ZingTruyen.Store

Hỗn Nguyên Đạo Kỷ: Ta Xây Dựng Tông Môn Thành Thánh Địa

Chương 4: Động Tiên Trong Phế Tích

aki95a

Trần Phong đứng giữa quảng trường lát đá xanh nứt vỡ, gió chiều thổi phần phật vào tà áo bào cũ kỹ. Trong tay hắn là chiếc túi vải nhỏ đựng 15 viên Linh thạch hạ phẩm - toàn bộ "vốn liếng" hắn vừa moi được từ Hắc Hổ Bang.
Hắn nắm chặt Hỗn Nguyên Lệnh, nhìn chằm chằm vào những vết nứt loang lổ trên mặt đất.
[Kiến trúc: Tụ Linh Trận (Cửu Phẩm)]
[Trạng thái: Tắt (Mắt trận khô cạn)]
[Yêu cầu kích hoạt: 10 viên Linh thạch hạ phẩm]
[Hiệu quả: Tăng tốc độ tu luyện gấp 3 lần, hỗ trợ trị liệu thương thế.]
"Mười viên... Bay mất hai phần ba gia tài." Trần Phong nhăn mặt, cảm giác tiếc của dâng lên tận cổ. Nhưng hắn biết, không có linh khí thì Diệp Thiên sẽ chết vì độc, và hắn cũng mãi mãi dậm chân tại chỗ.
"Thôi thì, xả con tép bắt con tôm."
Trần Phong bước tới vị trí trung tâm, ngồi xuống, lần lượt đặt 10 viên Linh thạch vào các hốc đá ẩn dưới lớp đất bụi.
Oong!
Một tiếng động trầm đục vang lên từ lòng đất, như nhịp tim của một con cự thú vừa thức giấc. Mười viên Linh thạch đồng loạt vỡ vụn, hoá thành mười cột sáng trắng tinh khiết bắn lên, hoà vào nhau tạo thành một màn sương mỏng bao phủ lấy bán kính 50 mét quanh quảng trường và nhà chính.
Không khí đang khô hanh bỗng trở nên mát lạnh, ẩm ướt. Từng luồng linh khí nồng đậm thâm nhập vào cơ thể Trần Phong khiến hắn rùng mình sảng khoái.
Trong nhà gỗ, Diệp Thiên đang nằm mê man bỗng thấy hơi thở nhẹ nhõm hẳn. Độc tố trong người bị linh khí áp chế, cơn đau thấu xương dịu đi trông thấy.
Xử lý xong, Trần Phong cầm 5 viên linh thạch cuối cùng, bước nhanh về phía toà tháp gỗ mục nát phía Đông - Tàng Kinh Các.
Nhìn từ bên ngoài, nó thê thảm vô cùng. Mái ngói thủng lỗ chỗ, cột gỗ xiêu vẹo, dây leo bò kín mít.
Hắn giơ Hỗn Nguyên Lệnh lên. Lần này, dòng thông báo hiện ra nhiều hơn thường lệ:
​[Kiến trúc: Tàng Kinh Các]
[Trạng thái: Phong ấn]
[Điều kiện giải khai:]
1. Tài nguyên: 5 viên Linh thạch hạ phẩm (Đủ).
2. Nhân lực: Tông môn phải sở hữu ít nhất 1 đệ tử có Tư chất (Đã thoả mãn: Diệp Thiên - Cửu Kiếp Kiếm Thể).
​Trần Phong sững sờ. "Hoá ra còn có điều kiện ẩn này? Nếu hôm qua ta không lượm được Diệp Thiên, thì có tiền cũng không vào được cửa?"
​Hắn rùng mình. Cái tông môn này kén chọn thật.
​Không do dự, hắn nhét 5 viên Linh thạch cuối cùng vào khe cửa gỗ mục.
Cạch!
​Cánh cửa gỗ mục nát không hề mở ra, mà bề mặt của nó gợn sóng như mặt nước hồ thu. Một luồng lực hút vô hình, êm dịu toả ra.
​Trần Phong hít sâu một hơi, bước xuyên qua "mặt nước" đó.
​Vừa bước vào trong, không gian biến đổi hoàn toàn.
​Trần Phong đứng chết trân tại chỗ, mắt chữ O mồm chữ A. Không có bụi bặm, không có mạng nhện, cũng không có sự mục nát.
​Nhưng cũng không hề rộng lớn mênh mông như hắn tưởng tượng.
​Không gian bên trong Tàng Kinh Các chỉ rộng chừng trăm mét vuông, được xây dựng hoàn toàn bằng Bạch Ngọc tinh khiết, toả ra ánh sáng dịu nhẹ. Giữa phòng không có hàng ngàn kệ sách, mà chỉ có 100 bệ đá nhỏ lơ lửng giữa không trung.
​Trên mỗi bệ đá là một cuốn sách hoặc ngọc giản, được bao bọc bởi một lớp hào quang bảo vệ.
​"Chỉ có 100 cuốn?" Trần Phong ngạc nhiên. Hắn cứ tưởng phải là biển sách mênh mông chứ.
​Hắn bước lại gần bệ đá trung tâm cao nhất, nơi đặt một cuốn sách màu xám tro, nhìn qua vô cùng bình thường, không có chút hào quang nào chói lọi, nhưng lại toả ra một loại khí thế cổ xưa áp đảo tất cả các cuốn khác xung quanh.
​Hỗn Nguyên Lệnh trong tay hắn rung lên bần bật, dòng chữ hiện lên đỏ rực:
​[Tên: Hỗn Nguyên Bất Diệt Tiên Kinh]
[Loại: Tâm Pháp Trấn Tông (Toàn bộ đệ tử nhập môn đều phải tu luyện)]
[Phẩm cấp thực: ??? (Không xác định)]
[Đánh giá hiện tại: Thiên Cấp - Thượng Phẩm]
[Mô tả: Nhất niệm sinh vạn pháp, Hỗn Nguyên phá càn khôn. Tăng khả năng tu luyện gấp 100 lần, tăng nhanh khả năng phục hồi linh khí trong cơ thể,gia tăng khả năng học tập các pháp thuật khác gấp 10 lần.]
​"Thiên... Thiên Cấp Thượng Phẩm?"
​Trần Phong suýt chút nữa đánh rơi lệnh bài. Ở cái Đông Vực này, Thiên Cấp Hạ Phẩm đã là truyền thuyết của các thế lực Ngũ Phẩm. Vậy mà cuốn sách nát này lại là Thiên Cấp Thượng Phẩm? Thậm chí phẩm cấp thực còn là dấu hỏi chấm?
​"Sư phụ ơi là sư phụ... Người để lại cho con không phải là cái núi hoang, mà là một quả bom nguyên tử!"
​Trần Phong run rẩy sao chép nội dung tâm pháp này vào đầu. Hắn biết, thứ này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, nếu không cả cái Linh Hư Đại Lục này sẽ san bằng ngọn núi này trong một nốt nhạc.
​Sau khi trấn tĩnh lại, hắn nhìn xuống 3 bệ đá thấp hơn một chút ở ngay phía dưới.
​Đó là 3 cuốn công pháp Địa Cấp:
​Liệt Dương Chưởng (Địa Cấp - Hạ phẩm): Chưởng pháp cương mãnh.
​Quy Tức Thuật (Địa Cấp - Trung phẩm): Bí pháp ẩn giấu hơi thở (Thứ này giúp hắn giả heo ăn thịt hổ cực tốt).
​Đoạn Thiên Kiếm Quyết (Địa Cấp - Hạ phẩm): Kiếm pháp sát phạt, chiêu thức tàn nhẫn, cực đoan.
​"Đoạn Thiên Kiếm Quyết..." Trần Phong lẩm bẩm. "Tuy chỉ là Địa Cấp Hạ phẩm, kém xa cuốn Tiên Kinh kia, nhưng nó là kiếm pháp. Diệp Thiên có Cửu Kiếp Kiếm Thể, lại đang mang tâm lý thù hận, cuốn này quá hợp với nó."
​Hắn liếc qua 96 cuốn còn lại bay xung quanh. Đa phần là Huyền Cấp và một ít Hoàng Cấp Cực phẩm. Không có cuốn nào là rác rưởi cả. Tinh hoa, tất cả đều là tinh hoa được chọn lọc kỹ càng.
​"Tông môn ta ngày xưa theo tiêu chí 'Quý hồ tinh bất quý hồ đa' (Quý ở tinh nhuệ chứ không quý ở số lượng)."
​Trần Phong thu hoạch xong, luyến tiếc nhìn không gian Bạch Ngọc này một lần nữa rồi bước ra ngoài.
Vù!
​Trở lại thực tại. Trước mặt hắn vẫn là cái tháp gỗ mục nát, gió thổi lùa qua khe vách lạnh buốt.
​Túi tiền: 0 Linh thạch.
Tài sản trí tuệ: 1 Tâm pháp Thiên Cấp (nghi là Tiên Cấp), 3 cuốn Địa Cấp, và một đống Huyền Cấp.
​Trần Phong nhìn về phía nhà gỗ nơi Diệp Thiên đang nằm. Hắn đã có công pháp xịn, nhưng cơ thể của hai thầy trò thì đang quá yếu.
​Đặc biệt là Hỗn Nguyên Bất Diệt Tiên Kinh, muốn nhập môn tầng thứ nhất cần tiêu tốn lượng khí huyết khổng lồ. Nếu không có đồ ăn bổ dưỡng, tu luyện cái này chỉ có nước khô máu mà chết.
​Ánh mắt Trần Phong chuyển hướng về vách núi phía Bắc hoang vu.
​"Hết tiền, hết linh thạch. Chỉ còn cách đi cướp... à không, đi khai thác tài nguyên thiên nhiên."
​Ở đó có một cái Dược Viên Cổ bị bỏ hoang, và quan trọng hơn, có một con yêu thú Nhất Giai đang canh giữ.
​"Thịt yêu thú Nhất Giai... chắc là bổ lắm đây."
​Trần Phong rút kiếm, mài mài lên tảng đá bên cạnh.
​"Diệp Thiên! Dậy uống thuốc rồi nghe vi sư giảng đạo. Đêm nay nạp kiến thức, sáng mai chúng ta đi săn!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store