Chương 8
Ngay cả khi những người bị loại cuối cùng đã khuất dạng sau cánh cửa lớn, không khí trong Gamma-2 vẫn còn phảng phất sự căng thẳng và cả chút hoang mang của những người vừa chứng kiến sự sàng lọc khắc nghiệt. Peanut không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho các trợ lý thu dọn và giải tán.
Choi Hyunjoon rời khỏi khu huấn luyện, đầu óc vẫn còn ong ong vì tiếng chuông báo hết giờ và hình ảnh nặng nề của những người bị loại. Anh cảm thấy may mắn vì đã vượt qua, dù chỉ trong gang tấc.
Cần một chút im lặng để lấy lại tinh thần, Hyunjoon quyết định đến thẳng phòng ăn, hy vọng một bữa trưa yên tĩnh giúp mình trấn an phần nào.
Phòng ăn trưa vẫn giữ nguyên trật tự như hôm qua, song không khí có vẻ trầm lắng hơn. Hyunjoon lấy khay đồ ăn, lại tìm về chiếc bàn quen thuộc ở góc khuất. Anh vừa buông người xuống ghế, định bụng thở phào một cái, thì một chiếc khay khác bất ngờ được đặt mạnh xuống bàn đối diện.
Hyunjoon ngẩng lên. Là Tarzan. Người cộng sự bất đắc dĩ sáng nay đứng đó, nhìn anh bằng một vẻ mặt khó đoán.
"Ngồi đây được chứ?" Tarzan hỏi, dù anh ta đã gần như ngồi xuống rồi.
Hyunjoon hơi bất ngờ trước sự chủ động này. Anh chỉ gật đầu. "Tất nhiên."
Tarzan ngồi xuống, bắt đầu gắp thức ăn. Không khí giữa hai người hơi ngượng ngùng. Hyunjoon cũng tiếp tục bữa ăn, không biết nên bắt đầu câu chuyện thế nào. Chính Tarzan lại là người phá vỡ sự im lặng trước.
"Bài tập sáng nay," Tarzan nói, mắt vẫn nhìn vào khay đồ ăn nhưng rõ ràng là đang nói với Hyunjoon. "Cậu chậm thật đấy."
Lời nhận xét thẳng thừng khiến Hyunjoon hơi khựng lại. Anh chuẩn bị tinh thần để nghe tiếp những lời phàn nàn.
"Nhưng..." Tarzan ngẩng lên nhìn Hyunjoon. "Cái lúc khói mù đó, cậu xử lý được đấy. Bình tĩnh hơn tôi nghĩ." Tarzan nhún vai một cách hơi gượng gạo. "Dù sao thì chúng ta cũng qua được. Lee Seungyong," anh ta chìa bàn tay ra, "Cứ gọi tôi là Tarzan. 27."
Hyunjoon hoàn toàn bất ngờ trước sự thay đổi thái độ và lời giới thiệu này. Theo phản xạ, anh bắt lấy bàn tay Tarzan. "Choi Hyunjoon. Gọi Doran được rồi. 26."
Vậy là Tarzan lớn hơn anh một tuổi. Hyunjoon gật đầu.
"Mà cái bài tập sáng nay đúng là vớ vẩn," Tarzan lại tiếp tục phàn nàn, có vẻ không hài lòng với việc suýt bị loại. "Bắt chạy nhanh mà lại lắm quy trình kiểm tra góc. Chẳng ăn nhập gì với mấy cái ông Peanut thao thao bất tuyệt ba tiếng đồng hồ. Ở đội cũ của tôi trên thực địa, gặp tình huống cần tốc độ là ưu tiên tốc độ trước đã." Tarzan lắc đầu, tỏ vẻ khó chịu. "Vào cái ISTU này đúng là bức bối, quy tắc cứng nhắc."
Sự thẳng thắn này của Tarzan, dù hơi khó nghe lúc đầu, lại khiến Hyunjoon cảm thấy... dễ chịu hơn một chút so với cái không khí chuyên nghiệp đặc trưng nơi này. Ít nhất thì anh ta cũng thể hiện rõ suy nghĩ của mình.
"Tôi quen phải kiểm tra kỹ rồi," Hyunjoon chỉ đáp lại ngắn gọn. "Hình như sáng nay anh Peanut cũng có nhấn mạnh về tầm quan trọng của việc kiểm tra góc trong môi trường không xác định mà?"
"Ừ, Peanut có nói vậy," Tarzan gật gù. "Nhưng áp dụng vào cái tình huống hỗn loạn sáng nay thì cũng khó đấy. Mọi thứ diễn ra nhanh quá." Tarzan dừng lại một chút, rồi bất ngờ nói tiếp, giọng có phần tự hào: "Mà tôi tình nguyện xin chuyển về trụ sở chính này đấy. Ở đơn vị Tác chiến Đặc biệt Gyeonggi bắt đầu thấy hơi... nhàm rồi. Nghe nói nhiệm vụ ở trung tâm này thử thách hơn nhiều."
Choi Hyunjoon chỉ ừm một cái trong họng.
Tarzan nghiêng đầu nhìn Hyunjoon với vẻ tò mò không hề che giấu. "Mà này, Doran," Tarzan hạ giọng, "Tôi nghe nói... cậu được điều thẳng vào tổ 017 à?"
Ánh mắt Tarzan xoáy vào Hyunjoon, như muốn tìm kiếm một sự xác nhận.
"Thật không đấy? Đội đó nổi tiếng là chỉ nhận quái vật thôi mà... Chỉ thấy hơi lạ là người của 017 lại phải ngồi đây học lại mấy cái này."
Câu hỏi đi thẳng vào vấn đề, chạm đúng những nghi hoặc lớn nhất trong lòng Choi Hyunjoon. Ánh mắt Tarzan nhìn anh không còn vẻ thờ ơ như ban sáng nữa mà đầy sự tò mò, thậm chí là một chút thách thức ngầm. Anh ta rõ ràng đã nghe rất nhiều về tổ 017, về danh tiếng "quái vật" của các thành viên, và giờ đây đang đối chiếu những lời đồn đó với con người Choi Hyunjoon có thành tích thể chất tầm thường đang ngồi trước mặt.
Choi Hyunjoon cảm thấy cổ họng hơi khô lại. Anh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, không để lộ sự bối rối hay tự ti đang cuộn lên bên trong. Anh nhún vai.
"Sáng nhận lệnh điều chuyển từ Changwon, tối đã phải có mặt ở đây." Hyunjoon đáp, cố giữ cho giọng mình không để lộ chút cảm xúc. "Chi tiết cụ thể thì tôi cũng không nắm rõ. Chỉ biết cấp trên yêu cầu tôi hoàn thành khóa huấn luyện hội nhập này. Có lẽ đây là quy trình chung cho tất cả người mới đến ISTU." Anh khéo léo nhấn mạnh vào "ISTU" nói chung, lảng tránh việc xác nhận trực tiếp về tổ 017 hay bình luận về việc mình có phải "quái vật" hay không.
Tarzan nhìn Hyunjoon chằm chằm thêm vài giây, đôi mắt sắc sảo dường như đang phân tích từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt anh, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó sau câu trả lời có phần tiêu chuẩn và né tránh kia. Hyunjoon cố gắng đối mặt với ánh nhìn đó một cách bình tĩnh.
Cuối cùng, Tarzan cũng chỉ khẽ nhún vai lần nữa, một tiếng "Hừm" nhẹ phát ra từ cổ họng. Có vẻ anh ta không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng cũng quyết định không hỏi dồn thêm nữa. "Ừ thì... chắc là quy trình của mấy ông bàn giấy." Tarzan lẩm bẩm, rồi quay lại với khay đồ ăn gần hết của mình. "Thôi kệ. Miễn là qua được cái khóa này đã."
Cứ thế, cuộc trò chuyện về tổ 017 và lý do Choi Hyunjoon có mặt ở đây tạm lắng xuống. Anh kín đáo thở phào khi Tarzan đã hoàn toàn tập trung vào bữa ăn. Nhưng trong thâm tâm, anh biết những câu hỏi đó sẽ không biến mất, chúng chỉ tạm thời được gác qua một bên. Gánh nặng phải chứng minh bản thân, không chỉ về năng lực mà còn về sự xứng đáng có mặt trong tổ 017 vẫn còn nguyên đó, thậm chí dường như còn nặng nề hơn trước.
.
Buổi chiều, đúng 14:00, Choi Hyunjoon và những người còn lại trong khóa huấn luyện tập trung tại phòng mô phỏng chiến thuật Gamma-2. Dù không khí sau bữa trưa đã bớt căng thẳng hơn so với buổi sáng, nhưng sự tập trung và quyết tâm cao độ vẫn nguyên vẹn. Peanut đứng trước màn hình lớn, sẵn sàng cho bài tập tiếp theo.
"Chào buổi chiều," Peanut bắt đầu. "Trước khi chúng ta tiếp tục bài đánh giá cá nhân, tôi muốn các bạn khắc cốt ghi tâm điều này: Tại ISTU, mỗi thông tin, quy trình, quyết định đều có thể mang ý nghĩa sống còn. Mọi sai sót trong việc tuân thủ quy trình xử lý thông tin, báo cáo thiếu chuẩn mực, hay hành động tự phát đi ngược lại chỉ thị an ninh đều có thể dẫn đến hậu quả khôn lường, không chỉ cho nhiệm vụ, đồng đội, mà cho cả sự an nguy của tổ chức này."
Peanut dừng lại, như muốn từng lời mình nói khắc sâu vào tâm trí mọi người. "Nếu bài kiểm tra buổi sáng đã cho thấy khả năng phối hợp của các bạn trong điều kiện mô phỏng thực chiến, thì bài kiểm tra chiều nay sẽ tập trung vào một khía cạnh không kém phần quan trọng: năng lực làm việc độc lập một cách chuẩn mực, tỉ mỉ, và tuyệt đối tuân thủ các quy tắc về bảo mật cũng như quy trình báo cáo của ISTU. Đây không chỉ là kiểm tra kiến thức các bạn đã học từ buổi đầu, mà còn là kiểm tra bản lĩnh và sự chuyên nghiệp trong việc duy trì kỷ luật thông tin, ngay cả khi đối mặt với áp lực thời gian và dữ liệu phức tạp. Nên nhớ, ISTU không dung thứ bất kỳ sự cẩu thả nào trong việc xử lý dữ liệu."
Peanut đưa mắt nhìn tất cả một lượt rồi chỉ về phía các thiết bị đầu cuối cá nhân. "Mỗi người sẽ truy cập vào một thư mục dữ liệu riêng trên hệ thống mô phỏng, chứa đựng thông tin về một vụ việc giả định. Và tôi phải nói trước, đừng kỳ vọng mọi thứ sẽ được bày sẵn một cách rõ ràng. Trong thực tế, dữ liệu tình báo thô hiếm khi hoàn chỉnh hay dễ phân tích. Các bạn có thể sẽ phải đối mặt với báo cáo tuần tra rời rạc, ghi âm chất lượng kém đầy tạp âm, dữ liệu kỹ thuật không đồng nhất, hoặc thậm chí thông tin nhiễu, sai lệch có chủ đích. Khả năng sàng lọc, nhận diện những gì thực sự cốt lõi giữa một biển thông tin hỗn tạp, thiếu trật tự đó, cũng chính là một phần quan trọng của bài đánh giá này."
"Nhiệm vụ của các bạn," Peanut tiếp tục, "là phân tích bộ dữ liệu đó trong vòng chín mươi phút: xác định các yếu tố then chốt, đánh giá mức độ rủi ro tiềm ẩn, và lập một báo cáo ngắn gọn đề xuất hướng xử lý ban đầu. Sự logic trong phân tích, khả năng xác định thông tin cốt lõi, và việc trình bày báo cáo đúng định dạng, đúng kênh quy định sẽ là những yếu tố đánh giá chính. Mọi thao tác của các bạn trên hệ thống đều được ghi lại để phục vụ việc đánh giá."
"Có câu hỏi nào không?"
Im lặng.
"Tốt. Thời gian bắt đầu tính... Ngay bây giờ."
Các học viên nhanh chóng đăng nhập vào hệ thống mô phỏng tại thiết bị đầu cuối cá nhân trước mặt.
Choi Hyunjoon nhận được bộ dữ liệu của mình. Nó là một mớ hỗn độn đúng như Peanut mô tả: các báo cáo tuần tra rời rạc, dữ liệu sinh trắc học bị lỗi hoặc không đầy đủ, vài đoạn ghi âm chất lượng kém với nhiều tạp âm, và các bản ghi camera giám sát bị nhiễu hạt nặng. Tất cả dường như liên quan đến một đối tượng tình nghi xuất hiện bất thường gần một cơ sở hạ tầng quan trọng.
Hyunjoon bắt đầu công việc phân tích một cách cẩn thận, cố gắng áp dụng những gì mình biết và cả những phương pháp xử lý thông tin đa nguồn mà anh đã được học trong buổi đầu tiên. Anh mở các tập tin, đối chiếu thời gian, lọc nhiễu âm thanh, đánh dấu những điểm mâu thuẫn hoặc đáng ngờ. Công việc này đòi hỏi sự tập trung cao độ và tỉ mỉ.
Khi đang xem xét một nhật ký truy cập hệ thống an ninh có vẻ liên quan đến sự xuất hiện của đối tượng tình nghi, Hyunjoon nhấp vào một đường dẫn tham chiếu chéo trong file log. Đáng lẽ nó phải mở ra một bản đồ ghi lại lộ trình di chuyển, nhưng thay vào đó, màn hình lại đột ngột hiển thị một tài liệu hoàn toàn khác. Dòng tiêu đề đập vào mắt anh:
"BÁO CÁO ĐIỀU TRA NỘI BỘ - SỰ CỐ NHIỆM VỤ AZ-04 - ĐỘI ISTU-009 - PHÂN LOẠI: TUYỆT MẬT".
Tim Hyunjoon như ngừng đập trong giây lát. Anh nhận ra ngay lập tức đây là một sai sót nghiêm trọng của hệ thống mô phỏng. Anh đã vô tình truy cập vào một tài liệu tuyệt mật nằm ngoài phạm vi nhiệm vụ được giao. Theo đúng quy trình bảo mật Cấp độ 3 vừa học sáng hôm qua, anh phải:
1. Ngay lập tức đóng tài liệu.
2. Không đọc, không sao chép, không ghi nhớ nội dung.
3. Báo cáo sự cố truy cập trái phép qua kênh an ninh được chỉ định.
Nhưng trong khoảnh khắc cực ngắn trước khi kịp phản ứng theo đúng quy trình, ánh mắt anh đã lướt qua được vài dòng tóm tắt đầu tiên của báo cáo. Nó nói về việc đội ISTU-009 trong nhiệm vụ AZ-04 đã vi phạm quy tắc giao chiến, dẫn đến thương vong cho thường dân, và sau đó đã có những dấu hiệu cho thấy báo cáo nhiệm vụ chính thức đã bị chỉnh sửa để che giấu sai phạm...
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Hyunjoon. Sai phạm nghiêm trọng. Che giấu sự thật. Ngay trong lòng ISTU.
Anh vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng đẩy những dòng chữ đó ra khỏi đầu và đóng ngay cửa sổ tài liệu lại. Màn hình quay trở lại giao diện phân tích dữ liệu ban đầu. Một thông báo hệ thống nhỏ hiện lên: "Phát hiện truy cập bất thường. Đã ghi nhận."
Tay Hyunjoon hơi run. Anh biết mình phải làm gì theo quy tắc. Anh mở kênh liên lạc an ninh, gõ một báo cáo ngắn gọn, khách quan: "Vào lúc 14 giờ 23 phút 18 giây, ngày 26 tháng 11 năm 2024, trong quá trình truy cập dữ liệu để thực hiện phân tích và báo cáo, khi truy cập đường dẫn tham chiếu từ tập tin 'Access_Log_KhuVuc7B.dat' trong bộ dữ liệu được cung cấp, hệ thống đã hiển thị một tài liệu không xác định, nằm ngoài phạm vi dữ liệu cần xử lý. Đề nghị kiểm tra và xác minh lỗi hệ thống." Anh tuyệt đối không đề cập gì đến nội dung hay tên gọi của tài liệu Tuyệt Mật mà mình đã thoáng thấy. Anh nhấn gửi.
Xong việc báo cáo sự cố. Hyunjoon đã làm đúng quy trình bảo mật. Nhưng lòng anh thì nặng trĩu một cách kỳ lạ. Anh có thực sự làm đúng khi im lặng về nội dung đó không? Liệu việc tuân thủ quy trình có đồng nghĩa với việc làm ngơ trước sai phạm?
Dù biết đây chỉ là một tình huống mô phỏng, một phép thử trong bài đánh giá, nhưng Hyunjoon không thể ngăn mình tự hỏi: nếu một ngày nào đó, một vụ việc tương tự, một sự thật đen tối như vậy thực sự xảy ra ở ISTU, thì đâu mới là cách hành xử đúng đắn? Liệu im lặng tuân thủ quy trình có phải là câu trả lời duy nhất, là điều mà tổ chức này thực sự mong đợi ở anh?
Choi Hyunjoon cố gắng quay lại với nhiệm vụ phân tích dữ liệu chính của mình, nhưng đầu óc không thể hoàn toàn tập trung được nữa. Những dòng chữ về sai phạm của đội 009 cứ lởn vởn trong tâm trí. Anh hoàn thành bài phân tích một cách chật vật khi thời gian gần hết, không chắc chắn về chất lượng báo cáo của mình.
Khi Peanut thông báo kết thúc buổi huấn luyện ngày thứ 2, Hyunjoon hòa vào dòng người lặng lẽ rời khỏi phòng mô phỏng Gamma-2. Không khí chung trong hành lang dường như nhẹ nhõm hơn một chút sau một ngày dài đầy áp lực và sự sàng lọc khắc nghiệt, nhưng lòng anh thì không hề nhẹ nhõm như vậy. Tâm trạng anh lúc này khá phức tạp.
Hyunjoon biết mình đã chọn giải pháp an toàn trong bài kiểm tra: tuân thủ nghiêm ngặt quy trình bảo mật khi tình cờ đối mặt với thông tin nhạy cảm ngoài luồng. Đó có lẽ là quyết định khôn ngoan nhất. Thế nhưng, sự dằn vặt liệu có phải mình đã bỏ qua một sự thật quan trọng, cùng những câu hỏi về đạo đức nghề nghiệp và sự minh bạch thực sự của ISTU, vẫn âm ỉ, tạo thành một cảm giác lấn cấn khó gọi tên.
Giữa những người đang tản đi, có người thở phào, người trầm ngâm. Hyunjoon không bắt chuyện với ai, cũng không ai bắt chuyện với anh. Anh chỉ lặng lẽ tách khỏi đám đông, một mình đi về khu nhà ở tạm thời.
Hành lang dài và vắng lặng, tiếng bước chân anh vang lên đều đều trên sàn kim loại. Anh miên man nghĩ lại quyết định trong phòng mô phỏng. Về lý thuyết, anh đã xử lý hoàn hảo theo quy trình bảo mật Cấp độ 3: phát hiện truy cập trái phép vào dữ liệu ngoài phân quyền và báo cáo ngay sự cố kỹ thuật, tuyệt nhiên không một dòng đề cập đến nội dung về sai phạm của đội ISTU-009 mà anh thoáng thấy. Xét theo những quy tắc ISTU vừa được học, đó chắc chắn là cách xử lý chuẩn mực, không có điểm nào để bắt lỗi. Anh đã vượt qua bài kiểm tra, ít nhất là trên giấy tờ.
Nhưng cảm giác đã quay lưng lại với một điều có thể là sự thật quan trọng, một dấu hiệu sai phạm cần được làm rõ, thì không vì thế mà biến mất. Liệu sự tuân thủ quy trình một cách cứng nhắc đó có phải là điều đúng đắn duy nhất trong mọi tình huống? Hay đó chỉ là lựa chọn an toàn của một kẻ mới đến đang cố gắng tìm chỗ đứng và không dám gây thêm rắc rối? Anh vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi đó cho chính mình.
Choi Hyunjoon nhớ lại những lần ở đơn vị cũ. Đã có những tình huống mà việc tuân thủ quy trình một cách cứng nhắc đã dẫn đến bỏ lỡ manh mối quan trọng, hoặc tệ hơn là gây ra hậu quả đáng tiếc mà lẽ ra có thể tránh được nếu có ai đó dám 'vượt rào' một chút dựa trên phán đoán tình hình thực tế. Cũng chính anh, đã không ít lần thầm lặng làm khác đi một chút so với mệnh lệnh hoặc quy tắc trên giấy tờ, dựa vào trực giác hoặc quan sát của mình, và những lần đó thường mang lại kết quả tốt hơn dự kiến, thế nhưng sự đóng góp đó chẳng bao giờ được ghi nhận, thậm chí đôi khi còn mang lại rắc rối.
Phải chăng đó là lý do hồ sơ của anh luôn bị đánh giá là "mờ nhạt"? Không phải vì anh không có năng lực, mà vì anh không thể hiện năng lực theo cách mà hệ thống mong muốn: một sự tuân thủ và báo cáo răm rắp? Hay vì anh không đủ khôn khéo để biến những đóng góp thầm lặng đó thành thành tích được công nhận?
Lần này, ở ISTU, trong bài kiểm tra về xử lý thông tin và quy trình, anh đã chọn cách an toàn tuyệt đối. Anh đã làm đúng y như những gì quy tắc yêu cầu. Liệu đây có phải là điều họ thực sự muốn ở một thành viên tổ 017? Một người chỉ biết làm theo quy trình mà bỏ qua cả đạo đức?
Về đến phòng, Hyunjoon đóng cửa lại, chết lặng giữa căn phòng trống trải. Sự mâu thuẫn trong anh ngày càng lớn. Chính xác thì điều anh muốn khi chấp nhận điều chuyển sang tổ 017 là gì? Câu hỏi đó xoáy sâu vào tâm trí anh, không có lời giải đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store