Chương 11 - Nếu anh không yêu xin đừng nói những lời thiết tha.
Đêm nay, bầu trời thành phố giăng đầy những đốm sáng lấp lánh, thế nhưng lòng Fourth lại u tối hơn bao giờ hết. Điện thoại reo lên giữa lúc em đang gấp từng bộ đồ sơ sinh bé xíu. Giọng một người cấp dưới vang lên đầy lo lắng:
“Phu nhân… Xin lỗi phải làm phiền nhưng… Tổng giám đốc Gemini… anh ấy uống say lắm rồi, cứ gọi tên phu nhân mãi… Xin người đến đón.”
Tim Fourth khẽ nhói lên. Em ngừng tay, đôi mắt ươn ướt nhìn xuống bụng đã nhô lên, bàn tay run rẩy xoa nhẹ.
“Anh ấy… gọi tên mình sao? Liệu có phải anh ấy đã nghĩ đến mình thật không? Hay lại là… Jen?”
Nỗi lo sợ xen lẫn với một tia hi vọng mong manh khiến tim em đập nhanh hơn. Em khoác vội chiếc áo khoác mỏng, đội mũ và rời nhà trong đêm, bước đi trong làn gió lạnh mà lòng vừa run rẩy, vừa hồi hộp.
🍷 Quán rượu sang trọng
Khi Fourth bước vào, tiếng nhạc xập xình và mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến em hơi choáng váng. Ở một góc phòng, Gemini đang ngồi gục đầu xuống bàn, xung quanh là những chai rượu trống rỗng và vài nhân viên lo lắng.
“Phu nhân, cuối cùng người cũng đến…” – Một cô nhân viên thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ vừa thấy bóng dáng em, Gemini bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu nhưng lại sáng lên một cách kì lạ.
“Emmmmmm!!”
Anh loạng choạng đứng dậy, nở nụ cười ngốc nghếch rồi chạy đến, không thèm giữ ý tứ ôm chầm lấy em. Hơi men từ anh nồng nặc đến nghẹt thở nhưng Fourth không dám đẩy ra.
“Nhớ em nhỏ của anh nhiều lắm đó… Đi đâu mà để anh tìm mãi hả~~” – Gemini vùi đầu vào cổ em, giọng nói khàn đặc pha chút nũng nịu như một đứa trẻ.
Fourth khựng người, hai tay cứng đờ nhưng tim lại đập liên hồi.
“Anh… anh uống nhiều quá rồi…” – Em khẽ nói, giọng run run.
“Anh thương em lắm… Yêu em nhất thế gian luôn… Sau này em có gì thì nói anh nghe nhé?” – Anh thì thầm bên tai, nụ cười dịu dàng nở trên môi.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt Fourth.
“Anh ấy… nói yêu mình sao? Anh ấy thật sự quan tâm đến mình sao…?”
Fourth dìu Gemini ra xe, anh vẫn bám lấy em không rời, đôi tay to lớn thi thoảng lại xoa nhẹ bụng em, ánh mắt lờ đờ nhưng đầy trìu mến.
“Đây là con của anh nè… hí hí~~”
“Anh đừng nói nữa mà…” – Fourth ngại ngùng, má ửng đỏ như quả cà chua chín.
Gemini tựa đầu vào vai em, giọng anh lạc đi trong cơn say nhưng vẫn vang lên thật ấm áp:
“Anh thích em lắm… Anh muốn chăm sóc em… Anh hối hận vì trước giờ đã lạnh nhạt với em…”
“Gemini… đừng nói khi anh không tỉnh táo. Em sợ ngày mai tỉnh lại, anh sẽ chẳng nhớ một lời nào…” – Fourth thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, ôm anh chặt hơn.
Fourth dìu Gemini lên phòng, anh cứ như đứa trẻ bám lấy em không buông, đôi mắt ngây ngô đến lạ.
“Cục cưng… đừng đi nữa nha… ngủ với anh… Anh thương cục cưng lắm đó, yêu nhất trên đời luôn…” – Anh vừa nói vừa cười khúc khích, đôi tay khẽ siết lấy eo em.
“Anh… đừng trêu em nữa mà…” – Fourth thì thầm, nhưng tim em ấm áp đến lạ thường.
Gemini leo lên giường, kéo em vào lòng. Hơi ấm từ anh bao trùm lấy em, làm em muốn khóc.
“Anh… nói thật hả?” – Em hỏi nhỏ, mắt đỏ hoe.
“Anh không say đâu… Anh thương em lắm… Tìm em suốt bao đêm…”
“Anh thương em thật hả? Anh thương con không?”
“Có… Thương hai mẹ con nhất trên đời này.”
“Anh thích con trai hay con gái?”
“Thích con trai.”
“Vậy sao không thích con gái?”
“Thích con gái thì cưới em làm gì hả…” – Gemini cười, bàn tay khẽ vuốt má em.
“Ưm… Anh ngủ ngon nha.”
“Ừm… Vợ anh ngủ ngon.”
Fourth cười mỉm nhưng nước mắt cứ rơi không ngừng.
“Chỉ cần đêm nay anh quan tâm em thế này… là đủ rồi…”
Em ôm chặt lấy Gemini, như sợ chỉ cần buông tay, anh sẽ tan biến trong làn sương mờ của giấc mơ.
Fourth tỉnh dậy sớm, lặng lẽ bước xuống bếp. Em làm sandwich và sữa ấm, vừa định đặt lên bàn thì thấy Gemini từ trên phòng bước xuống. Anh đưa mắt nhìn quanh, khuôn mặt đầy mệt mỏi.
“Anh tìm ai vậy?” – Fourth hỏi nhỏ, cố giấu nỗi lo trong giọng nói.
“Jen… Hôm qua em ấy ở đây mà?” – Gemini đáp, giọng thản nhiên.
Fourth đứng chết lặng. Tim em như bị ai đó bóp nghẹt.
“Làm… làm gì có… Jen đi từ hôm kia rồi mà…” – Em lí nhí.
“Vậy hôm qua tôi ôm ai? Tôi nhớ rõ đó là Jen mà.” – Gemini chau mày.
“Hả… Gì chứ…” – Giọng em run lên, đôi tay nắm chặt vạt áo đến trắng bệch.
“Sao vậy?” – Gemini hỏi lại, ánh mắt lơ đãng.
“… Không có gì…” – Fourth cười gượng, cố gắng để nước mắt không rơi.
“Anh ơi… Anh nói thích em… Anh nói muốn chăm sóc em… Anh nói con là tất cả của anh… Vậy mà… giờ anh lại hỏi Jen ở đâu…”
“Hóa ra… tất cả chỉ là dối trá? Trong men rượu, anh đã nhìn em mà tưởng là Jen sao?”
Fourth ôm chặt bụng, từng giọt nước mắt rơi xuống như những hạt mưa nặng trĩu.
-------
Hôm nay cho ngoại lệ luôn
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store