ZingTruyen.Store

[Hoàn][ĐM] Hiệp sĩ và rồng

Nhật ký của rồng 3

betrayal1988

6.

Sau khi cho rồng ăn, hiệp sĩ sẽ ở lại tháp luyện kiếm, ban đêm cũng trốn ở đây để đọc cuốn "Hướng dẫn về ma vật" mượn được. Thể chất cậu không bằng những hiệp sĩ khác nên phải nỗ lực hơn họ, đẩy xe đồ ăn là một kiểu rèn luyện đối với cậu chứ không phải lãng phí thời gian.

Nhàm chán, lặp đi lặp lại từ ngày này sang ngày khác, cậu tập đến khi kiệt sức mới ngã xuống đất, tay chân dang rộng, da thịt ướt đẫm nóng hổi, mồ hôi trên lông mi chảy vào mắt làm cậu chẳng thấy được gì, cảm giác như mình là một tảng phô mai từ từ tan ra vậy.

Rồng ngồi xổm cạnh thiếu niên, dí mũi vào người cậu ngửi ngửi.

Chẳng giống phô mai chút nào.

Hơi thở của nó làm hiệp sĩ cười khúc khích vì nhột, đôi mắt nhắm nghiền biến thành hai đường cong như mái vòm nhà thờ, miệng há to để lộ hàm răng trắng như sữa dê.

"Đừng ngửi nữa, ha ha..." Cậu ngồi dậy, vừa cười vừa đẩy đầu nó ra, "Người tôi toàn mồ hôi, thúi lắm."

Nhiệt độ cơ thể của hiệp sĩ cao hơn rồng, sau khi luyện kiếm càng nóng hơn, khi dí mũi vào má cậu, rồng cảm thấy mũi mình như bị bỏng nhẹ. Cảm giác này rất kỳ diệu, dù sao nó cũng là một con rồng lửa nên chẳng bao giờ lo bị lửa đốt.

Thúi? Nó lại rúc đầu vào người hiệp sĩ, vẫn không ngửi thấy mùi hôi của thần lực, đối phương có mùi giống như bánh trái cây mới nướng chín vậy.

Rồng thèm thuồng há to miệng, khi sắp cắn cổ hiệp sĩ thì dừng lại, cuối cùng chỉ thè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm mặt thiếu niên.

Muốn nghe hiệp sĩ hát nên không thể cắn cổ. Muốn được hiệp sĩ ôm, muốn được xoa lưng nên không thể cắn tay. Muốn nhẹ nhàng tựa đầu lên người hiệp sĩ nên phải thu móng lại. Rồng rất thông minh, biết con người không có áo giáp sẽ rất yếu ớt, bụng mềm bị rách sẽ chết.

Hiệp sĩ ôm nó rồi âu yếm hôn lên mí mắt nó: "Ước gì bạn là rồng của tôi nhỉ." Cậu xòe tay ra cho nó xem huy hiệu mới nhận được của mình, "Nhìn nè, tôi lên thêm một cấp nữa rồi! Tôi sẽ đủ tư cách chiến đấu với bạn sớm thôi!"

Rồng của cậu? Rồng ngoe nguẩy đuôi, khinh thường hừ một tiếng.

Rồng hoang không bao giờ nhận hiệp sĩ làm chủ, càng không thể để con người cưỡi trên lưng mình, sai khiến mình như huấn luyện chó.

Nhưng... Rồng nhìn thiếu niên mệt mỏi dựa vào mình ngủ, kiêu ngạo nghĩ mình có thể miễn cưỡng chấp nhận chú cừu non chỉ biết nấu ăn này làm người của mình.

7.

Ma vật ở biên giới tăng lên, hiệp sĩ trẻ tuổi lâu nay chỉ làm việc vặt ngoài hoàng cung và trong thị trấn cũng được giao nhiệm vụ tuần tra những nơi nguy hiểm. Khác với mọi người, cậu rất hăng hái chứ không hề sợ hãi.

Cậu đứng trước thần quan để nhận thần lực ban phước.

Hôm đó rồng ngửi thấy mùi thần lực trên người hiệp sĩ nên không đến gần cậu, cậu cười với rồng, sau đó ra đi không một lời từ biệt.

8.

Mặt trời mọc, hiệp sĩ chưa đến.

Người đến là một người khác chứ không phải hiệp sĩ của nó.

Trăng lên cao, hiệp sĩ vẫn không đến.

Rồng nằm phục bên cửa sổ, đôi mắt thẳng đứng mở to, bất động nhìn mặt trời mọc, mặt trăng lên, mây mù giăng kín. Nó hơi hối hận, cảm thấy hiệp sĩ đang giận mình, dù có ghét mùi kia cỡ nào thì nó cũng nên liếm cậu một cái.

Rồng ngủ thiếp đi rồi giật mình tỉnh dậy, tự hỏi chẳng lẽ vì nó không chịu làm rồng của hiệp sĩ nên cậu không đến cho nó ăn nữa sao?

Con người thật yếu đuối, nhỏ nhen, mít ướt, rõ là sinh vật phiền phức đáng ghét.

Mặt trời lại mọc lên, nhưng hiệp sĩ vẫn không đến.

Rồng muốn bay đi tìm cậu, nó đang định bay ra khỏi tháp thì nghe thấy tiếng xe đẩy. Nhưng không có tiếng hát, nếu là hiệp sĩ thì nhất định sẽ hát, nhất định sẽ gọi tên nó...

Nó nghe thấy hiệp sĩ gọi mình.

Thiếu niên đang đẩy xe bằng một tay ngẩng đầu nhìn nó, trên khuôn mặt xanh xao vẫn là nụ cười như mọi khi, trước ngực cài một chiếc huy chương vàng lấp lánh – cậu đã được thăng cấp, rồng dụi đầu vào tay trái của cậu nhưng tay áo trống rỗng, cậu không vuốt ve nó, cậu không thể vuốt ve nó được nữa.

"Chỉ mất một cánh tay mà giết được ma vật cấp cao," hiệp sĩ hãnh diện ngẩng đầu lên hỏi nó: "Tôi giỏi lắm đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store