ZingTruyen.Store

"Giữa Những Khoảng Lặng" (The Silence Between Us)

CHƯƠNG 2: DƯỚI ÁNH ĐÈN FLASH VÀ NHỮNG VẾT BẦM TÍM (PHẦN 2)

TrungHieuTran174


Trở về ký túc xá sau một ngày dài quảng bá, bầu không khí trong căn hộ nhỏ im lìm lạ thường. Các thành viên khác đều đã gục xuống ngủ ngay khi vừa tắm xong, chỉ còn lại tiếng rung đều đều của chiếc tủ lạnh cũ ở góc bếp.

Jungkook ngồi trên sofa, tay cầm chai nước lạnh nhưng đôi mắt lại dán chặt vào cánh cửa phòng tắm đang khép hờ. Jimin đã ở trong đó quá lâu.

Khi tiếng nước chảy ngừng hẳn, Jimin bước ra với một chiếc khăn bông vắt vẻo trên cổ. Anh chỉ mặc một chiếc quần thun dài, để lộ tấm lưng trần dán chi chít những miếng cao giảm đau màu trắng và xanh, trông giống như một bản đồ chằng chịt những thương tích của sự nỗ lực.

"Jimin-ssi," Jungkook lên tiếng, giọng trầm hơn mọi khi.

Jimin giật mình, hơi co vai lại theo bản năng để che đi tấm lưng của mình. Anh cười gượng: "Sao em chưa ngủ? Muộn lắm rồi đấy, thỏ con."

"Lại đây đi," Jungkook không đáp lại lời đùa, cậu vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh mình trên sofa. "Để em giúp anh dán lại chỗ đó. Nó bong ra cả rồi."

Jimin định từ chối, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của cậu em út, anh bỗng thấy mình không còn sức lực để gồng gánh thêm vẻ ngoài "mạnh mẽ" nữa. Anh lẳng lặng bước tới, ngồi quay lưng lại phía Jungkook.

Jungkook nhẹ nhàng gỡ những miếng dán cũ đã khô khốc ra khỏi làn da trắng của Jimin. Cậu hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy những vết bầm tím lan rộng dọc theo cột sống và mạn sườn của anh – kết quả của những lần ngã trên sàn tập và những động tác nhào lộn quá sức.

Bàn tay Jungkook hơi run rẩy. Cậu dùng một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào vết bầm tím đậm nhất trên bả vai Jimin.

"Đau không anh?"

Jimin rùng mình nhẹ trước cái chạm lạnh lẽo nhưng đầy cẩn trọng của Jungkook. "Hơi... hơi nhói một chút thôi. Không sao, vài ngày là hết."

"Lần sau... anh đừng cố quá như vậy," Jungkook lẩm bẩm, tay bắt đầu miết nhẹ miếng dán mới lên da anh. "Em có thể nâng anh cao hơn, em có thể chịu thêm trọng lượng, nên anh đừng có tự làm đau mình nữa."

Jimin khẽ cười, một tiếng cười nhỏ như hơi thở. "Jungkook-ah, anh là anh của em mà. Anh phải là người bảo vệ em chứ, sao lại ngược đời thế này?"

"Trong mắt em, anh không cần phải là người mạnh nhất," Jungkook đột ngột nói, giọng cậu nghẹn lại. "Anh chỉ cần là Park Jimin thôi."

Câu nói đó khiến căn phòng rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ. Jimin xoay người lại, đối diện với Jungkook. Khoảng cách giữa họ lúc này chỉ tính bằng xăng-ti-mét. Trong không gian lờ mờ, Jimin nhìn thấy sự bướng bỉnh và cả một chút gì đó giống như sự đau lòng trong đôi mắt của cậu em út.

Jimin đưa tay lên, định xoa đầu Jungkook như thói quen, nhưng nửa chừng anh lại khựng lại. Anh nhận ra Jungkook không còn là cậu bé mười lăm tuổi rụt rè ngày nào. Cậu đã lớn hơn, vai rộng hơn, và ánh mắt nhìn anh lúc này... nó không còn đơn thuần là sự kính trọng của một hậu bối.

"Em trưởng thành thật rồi, Jungkookie," Jimin thì thầm, bàn tay anh cuối cùng cũng hạ xuống, nhẹ nhàng đặt lên má Jungkook.

Lòng bàn tay Jimin vẫn còn ấm nóng sau khi tắm, hơi ẩm truyền sang làn da của Jungkook khiến cậu như bị điện giật. Jungkook vô thức nghiêng đầu, tựa mặt vào lòng bàn tay anh, khép hờ đôi mắt. Một sự thân mật tự nhiên đến mức khiến cả hai đều bàng hoàng.

Jungkook cảm thấy trái tim mình đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu muốn giữ lấy bàn tay này, muốn kéo người đối diện vào một cái ôm thật chặt, để xóa tan đi những mệt mỏi của cả hai. Nhưng lý trí vẫn còn đó, nhắc nhở cậu rằng họ còn cả một chặng đường dài phía trước, và bất kỳ sự sai lệch nào cũng có thể phá hủy tất cả.

"Đi ngủ thôi," Jimin là người phá vỡ bầu không khí trước. Anh rụt tay lại, dù trong lòng cũng dâng lên một nỗi hụt hẫng khó tả. "Mai chúng ta có buổi tập sớm lúc 6 giờ đấy."

"Vâng... chúc anh ngủ ngon, Jimin-ssi."

Jungkook nhìn theo bóng Jimin khuất sau cánh cửa phòng ngủ. Cậu đưa tay lên chạm vào gò má nơi hơi ấm của Jimin vẫn còn vương lại. Đêm đó, Jungkook nhận ra một sự thật mà cậu đã cố tình lờ đi suốt bao lâu nay:

Cậu không chỉ muốn là "em út" của Park Jimin. Cậu muốn là người duy nhất được chạm vào những vết bầm của anh, là người duy nhất được nhìn thấy vẻ yếu đuối của anh sau cánh gà.

Sự bảo bọc ban đầu đã biến thành một loại tình cảm chiếm hữu âm thầm, bắt đầu bén rễ và lớn mạnh dưới lớp vỏ bọc mang tên "tình anh em".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store