[HOÀN/ST/NP] Đông Cung Tường - Hoả Phong L
Hồi 6: Giam cầm
Giang Phụng Ân được An công công dẫn đến phòng ngủ của Lục Đại Cảnh. Cậu vừa mở cửa đã bị mùi hương nồng đậm bên trong làm cho sặc. Trước đây, Lục Đại Cảnh vốn rất ghét đàn hương và những thứ tương tự, sao bây giờ lại đốt hương nặng mùi như vậy.
Cậu che mũi lại. An công công liền giải thích: "Vương phi đừng lo lắng. Đây là hương an thần. Điện hạ mấy năm nay đêm hay gặp ác mộng, Thái Y Viện đã chuẩn bị, đối với cơ thể vô hại."
Hương này quả thực có chút tác dụng an thần. Đã nhiều ngày không có Lục Duyên Lễ bên cạnh, Giang Phụng Ân gần như không hề ngủ được. Lúc này, ở trong phòng ngửi thấy mùi hương này, cậu lại cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nghe tiếng cửa phòng mở ra, Giang Phụng Ân giật mình. Lục Đại Cảnh chỉ mặc một bộ y phục đơn giản. Mấy năm không gặp, thân hình hắn đã cao ráo, cứng cáp hơn không ít, mái tóc đen nhánh xõa tung sau lưng. Cửa vừa đóng, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng liền bay tới.
Lục Đại Cảnh như không nhìn thấy cậu, đi thẳng vào nội gian, một lát sau mới khoác áo ngoài đi ra.
"Có chuyện gì, nói đi."
"Điện hạ..." Giang Phụng Ân do dự, không biết nên nhắc tới chuyện của Lục Duyên Lễ thế nào.
Lục Đại Cảnh nhìn cậu một lát, đột nhiên mở miệng: "Trước đây không phải thích gọi 'Cẩn Cẩn' nhất sao? Sao bây giờ lại không gọi nữa?"
"Cái gì?" Giang Phụng Ân chưa kịp hoàn hồn, cậu ngẫm lại lời hắn vừa hỏi, mới phản ứng kịp, vội cung kính trả lời: "Điện hạ từng nói tôn ti có khác, dù là nam thê cũng không xứng gọi nhũ danh của Điện hạ. Thần không dám quên."
Cậu dứt lời, Lục Đại Cảnh lại không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu. Ánh mắt kia làm Giang Phụng Ân thấy sống lưng lạnh toát, không biết mình đã nói gì chọc giận hắn, cậu đành bất động đứng tại chỗ.
"Lại đây." Lục Đại Cảnh ra lệnh.
Giọng điệu âm lãnh, Giang Phụng Ân thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, cậu bước đến bên cạnh hắn. Mông còn chưa kịp chạm vào ghế gỗ, đã bị Lục Đại Cảnh ngăn lại: "Ai cho phép ngươi ngồi đó?"
Hắn dang rộng chân, chỉ vào đùi mình: "Ngồi lên đây."
Sắc mặt Giang Phụng Ân nháy mắt trở nên khó coi. Lục Đại Cảnh rõ ràng là đang cố tình sỉ nhục cậu. Cậu do dự không muốn qua, nhưng khi đối diện với cặp mắt đang đè nén lửa giận của hắn, như thể muốn cắn đứt cổ cậu, lòng cậu run lên, chỉ có thể thuận theo mà dịch qua, ngồi lên đùi hắn.
Cậu chỉ dám ngồi hờ, không dám dựa sát. Lục Đại Cảnh lại đột ngột ôm siết, kéo cậu vào lòng. Hơi nước ấm áp sau khi tắm gội hòa cùng mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, nhưng rất nhanh lại tan đi. Tim Giang Phụng Ân đập lỡ một nhịp. Ánh mắt cậu mơ hồ liếc đến nốt ruồi trên mặt Lục Đại Cảnh. Da hắn trắng, giống như sứ trắng nhỏ một giọt mực, nhàn nhạt mà lại dễ thấy.
Cậu cứng đờ duy trì tư thế. Lục Đại Cảnh rất tự nhiên mà vươn tay vén áo choàng của cậu lên, vỗ hai cái lên bụng nhỏ: "Có phải hoàng huynh đã chiều hư tính tình của ngươi rồi không? Sao bây giờ lại cứng miệng như vậy?"
"...Cái gì?"
Giang Phụng Ân còn chưa phản ứng kịp lời này của hắn là có ý gì, Lục Đại Cảnh lại nói sang chuyện khác: "Trước đây ta đã hỏi thái y, y nói thai đã năm tháng, muốn phá bỏ sẽ rất khó khăn, có thể sẽ chết."
Giang Phụng Ân mở to hai mắt.
Lục Đại Cảnh kề vào tai cậu: "Ngươi có nguyện ý mạo hiểm như vậy không?"
"Không, thần..." Cảm giác bất an lập tức xâm chiếm toàn thân. Cậu cuống quýt muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Lục Đại Cảnh gắt gao ấn chặt trong lòng. Ánh mắt hắn trở nên càng thêm âm trầm: "Không muốn?"
"Trước đây không phải nói thích ta sao, chẳng lẽ là hư tình giả ý? Ngay cả chuyện này cũng không muốn làm?" Bàn tay đang vỗ về bụng cậu đột nhiên dùng sức ấn xuống. Cái bụng tròn cảm nhận được sức nặng, Giang Phụng Ân vã mồ hôi lạnh: "A! Đau quá—"
Cậu giãy giụa, muốn đẩy tay hắn ra, lại nghe hắn chậm rãi nói: "Ngươi và Thái tử xem như thông dâm." "Nữ nhân thông dâm mà đã mang thai là phải bị 'giam cầm'. Kẻ bất nam bất nữ như ngươi cũng vậy."
Lục Đại Cảnh ác độc nói bên tai cậu: "Biết 'giam cầm' là gì không? Chính là dùng gậy gỗ đập vào bụng của ngươi, đập đến khi thứ bên trong rơi ra mới thôi..."
Sắc mặt Giang Phụng Ân nháy mắt trở nên trắng bệch, trán cậu đẫm mồ hôi vì đau đớn, cả người run rẩy như lên cơn sốt: "Cầu ngài, đừng như vậy..."
Lục Đại Cảnh không những không dừng tay, ngược lại càng dùng sức đè lên bụng cậu. Hai chân Giang Phụng Ân run rẩy không kiểm soát, trước mắt cậu lúc tối lúc sáng, giữa hai háng dường như có thứ gì đó chảy ra. Cậu vô thức rơi nước mắt, sợ hãi cầu xin hắn: "Cầu ngài đừng như vậy... Cẩn Cẩn, cầu ngài đừng như vậy..."
Hắn đột ngột nới lỏng tay.
"Sao bây giờ lại chịu gọi Cẩn Cẩn rồi?"
Bàn tay run rẩy của Giang Phụng Ân nắm lấy quần áo hắn: "Đau quá... Bụng thần đau quá..."
Lục Đại Cảnh nắm lấy tay cậu: "Làm nũng với ta vô dụng."
Hắn sờ vào giữa hai háng Giang Phụng Ân, một tay dính đầy máu.
"Chảy chút máu thôi. Ngươi ráng chịu đi, ai bảo ngươi đi mang thai con hoang của kẻ khác?"
Tay Giang Phụng Ân siết chặt, bụng cậu quặn đau từng cơn, ý thức thật sự không còn tỉnh táo.
Trong bụng cậu còn có một đứa con, cậu và Duyên Lễ ngay cả tên cũng đã nghĩ xong rồi. Nước mắt cậu chảy càng lúc càng nhiều. Cậu sợ mình ngủ thiếp đi, Lục Đại Cảnh sẽ thật sự lấy mất con của cậu; càng sợ mình ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được nữa. Duyên Lễ còn ở trong tù, Thế tử không biết bây giờ ra sao...
"Cẩn Cẩn, cầu ngài... Thần không muốn chết..."
Lục Đại Cảnh nhìn chằm chằm khuôn mặt ướt đẫm của cậu, đưa tay lau nước mắt cho cậu, vết máu dính lên má Giang Phụng Ân: "Yên tâm, sẽ không chết."
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cậu nghe thấy Lục Đại Cảnh gọi thái y.
Giang Phụng Ân được cưng chiều từ nhỏ, lớn lên có Lục Duyên Lễ bảo bọc bên cạnh, chưa từng nếm trải khổ cực.
Nhưng đó là chuyện trước khi cậu gặp Lục Đại Cảnh.
Cậu bám theo Lục Đại Cảnh nhiều năm. Cho dù hắn đối với cậu lạnh nhạt, cậu cũng chịu đựng được, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ. Nói tóm lại là ngây ngô khờ dại, Lục Đại Cảnh chịu nói với cậu vài câu là cậu có thể vui cả ngày.
Nhưng khi cậu gả vào Cửu hoàng phủ, trở thành Cửu hoàng phi, Cửu hoàng tử lại càng thêm phiền chán cậu. Ngay cả với hạ nhân hai bên, hắn cũng không có sắc mặt tốt.
Nam thê, dù là chính phi, dù thân gia bối cảnh có tốt thế nào, tóm lại vẫn là thân phận đê tiện. Bọn hạ nhân cũng không coi cậu ra gì.
Huống hồ...
Huống hồ, ngay ngày hôm sau hôn lễ, Cửu hoàng tử liền trắng trợn vào cung yết kiến hoàng đế. Không biết hắn đã nói gì, lúc trở về không phải chỉ có một mình, mà còn mang về một vị trắc phi. Tuy cũng là nam nhân, nhưng diện mạo khí chất lại tương tự nữ tử, tinh xảo xinh đẹp, so với Giang Phụng Ân không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Dung mạo Giang Phụng Ân không kém, nếu cậu ngoan ngoãn làm một công tử thế gia, khuôn mặt anh tuấn kia cũng có thể hấp dẫn không ít tiểu thư. Nhưng cậu cố tình lại muốn làm nam thê của người khác. Đã là thê thiếp, thì nên có một khuôn mặt nữ tính.
Sau này, không biết vị nô tỳ lắm mồm nào trong cung truyền ra lời đồn, nói hoàng đế đồng ý hôn sự này là vì Giang Phụng Ân trời sinh song thể, tuy là nam nhân nhưng có thể mang thai như nữ nhân. Lại có người đồn rằng, ngày Cửu hoàng tử thành hôn không hề viên phòng với Giang Phụng Ân, mà là bị ghê tởm đến nôn mửa, nửa đêm liền rời phòng, từ đó không bước vào thêm một bước nào.
Những chuyện này càng đồn càng dữ, nhưng Lục Đại Cảnh trước nay không hề quản thúc. Cứ như vậy, hắn dường như đã chứng thực lời đồn, bọn hạ nhân càng thêm càn rỡ.
Lúc Đoan Mạc Ngữ với tư cách là trắc phi của Cửu hoàng tử dọn vào phủ, Giang Phụng Ân còn chưa nghe nói chuyện này.
Từ ngày thành hôn, sau khi gây náo loạn với Lục Đại Cảnh như vậy, hai người liền không gặp lại nhau. Giang Phụng Ân bị thái độ kia của Lục Đại Cảnh kích động, nửa đêm không hiểu sao lại phát bệnh, cả người vô lực, phải nghỉ ngơi trong phòng mấy ngày.
Hôm nay cậu vừa khỏe lại một chút, liền tính đi tìm Lục Đại Cảnh nói chuyện rõ ràng.
Cậu đi đến thư phòng Lục Đại Cảnh thường ở, nhưng chỉ thấy mấy nha hoàn thái giám.
"Điện hạ đâu?"
"Điện hạ cùng trắc phi ra ngoài rồi, hiện tại vẫn chưa về..."
Giang Phụng Ân tưởng mình nghe lầm, ngắt lời thị nữ: "Cùng ai?"
"Đoan Mạc Ngữ, Đoan trắc phi ạ."
"Đoan Mạc Ngữ? Trắc phi?" Khuôn mặt vốn đã có vài phần bệnh trạng của Giang Phụng Ân giờ càng trắng bệch dọa người: "Hắn ta thành trắc phi khi nào?"
Hai tên thái giám liếc nhau: "Ngài còn không biết sao? Ngay ngày thứ hai sau khi thành hôn với ngài, Điện hạ đã nạp Đoan vương phi làm trắc phi..."
Giang Phụng Ân thiếu chút nữa không đứng vững, may mà tiểu thị cậu mang từ Giang gia tới kịp thời đỡ lấy, cậu mới miễn cưỡng đi về phòng mình. Dường như cảm thấy không cam lòng, cậu vừa đi được vài bước, lại đột nhiên quay lại muốn hỏi cho rõ ràng, vô tình nghe được hai tên thái giám kia đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Thảo nào không được Điện hạ yêu thích. Rõ ràng là một nam nhân, vậy mà lại biết sinh con, thật quái đản, ghê tởm..."
"Này, ngươi nói nhỏ một chút... Chúng ta thì thiếu, người ta thì thừa, chẳng phải còn sung sướng hơn chúng ta sao? Cậu ta đang lén lút vui mừng ấy chứ..."
Hai người hì hì cười. "Sung sướng thì sung sướng, nhưng tốt nhất đừng có thai, ai biết sinh ra có phải là quái thai không..."
"Các ngươi đang nói cái gì?" Giang Phụng Ân cắn răng nhìn chằm chằm hai kẻ đó. Cậu chịu đựng sự đối xử của Lục Đại Cảnh là cậu tự nguyện, nhưng đám tiện tì này tính là cái thá gì? Dám ở sau lưng cậu khua môi múa mép?
"Người đâu! Đánh cho ta!"
Lục Đại Cảnh vừa về tới phủ liền nghe hạ nhân báo là Giang Phụng Ân đang nổi giận trách phạt người hầu. Khi hắn đến thư phòng, miệng của hai tên thái giám kia đã sắp bị đánh nát, mặt đầy máu, đang bị đè xuống đánh trượng hình.
Nhìn thấy Lục Đại Cảnh, hai tên thái giám kêu la càng thêm thê thảm.
"Đây là đang làm gì?"
Giang Phụng Ân đứng ở một bên, xoay người lại, trên mặt không còn một chút huyết sắc.
Lục Đại Cảnh nhíu mày: "Ngươi làm sao vậy?" Rõ ràng là cậu đang nổi giận, sao lại trông như thể bị người khác bắt nạt vậy.
"Hai tên thái giám này..." Cậu vốn định hỏi hắn vì sao đám hạ nhân này lại biết chuyện thân thể của mình, nhưng nói đến một nửa lại khựng lại. Cậu nhìn thấy Đoan Mạc Ngữ đang đứng sau Lục Đại Cảnh. Giang Phụng Ân gắt gao nắm chặt nắm tay, đem lời nói nuốt xuống: "...Thần muốn được nói chuyện riêng với ngài."
"Lát nữa ta còn có việc phải xử lý, ngươi cứ nói đi."
Có việc? Giang Phụng Ân tức giận đến choáng váng đầu. Có việc mà còn mang theo Đoan Mạc Ngữ? Chẳng phải là lấy cớ để đuổi cậu đi sao? Cậu gắt gao nhìn chằm chằm hai người trước mặt: "Ngài chán ghét thần đến vậy sao? Thành hôn ngày hôm sau đã vội vã cưới hắn ta vào cửa?"
Lục Đại Cảnh nhíu mày: "Ngươi nổi giận chỉ vì chuyện này?" Hắn phất tay cho người đem hai tên thái giám đi. "Ngươi hiểu lầm rồi. Lần sau đừng như vậy nữa. Nơi này là Cửu hoàng phủ, không phải nơi để ngươi xằng bậy."
Dứt lời, hắn liền mang theo Đoan Mạc Ngữ đi vào thư phòng.
Giang Phụng Ân thấy hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngã quỵ. Ngực cậu buồn bực đến thở không nổi. Cậu há miệng hít sâu một hơi, lại đột nhiên ho khan vài tiếng. Cơn ho liên tiếp khiến nước mắt cậu trào ra, ngực càng đau hơn. Nhưng Lục Đại Cảnh ngay cả quay đầu lại cũng không. Ngược lại, Đoan Mạc Ngữ lúc đóng cửa phòng, hắn ta lại khinh khỉnh liếc cậu một cái. Cậu không hiểu ánh mắt đó, như thể đang cười nhạo cậu thật đáng buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store