[ HoàngKhang ] Song Lang Tranh Hùng
Chương 3
Khang đã không còn muốn phá hoại các kế hoạch quân sự. Mục tiêu của em giờ đây chỉ là một: Phá vỡ sự bình tĩnh kiêu ngạo của Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng.
Hoàng lại bắt đầu chiến dịch "Mồi Câu" của hắn.
Lần này, Hoàng tỏ vẻ quan tâm đặc biệt đến Công chúa Hạ Liên, một tiểu thư xinh đẹp, có ảnh hưởng lớn.
Hoàng công khai mời nàng đi săn bắn, tặng nàng chiếc trâm cài ngọc bích quý giá và luôn giữ thái độ lịch thiệp, tôn trọng.
Khang hiểu rõ đây là một nước cờ chính trị của Hoàng. Nhưng Khang không thể chịu đựng được việc Hoàng tỏ vẻ thân mật với bất kỳ ai.
Mỗi khi nhìn thấy Công chúa Hạ Liên cúi đầu e lệ trước Hoàng, một ngọn lửa ghen tị trẻ con lại bùng lên trong lòng Khang.
Tại sao Hoàng lại dành sự chú ý cho một kẻ khác, trong khi em luôn là đối thủ ngang sức của hắn?
"Hoàng tử Hoàng thật là lãng mạn," Khang mỉa mai trong một buổi họp mặt ngoại giao.
Hoàng nhếch môi, ánh mắt khiêu khích: "Ta không biết lãng mạn, Khang. Ta chỉ biết chiếm lấy những gì ta muốn. Và Hạ Liên, là một con cờ tốt để mở đường ngoại giao."
Khang giận tím mặt. "Hóa ra, nàng Công chúa khuynh thành này trong mắt ngươi chỉ là một con cờ vô tri? Thật đáng khinh thường."
Khang quyết định phải cứu vãn tình hình—không phải cho Công chúa Liên, mà để chứng minh sự ưu việt của mình so với Hoàng.
Khang bắt đầu chiến dịch. Em không hề tặng quà đắt tiền, mà dùng sự thấu hiểu của mình.
Khang biết Hạ Liên yêu thích những tác phẩm điêu khắc cổ. Khang đã lén lút tìm kiếm một pho tượng cổ quý hiếm, nhưng không tặng.
Em chỉ kể cho Hạ Liên nghe về pho tượng, về lịch sử và ý nghĩa của nó.
Sự tinh tế đó đánh bại sự xa hoa của Hoàng.
Trong một buổi dạ yến lộng lẫy, Khang đã thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của Hạ Liên. Nàng hoàn toàn quên mất Hoàng.
Khang, thỏa mãn với chiến thắng, quyết định đẩy kịch tính lên cao trào. Em cố ý kéo Công chúa Liên đến gần Hoàng, nơi Hoàng đang nói chuyện với các quan chức, và nở nụ cười đắc thắng nhất.
"Hoàng." Khang nói, giọng đầy khiêu khích. "Ngươi lại thua rồi. Người ta nói, 'Nhan sắc khuynh thành khó giữ', nhưng ta lại thấy 'Quyền lực cũng khó giữ' trước sự duyên dáng cơ bản. Công chúa Liên đã chọn ta."
Công chúa Liên, vì quá say mê sự tinh tế của Khang, đã nhẹ nhàng đáp: "Hoàng tử Khang mới là người mà ta cảm thấy thoải mái và được trân trọng nhất khi ở cùng."
Hoàng đã bị thua cuộc một cách công khai và dứt khoát.
Khang quay sang nhìn Hoàng, chờ đợi cơn thịnh nộ. Em muốn thấy lửa cháy trong mắt hắn. Em muốn thấy sự kiêu ngạo đó tan vỡ.
Nhưng Khang không thấy điều đó.
Hoàng không hề giận. Hắn chỉ nở một nụ cười thỏa mãn, sâu xa và kỳ lạ, như thể Khang vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng mà hắn đã giao phó.
Hoàng tiến đến gần Khang, không thèm liếc nhìn Công chúa Liên, và thì thầm vào tai Khang:
"Ngươi chiến thắng rồi, Đình Khang. Nhưng ngươi có biết không, điều khiến ta vui nhất không phải là việc mất đi một con cờ. Mà là chứng kiến ngươi ghen tị."
Khang giật mình. "Ngươi nói gì?"
"Ngươi đã dùng hết mọi tài năng, mọi sự quyến rũ của mình, chỉ để đối đầu với ta," Hoàng tiếp tục, giọng nói như thôi miên.
"Ngươi không quan tâm đến nàng Công chúa kia, ngươi chỉ quan tâm đến ta. Ngươi đã chạy theo sự chú ý của ta, dốc hết sức để chứng minh ngươi giỏi hơn ta. Ta nhìn thấy sự thèm khát trong mắt ngươi, Khang. Thèm khát muốn ta nhìn ngươi."
Hoàng dừng lại, nhìn thẳng vào Khang, ánh mắt mang đầy sự chiếm hữu điên cuồng:
"Cảm ơn ngươi, Khang. Nhờ ngươi, ta biết chắc chắn một điều: Ta đã có được tất cả sự chú ý của ngươi, tất cả những gì tinh túy nhất trong ngươi. Mồi câu của ta đã thành công rồi. Ngươi đã thuộc về ta, từ rất lâu rồi."
Khang cảm thấy choáng váng. Tất cả những cuộc đấu đá, sự ganh đua, những kế hoạch mạo hiểm... tất cả chỉ là vỏ bọc cho một tình yêu đến mức phải dàn dựng cả một vở kịch chỉ để khiêu khích Khang chạy theo mình.
Sự hả hê của Khang tan biến, thay vào đó là sự bàng hoàng và sợ hãi. Em nhận ra, mình đã không hề chiến thắng. Em đã chính thức bước vào cái bẫy của người đàn ông này.
Lúc này, Công chúa Hạ Liên, cảm thấy mình bị lãng quên, cố gắng tìm cách lấy lại sự chú ý: "Hoàng tử Khang, ta vẫn chưa nhận được câu trả lời về pho tượng đó..."
Khang không kịp phản ứng. Hoàng đã quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hạ Liên, giọng nói mang theo quyền lực tuyệt đối: "Công chúa, xin lỗi. Phu nhân của ta đang bận. Món quà ngoại giao là chiếc áo choàng lông đã được gửi đến phòng nàng. Còn bây giờ, ta xin phép đưa người của ta về."
Hoàng không nói Khang là "người yêu" hay "người tình", hắn dùng từ "người của ta"—một tuyên bố về quyền sở hữu không thể chối cãi.
Hoàng không đợi Khang phản đối. Hắn đột ngột kéo Khang ra khỏi sảnh yến tiệc, đi thẳng về cung điện của hắn, để lại sau lưng sự ngơ ngác của Công chúa Hạ Liên và sự xì xào của toàn bộ quần thần.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store