🜃 HẬU THẦN KÝ - Ash of Divinity
Chương 9: Gọng kìm
Oliver và các học trò tiếp tục bước đi, tiếng giày ma sát trên nền đá ẩm ướt vang vọng đến rợn người. Oliver giữ chặt viên Rune. Lyra vẫn còn xanh xao, nhưng Thomas đã lấy lại bình tĩnh, cậu bé cố gắng đỡ Lyra đi tiếp, đôi mắt cảnh giác quét quanh. Oliver cảm thấy thể chất kiệt sức dần.
Bóng tối ở đây không phải là màn đêm thông thường; nó sống động, như một thực thể biết thở, mang theo những lời thì thầm len lỏi vào tâm trí. Oliver có thể cảm nhận chúng cố gắng kéo tinh thần của Lyra và Thomas xuống từng chút một. Ông biết đây là tác động của nơi này, cố gắng gặm nhấm ý chí của họ.
Khi họ đi sâu hơn vào mê cung hầm ngục, những mối nguy hiểm khác bắt đầu xuất hiện. Từ phía cuối hành lang, một tiếng kim loại nặng nề chà xát vào bề mặt đá vang vọng, chậm rãi nhưng không ngừng nghỉ. Âm thanh đó gần như vô thanh, nhưng lại như một mũi khoan khoét vào tâm trí. Tiếp đó là những tiếng sột soạt, lướt qua nhanh nhẹn hơn. Oliver biết chúng đang ở rất gần.
Họ rẽ qua một khúc quanh, và Oliver thấy ánh lửa. Vàng rực rỡ. Đồng tử ông giãn ra vì nhẹ nhõm. Thomas cũng vậy, cậu bé kêu lên một tiếng mừng rỡ, gần như muốn lao về phía trước.
"Thầy ơi! Là Giáo hội! Là Hiệp Sĩ Libert!" Thomas thốt lên, giọng tràn đầy hy vọng, như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm. Oliver cảm nhận được sự nhẹ nhõm tột cùng của cậu bé, một cảm giác ấm áp lan tỏa, trước khi nó vụt tắt.
Oliver đột ngột đưa tay ra, giữ chặt Thomas lại. "Đứng lại!"
Cậu bé nhìn ông đầy nghi vấn. Oliver nhớ lại đoạn nhật ký của Lio: "Đội trưởng Aldric đã quay lại, nhưng mà có gì đó lạ lắm. Anh ấy mang theo một cây đuốc màu tím bảo là Thần Khí" và "Có một thực thể khác... kẻ có thể biến hình thành người mà nạn nhân tin tưởng nhất, mang theo một ngọn đuốc tím bầm quỷ dị."
Oliver nhìn chằm chằm vào ánh lửa phía trước. Nó vàng rực rỡ, đúng. Nhưng sâu thẳm bên trong quầng sáng đó, ông thấy một sắc tím bầm kỳ lạ đang len lỏi. Nó không phải là ánh sáng thuần khiết. Nó là một sự giả dối tinh vi, hoàn hảo.
"Đó không phải là Libert thật." Oliver thì thầm, giọng khàn đặc, "Đó là một cái bẫy. Một Kẻ Giả Dạng."
Thomas khựng lại, ánh mắt cậu bé bỗng trở nên trống rỗng, và nỗi sợ hãi lạnh lẽo thay thế sự nhẹ nhõm vừa rồi. Cậu đã đọc nhật ký của Lio, lời cảnh báo đó giờ đây hiện rõ mồn một trong tâm trí.
"Chúng ta phải đi ngược lại." Oliver không giải thích nhiều. Ông cảm thấy nỗi sợ hãi từ Kẻ Giả Dạng này còn ghê rợn hơn cả bất kỳ tiếng chà sát kim loại nào.
Oliver vừa dứt lời, tiếng kim loại nặng nề chà xát vào bề mặt đá vang lên rõ rệt từ phía sau, gần đến mức ông cảm nhận được sự rung chuyển của nền đá. Từ phía trước, ngọn lửa vàng bầm tím của Kẻ Giả Dạng cũng đang tiến lại. Họ bị kẹt giữa hai mối nguy hiểm.
Trong tình thế gọng kìm đó, Oliver phát hiện một lối đi nhỏ hẹp, hầu như không thể nhìn thấy, dẫn sâu hơn vào mê cung. Đó là con đường duy nhất. "Vào đây! Nhanh lên!"
Họ chui vào lối đi hẹp. Không gian tối đen như mực, không một chút ánh sáng. Phía sau lưng, tiếng chà xát kim loại của kẻ truy đuổi vang vọng, dường như đang cố gắng ép mình qua lối đi hẹp.
Rồi, từ phía trước, một tiếng kim loại nặng nề khác vang lên. Một bóng hình cao lớn, đen đặc xuất hiện, chặn lối. Đó là một con quái vật cao lớn, mặc một bộ giáp hoen rỉ, da thịt đen ngòm như một cái xác thối rửa từ rất lâu rồi. Trên tay nó là một chiếc chùy khổng lồ, ngàn cân.
Nỗi khiếp sợ dâng trào trong Oliver.
Ông cảm thấy tuyệt vọng dâng lên. Ông đã kiệt sức, và Lyra đang trong trạng thái yếu ớt, tinh thần của cô bé đang giảm nguy hiểm. Lyra nức nở, những lời thì thầm về cái chết đang bủa vây cô bé.
"Thầy... thầy đi đi!" Thomas hét lên, giọng cậu bé run rẩy vì sợ hãi, nhưng đôi mắt lại ánh lên một sự kiên cường và quyết tâm lạ thường. Nỗi sợ hãi cái chết là có thật, nhưng việc bảo vệ thầy và Lyra đã lớn hơn tất cả. Cậu bé nhìn Oliver đầy kiên định, rồi thoáng qua một nỗi tiếc nuối khi nhìn về phía Lyra. "Em sẽ câu giờ. Thầy và Lyra chạy nhanh đi!"
Thomas không đợi Oliver phản ứng. Cậu bé đẩy mạnh Oliver và Lyra vào lối đi sâu hơn, rồi quay lại, rút ra một Bình Thuốc Suy Yếu từ túi áo. Cậu ném mạnh nó về phía kẻ canh gác. Chiếc bình vỡ tan, giải phóng một luồng khói xanh xám, làm chậm chuyển động của con quái vật trong giây lát. Sau đó, Thomas rút ra con dao găm duy nhất của mình, liên tục né tránh và tìm cách kéo dài thời gian. Cậu bé di chuyển nhanh nhẹn, né tránh những cú vung chùy như trời giáng, cố gắng hết sức để không bị đòn nào chạm tới. Một hành động vô ích trước sức mạnh khủng khiếp đó, nhưng đầy dũng cảm.
Ngay khi Thomas đối mặt với cú nện tàn khốc của tên quái vật đó trong tuyệt vọng, một bóng đen lướt qua từ góc khuất không ngờ. Một hình dáng nhanh như cắt, khó nắm bắt trong bóng tối.
Nó không nói một lời, chỉ hành động. Một cú lướt nhanh như gió, như thể nó dịch chuyển qua không gian, để lại dư ảnh mờ ảo. Hình dáng đó xuất hiện ngay phía sau Thomas, một tay túm lấy cổ áo cậu bé, tay còn lại rút ra một thanh kiếm. Thanh kiếm ánh lên một vệt tím đen lạ lùng, xé toạc không khí bằng những đường kiếm sắc lạnh vô hình. Oliver nhìn thấy rõ hai đồng tử phụ nhỏ bé xuất hiện trong đôi mắt của hình dáng đó khi nó tiến vào không gian chiến đấu.
Những đường kiếm nhanh như chớp giật, nhắm thẳng vào cơ thể đồ sộ của kẻ canh gác. Lưỡi kiếm cắt vào da thịt đen đặc, tạo ra những vết nứt nhỏ, từ đó một luồng khói đen bốc lên. Con quái vật gầm lên một tiếng giận dữ, vung chùy khổng lồ quét ngang. Hình dáng bí ẩn né tránh, nhưng luồng gió từ chùy cũng đủ mạnh để đẩy lùi hắn. Hắn bị áp đảo bởi sức mạnh và sự dẻo dai của kẻ canh gác, buộc phải liên tục né tránh và phòng thủ, không thể xuyên thủng lớp giáp tự nhiên của nó. Hắn bị áp đảo, mỗi đòn đánh đều phải dồn hết sức, nhưng chỉ có thể làm nó khựng lại đôi chút. Kẻ canh gác không nao núng, liên tục vung chùy, đẩy hình dáng bí ẩn vào thế phòng thủ bị động, không cho hắn cơ hội phản công toàn diện.
Khi hình dáng bí ẩn áp sát, Oliver cảm thấy một ý niệm giết chóc đang nhắm đến mình, có cảm giác như một thanh kiếm đang kề dưới cổ mình vậy. Ông linh cảm hình dáng đó đã phát hiện ra một sự bất thường kỳ lạ tỏa ra từ chiếc dây chuyền ông đeo – một bí ẩn mà chính ông cũng không hề hay biết. Không dám nhìn thêm, ông kéo Lyra cùng chạy đi về hướng ngược lại.
Khối hình khổng lồ vùng vẫy dữ dội, bắt đầu áp đảo hình dáng bí ẩn. Hắn ta nhận ra mình không thể tiêu diệt nó với một trận chiến. Hắn ta tung một cú đá hiểm hóc vào chân kẻ canh gác, làm nó loạng choạng, rồi vác Thomas lên vai, lướt đi vào một lối khác, biến mất vào bóng tối như thể chưa từng xuất hiện.
.
Oliver và Lyra chạy thêm một đoạn nữa trong im lặng nghẹt thở. Hơi thở dồn dập, cơ thể rã rời. Lyra khóc không thành tiếng, tưởng rằng Thomas đã hy sinh vì họ.
Một tiếng động từ phía sau khiến họ quay lại. Từ bóng tối, một hình dáng cao ráo bước ra, vai vác một thứ gì đó. Mái tóc đen dài buông lơi, một phần được buộc cao, những lọn tóc còn lại rủ xuống vai. Trang phục tối màu đơn giản nhưng thanh lịch, và trên lưng là một thanh kiếm với cán quấn chỉ đen trắng đặc trưng.
"Thomas!" Lyra thốt lên, giọng cô bé tràn đầy nhẹ nhõm khi nhận ra cậu bạn vẫn còn sống. "Cảm ơn ngài đã cứu Thomas! Ngài là hiệp sĩ nào của g-"
Khi hình dáng đó tiến gần hơn, Oliver mới nhìn rõ khuôn mặt. Đôi mắt tím lạ thường được bao quanh bởi ba đồng tử nhỏ hơn - một đặc điểm hiếm có mà cô đã từng nghe nói đến.
Lyra đứng hình. Cô bé từng thấy khuôn mặt này trong những tấm chân dung truy nã được dán khắp nơi. Những đường nét không thể nhầm lẫn. Cô bé lùi lại, giọng run rẩy: "Không... không thể nào... Hắn là..."
Oliver cũng nhận ra. Những câu chuyện về kẻ sát nhân diệt cả gia tộc Arashi trong một đêm. Đôi mắt tím đặc trưng của dòng tộc. Ông thở thầm: "Shun Arashi, một tên sát nhân nguy hiểm"
Oliver siết chặt viên Rune, đôi mắt không rời khỏi hình dáng bí ẩn. "Làm sao ngươi vào đây được?" ông thở thầm. "Trước hết hãy để Thomas xuống!"
Shun đặt Thomas xuống một cách thô bạo. Cậu bé ho khan và cố ngồi dậy, vẫn còn choáng váng. Đôi mắt tím lạnh lẽo của Shun nhìn thẳng vào Oliver – một cái nhìn đầy dò xét, như thể muốn nhìn thấu tâm can của ông.
Lyra nép sát vào Oliver, giọng thì thầm run rẩy: "Tại sao hắn lại ở đây chứ" Dù sợ hãi, nhưng thấy Thomas vẫn an toàn, cô bé cũng thở phào nhẹ nhõm.
Oliver quan sát Shun cẩn thận. Hắn ta vừa cứu mạng Thomas, nhưng lại là kẻ mà Giáo hội đang truy nã gắt gao. Tại sao?
Cuối cùng Shun cũng lên tiếng, giọng phẳng lặng như băng: "Các ngươi sẽ chết nếu không có ta."
Oliver cảm nhận được luồng năng lượng Hư Vô từ Shun, đồng thời nhận ra ánh mắt hắn ta dường như đang quan tâm đến thứ gì đó ở mình.
"Tại sao anh cứu chúng tôi?" Oliver hỏi thẳng.
Shun im lặng một lúc, rồi nghiêng đầu một chút. "Ai mà biết được, có lẽ ta thích thế." Hắn ta dừng lại, ánh mắt lướt qua chiếc dây chuyền của Oliver. "Nơi này còn nguy hiểm hơn ta tưởng. Ta sẽ đi cùng các ngươi."
Không phải là một lời đề nghị. Đó là một tuyên bố. Một lời đe dọa.
Một liên minh kỳ lạ vừa được hình thành trong lòng Ngục Tối Vĩnh Hằng. Căng thẳng, ngờ vực, nhưng cũng là hy vọng duy nhất để sống sót trong những kinh hoàng đang chờ đợi phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store