ZingTruyen.Store

[HOÀN/ST/NP] Đông Cung Tường - Hoả Phong L

Hồi 5: Đoan Mạc Ngữ

muraseki

Lục Đại Cảnh đi rồi, Giang Phụng Ân mới cuống quýt mặc lại quần. Giống như năm đó cậu không hiểu nổi hắn, thì bây giờ hắn lại càng hỉ nộ vô thường. Cậu thật sự không đoán ra được rốt cuộc mình đã làm gì khiến hắn tức giận như vậy, cứ như là... như là hắn đang tức giận vì cậu đã phản bội hắn?

Ngón tay cậu vô thức cào lên mặt bàn. Nếu năm đó cậu không vội vã gả cho Lục Đại Cảnh như vậy, thì giờ đây quan hệ giữa họ đã không rơi vào kết cục này. Phải trách, thì trách khi đó cậu thật sự quá nóng vội. Hắn vừa mới từ trong ngục ra, cậu vốn tưởng rằng sau biến cố này, quan hệ hai người sẽ càng gần hơn một chút, nào ngờ cậu bệnh nặng mới khỏi đã nghe người ta đồn Lục Đại Cảnh và Đoan Mạc Ngữ cử chỉ thân mật, quan hệ bất thường.

Giang Phụng Ân nhất thời hoảng sợ. Trước đây cậu đã từng nghe hắn đánh giá Đoan Mạc Ngữ rất cao, nói hắn ta diện mạo thanh nhã, lại biết ăn nói, rất được lòng người. Bây giờ sau cơn bệnh, hắn lại càng thân mật với Đoan Mạc Ngữ, gần như cả ngày như hình với bóng.

Lục Đại Cảnh trước nay không hề thân cận với ai, điều này làm Giang Phụng Ân dâng lên cảm giác nguy hiểm. Cậu vội vã vào cung tìm hắn, nói bóng nói gió hỏi về chuyện này.

Lục Đại Cảnh sao lại không nghe ra ý tứ trong lời cậu, hắn không trả lời thẳng, chỉ nói: "Mạc Ngữ đối đãi với ta rất tận tâm, ta đối tốt với hắn ta cũng là điều nên làm."

Giang Phụng Ân vừa nghe liền nóng nảy. Hai người quen biết lâu như vậy, Lục Đại Cảnh trước nay toàn gọi cả tên lẫn họ của cậu, vậy mà lại gọi Đoan Mạc Ngữ là "Mạc Ngữ"! Còn nói hắn ta tốt.

"Ngài đang nói cái gì vậy? Hắn ta có thể tốt với ngài hơn thần sao?" Cậu ghen đến gương mặt đỏ bừng, "Ngài có biết lúc ngài ở trong ngục, hắn ta..."

"Đủ rồi." Lục Đại Cảnh cau mày. "Ta ở trong ngục, hắn ta đối với ta thế nào, ta tự mình rõ ràng." Hắn nhìn bộ dạng gấp gáp này của Giang Phụng Ân, cảm thấy vô cùng phiền lòng. Hắn biết tình nghĩa của Giang Phụng Ân đối với mình, nhưng thứ tình nghĩa này thật sự quá đơn bạc và giả dối.

"Đây là chuyện giữa ta và hắn ta, không liên quan đến ngươi."

Nói xong hắn xoay người bỏ đi, như không muốn nói thêm với Giang Phụng Ân. Chỉ chừa lại cậu đứng ngây tại chỗ, trong lòng ấm ức đến phát nghẹn.

Cậu và Lục Đại Cảnh quen biết ba năm, cả ngày tìm đủ thứ mới lạ ngoài cung mang vào để dỗ hắn vui, bám theo hắn như một cái đuôi. Sau đó cậu lại cầu phụ thân dâng sớ, xin Hoàng thượng cho cậu vào Thái Học để được học cùng các hoàng tử. Bao nhiêu chuyện cậu làm, tuy nói là cậu tình nguyện, nhưng cũng là thật tâm đối tốt với hắn. Vậy mà ba năm tình nghĩa lại không bằng Đoan Mạc Ngữ ở trong tù chiếu cố hắn nửa tháng.

Đoan Mạc Ngữ vốn là người hầu bên cạnh Giang Phụng Ân. Xuất thân là con hát, lúc nhỏ theo gánh hát đến Giang gia hát tuồng. Giang lão gia thấy hắn ta thông tuệ, lanh lợi hơn người thường, mà Giang Phụng Ân lại hay ra ngoài gây chuyện thị phi, liền cho hắn ta ở lại hầu hạ bên cạnh Giang Phụng Ân, cũng là để giúp đỡ cậu.

Hai người tuổi tác xấp xỉ, lại quen biết từ nhỏ, Giang Phụng Ân vẫn luôn rất tin tưởng hắn ta. Sau này cậu nghĩ Lục Đại Cảnh bên cạnh không có ai biết chăm sóc, lại vô quyền vô thế, dễ bị người ta bắt nạt, liền sắp xếp Đoan Mạc Ngữ đến hầu hạ bên cạnh hắn, để lỡ có chuyện gì cậu cũng có thể biết kịp thời.

Nào ngờ chỉ mới mấy tháng, Đoan Mạc Ngữ đã thay đổi tâm tư, mỗi khi cậu hỏi chuyện của Lục Đại Cảnh, hắn ta đều nói nước đôi, không chịu nói rõ. Mãi đến khi Lục Đại Cảnh bị tống vào ngục, Đoan Mạc Ngữ nghe nói toàn bộ nô tỳ thái giám ở Nhập Khê Cung đều phải chịu tội, hắn ta mới hoảng hốt chạy đến trước mặt Giang Phụng Ân, kể lể sự tình, còn cầu xin cậu cho hắn ta về phủ.

Một người như vậy, sao có thể đối tốt với Lục Đại Cảnh được?

Ban đêm cậu lại tìm Đoan Mạc Ngữ ra gặp mặt. Một tháng không gặp, hắn ta dường như trở nên quý khí hơn. Lục Đại Cảnh đối đãi với hắn ta thật tốt, ngay cả lụa là thượng đẳng cũng đưa cho hắn ta may quần áo.

"Giang thiếu gia."

Sắc mặt Giang Phụng Ân không tốt lắm: "Ta nghe người ta nói, ngươi và Cửu hoàng tử đi lại rất gần."

Đoan Mạc Ngữ cũng không phủ nhận: "Có lẽ là vì trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn chiếu cố Cửu hoàng tử, nên ngài ấy đối với ta rất tốt."

Giang Phụng Ân cắn răng: "Ngươi còn dám nói? Nếu không phải ta dùng bảo ngọc để thế chấp, ngươi sợ là ngay cả cửa ngục cũng không thèm bước vào."

Đoan Mạc Ngữ khựng lại, nhưng không phủ nhận: "Đúng là như vậy... Nhưng lúc đó, người ở bên cạnh chiếu cố ngài ấy, thật sự cũng chỉ có một mình ta, không phải sao?"

Giang Phụng Ân không tìm được lời nào để phản bác, một cục tức nghẹn lại trong ngực không phun ra được.

Khi đó cậu nghe tin Lục Đại Cảnh bị tống vào ngục, quả thực hoảng đến mất phương hướng. Nghe nói đám cai ngục còn dám động tư hình với hắn, cậu gấp đến phát điên, trong tình thế cấp bách, chỉ có thể cầu Đoan Mạc Ngữ mang lang trung cậu mời từ ngoài cung vào chăm sóc.

Cậu lại quỳ suốt đêm ngoài phủ, cầu xin phụ thân cứu Lục Đại Cảnh. Lần này chuyện náo động quá lớn, phụ thân cậu vốn đứng về phía Thái tử, không tiện ra tay. Giang Phụng Ân không nghĩ ra cách nào khác, đành quỳ trong mưa một ngày một đêm. Ngày hôm sau, cậu thấy trước mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh, phụ thân cậu lúc này mới không đành lòng, ra tay giúp Lục Đại Cảnh một phen.

Giang Phụng Ân thân thể trước nay vẫn tốt, nhưng lần quỳ đó lại khiến cậu sinh bệnh nặng, thiếu chút nữa mất mạng.

Cậu hôn mê suốt ba ngày, sốt cao không lùi. Bên tai có lúc là Lục Duyên Lễ đang nói chuyện, có lúc lại nghe thấy tiếng mẫu thân nức nở.

Cậu ốm mất nửa tháng trời mới dần khỏe lại. Trong thời gian đó, vị tướng sĩ quanh năm lánh đời cũng đã tới một lần. Mẫu thân cậu hỏi có phải cậu trúng tà hay không, sao đột nhiên thay lòng đổi dạ, bệnh mãi không khỏi.

Tướng sĩ chỉ nói: "Cứ thuận theo tự nhiên là được. Hạt châu luôn cần phải mài giũa, chậm lại một chút là chuyện tốt, có thể bớt đi một chút khổ."

Giang Phụng Ân nghe không hiểu, chỉ thấy mẫu thân khóc rất thảm, liền ở bên an ủi.

Trước khi đi, tướng sĩ lại nói với cậu một câu: "Giang thiếu gia, sau khi thành nhân, nhân quả luân hồi sẽ càng thêm rõ ràng. Đây là cái quả đầu tiên mà cậu phải nhận." "Sau này cậu đi mỗi một bước, gieo nhân gì sẽ gặt quả nấy, cậu đều phải nghĩ cho kỹ."

Vậy lần này, Lục Đại Cảnh đối tốt với Đoan Mạc Ngữ... cũng là quả báo mà cậu phải nhận sao?

Như thể thấy đã quá muộn, Đoan Mạc Ngữ nói về trễ Cửu hoàng tử sẽ lo lắng, liền hành lễ cáo lui. Lúc sắp đi, hắn ta lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, còn một chuyện..." "Cửu hoàng tử nói, còn mấy tháng nữa là đến lễ thành niên của ngài ấy. Khi đó, Hoàng thượng sẽ tự mình tuyển thê cho ngài ấy..."

Giang Phụng Ân bắt lấy tay hắn ta: "Ngươi nói cái gì?"

"Ngài ấy còn nói, chờ thời cơ chín muồi, sẽ cầu Hoàng thượng thu ta vào Cửu hoàng phủ."

Sắc mặt Giang Phụng Ân tái nhợt nhìn hắn ta, hồi lâu sau mới ngơ ngác hỏi: "Vậy ta thì sao?"

Câu hỏi đó đột nhiên khiến Đoan Mạc Ngữ bật cười, nhưng trong mắt lại như mang theo tức giận: "Điện hạ không hề nhắc tới Giang công tử. Hay là để ta giúp ngài hỏi xem Điện hạ nghĩ thế nào nhé?"

Giang Phụng Ân không nói nên lời. Cậu nhìn khuôn mặt tươi cười của Đoan Mạc Ngữ, trong miệng toàn là vị chua xót, ngực đau âm ỉ như bị kim châm.

Cậu vẫn luôn nghĩ sẽ từ từ mà tiến tới với Lục Đại Cảnh. Hai người quen biết lâu như vậy, tình nghĩa của cậu đối với hắn từ lúc ban đầu là thương hại, cho tới bây giờ đã coi hắn là người trong lòng. Cậu vốn nghĩ Lục Đại Cảnh ít nhất cũng có chút tình cảm với mình, nhưng hiện tại, hắn sắp đến tuổi tuyển phi, lại nói muốn nạp Đoan Mạc Ngữ vào phủ... Mà cậu, hắn thậm chí chưa từng nghĩ tới.

Đoan Mạc Ngữ xem bộ dạng thất thần của cậu, nói: "Giang công tử có phải lần này bệnh đến hồ đồ rồi không? Hay là về phủ tìm thái y xem thử đi."

Giang Phụng Ân chớp chớp mắt, ngồi ở đó hồi lâu mới thất hồn lạc phách mà trở về.

Sau đó cậu ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày, nhưng lại thường xuyên thất thần. Lang trung nói cậu bị sốt cao quá nặng, có thể đã tổn thương đến đầu óc.

Giang Phụng Ân bản thân không thấy gì, nhưng sau này Lục Duyên Lễ lại hay nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, rồi đột nhiên cười: "Ân Ân càng ngày càng ngốc."

Những lời đùa giỡn như vậy trước đây y cũng từng nói, nhưng từ sau khi cậu bị bệnh, Lục Duyên Lễ nói càng thường xuyên hơn. Cậu cũng dần nhận ra, tự so sánh mình trước và sau, phát hiện phản ứng của mình quả thực chậm chạp hơn rất nhiều, miệng lưỡi dường như nhanh hơn não, còn hay sốt ruột vì mấy chuyện vặt vãnh.

Hình như đúng là ngốc đi thật.

Trong lòng cậu có chút khổ sở. Ai mà không muốn mình thông minh một chút chứ? Vốn dĩ đã không được Lục Đại Cảnh yêu thích, bây giờ biến ngốc rồi, lại càng khiến hắn chán ghét hơn. Nhưng khổ sở cũng vô dụng, đây là cậu tự lựa chọn, cũng không trách được người khác. Cậu chỉ có thể tự an ủi mình, nói với Thái tử:

"Thông minh thì có ích gì, có thông minh thế nào cũng không bằng các ngài. Ta cứ thoải mái làm một thiếu gia nhà giàu là tốt rồi, muốn làm gì thì làm, tự tại biết bao."

Ngoài miệng nói vậy, nhưng năm sau liền tự nguyện gả vào phủ người khác, chịu người ta quản thúc, bị người ta vũ nhục.

Nhớ lại đủ loại chuyện đã qua, Giang Phụng Ân mới chậm chạp cảm thấy khó chịu. Cậu vừa vỗ về lồng ngực, vừa bất giác xoa xoa bụng nhỏ. Ở trong phủ này càng lâu, cậu lại càng thêm tưởng niệm Lục Duyên Lễ. Lòng cậu nóng như lửa đốt, chỉ có ở bên cạnh Lục Duyên Lễ và hài tử, cậu mới có thể an ổn.

Lục Đại Cảnh cả người đầy máu tanh từ tư lao đi ra, vừa đến tẩm cung đã thấy Giang Phụng Ân khoác áo choàng đứng ở cửa.

Vừa rồi còn sợ hãi, ước gì cách xa mình ra, bây giờ lại chủ động sán tới. Cơn ác khí trong lòng hắn không hiểu sao lại tan đi một chút.

Hắn dừng lại khi còn cách Giang Phụng Ân một đoạn ngắn.

"Có chuyện gì?"

Mùi máu tanh nồng trên người Lục Đại Cảnh xộc đến khiến cậu buồn nôn. Cậu cố nín thở: "Điện hạ, thần có lời muốn nói..."

Cậu thấy Lục Đại Cảnh vẫy bàn tay dính máu, ngăn cậu lại: "Vào trong chờ ta trước đi."

Nói xong, hắn liền đi trước cậu một bước, tiến vào tẩm cung.

An công công hành lễ với Giang Phụng Ân: "Vương phi, mời ngài vào nội thất ngồi chờ một lát, Điện hạ tắm gội xong sẽ qua ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store