rẩy.

Cô nghe rõ tiếng tim mình đập như trống trận trong lồng ngực. Và cả anh nữa — nhịp tim anh, hơi thở anh, vòng tay anh siết lấy cô chẳng chút do dự. Họ hôn nhau như thể cả thế giới này chỉ còn lại họ — không sân khấu, không khán giả, không khoảng cách giữa idol và fan. Chỉ là hai trái tim đã mỏi mệt vì chờ đợi, nay được ôm trọn lấy nhau.

Không ai nói ra, nhưng họ đều biết... khoảnh khắc này, họ chỉ có thể giữ trong lòng.

Cuối cùng, chính Jongseong là người buông nụ hôn ấy ra trước — không phải vì anh muốn dừng lại, mà vì anh biết nếu còn tiếp tục, anh sẽ chẳng thể rời khỏi cô. Trán anh tựa lên trán cô, hơi thở gấp gáp phả nhẹ lên môi cô vẫn còn ướt, còn run rẩy vì nụ hôn vừa rồi.

- Anh phải quay lại rồi...

Giọng anh trầm khàn, như thể phải dùng cả sức lực để buông ra câu nói ấy. Mắt anh vẫn dán chặt vào khuôn mặt cô, không giấu nổi sự luyến tiếc.

- Ừ... em cũng vậy.

Hana mỉm cười, nhưng trong đáy mắt vẫn ánh lên một nét bịn rịn. Bàn tay cô vẫn đặt lên ngực anh, nơi trái tim còn đập thình thịch, rối loạn, như đang níu kéo khoảnh khắc ngắn ngủi này thêm một giây.

Jongseong đưa tay lên, khẽ chỉnh lại những lọn tóc rối vương trên trán cô, động tác dịu dàng đến mức như muốn khắc ghi từng sợi tóc, từng nét nhỏ trên khuôn mặt cô vào trong tâm trí. Anh vuốt nhẹ vạt váy cô, ánh mắt đầy trìu mến, rồi đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán cô — nơi anh vẫn luôn cảm thấy thiêng liêng nhất.

- Ra trước đi. Anh sẽ đợi vài phút rồi mới ra sau, tránh để ai nghi ngờ.

Hana gật đầu, đôi mắt vẫn không rời anh một giây nào. Cô đứng dậy chậm rãi, như thể mỗi động tác đều phải cẩn thận giữ lại dư âm dịu dàng vừa rồi. Nhưng khi đến gần cửa, bước chân cô chợt dừng lại.

Cô quay đầu nhìn lại — và ở đó, trong khoảng sáng nhạt dịu của căn phòng, Jongseong vẫn đứng yên như cũ. Ánh mắt anh dõi theo cô, không hối thúc, không níu kéo... chỉ lặng lẽ nhìn, như thể sợ rằng chỉ cần chớp mắt, cô sẽ biến mất như một giấc mơ.

Hana cắn nhẹ môi, rồi bật cười, khẽ nháy mắt đầy tinh nghịch, nhưng giọng cô lại run run một chút:

- Đừng nhìn em như vậy... anh khiến em muốn quay lại thật đấy.

Jongseong khẽ lắc đầu, bật cười — nụ cười nhẹ như gió xuân nhưng chứa cả biển thương trong đó. Anh không nói gì thêm, chỉ đứng đó, để ánh nhìn thay lời tiễn cô đi trong yên lặng.

Hana xuất hiện lại ở đại sảnh — gương mặt tươi tắn, bước đi bình thản, như thể không có điều gì đặc biệt vừa xảy ra. Một lát sau, Jongseong cũng quay lại, áo đã chỉnh tề, gương mặt trở lại với vẻ điềm đạm thường thấy, nụ cười nhã nhặn khiến ai nhìn cũng chỉ nghĩ anh vừa kết thúc một cuộc trò chuyện đơn thuần.

Nhưng chỉ họ mới biết — trong khoảnh khắc lướt qua nhau giữa đám đông, trái tim họ đã vừa chạm nhau lần nữa.

Một cái chớp mắt. Một cái gật đầu rất khẽ. Một nhịp tim bỏ lỡ rồi bắt kịp. Họ đi qua nhau như hai người xa lạ, nhưng những dấu hôn vẫn còn âm ấm trên môi, và những cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn trong lồng ngực.

Không ai nhìn thấy. Không ai biết.

Nhưng họ thì biết — khoảnh khắc ấy sẽ ở lại với họ rất lâu, rất sâu, như một bí mật ngọt ngào chỉ thuộc về riêng hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store