Chương 12 - "Gemini dấu yêu.."
---
Những ngày gần đây, căn nhà mà Fourth từng xem như mái ấm lại trở nên lạnh lẽo đến khó chịu.
Tiếng bước chân Gemini về đêm ngày càng thưa thớt.
Có hôm anh đi cả tuần không trở về, để lại một mình em với căn bếp trống trải và chiếc giường rộng đến cô đơn.
Hôm ấy, Fourth đang lau nhà thì bàn tay cậu chợt siết lấy bụng.
Một cơn đau nhói đến bất ngờ khiến cậu khuỵu xuống, tay run rẩy bám lấy thành bàn gần đó.
Nước mắt dâng lên vì sợ hãi. “Không… con ơi… con đừng bỏ mẹ…”
May sao, cơn đau qua đi, bé con vẫn còn ở đó. Fourth thở hắt ra, ôm chặt lấy bụng, ngồi bệt xuống sàn nhà. Giọt nước mắt mặn đắng lăn dài trên gương mặt trẻ con ấy.
---
Những đêm một mình
Đêm xuống, bầu trời ngoài kia lấp lánh ánh sao, còn mắt Fourth đỏ hoe vì những đêm dài khóc đến lạc cả giọng.
Cậu nhớ ngày xưa, khi còn bé, Gemini hay đạp xe chở cậu đi học, đi chơi, còn hay ghé quán kem mua cho cậu cây que nhỏ. Lúc đó, Gemini vui vẻ nói:
“Em mà học giỏi anh sẽ mua kem to gấp đôi cho em.”
Fourth đã yêu anh từ lúc nào không hay. Đó là khi một đứa nhóc yếu ớt, bị bắt nạt trong sân trường được một chàng trai lớn hơn che chở. Cậu bé yếu đuối ấy – chính là Phuwin – sau này vẫn luôn ở bên Fourth, chứng kiến cả quá trình cậu trượt dài trong tình yêu đơn phương với Gemini.
“Lúc đó… Jen chưa xuất hiện chính thức… chỉ có mình em và anh thôi, Gemini à.”
---
Sáng hôm sau
Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Là Phuwin. Vẫn là nụ cười dịu dàng ấy, nhưng ánh mắt cậu ấy hôm nay lại đầy lo lắng.
“Fourth… hôm qua Gemini ở cùng Jen cả đêm.”
Fourth đứng lặng người.
“Mình tận mắt thấy anh ấy chở Jen đi mua đồ em bé…”
Phuwin chậm rãi nói tiếp.
“Này, cậu có đồ em bé gì chưa?”
Fourth im lặng thật lâu, bàn tay khẽ siết lấy vạt áo.
“...Mình chưa…”
Giọng cậu yếu ớt, rồi như sực tỉnh, cậu ngước lên:
“Nhưng đêm qua… anh ấy… đã đi cùng Jen sao?”
“Thật đấy. Mình tận mắt thấy.”
Phuwin gật đầu, đôi mắt dịu lại khi thấy ánh nhìn ướt át của cậu.
Fourth nhìn cậu bạn thân, đôi mắt dần phủ một làn sương mỏng.
Cậu cúi đầu nhẹ, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Đời người… đẹp nhất là tuổi trăng tròn… sao mình vẫn thấy cậu buồn vậy hả, Fourth?”
Phuwin nói khẽ, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa khó tả.
Vì em… vội trao đời mình cho người chưa từng yêu thương.
“Fourth… đi với tớ đi.”
“Đi…? Đi đâu?”
Cậu hỏi lại, giọng run run.
“Về quê mình sống. Quên Gemini đi, quên kí ức hiện tại. Tớ không muốn nhìn thấy cậu khóc nữa.”
Fourth cúi đầu, im lặng. Nước mắt trào ra không kịp ngăn lại. Một phần trong em chưa muốn quên, nhưng trái tim thì đã tan nát. Lát sau, Fourth gật nhẹ, nức nở đáp:
“Ừ… tớ sẽ đi.”
---
Fourth mở tủ, từng bộ quần áo nhỏ bé được xếp vào vali.
Đôi tay run rẩy chạm vào chiếc áo sơ sinh mà cậu từng khâu tay, ánh mắt nhòe đi vì nước mắt.
“Gemini… em chưa muốn rời xa anh… nhưng em mệt quá rồi… Em không thể ở lại đây để tự vùi mình vào bóng tối được nữa…”
Cậu khóc nức nở, từng tiếng nghẹn ngào vang vọng trong căn phòng trống trải.
Bé con trong bụng như khẽ động đậy, nhắc nhở cậu rằng: “Phải mạnh mẽ vì con…”
“Sau này… em sẽ tự lo cho con. Tự an ủi bản thân. Em hứa…”
Cậu lấy giấy bút, ngồi xuống bàn, viết từng nét run run:
“Gemini dấu yêu,
Em biết, một ngày nào đó anh sẽ đọc bức thư này. Em mong sau này anh và Jen sẽ ở bên nhau thật hạnh phúc. Cảm ơn vì nhiều năm qua anh đã bảo vệ cho em. Cảm ơn vì năm tháng qua đã cưới em, cho em biết cảm giác được làm vợ anh.
Có lẽ đây sẽ là những lời em muốn nói lần cuối… Em yêu anh, thương anh nhiều lắm. Em không trách anh… Em chỉ tiếc… tiếc là anh chưa từng nhận ra… chỉ là do em chưa tốt bằng Jen…
Em mong một ngày nào đó, nếu gặp lại, em vẫn có thể chăm sóc cho anh vào lúc anh khó khăn nhất. Em sẽ yêu anh như lúc ban đầu… chưa hề phai nhòa…”
---
Fourth đặt bức thư sau bức ảnh cưới chụp cùng Gemini. Ngắm nhìn khuôn mặt anh trong ảnh, cậu cười buồn:
“Anh từng là cả bầu trời của em… nhưng giờ… em phải học cách thở khi không có anh rồi…”
---
Phuwin đứng chờ ngoài cửa. Thấy Fourth kéo vali bước ra, mắt đỏ hoe, cậu không nói gì, chỉ khẽ nắm tay em thật chặt.
“Cảm ơn… vì đã đến bên mình.” – Fourth nói nhỏ, giọng lạc đi.
Chiếc xe dần lăn bánh, rời khỏi con đường quen thuộc. Fourth nhìn qua cửa sổ, thấy hàng cây, những con phố, từng góc nhỏ mà cậu và Gemini từng đi qua…
Cậu mỉm cười, nhưng nước mắt rơi lã chã.
“Chỉ cần nhìn thấy nơi ở từ lúc nhỏ đến bây giờ… cũng đủ mãn nguyện để rời đi rồi…”
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store