ZingTruyen.Store

Hỗn Nguyên Đạo Kỷ: Ta Xây Dựng Tông Môn Thành Thánh Địa

Chương 6: Trảm Thảo Trừ Căn

aki95a

Sáng sớm, sương mù trên đỉnh Hỗn Nguyên Tông vẫn chưa tan hết.
​Trần Phong mở mắt, bật dậy khỏi mặt đất lạnh lẽo. Một luồng khí huyết cuồn cuộn chảy dọc khắp tứ chi bách hải, tiếng xương cốt kêu rắc rắc giòn tan.
​Khí Huyết Cảnh - Hậu Kỳ.
​Sau một đêm điên cuồng ăn thịt yêu thú và vận hành tâm pháp Hỗn Nguyên Bất Diệt Tiên Kinh, sức mạnh cơ bắp của hắn đã tăng vọt. Lớp da bên ngoài săn lại, tuy nhìn bình thường nhưng độ dai chắc đã vượt xa người thường, ẩn chứa sức bùng nổ kinh người.
​Diệp Thiên cũng đã tỉnh, đang chống thanh kiếm gãy tập đi lại trong sân. Thấy sư phụ dậy, hắn cúi đầu cung kính:
​"Chúc mừng sư phụ công lực đại tiến."
​Trần Phong gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía chân núi nơi thị trấn Bạch Vân toạ lạc.
​"Diệp Thiên, ở nhà đóng chặt cửa nẻo. Ta xuống núi dọn dẹp chút rác rưởi."
​"Sư phụ định đi tìm Hắc Hổ Bang?"
​Trần Phong chỉnh lại ống tay áo, giọng nói bình thản nhưng đầy sát khí:
​"Con Hắc Hổ đó sống dai quá, ta ngủ không ngon. Hơn nữa, tông môn ta đang thiếu thốn đủ thứ, nghe nói kho tàng của chúng tích góp bao năm qua cũng khá phong phú. Ta đi 'mượn' về dùng tạm."
​Dứt lời, hắn xách thanh kiếm rỉ, sải bước xuống núi.
​...
​Thị trấn Bạch Vân - Trụ sở Hắc Hổ Bang.
​Trần Phong đứng trước cổng lớn, vận hành Quy Tức Thuật thu toàn bộ khí huyết, nhìn bề ngoài hắn chỉ như một tán tu nghèo hèn vô hại.
​Không nói một lời, hắn bước tới.
Rầm!
​Một cước trời giáng đạp thẳng vào cánh cổng gỗ lim dày cộp. Cánh cửa vỡ nát, mảnh gỗ bắn tung toé vào trong sân như mưa rào.
​"Kẻ nào?"
​Đám lâu la đang tụ tập trong sân giật mình hoảng hốt. Nhưng chưa kịp định thần, một bóng người đã lao vào như cơn gió lốc.
​Trần Phong không rút kiếm, hắn dùng quyền cước. Với sự tôi luyện của Tiên Kinh, mỗi cú đấm của hắn nặng tựa ngàn cân.
Bốp! Rắc!
​Hắn ra tay tàn độc, sử dụng Thiết Ngưu Quyền (Hoàng Cấp) đánh thẳng vào yết hầu, thái dương hoặc tim. Đám lâu la Khí Huyết Sơ Kỳ ngã rạ như ngả rạ, không kẻ nào chịu nổi một hiệp.
​"Dừng tay!"
​Vương Hổ từ trong sảnh lao ra, tay cầm thanh đại đao sáng loáng, mắt long lên sòng sọc. Vết thương cũ chưa lành, nhưng nộ khí đã khiến hắn quên đau.
​"Lại là mày! Thằng chó Trần Phong!"
​Vương Hổ nhìn đám đàn em nằm la liệt, máu chảy thành sông, cơn điên bốc lên đỉnh đầu. Hắn không nói nhiều, vận hết khí huyết Hậu Kỳ, lao tới bổ một đao cực mạnh xuống đầu Trần Phong.
​"Chết đi!"
​Trần Phong đứng yên, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
​"Chậm quá."
​Khi lưỡi đao chỉ còn cách đỉnh đầu một gang tay, Trần Phong đột ngột di chuyển. Hắn lách người sang trái, tay phải vận khí huyết cuồn cuộn, tung ra một chưởng cực mạnh đánh tạt ngang vào thân đao.
​Liệt Dương Chưởng - Thức thứ nhất: Phá Sơn!
Keng!
​Một tiếng kim loại va chạm chát chúa vang lên. Không có lửa cháy, chỉ có kình lực cương mãnh vô song bá đạo. Lực đạo này đánh văng thanh đại đao sang một bên, làm nó tuột khỏi tay Vương Hổ bay cắm phập vào cột nhà, rung lên bần bật.
​Vương Hổ trợn mắt, hổ khẩu (kẽ tay) toác máu, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì lồng ngực đã hở toác ra trước mặt đối thủ.
​Trần Phong không cho hắn cơ hội thở, tay trái túm lấy cổ áo hắn giật mạnh lại, tay phải nắm chặt thành quyền, dồn toàn bộ sức mạnh vào nắm đấm.
​"Kiếp sau nhớ chọn người mà cướp."
Bộp!
​Cú đấm xuyên thấu tâm can, đánh thẳng vào tim Vương Hổ.
​Tiếng xương ngực vỡ vụn vang lên rợn người. Lưng áo Vương Hổ bục ra một lỗ lớn do kình lực xuyên qua. Hắn trố mắt nhìn Trần Phong, miệng ộc ra máu tươi lẫn cả mảnh tim phổi, rồi đổ gục xuống như một đống bùn nhão.
​Trần Phong buông tay, cái xác rơi xuống đất.
​Hắn lạnh lùng bước qua xác Vương Hổ, đi thẳng vào khu vực kho tàng phía sau. Đám tàn dư còn lại nhìn thấy cảnh này thì vứt vũ khí bỏ chạy thục mạng, không ai dám ngoảnh đầu lại.
​...
​Trong Kho Tàng Hắc Hổ Bang.
​Trần Phong đá văng cửa kho, ánh mắt sáng lên. Hắn không khách sáo, lôi ra một tấm vải lớn, bắt đầu vơ vét sạch sẽ.
​Linh thạch: 60 viên Linh thạch hạ phẩm (Đây là thứ quan trọng nhất).
​Vàng bạc: Hơn 800 lượng vàng và một đống bạc vụn (Dùng để mua nhu yếu phẩm).
​Đan dược:
​3 lọ Huyết Khí Tán (Loại thường, dùng hồi phục khí huyết cho người mới tu luyện).
​1 lọ Tiểu Hoàn Đan (Trị nội thương rất tốt, giá trị bằng 10 viên linh thạch).
​Mấy chục lọ thuốc mỡ trị thương ngoài da.
​Dược liệu: Một đống hộp gỗ đựng nhân sâm, linh chi dại (tuy phẩm chất kém xa đồ trong Dược Viên Cổ nhưng thắng ở số lượng).
​Nguyên liệu: 2 khối Thanh Cương Thạch (đá rèn vũ khí), 1 bộ Trận Kỳ cũ nát (cờ dùng để bố trận, thứ hắn đang rất cần).
​"Lấy hết! Không chừa lại cái gì!"
​Trần Phong gói ghém tất cả thành một cái bao tải to đùng, vác lên vai.
​...
​Tại Tông môn.
​Trần Phong về đến nơi khi trời đã sẩm tối. Hắn ném bao tải xuống sân uỳnh một cái, bụi bay mù mịt.
​Diệp Thiên nhìn đống đồ ngổn ngang thì há hốc mồm:
​"Sư phụ... người dọn nhà Hắc Hổ Bang về đấy à?"
​"Dọn sạch sẽ mới là tác phong của ta." Trần Phong phủi tay, chỉ đạo: "Ngươi phân loại đan dược ra. Lọ Tiểu Hoàn Đan kia ngươi giữ lấy mà dùng, rất tốt cho việc nối lại kinh mạch."
​Trần Phong lấy ra 10 viên linh thạch, nạp ngay cho Tụ Linh Trận đang thoi thóp. Không gian lại tràn ngập linh khí.
​Còn lại 50 viên linh thạch và đống đồ vừa cướp được.
​Hắn đi ra phía cổng sơn môn, nhìn những bức tường đổ nát và con đường mòn dẫn thẳng lên đỉnh núi.
​"Giết Vương Hổ xong, chắc chắn sẽ kinh động đến những thế lực khác. Tông môn bây giờ như cái sàng, ai muốn vào thì vào. Cần phải có cửa."
​Hắn lấy Hỗn Nguyên Lệnh ra, bơm linh lực vào và nhìn vào khoảng không bao quanh ngọn núi.
​[Kiến trúc: Hộ Sơn Đại Trận]
[Trạng thái: Hư hại 99% (Ngừng hoạt động)]
[Sửa chữa Giai đoạn 1: Kích hoạt "Mê Tung Vụ Trận"]
[Tác dụng: Tạo ra sương mù dày đặc bao phủ tông môn, gây ảo giác phương hướng. Người dưới Tiên Thiên Cảnh đi vào sẽ bị lạc và tự động quay ra. Ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài.]
[Yêu cầu vật liệu: 40 viên Linh thạch hạ phẩm + 4 lá Trận Kỳ (Làm vật dẫn)]
​"40 viên... cộng thêm mấy lá cờ rách vừa cướp được. Vừa khít!"
​Trần Phong không do dự. An toàn là trên hết. Mở cái gì thì mở, phải giữ mạng trước đã.
​Hắn cầm cuốc và bao tải linh thạch đi xung quanh chân núi. Theo chỉ dẫn của các điểm sáng trên Lệnh bài, hắn chôn từng viên linh thạch xuống đất và cắm các lá Trận Kỳ (vừa cướp được từ Hắc Hổ Bang) vào các tử huyệt của địa thế để làm mắt trận phụ.
​Khi viên linh thạch cuối cùng được đặt xuống mắt trận tại cổng sơn môn.
Vù!
​Gió lớn nổi lên. Từ bốn phương tám hướng, sương mù màu trắng đục cuồn cuộn dâng lên như sóng triều. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ kiến trúc của Hỗn Nguyên Tông từ lưng chừng núi trở lên đều bị nuốt chửng trong sương mù.
​Từ bên ngoài nhìn vào, ngọn núi Hỗn Nguyên giờ đây chỉ là một khối mây mù âm u, bí hiểm, con đường lên núi đã hoàn toàn biến mất trong lớp sương dày đặc.
​Trần Phong đứng trong sân, nhìn lớp sương mù bao quanh lãnh địa, gật đầu hài lòng.
​"Thế này tạm ổn. Ít nhất không phải lo đang ngủ bị người ta mò vào cắt cổ."
​Túi tiền còn lại: 10 viên Linh thạch + Đống vàng bạc + Dược liệu.
​Hắn quay lại, ném cho Diệp Thiên một túi vàng lớn:
​"Ngày mai ngươi xuống trấn mua lương thực, quần áo và vật dụng sinh hoạt. Mua nhiều vào, chúng ta sẽ bế quan tu luyện một thời gian. Ta cần củng cố cảnh giới, còn ngươi lo mà khôi phục kinh mạch cho nhanh."
​"Rõ, thưa sư phụ!"
​Trần Phong nhìn về phía Tàng Kinh Các. Hắn đã có công pháp, có môi trường (Tụ Linh Trận), có bảo vệ (Hộ Sơn Đại Trận - Mức 1). Giờ là lúc hắn thực sự bắt đầu con đường tu tiên, chuẩn bị cho kỳ khảo hạch sống còn 3 tháng tới.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store