ZingTruyen.Store

[ HoàngKhang ] Song Lang Tranh Hùng

Chương 4

wachuchu77

Khang run rẩy, cố gắng thoát khỏi ánh mắt chiếm hữu đến điên cuồng của Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng.

Hoàng đã không thèm nhìn Công chúa Hạ Liên một giây nào. Tất cả sự chú ý, tất cả sự khao khát của hắn, đều dồn cả vào Khang.

​Hoàng kéo Khang đi như thể Khang là người của hắn. Mặc cho Khang vùng vẫy: " Nhật Hoàng! Ngươi muốn làm gì? Thả ta ra! Ngươi không có quyền!"

​Hoàng không trả lời. Hắn siết chặt cánh tay Khang đến mức đau điếng, bước đi lạnh lùng qua những hành lang vắng lặng.

​"Ngươi chỉ là một kẻ điên! Ngươi đã thua Công chúa Liên rồi! Ngươi làm ta mất mặt!" Khang gào lên, cố ý dùng lời lẽ cay độc nhất.

​Hoàng dừng lại ngay trước cửa tẩm cung của mình. Hắn quay đầu, ánh mắt rực cháy.

​"Ta thua?" Hoàng cười nhạt, một nụ cười đầy sự khinh miệt. "Kể cả nếu ta thua Công chúa Liên, thì đó cũng là vì ngươi đã làm mọi cách để giành chiến thắng.  "

" Ngươi đã phơi bày tất cả sự thông minh, sự xảo trá, sự quyến rũ của ngươi ra trước mắt ta, Đình Khang. Ngươi đã chứng minh cho ta thấy ngươi đáng giá đến mức nào."

​Cánh cửa tẩm cung đóng sầm lại, cách biệt họ với thế giới bên ngoài. Căn phòng rộng lớn, tối mịt, chỉ có ánh trăng mờ nhạt hắt vào.

​"Ngươi không ghét ta!" Khang dồn hết sức lực cuối cùng để phản kháng.

"Ngươi chỉ muốn chiến thắng! Ngươi chỉ muốn chiếm hữu!"

​"Đúng!" Hoàng tiến lại gần, giọng nói trầm thấp, đầy sự thừa nhận nguy hiểm.

"Ta muốn chiếm hữu. Ta muốn chiếm hữu tất cả những gì thuộc về ngươi: sự đanh đá, sự xảo trá, cả trái tim ngươi. Và ta bắt đầu bằng thứ mà ngươi vừa dùng để chạm vào kẻ khác."

​Hoàng áp sát Khang vào tường đá lạnh lẽo. Khang cố né tránh, nhưng Hoàng đã nhanh hơn.

Hắn dùng một tay giữ chặt cằm Khang, buộc Khang phải ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của hắn.

​"Ngươi nghĩ ta tức giận vì thua một ván cờ?" Hoàng gầm gừ. "Ta phát điên vì ngươi đã chạm môi Công chúa Liên! Đôi môi này... chỉ thuộc về ta! Nó chỉ được phép thốt ra những lời khiêu khích ta, hoặc là..."

​Hoàng không nói hết câu. Hắn cúi xuống, cưỡng đoạt nụ hôn của Khang một cách thô bạo và mạnh mẽ.

Khang cảm thấy đầu óc quay cuồng vì sự chiếm hữu mãnh liệt này. Đây không phải là nụ hôn chiến thắng, đây là sự trừng phạt, là sự khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối.

​Khang phản kháng quyết liệt. Em cắn, em đẩy, em cố gắng dùng sức lực yếu ớt của mình để chống lại người Hoàng tử đã chiến thắng mọi cuộc chiến.

Nhưng sự giãy giụa của Khang chỉ làm tăng thêm ngọn lửa trong Hoàng.

​"Ngươi không thể chối bỏ ta, Đình Khang!" Hoàng nói, giọng khàn đặc.

"Ngươi đã khiêu khích ta từ thơ ấu! Ngươi đã chiếm lấy mọi sự chú ý của ta. Ngươi đã muốn cuộc chiến này!"

​"Không... ta không muốn thứ này!" Khang thều thào, nước mắt bắt đầu chảy dài.

​"Có! Ngươi muốn!" Hoàng dùng sức lực áp đảo bế Khang lên, ném mạnh xuống giường. Chiếc áo bào bị cởi toang trong cơn giận dữ, phơi bày cơ thể trắng ngần của Khang dưới ánh trăng mờ.

​Sự cưỡng ép này không chỉ là thể xác, mà còn là sự áp đặt ý chí. Hoàng muốn Khang phải nhận ra, phải chấp nhận rằng mục đích tồn tại của Khang chính là để đối đầu, để bị Hoàng chinh phục.

​Trong cơn say mê chiếm hữu, Hoàng nhìn Khang, đôi mắt hắn đột ngột trở nên dịu dàng một cách đáng sợ: "Ngươi đừng khóc, Khang. Đừng khóc. Ta làm tất cả... chỉ vì ta yêu ngươi."

​Lời thú nhận bất ngờ này khiến Khang hoàn toàn chết lặng. Tất cả những cuộc đấu đá, sự ganh đua, những kế hoạch mạo hiểm... đều là vỏ bọc cho một tình yêu chiếm hữu đến bệnh hoạn này sao?

​Đêm đó, Khang thật sự hiểu rằng, em đã không hề thua cuộc. Em đã mắc bẫy của người đàn ông này người đàn ông đã yêu em từ rất lâu, yêu đến mức phải dựng nên một vở kịch tranh giành quyền lực, như là kỳ phùng địch thủ của nhau để có thể đường đường chính chính chiếm đoạt em.

" hức...Nhật Hoàng... "

" Sao nào? Ngươi có muốn đối thơ lúc này không? "

" Đồ thua cuộc! "

" Đúng ta sẽ cho em thắng. Đổi lại em đêm nay. "

​Sự đau đớn thể xác không bằng sự bàng hoàng và tan vỡ trong tâm hồn Khang. Em nhận ra, từ giờ trở đi, em không còn là Hoàng tử Nguyễn Đình Khang nữa. Em đã trở thành chiến lợi phẩm và là vật sở hữu của Đỗ Nhật Hoàng.

Sau đêm định mệnh đó, Đình Khang đã chính thức trở thành Phu quân của Đỗ Nhật Hoàng.

Cuộc hôn nhân này không chỉ gây chấn động hai vương quốc mà còn khiến toàn bộ kinh thành phải bàn tán. Ai cũng nghĩ, một cuộc hôn nhân ép buộc và ngang trái như vậy sẽ sớm kết thúc trong bi kịch.

​Nhưng Khang và Hoàng không sống theo bất kỳ kịch bản nào.

​Cuộc sống của họ không phải là một câu chuyện cổ tích êm đềm, mà là một bản trường ca về sự gây lộn và giao tranh không ngừng nghỉ.

​Khang, giờ đây là Phu quân, càng thêm được thể hiện sự đanh đá và xảo quyệt.

Em không cam tâm làm một người vợ ngoan hiền. Em tiếp tục phá phách, nhưng giờ đây, em phá phách một cách có mục đích hơn.

​Buổi sáng Khang dùng trí thông minh của mình để trêu chọc và thử thách Hoàng.

Khang có thể lén đổi mực viết tấu chương của Hoàng bằng thứ mực dễ phai màu, hoặc giấu chìa khóa kho lương thực quan trọng, buộc Hoàng phải đích thân đi tìm.

Đổi lại, Hoàng luôn là người chống lưng cho mọi trò quậy phá của Khang. Khi các vị quan lớn tức giận lên Triều Đường kiện cáo Khang, Hoàng chỉ nhếch mép: "Phu quân ta tinh nghịch một chút thôi. Hắn muốn chứng minh rằng, không có hắn, các ngươi sẽ loạn lên. Ta thấy điều đó rất thú vị."

​Sự gây lộn công khai nhất chính là những cuộc đấu kiếm bất chợt.

​Một buổi chiều, Khang và Hoàng cãi nhau về một chuyện cỏn con ai thắng cờ vây tối qua. Khang lớn tiếng chê Hoàng chơi cờ "chậm chạp như rùa", và Hoàng tức giận đáp trả Khang "gian lận như chuột".

​Chỉ vì thế, Hoàng lôi Khang ra khỏi cung.

​"Ngươi muốn chứng minh ai đúng? Được thôi, ta cho ngươi cơ hội!" Hoàng gầm lên, ném cho Khang một thanh kiếm gỗ.

​Cả hai bắt đầu đấu kiếm. Cuộc đấu không diễn ra trong khuôn viên cung điện, mà diễn ra ngay giữa một khu chợ gần hoàng cung.

​"Hoàng tử Hoàng và Phu quân lại đánh nhau rồi!" Tiếng reo hò của người dân vang lên, họ không sợ hãi mà còn kéo đến xem như xem kịch.

​Khang dùng sự linh hoạt của mình để né tránh, lợi dụng sự chật hẹp của khu chợ để làm Hoàng mất ưu thế.

Hoàng thì áp sát, mỗi nhát kiếm đều mang theo sự giận dữ và khao khát chiếm hữu.

​"Ngươi dám nói ta chậm chạp!" Hoàng hét lên, kiếm gần như sượt qua Khang.

​Khang nhảy lên nóc một quầy hàng, cười lớn: "Đúng thế! Ngươi chỉ giỏi dùng sức mạnh thôi, đồ thô lỗ!"

​Cuối cùng, Khang bị Hoàng ép vào một góc. Hoàng ném kiếm gỗ, bế bổng Khang lên vai ngay trước mặt dân chúng, và công khai hôn Khang một cái thật mạnh, bất chấp sự phản đối của Khang.

​"Thắng rồi!" Hoàng tuyên bố, mặt đầy mồ hôi. "Phu quân ta đã thua. Mọi người về nhà đi, cuộc chiến đã kết thúc."

" Không ta không thua! Ta là Hoàng tử Đình Khang mà! "

" Về lâu đài ta cho ngươi thắng "

" Không! Ta sẽ đi về méc mẹ ta "

" Này phu quân của ta! Đứng lại "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store