Nhật ký của rồng 5
10.
Trước đây rồng cũng từng ra chiến trường, nhưng nó không nghe hiệp sĩ sai khiến mà chỉ ngồi xổm ở nơi an toàn trên cao để xem. Khi các hiệp sĩ rơi vào thế hạ phong, nó còn phát ra tiếng gầm chế nhạo.
Dù con người có cho nó bao nhiêu châu báu và ban cho nó cái gọi là vinh quang thì nó cũng tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ phục vụ bọn họ.
Một lũ rồng nuôi ngu xuẩn bị con người cưỡi lên lưng thì có gì đáng tự hào chứ?
Nếu không bị thần lực khống chế thì nó đã nhân cơ hội này phun lửa nuốt chửng lũ người đáng ghét kia rồi.
11.
Hôm nay đội hiệp sĩ rồng sẽ vào rừng, hiệp sĩ đang dưỡng thương còn hào hứng hơn cả những đồng đội ra trận, trời còn chưa sáng đã dậy nấu ăn cho rồng.
Một tay hơi khó nhưng vẫn làm được.
Vì là việc mình muốn làm nên có mệt cỡ nào cũng thấy vui.
Thịt nướng, bánh táo, bánh hạt dẻ, còn có bánh mì que để mài răng, cậu làm hết những món khoái khẩu của rồng rồi tranh thủ đem tới tháp trước khi đội quân lên đường.
Mấy con rồng khác nhìn hau háu, hiệp sĩ bị ánh mắt của chúng làm mềm lòng, định chia cho chúng một ít thịt nướng thơm ngon, nhưng tay cậu đã bị con rồng trước mặt cắn.
"Được rồi, không cho tụi nó ăn, của bạn hết đó." Hiệp sĩ rút tay phải ướt sũng ra khỏi miệng rồng, rồng lại liếm má cậu, khi liếm đến cổ thì cậu bật cười vì nhột: "Ăn đi, ha ha... Đừng liếm nữa mà."
Rồng vừa nhai thịt nướng vừa nhìn hiệp sĩ không chớp mắt, hiệp sĩ xoa mũi nó thì thầm: "Bạn... bạn có thể bay cuối cùng, đừng để bị thương nhé, tôi sẽ đợi bạn trong tháp."
12.
Lũ rồng trong tháp đều theo đội quân xuất phát, ác long bay cuối cùng, chẳng có hiệp sĩ nào dám cưỡi nó. Rồng bay qua những bụi hoa dại, bay qua bãi cỏ, bay qua hồ nước trong vắt, mọi cảnh vật nó nhìn thấy đều khiến nó nhớ đến hiệp sĩ giống hệt cừu non kia.
Nó đậu ở một nơi an toàn rồi âm thầm quan sát đám hiệp sĩ chiến đấu. Trên ngực họ đeo huy chương lấp lánh, kiếm của họ cũng oai phong sắc bén hơn.
Rồng đã xem hiệp sĩ luyện tập, cảm thấy tốc độ vung kiếm của thiếu niên nhanh hơn nhiều so với đám hiệp sĩ cao lớn này.
Nó không cần vinh quang, nhưng cừu non của nó cần.
Đây cũng là dịp để chứng minh năng lực của nó. Rồng xòe cánh ra, mũi phun khí phì phì, tự nhủ phải cho hiệp sĩ thấy mình oai phong cỡ nào.
13.
Hiệp sĩ cầm chổi nhìn nó với vẻ không tin nổi, đôi mắt tròn xoe mở to, nó nằm sấp hồi lâu mà đối phương vẫn chưa leo lên lưng nó.
Rồng sốt ruột hỏi: "Không phải cậu muốn đi à? Đi thôi."
Thiếu niên ngơ ngác "à" một tiếng, đột nhiên nhảy dựng lên, luống cuống đặt chổi xuống, cầm lấy thanh kiếm rồi cố trèo lên lưng nó: "Thì, thì ra bạn biết nói..."
Rồng bay vút lên, vừa nhanh vừa vững vàng, gió mạnh thổi mái tóc xoăn của hiệp sĩ rối tung, cậu cúi rạp người, tay phải ôm chặt cổ nó.
Đây là ngoại lệ, nó không thích bị con người cưỡi... Cơ thể mềm mại ấm áp của hiệp sĩ nằm trên lưng nó, không có cảm giác nhục nhã như nó tưởng.
Rồng kìm nén ngọn lửa trong cổ, kết quả lửa xì ra tai nó.
Rốt cuộc cũng đến chiến trường, nó dồn hết sức lực phun ra một luồng lửa lớn về phía đám ma vật, nghe thấy hiệp sĩ trên lưng reo lên: "Bạn giỏi quá!"
Biết nó lợi hại cỡ nào chưa? Rồng hết sức đắc ý, vừa ngừng phun lửa thì hiệp sĩ nhảy xuống khỏi lưng nó, lưỡi kiếm đâm thẳng vào ma vật sắp sửa lao tới cắn cánh rồng.
Cậu nhanh nhẹn rút kiếm ra, mang theo mùi máu tươi trèo lại lên lưng nó rồi vuốt ve sừng rồng của nó.
Được rồi, được rồi. Rồng vừa vẫy đuôi vừa ngẩng cao đầu nghĩ thầm, mình rất ngầu, hiệp sĩ cũng ngầu không kém.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store