Nhật ký của rồng 4
9.
So với thăng cấp thì huy chương này mang ý nghĩa an ủi nhiều hơn. Phục hồi cần thời gian, lắp tay giả cần thời gian, quá trình làm quen cũng cần thời gian, cậu phải trở lại "bình thường" thì mới có hy vọng tham gia chiến đấu lần nữa.
Hiệp sĩ ngồi cạnh rồng, giơ mu bàn tay lên dụi mắt, cậu không khóc mà vẫn tươi cười như mọi khi: "Nếu không cụt tay thì đội trưởng đã cho tôi vào đội hiệp sĩ rồng rồi... Thường thì loại ma vật này phải có ba hiệp sĩ phối hợp với nhau mới chế ngự được, thế mà chỉ một mình tôi đã hạ gục được nó, ai cũng bảo tôi giấu nghề hết!"
Rồng nhìn hiệp sĩ, đối phương gục đầu xuống, đôi mắt ảm đạm như bầu trời đêm bị mây đen che kín, trên má vẫn còn dấu vết sau khi dải Ngân Hà khô cạn khiến nó liên tưởng đến cánh đồng lúa mì bị thiêu rụi.
Nó muốn nói gì đó, nhưng trong cổ chỉ phát ra những tiếng gầm gừ khàn khàn.
"Bạn đói rồi à?" Hiệp sĩ quay sang nhìn nó rồi áy náy xoa mũi nó, "Xin lỗi nha, hôm nay không có đồ ăn ngon rồi, tôi vẫn chưa quen làm việc bằng một tay cho lắm..."
Nó thè lưỡi ra liếm lòng bàn tay hiệp sĩ.
Lạnh lẽo, đắng chát, còn thoang thoảng mùi máu.
Giống như mùi lá rụng sắp mục rữa trong nước mưa, giống như đá mọc đầy rêu, rồng không thích điều này. Nó liên tục liếm tay phải may mắn còn nguyên vẹn của hiệp sĩ, để nước bọt át đi mùi vị khiến mình khó chịu kia.
"Còn nhiều cơ hội mà!" Hiệp sĩ nhìn nó một hồi, đột nhiên vẻ mặt trở nên kiên nghị, cậu đứng bật dậy rồi tự động viên mình: "Không sao hết, lắp tay giả xong là mình có thể trở lại chiến trường rồi!"
Nói xong cậu cười vang, nằm phịch xuống cạnh rồng: "Một tay đẩy xe, một tay nhào bột, một tay vẫn có thể cầm kiếm... Tập thêm ít lâu nữa là quen thôi."
Hiệp sĩ đưa tay vuốt nhẹ đôi cánh được khảm kim loại của rồng rồi nói khẽ: "Lúc bị thương chắc đau lắm nhỉ? Tôi sẽ nấu thật nhiều món ngon cho bạn ăn, hôm kia mẹ tôi đến thăm đem theo nhiều nguyên liệu lắm."
Cậu cong mắt cười với nó: "Vậy nên đừng buồn chuyện quá khứ nữa."
Rồng phun khí ra mũi, nghĩ thầm dù mình có gãy cánh một lần thì vẫn cao lớn oai phong, con người yếu ớt hơn nhiều mà còn bày đặt thương xót nó.
Còn lâu nó mới buồn.
Rồng luôn mạnh hơn con người mà.
Rồng nằm cạnh hiệp sĩ phun khí xì xì, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống phiến đá đọng thành một vũng nhỏ.
Hiệp sĩ ngồi cạnh đầu nó, lấy tay áo lau mắt cho nó rồi nói: "Ma vật trong khu rừng gần thị trấn ngày càng nhiều, nghe nói đang cần các bạn giúp đấy, nếu họ cho bạn đi thì bạn phải cẩn thận đấy nhé, khò... Tôi cũng muốn đi lắm, không biết bạn sẽ đi với hiệp sĩ nào nữa... khò..."
Hiệp sĩ nói huyên thuyên, sau đó giọng từ từ nhỏ đi, rồng quay đầu sang, trông thấy thiếu niên đã ngủ say.
Tổ mới của rồng trong tháp được hiệp sĩ trải rơm khô phơi nắng mềm mại, trong góc còn đặt hoa và một cái rương nhỏ. Hễ hiệp sĩ tìm được châu báu lấp lánh thì lại tặng cho rồng, giờ đã gần đầy rương.
Nó sẽ không bao giờ chiến đấu vì con người.
Cánh và đuôi rồng ôm ấp hiệp sĩ đang ngủ, đôi mắt thẳng đứng mở to, nhìn bàn tay thiếu niên đặt trên móng mình, vì luyện kiếm quá mức nên tay cậu hơi biến dạng, chỗ không quấn băng lộ ra những vết sẹo đậm màu.
Mặt hiệp sĩ vốn bầu bĩnh, nhưng mấy ngày nay trở nên hốc hác thấy rõ. Đã lâu cậu không cắt tóc nên mái tóc xoăn dài che kín gáy, vẫn còn mùi hương ấm áp của cừu non.
Nhưng rồng nghĩ đây là người của mình, nó phải chiến đấu cho người của mình, giống như trước đây bảo vệ kho báu của mình vậy.
Hiệp sĩ vuốt ve tay nó, nhìn vào mắt nó, gọi tên nó... Vì cậu còn quan trọng hơn cả kho báu nên tốt nhất là mang cậu theo bên mình mọi lúc mọi nơi, có vậy nó mới yên tâm được.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store