🜃 HẬU THẦN KÝ - Ash of Divinity
Chương 10: Ánh Sáng Cuối Con Đường
Cái lạnh của đá ẩm ướt thấm vào sống lưng, kéo Libert von Steelguard ra khỏi cơn choáng váng. Hắn mở mắt trong bóng tối đặc quánh, mùi rỉ sét và tử khí xộc vào mũi. Hắn đang ở một mình. Bốn bức tường đá đen kịt, và những song sắt gỉ sét của một buồng giam. Sự hỗn loạn khi tiến vào Ngục Tối Vĩnh Hằng đã chia cắt tất cả mọi người.
Libert đứng dậy, kỷ luật của một hiệp sĩ đã nén sự hoảng loạn xuống. Hắn vớ lấy ngọn đuốc duy nhất cháy leo lét ở góc phòng giam, thứ ánh sáng yếu ớt nhưng quý giá. Hắn nắm lấy song sắt, tìm một điểm yếu nơi kim loại đã bị ăn mòn. Với một tiếng "rắc" khô khốc, thanh sắt oằn mình, gãy rời.
Hắn lách người ra ngoài, một tay cầm đuốc, một tay đặt trên chuôi kiếm, im lặng như một bóng ma. Ánh đuốc trong tay hắn quét qua hành lang dài hun hút, vẽ nên những cái bóng vặn vẹo trên tường đá. Hắn không gọi lớn, mà di chuyển dọc theo bức tường, lắng nghe. Ánh lửa chập chờn soi rọi vào một góc tối, và ở đó, hắn thấy Alaric, một hiệp sĩ trẻ, đang ngồi co ro, thanh kiếm tuột khỏi tay. Libert khẽ chạm vào vai anh ta. Alaric giật nảy mình, vung dao găm lên theo phản xạ.
"Suỵt!" Libert giữ chặt cổ tay người hiệp sĩ trẻ, ánh mắt kiên định của hắn là mệnh lệnh duy nhất có trọng lượng ở nơi này. "Là ta đây. Đi theo ta."
Họ tìm thấy những người khác theo cách đó. Một nhóm ba người đang chiến đấu trong im lặng với một trong những bóng người xiêu vẹo, điên loạn lang thang trong hầm ngục. Một tu sĩ đang cố gắng chữa trị cho một đồng đội bị thương, những lời cầu nguyện của anh ta lạc đi trong không khí nặng nề. Cứ thế, bằng những ám hiệu và sự thận trọng, đội hình của Tín Phái Ánh Sáng dần được tập hợp lại.
Khi đã có gần hai mươi người, họ tìm được một sảnh lớn tương đối an toàn để lập trại tạm thời. Vị đội phó, một người đàn ông tên Gideon, kiểm tra lại quân số rồi tiến đến bên Libert, giọng thì thầm lo lắng: "Thưa ngài Libert, nhóm của giáo sư Morpheus vẫn chưa được tìm thấy."
Ánh mắt Libert đanh lại. Trách nhiệm bảo vệ họ nặng như chì. "Tìm họ!" hắn ra lệnh.
Họ cẩn trọng di chuyển qua các hành lang và đối đầu với các quái vật khác, đặc biệt trong đó có một tên cầm chùy khá đáng sợ. Bất chợt, một tu sĩ đi đầu giơ tay ra hiệu dừng lại. Anh ta nói: "Thưa ngài, có tiếng động... giống như có ai đó đang ở đây."
Libert ra hiệu cho cả đội tiến lên một cách thận trọng, bám sát vào những bức tường ẩm ướt. Âm thanh ngày một rõ hơn, là tiếng kim loại va chạm yếu ớt và một giọng nói bị bóp nghẹt. Họ thận trọng nhìn vào từ một ngã rẽ và thấy cảnh tượng: Oliver, Thomas, và Lyra đang cố thủ sau một đống đổ nát. Sau một cuộc giao tranh chớp nhoáng để giải cứu, Libert tiến đến, một sự nhẹ nhõm chân thành hiện lên trên gương mặt. Ngày đầu tiên trong địa ngục kết thúc với một tia hy vọng.
Sáng ngày thứ hai, tia hy vọng đó bắt đầu lụi tàn. Renly, một hiệp sĩ trẻ được giao nhiệm vụ canh gác ca đầu, đã biến mất. Họ lùng sục khắp các hành lang lân cận nhưng không tìm thấy gì – không có dấu vết vật lộn, không có máu, chỉ có vũ khí của anh ta bị bỏ lại bên cạnh một ngọn đuốc đã tắt ngấm. Một không khí bất an bao trùm cả đội.
Libert cố gắng trấn an tinh thần của binh lính, nhưng chính hắn cũng cảm thấy một sự gai người khó tả. Hắn để ý đến nhóm học giả. Họ quá im lặng. Libert tiến lại gần Oliver.
"Giáo sư, ông có ổn không? Nơi này ảnh hưởng đến tâm trí, chúng ta nên cẩn thận."
Oliver quay lại nhìn hắn, đôi mắt vị giáo sư không có chút ánh lửa nào của sự sống. "Chúng tôi ổn, Hiệp sĩ. Chỉ là... hơi mệt."
Giọng nói đều đều, vô cảm. Ánh đuốc của họ có gì đó khác lạ. Len lỏi giữa những tia lửa vàng là một quầng sáng tím bầm, một màu sắc bệnh hoạn, một sự báng bổ đi ngược lại với bản chất thánh quang thuần khiết của Aurelion mà hắn tôn thờ.
Ngày thứ ba trôi qua trong sự căng thẳng tột độ. Libert cử một hiệp sĩ kinh nghiệm, Joric, đi trinh sát. Vài giờ sau, Joric quay trở lại, không nói một lời nào, chỉ gật đầu với Gideon rồi lẳng lặng ngồi vào một góc.
Tối hôm đó, Gideon tìm đến Libert. "Thưa ngài, có chuyện lạ với Joric. Ánh mắt đó... lạnh lẽo như băng."
Libert tìm đến chỗ Joric. Người hiệp sĩ trung thành của hắn đang ngồi đó, nhìn chằm chằm vào bức tường đá. Hắn không chớp mắt. Cái nhìn đó... giống hệt như cái nhìn của ba vị học giả. Cùng một sự vô hồn.
Ngày thứ tư, Libert không thể ngồi yên. Hắn cần bằng chứng. Hắn bí mật quan sát "Oliver". Khi một con chuột từ đâu đó chạy vụt qua chân "Oliver", hắn đã phản ứng. Chỉ trong một tích tắc, khuôn mặt của hắn vặn vẹo. Các đường nét co rút, tan chảy vào nhau như sáp nóng.
Libert chết sững. Tim hắn như ngừng đập. Hắn phải hành động.
Rạng sáng ngày thứ năm, hắn gặp riêng Gideon. "Gideon, nghe ta nói. Chúng ta đã rơi vào một cái bẫy. Oliver và hai học trò... chúng là Kẻ Giả Dạng..."
Hắn ngừng lại. Gideon đang nhìn hắn, và trên môi người đội phó thân cận nhất của hắn từ từ nở một nụ cười xa lạ, vô hồn.
"Ngươi nhận ra nhanh hơn chúng tôi nghĩ đấy, thưa Hiệp sĩ."
Cái bẫy đã sập.
Tiếng gào thét của Ý Chí Tuyệt Vọng bùng nổ trong tâm trí hắn. Con số trên tay hắn nhòe đi, 82... 65... 47...
"KHÔNG!!!"
Hắn gào lên một tiếng. Hắn bỏ chạy vào một hành lang tối tăm vang vọng phía sau là những tiếng cười ma. Nhưng con đường đó dẫn hắn đến một ngõ cụt: một hầm mộ đỗ nát. Và đứng sừng sững trước lối vào là một bóng hình hộ pháp, cao lớn không có khuôn mặt, tay kéo lê một cây chùy khổng lồ.
Libert gầm lên, lao thẳng về phía nó. Hắn không tấn công, mà lách người qua, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh vào cánh cửa đá của hầm mộ. Cây chùy của gã khổng lồ vung lên, xé rách áo giáp và da thịt trên vai hắn. Mặc kệ cơn đau, hắn lách người qua khe cửa hẹp rồi ngã sõng soài vào bên trong. RẦM! Cánh cửa đá vỡ tan. Con quái vật đã phá được vào.
Libert, bị thương nặng và sắp gục ngã, nhìn con quái vật từ từ tiến lại gần. Ta sẽ chết ở đây sao? Bị giết bởi một con quái vật canh gác, sau khi đã để cả đội quân của mình bị thay thế? Không. Sự thật mà hắn vừa chứng kiến không cho phép hắn gục ngã. Hắn là một Hiệp Sĩ Long Thệ.
Aurelion... dù ngài có nghe thấy hay không... hãy cho ta sức mạnh cuối cùng!
"HÓA RỒNG!!!"
Một cột sáng vàng rực bất ngờ nổ tung từ cơ thể Libert, thuần khiết như ánh mặt trời. Lớp giáp Nghịch Lân Hộ Thể bằng vảy rồng ánh sáng hiện ra, bao bọc toàn thân hắn. Sau lưng, một đôi cánh rồng bằng ánh sáng bung ra, hùng vĩ.
Gã khổng lồ không mặt lao tới, nhưng đòn tấn công của nó đập vào lớp giáp vảy rồng và bị dội lại. Libert, giờ đây trong hình dạng một á thần, không còn cảm thấy đau đớn.
"Long Trảo Quang Kích!" Hắn vung kiếm. Năng lượng ánh sáng bùng nổ thành hình dạng một móng vuốt rồng năng lượng khổng lồ, xé toạc lớp da thịt đen đặc của con quái vật, để lại những vết cào bằng lửa thánh. Trận chiến giờ đã đảo chiều. Libert, trong trạng thái Hóa Rồng, là một cơn bão hủy diệt. Hắn biết mình không còn nhiều thời gian. Hắn dồn hết năng lượng vào lưỡi kiếm.
"LONG HỐNG THẦN PHẠT!"
Hắn chém xuống. Một luồng sáng hủy diệt phóng ra, đi kèm với một tiếng rồng gầm (Long Hống) chấn động tâm hồn. Con quái vật bị tê liệt trong một giây, trước khi bị luồng sáng nuốt chửng và thanh tẩy hoàn toàn.
Trận chiến kết thúc.
Ánh sáng vàng rực quanh người Libert vụt tắt. Lớp giáp vảy rồng tan biến. Đôi cánh ánh sáng vỡ vụn. Hắn đổ gục xuống sàn đá, bất tỉnh. Trạng thái Long Miên đã ập đến.
Vài phút sau, nhóm của Shun, bị thu hút bởi vụ nổ năng lượng kinh hoàng, thận trọng tiến vào hầm mộ. Họ thấy một cảnh tượng khó tin: một hiệp sĩ của Tín Phái Ánh Sáng trong bộ giáp rách nát, bê bết máu, đang nằm bất tỉnh, tay vẫn nắm chặt một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng xanh bạc yếu ớt. Họ đã tìm thấy Libert von Steelguard. Nhưng không phải là một kẻ thù hùng mạnh, mà là một chiến binh đã kiệt sức và hoàn toàn không có khả năng phòng vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store