ZingTruyen.Store

Hỗn Nguyên Đạo Kỷ: Ta Xây Dựng Tông Môn Thành Thánh Địa

Chương 2: Thiên Tài Bị Vứt Bỏ

aki95a

Rừng rậm dưới chân núi Hỗn Nguyên, trời đã ngả về chiều. Ánh nắng vàng vọt xuyên qua kẽ lá, rọi xuống thảm cỏ tranh um tùm.
Sau khi dùng "Không thành kế" dọa lui Hắc Hổ Bang, Trần Phong không dám lơ là. Hắn biết Vương Hổ là kẻ đa nghi nhưng tàn nhẫn, sớm muộn gì gã cũng sẽ nhận ra manh mối.
"Cần tiền. Cần người. Cần thực lực."
Trần Phong lẩm bẩm, tay cầm cái cuốc cùn bới một bụi cỏ dại ven suối. Hắn định tìm vài cây dược liệu cấp thấp mọc hoang trong phạm vi lãnh thổ tông môn đem ra trấn bán, kiếm chút tiền mua đá Thanh Cương để gia cố lại cái trận pháp rách nát kia.
Đột nhiên, mũi hắn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Trần Phong nhíu mày, vạch đám cỏ cao quá đầu người ra. Trước mắt hắn, bên bờ suối đầy sỏi đá, một thân ảnh đẫm máu đang nằm sấp, nửa người ngâm dưới nước lạnh buốt.
Đó là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Y phục rách nát, nhưng chất vải gấm vóc dính bùn đất cho thấy thân phận không tầm thường. Trên lưng hắn là một vết chém sâu hoắm, máu thịt lẫn lộn.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Trần Phong không phải vết thương, mà là bàn tay phải của thiếu niên. Dù đang bất tỉnh, hắn vẫn nắm chặt lấy một thanh kiếm gãy. Các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
"Trong phạm vi chân núi vẫn thuộc lãnh địa tông môn... Xem thử là thần thánh phương nào."
Trần Phong quan sát xung quanh không có ai, tay thò vào trong áo, âm thầm vận khí huyết vào Hỗn Nguyên Lệnh.
Ong!
Trong tầm mắt của Trần Phong, thế giới quan lập tức thay đổi. Một bảng thông tin trong suốt, gãy gọn hiện lên phía trên đầu thiếu niên, hoàn toàn không có bất kỳ lời bình phẩm hay cảm xúc nào.
[Tên: Diệp Thiên]
[Tu vi: Khí Huyết Cảnh - Sơ kỳ (Trạng thái: Kinh mạch đứt đoạn, Đan điền vỡ nát)]
[Linh Căn: Biến dị Kim Linh Căn]
[Thể chất: Cửu Kiếp Kiếm Thể (Trạng thái: Bị phong ấn bởi độc tố)]
Trần Phong đồng tử co rụt lại.
"Biến dị Kim Linh Căn? Cửu Kiếp Kiếm Thể?"
Hắn hít sâu một hơi lạnh. Tuy lệnh bài không đưa ra đánh giá "Mạnh" hay "Yếu", nhưng với ký ức của tiền thân, Trần Phong thừa hiểu giá trị của những dòng chữ này.
Ngũ hành linh căn là phổ thông, Thiên linh căn là hiếm, còn Biến dị linh căn (như Lôi, Phong, Băng, hay Biến dị Kim chuyên về sát phạt này) là vạn người có một.
Đặc biệt là dòng "Cửu Kiếp Kiếm Thể". Loại thể chất này nghe đồn cần trải qua chín lần kiếp nạn sinh tử mới đại thành, mỗi lần vượt qua là một lần lột xác. Người mang thể chất này sinh ra là để làm chủ nhân của kiếm.
"Kẻ nào ngu đến mức vứt bỏ một hạt giống Thánh Địa thế này? Lại còn phế đan điền?"
Trần Phong nhìn dòng chữ "Kinh mạch đứt đoạn" và "Bị phong ấn bởi độc tố", não bộ nhanh chóng xâu chuỗi sự việc. Một thiên tài bị ghen ghét, bị hạ độc để kìm hãm thể chất, sau đó bị phế bỏ và vứt xác. Motif quen thuộc nhưng tàn khốc.
Hắn nhặt một cành cây khô, bước tới chọc chọc vào vai Diệp Thiên.
"Này, chết chưa? Chưa chết thì thở một cái xem nào."
Diệp Thiên khẽ rên lên một tiếng đau đớn, mí mắt nặng trĩu cố gắng hé mở. Đập vào mắt hắn là một thanh niên mặc áo bào xanh cũ kỹ, đang nhìn mình với ánh mắt soi mói.
"Cút... Đừng đụng vào ta..." Giọng Diệp Thiên khàn đặc, đầy sự cảnh giác và chán ghét. Hắn cố gắng co người lại, mũi kiếm gãy chĩa về phía Trần Phong một cách run rẩy.
Trần Phong không giận, ngược lại còn cười khẩy, ném cành cây đi:
"Cánh tay đã phế, kinh mạch đã đứt, đan điền thì nát bấy... Ngươi định dùng cái thân tàn ma dại này để dọa ai? Diệp gia các ngươi dạy đệ tử cái thói sĩ diện hão này sao?"
Cơ thể Diệp Thiên cứng đờ như bị sét đánh. Hắn trừng mắt nhìn Trần Phong, hơi thở dồn dập:
"Ngươi... Sao ngươi biết ta là người Diệp gia? Sao ngươi biết..."
Hắn chưa từng nói ra tình trạng cơ thể mình cho bất kỳ ai, ngay cả gia tộc cũng chỉ nghĩ hắn tu luyện tẩu hỏa nhập ma nên mới phế. Tại sao người lạ mặt này lại biết rõ kinh mạch và đan điền hắn bị vỡ?
Trần Phong chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi Hỗn Nguyên, bày ra dáng vẻ cao nhân đắc đạo (dù bụng đang đói meo):
"Tại Hỗn Nguyên Tông này, không có gì qua được mắt ta. Ta không chỉ biết ngươi bị phế, ta còn biết trong người ngươi có độc. Chính thứ độc đó đã phong ấn tiềm năng của ngươi, khiến ngươi từ thiên tài biến thành phế vật, ta nói đúng không?"
Thực ra Hỗn Nguyên Lệnh chỉ hiện "Bị phong ấn bởi độc tố", còn đoạn "khiến ngươi thành phế vật" là Trần Phong tự chém gió thêm để đánh đòn tâm lý. Và hắn đã đúng.
Diệp Thiên run rẩy dữ dội. Mọi uất ức, oan khuất bao năm qua như vỡ òa khi bị người khác vạch trần. Hóa ra hắn không phải phế vật, hắn bị hại!
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?" Diệp Thiên ho ra một ngụm máu đen, ánh mắt nhìn Trần Phong chuyển từ thù địch sang kinh hoàng, và le lói một tia cầu khẩn.
Trần Phong cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên, giọng nói trở nên nghiêm nghị và đầy ma lực dụ dỗ:
"Ta là Tông chủ Hỗn Nguyên Tông. Ta không cứu kẻ yếu hèn, nhưng ta rất hứng thú với kẻ mang nợ máu."
"Diệp Thiên, Cửu Kiếp Kiếm Thể của ngươi sinh ra là để chịu kiếp nạn. Lần này không chết, chính là lúc ngươi lột xác."
Trần Phong chìa bàn tay ra trước mặt thiếu niên:
"Đi theo ta. Ta sẽ giúp ngươi nối lại kinh mạch, giải khai phong ấn. Đổi lại, thanh kiếm trong tay ngươi sau này, chỉ được phép vung lên vì Hỗn Nguyên Tông. Ngươi dám đánh cược không?"
Bàn tay cầm kiếm gãy của Diệp Thiên run lên bần bật. Hắn nhìn bàn tay chai sần của Trần Phong, rồi nhìn lại thân xác tàn tạ của mình. Hắn không còn gì để mất. Gia tộc vứt bỏ, người đời sỉ nhục. Nếu người này có thể giúp hắn cầm kiếm trở lại... dù có bán linh hồn cho quỷ dữ hắn cũng cam lòng.
Diệp Thiên cắn chặt răng, dùng hết chút sức lực cuối cùng, không nắm lấy tay Trần Phong mà dập đầu mạnh xuống đất sỏi:
"Nếu ngài... có thể cho ta cơ hội báo thù... Mạng này của Diệp Thiên, là của ngài! Đời đời kiếp kiếp, là lưỡi kiếm của Hỗn Nguyên Tông!"
"Tốt!"
Trần Phong mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Thu được một đệ tử có thể chất đặc biệt, bước đầu tiên khôi phục tông môn xem như đã xong một nửa.
Hắn cúi xuống, xốc Diệp Thiên lên vai. Nặng trịch.
"Được rồi, bớt dập đầu đi, để sức mà sống. Về núi thôi."
Trần Phong cõng đệ tử mới thu nhận, bước thấp bước cao leo ngược lên núi. Vừa đi, hắn vừa âm thầm kích hoạt Hỗn Nguyên Lệnh lần nữa, hướng tầm mắt về phía khu vực Dược Điền đã bị hoang phế của tông môn.
Lệnh bài hiện lên thông tin kiến trúc:
[Kiến trúc: Dược Điền (Cấp 1 - Hoang phế)]
[Trạng thái: Phong ấn 90%]
[Vật phẩm có thể thu thập: Huyết Linh Thảo (Sơ cấp - Số lượng: 3 cây), Tẩy Cốt Hoa (Héo - Số lượng: 1 cây)]
Không có hướng dẫn sử dụng, không có công thức thuốc. Chỉ có danh sách vật phẩm đang tồn tại trong khu vực đó.
Trần Phong nhăn mặt tính toán: "Huyết Linh Thảo có tác dụng bổ máu, Tẩy Cốt Hoa có thể chữa gân cốt... Mấy kiến thức dược lý cơ bản này may mà ta còn nhớ. Có mấy cây này, chắc đủ để giữ cái mạng nhỏ của hắn qua đêm nay."
"Tông chủ ... người đang lẩm bẩm gì vậy?" Diệp Thiên nằm trên lưng, thều thào hỏi.
"À, ta đang tính xem tối nay cho ngươi ăn gì để... bổ sung dinh dưỡng. Ráng chịu đau chút, đường lên tông môn hơi xóc."
Trần Phong siết chặt tay, ánh mắt kiên định nhìn về phía cổng sơn môn xiêu vẹo trên đỉnh núi. Hắn biết, kể từ khoảnh khắc này, bánh xe vận mệnh của Hỗn Nguyên Tông đã bắt đầu lăn bánh trở lại.
...
Tại Tông Chủ Điện (Nhà gỗ rách nát số 1)
Trần Phong đặt Diệp Thiên nằm xuống giường tre. Hắn lấy ra số dược thảo vừa hái trộm được ở rìa Dược Điền, giã nát rồi đắp lên vết thương sau lưng đệ tử.
Sau đó, hắn đứng dậy, đi ra trước cửa điện, nhìn về khoảng sân trống trơn.
Hắn giơ Hỗn Nguyên Lệnh lên, nhìn vào khoảng không trước mặt.
[Vị trí: Quảng Trường Tông Môn]
[Kiến trúc ẩn: Tụ Linh Trận (Cửu Phẩm - Hỏng)]
[Nguyên liệu sửa chữa: 10 viên Linh Thạch Hạ Phẩm, 1 viên Trận Nhãn Thạch (hoặc vật thay thế tương đương)]
"Mười viên linh thạch..." Trần Phong sờ túi tiền rỗng tuếch. "Xem ra ngày mai phải đi gặp 'người quen' Vương Hổ một chuyến rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store