Nhật ký của rồng 2
4.
Rồng không phải rồng bình thường mà biết nói tiếng người, chỉ là nó lười giao tiếp với con người mà thôi.
Hiệp sĩ mới đến này hơi ngốc nhưng không đáng ghét, trên người cậu có mùi lúa mì phơi nắng, rồng dụi đầu vào mái tóc xoăn của cậu, rất muốn nuốt chửng hiệp sĩ, nhìn cậu giống như chú cừu non tung tăng chạy nhảy trên đồng cỏ vậy.
Nó chọn một chỗ nằm lý tưởng ban ngày có nắng chiếu vào, ngoài cửa sổ còn mọc đầy hoa. Lũ rồng nuôi mon men tới gần đều bị nó nhe răng đuổi đi hết.
Rồng tự cho mình là một con rồng oai phong lẫm liệt, nhưng hiệp sĩ lại xem nó như nhóc đáng thương bị hắt hủi, thường xuyên ôm cái đầu bự của nó một cách trìu mến rồi thì thầm an ủi: "Mắt bạn đẹp hơn đá quý nữa, tại lũ rồng kia không có mắt thôi."
Rồng cảm thấy người không có mắt là hiệp sĩ mới đúng.
Nó không vui lắm, đang định gầm lên để thể hiện địa vị của mình trong tháp thì hiệp sĩ bất ngờ đút một miếng bánh sữa dê nóng hổi vào miệng nó.
Rồng ngậm miệng lại nhai nhóp nhép.
Nó ngoác miệng ra lần nữa, trông thấy hiệp sĩ cười với mình. Cậu đút miếng bánh sữa dê thứ hai vào miệng nó, xích tới gần đầu nó rồi thì thầm như đang tiết lộ một bí mật: "Tôi chỉ làm cho bạn thôi, mấy con rồng khác không có đâu."
Rồng vừa nhìn hiệp sĩ vừa nhai nhóp nhép.
Ăn đến miếng thứ ba, nó liếm lòng bàn tay thoang thoảng mùi bánh sữa dê của hiệp sĩ, ngửi thì rất ngon nhưng lại không ăn được.
Trong lúc ăn, nó thừa cơ liếm má hiệp sĩ, mềm mịn, không có mùi lúa mì. Thiếu niên cười vang, ôm đầu nó rồi đưa tay xoa mí mắt nó: "Chưa đã thèm nữa à? Lần sau tôi sẽ làm nhiều hơn."
Rồng chép miệng thèm thuồng, bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt mấy con rồng khác nhìn mình, vội vàng hạ cái đuôi đang phe phẩy trên cao xuống.
Nó khác xa bọn chúng, sẽ không vì chút đồ ăn ngon mà khuất phục trước con người đâu!
5.
Đêm khuya, rồng bay ra khỏi tháp rồi lượn vòng trên khu rừng, phun lửa phì phì về phía mặt trăng.
Đồ ăn con người làm ngon tuyệt! Con người đáng yêu cực! Nhưng nó ghét hiệp sĩ nên không thể vui vẻ, một con rồng kiêu hãnh đâu thể vì được xoa đầu mà cho phép con người cưỡi lên lưng mình.
Nó bay về thăm tổ cũ nhưng vẫn không tìm được món châu báu nào còn sót lại. Nó cực khổ gom góp biết bao lâu, thế mà chỉ trong chớp mắt đã bị con người cuỗm sạch!
Hiệp sĩ đáng ghét, tháp đen đáng ghét. Cánh nó đã được sửa lại, nhưng khi bay lên vẫn còn đau âm ỉ, rồng nghĩ đến cái tổ bị phá hủy, nghĩ đến vết thương của mình, tức giận phun ra ngọn lửa cuối cùng, quyết định ngày mai không ăn đồ hiệp sĩ mang đến, cũng không thèm để ý hiệp sĩ nữa.
Nó bay về tháp, sắp sửa đi ngủ trong cơn tức giận thì phát hiện hiệp sĩ trẻ cuộn mình nằm ở chỗ nó hay ngủ. Cậu mặc đồ ngủ, nằm co ro nhìn rất nhỏ bé, chỉ một cú đớp là có thể nuốt chửng cậu vào bụng.
"May quá! Tôi còn tưởng tối nay không gặp được bạn nữa chứ." Hiệp sĩ ôm chầm nó rồi nói: "Tôi sợ bạn buồn nên tới ngủ chung với bạn nè."
Rồng vốn cao ngạo nên chẳng bao giờ thấy buồn.
Cậu buồn chứ gì? Nể tình đồ ăn, nó miễn cưỡng xòe cánh ra cho hiệp sĩ ngủ dưới cánh mình.
Hiệp sĩ xòe tay ra, đặt một đồng tiền vàng ấm áp lên móng vuốt của nó: "Tôi nghe nói rồng thích thứ này lắm, tặng bạn đó."
Đây là phần thưởng của hiệp sĩ sau một tháng làm việc ở tháp rồng.
Hiệp sĩ nhắm mắt lại thì thầm: "Đợi tôi trở thành hiệp sĩ rồng cao cấp, bạn có chịu làm rồng của tôi không?"
Chỉ một đồng tiền vàng mà bảo nó đồng ý sao? Rồng nhìn bàn tay hiệp sĩ đặt trên móng mình rồi húc mũi vào mái tóc xoăn của cậu.
Nó phát ra tiếng ồm ồm, hiệp sĩ giật mình ngẩng đầu nhìn nó rồi nở nụ cười tươi rói, đôi mắt nhạt màu như chứa đựng cả dải Ngân Hà: "Bạn đồng ý rồi hả? Thật không?"
Thôi thôi, đối phương ngốc vậy chắc cũng chẳng trở thành hiệp sĩ cấp cao được đâu, cứ đồng ý đại đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store