ZingTruyen.Store

"Giữa Những Khoảng Lặng" (The Silence Between Us)

CHƯƠNG 3: NHỮNG CƠN ĐAU CỦA SỰ TRƯỞNG THÀNH (PHẦN 2)

TrungHieuTran174


Sau đêm ở phòng tập đó, một bức tường vô hình nhưng kiên cố đã dựng lên giữa Jungkook và Jimin. Họ vẫn tập luyện cùng nhau, vẫn đứng cạnh nhau trong các buổi phỏng vấn, nhưng những ánh mắt chạm nhau bỗng trở nên né tránh và đầy ngượng ngùng.

Jimin cảm thấy lòng mình như bị xáo trộn bởi một cơn bão. Câu hỏi của Jungkook: "Nếu em không muốn chúng ta chỉ là gia đình thì sao?" cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh như một bản nhạc lỗi nhịp. Anh nhìn Jungkook – đứa trẻ mà anh từng dỗ dành khi nó nhớ nhà, giờ đây đang lầm lì với bờ vai rộng và ánh mắt rực cháy sự quyết liệt. Jimin sợ. Anh sợ nếu bước qua ranh giới đó, anh sẽ mất đi tất cả: nhóm nhạc, tương lai và cả đứa em mà anh yêu thương nhất.

Một đêm muộn tại ký túc xá mới.

Mọi người đã chìm vào giấc ngủ sau một ngày ghi hình dài cho "I Need U" – ca khúc mang một màu sắc bi lụy và tuyệt vọng. Jungkook đứng ngoài ban công nhỏ, nhìn xuống đường phố Seoul vắng lặng. Gió đêm thổi tung mái tóc đen của cậu, mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt.

Cạch.

Tiếng cửa ban công trượt nhẹ. Jimin bước ra, trên tay cầm một chiếc áo khoác dày. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng choàng áo lên vai Jungkook.

Jungkook hơi cứng người, nhưng không đẩy ra. Mùi hương quen thuộc của Jimin lại bao vây lấy cậu, khiến sự phòng thủ trong lòng Jungkook bỗng chốc tan chảy.

"Đừng làm mình đổ bệnh," Jimin lên tiếng, giọng anh trầm xuống vì sương đêm. "Sắp tới chúng ta có nhiều buổi diễn quan trọng lắm."

Jungkook quay lại, nhìn vào gương mặt hơi hốc hác của Jimin dưới ánh đèn đường leo lét. "Anh vẫn quan tâm đến em sao? Sau những gì em đã nói?"

Jimin tựa lưng vào lan can, ngước nhìn bầu trời không một vì sao. "Anh chưa bao giờ ngừng quan tâm đến em, Jungkook-ah. Chỉ là... những gì em nói... nó quá lớn lao đối với anh lúc này."

"Em không đùa đâu, Jimin-ssi," Jungkook tiến lại gần hơn một bước, dồn Jimin vào giữa lan can và cơ thể mình. "Em đã mệt mỏi với việc đóng vai 'em út ngoan hiền' rồi. Mỗi khi thấy anh cười với người khác, mỗi khi anh chạm vào Taehyung hay bất cứ ai, em thấy mình như sắp nổ tung."

Jimin nhìn thẳng vào mắt Jungkook. Trong đôi mắt đó không chỉ có sự chiếm hữu, mà còn có cả sự cô đơn tột cùng. Jimin nhận ra, trong khi anh cố gắng bảo vệ "nhóm", thì Jungkook lại chỉ cố gắng bảo vệ "thế giới của cậu ấy" – và thế giới đó, trớ trêu thay, lại chính là anh.

"Anh không thể cho em câu trả lời mà em muốn ngay bây giờ," Jimin thì thầm, bàn tay anh run rẩy đưa lên, chạm vào những ngón tay đang siết chặt của Jungkook trên lan can. "Nhưng Jungkook à, đừng đẩy anh ra xa. Đừng lạnh lùng với anh như mấy ngày qua nữa. Anh chịu không nổi."

Lời thú nhận của Jimin giống như một liều thuốc xoa dịu cơn đau trong lòng Jungkook. Cậu hạ thấp đầu, tựa trán mình vào trán Jimin. Hơi thở của họ hòa quyện vào nhau trong không gian tĩnh lặng.

"Em xin lỗi," Jungkook lẩm bẩm. "Chỉ là... em sợ anh sẽ biến mất. Em sợ một ngày nào đó anh sẽ thuộc về một ai đó không phải là em."

Jimin khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn nhưng dịu dàng. Anh vòng tay qua eo Jungkook, kéo cậu vào một cái ôm thật sâu. Lần này, Jungkook không chỉ nhận lấy cái ôm, cậu vòng tay siết chặt lấy Jimin, như muốn khảm người đàn ông nhỏ nhắn này vào lồng ngực mình.

"Anh vẫn ở đây mà," Jimin vỗ nhẹ vào lưng cậu. "Dù là với tư cách gì đi nữa, Park Jimin vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Jeon Jungkook. Đó là điều duy nhất anh có thể hứa chắc chắn."

Đêm đó, họ không nói thêm về tình yêu hay những định nghĩa phức tạp. Họ chỉ đứng đó, ôm lấy nhau giữa lòng Seoul lạnh lẽo, tìm kiếm chút hơi ấm từ người kia. Mối quan hệ của họ đã chính thức bước sang một giai đoạn mới: không còn là sự bảo bọc một chiều, mà là sự nương tựa lẫn nhau giữa những cơn bão của sự trưởng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store