𝟭𝟬. Thoát rồi sao??? [M]
Evelynn nhìn chằm chằm vào trần nhà, rồi đột nhiên...
một cái bóng lớn bắt đầu nhô ra từ khe hở, giống như cái bóng đen lơ lửng như sắp rơi xuống. Cô nheo mắt lại... chuẩn bị cho màn biểu diễn của mình.
"Chờ đã !" tôi bắt đầu, lo lắng. "Cô thật sự không định..."
Nhưng chưa kịp dứt lời, bụp! - cái bóng đen rơi thẳng vào mặt Evelynn, thả ra một lớp sương có chứa liều an thần lên mặt cô ấy.
Tôi nhắm mắt lại , chuẩn bị chứng kiến cảnh cô ta bất tỉnh, hoặc ít nhất là mất kiểm soát gì đó. Nhưng tôi đã sai-Evelynn chỉ nhướn mày, không một chút thay đổi.
Cô ấy thậm chí cười phá lên. Một tiếng đầy cười thích thú.
"Đây là thứ mà làm người ta say mê à?" Evelynn nói, giọng đầy vẻ thích thú, rồi bỗng nhiên chộp mạnh lấy con Nguithr'xurhs đang bám vô mặt mình và kéo nó xuống khỏi mặt mình.
Cái con nhện khổng lồ giật mình 1 chút và bắt đầu quẫy đạp, nhưng Evelynn hoàn toàn bình tĩnh trước cảnh tượng đó. Cô nắm lấy tứ chi của nó, giữ chặt rồi lắc lư nó như thể là món đồ chơi vậy.
Con Nguithr'xurhs chỉ có giãy giụa bất lực trong tay cô, và chả thể làm gì hơn ngoài việc bị cô lắc lư đến chóng mặt.
"Đừng lo, tôi sẽ cho các cậu xem nó thật cận cảnh." Evelynn nói, nở một nụ cười như thể cô đang khoe khoang về một món đồ chơi mới.
Tôi ngây người, không tin vào mắt mình. "Cô... cô định làm gì vậy?"
Evelynn dễ dàng kéo con nhện lên và ôm nó vô người mình, rồi vỗ nó nhẹ nhàng như vỗ về một con thú cưng. "Nhìn đi, con này không có gì đặc biệt cả. Mọi thứ thật ra chỉ là trò chơi tinh vi của nó thôi."
Cô ta quay lại nhìn chúng tôi, đôi mắt vẫn đầy hứng thú, như thể con Nguithr'xurhs chỉ là một món đồ chơi không bằng. "Tôi chỉ đang giúp cậu mở mang tầm mắt chút xíu thôi~"
Deris nhún vai, vẻ mặt không hề ngạc nhiên. "Cô ấy làm vậy thường xuyên rồi, đừng lo. Thứ này không thể làm gì được cô ấy đâu."
Tôi nhìn Evelynn vẫn đang nắm chặt tứ chi của con Nguithr'xurhs như 1 trò đùa riêng. "Chà, tôi thật sự không biết nói gì nữa.. Cậu thật sự không có cảm giác gì à...?"
Evelynn liếc nhìn tôi với một nụ cười đầy ngạo nghễ. "Cảm giác á? Tôi đang cảm thấy rất phấn khích đây~. Thực thể này như một món đồ chơi ngay bây giờ vậy, sao không chơi cùng nó một chút nhỉ?"
Tôi không còn gì để nói ngoài việc chỉ lắc đầu. "Cô đúng là chẳng giống ai...."
Evelynn cười khúc khích, đôi mắt sáng lên với vẻ thích thú khi cô tiến lại gần chúng tôi, con Nguithr'xurhs vẫn nằm gọn trong tay cô, bây giờ giãy giụa yếu ớt. Cô nhẹ nhàng đưa con nhện lớn gần sát mặt tôi, khiến tôi theo phản xạ lùi lại tránh nó.
"Thế nào, cậu có muốn thử không?" Evelynn nói với giọng đầy hào hứng, mắt sáng như ánh đèn pha.
"Chạm vào nó đi, xem cảm giác như thế nào nhỉ? Lỡ đâu lại thích cho mà xem~"
Tôi lùi lại một bước, mồ hôi lạnh toát ra. "Cô có bị điên không vậy? Tại sao tôi lại phải chạm vào thứ đó?! Lỡ đâu nó bắn cái thuốc an thần gì đó lên mặt tôi thì sao???"
Deris đứng bên cạnh, khẽ cười khúc khích, nhún vai.
"Này, đừng lo, Evelynn chỉ đang muốn cho cậu thấy sự dễ thương của nó thôi. Thực ra, nó không đáng sợ lắm đâu. Nhìn kìa, nó đang bắt đầu thả lòng trên tay cô ấy kìa, không có gì đâu hehe."
Evelynn mỉm cười, giữ chặt con nhện lại, rồi hùa theo:
"Đúng rồi, cậu lo gì chứ? Nó sẽ không làm gì cậu đâu. Chỉ cần cậu đừng... đứng ngay dưới bẫy của nó là được."
Evelynn cúi xuống, kéo con Nguithr'xurhs gần hơn, rồi chỉ vào miệng nó với vẻ mặt tự hào. "Cậu thấy chưa? Nhìn thấy cái miệng này không? Trong miệng nó có thể phun chất an thần đấy. Nếu nó bắn vào cậu, thì cậu sẽ chẳng còn biết gì nữa luôn, chỉ thấy cảm giác như đang ngủ mơ thôi."
"Chẳng phải cô muốn nó làm gì đó với tôi thì mới vui à?" tôi không kiềm được mà nổi hết da gà.
Evelynn quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười gian xảo. "Này, ai bảo tôi muốn cậu không ngăn tôi lại chứ? Tôi chỉ tò mò thôi, không thử sao biết được? Thôi, cậu không muốn thử, tôi sẽ dành phần này cho Deris thử vậy~"
Deris giơ tay lên đầu hàng, tỏ ra bình thản.
"Thôi đi, nếu muốn tao thử thì tao cũng không ngại. Nhưng nhớ đấy, nếu nó phun cái thứ đó vào tao... tao sẽ bôi lại mặt mày ngay lập tức"
Deris không quên nháy mắt với Evelynn, khiến cô ấy bật cười. Rồi quay sang nhìn tôi. "Chúng ta biết rõ, cô ấy chỉ đùa thôi, đúng không?"
Evelynn nhún vai, "Thì đùa thôi mà. Chúng ta cũng phải sẵn sàng chạm trán với những thứ như thế này suốt, không có cái gì phải sợ cả."
Cô tiếp tục đưa con nhện lại gần tôi một cách khá là... khiêu khích. "Thử đi, có thể sẽ thích lắm đó, cậu không biết đâu~"
Tôi quay đi, không muốn đối diện với cái con nhện ấy thêm nữa. "Cậu bị điên thật rồi, tránh xa ra!!!"
"Thế thì đừng trách tôi nếu cậu bị nó... ăn mất đấy." Evelynn đùa giỡn, rồi bỗng nhiên thay đổi thái độ, ném con Nguithr'xurhs vào một góc nào đó và quay người bước đi.
"Thôi chơi đủ rồi, có lẽ chúng ta nên tiếp tục đi thôi. Cứ tiếp tục về phía trước, còn nhiều thứ hay ho đang đợi phía trước lắm~"
Deris thở dài, nhìn tôi, rồi lắc đầu. "Cứ đi tiếp, còn cô ấy thì chắc là lại sẽ tìm thứ gì đó để làm trò đùa tiếp theo."
Tôi chỉ biết thở dài, gật đầu, rồi cùng họ tiếp tục tiến về phía trước. Không ai trong chúng tôi nói thêm gì nữa, vì biết rằng ở đây, chỉ cần bất kỳ ai lơ là một chút, mọi thứ có thể trở nên vô cùng rối rắm.
Chúng tôi bước đi trong im lặng, và chỉ còn lại tiếng chân chúng tôi vang lên trong không gian yên tĩnh của Level 2. Dẫu sao thì, trong cái thế giới điên rồ này, dù có phải làm mồi cho con nhện đáng sợ hay không, tôi biết tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi tiếp.
Khi bọn họ tiếp tục tiến sâu vào Level 2, không khí dần trở nên đặc quánh, nặng nề và bất ổn.
Bất chợt, từ xa, một cái gì đó lóe lên trong không trung.
Một bóng hình bay vút qua hành lang mờ mịt, như một cái bóng đang nhẹ nhàng lượn lờ gần đó. Tôi nhìn kỹ hơn, nó có màu lông xanh biển, một màu sắc sáng rực giữa nơi tối tăm của level này.
"Đó là... Jerry!" Deris là người đầu tiên nhận ra, giọng anh khẽ lên tiếng khi thấy con vẹt đang bay lượn gần đó.
"Cẩn thận, đừng để nó phát hiện ra chúng ta."
Chưa kịp phản ứng, Deris ngay lập tức chộp lấy tôi, vội vàng che mắt tôi lại, ánh mắt anh cũng đầy cảnh giác khi anh làm điều tương tự với chính mình.
"Đừng nhìn, chúng có khả năng tẩy não đấy. Chúng ta phải tránh xa."
Nhưng tôi cảm thấy hơi khó chịu với động tác này của anh. "Sao vậy? Chúng chỉ là một con vẹt thôi mà... có gì đâu?" tôi nhíu mày hỏi.
Evelynn, ngược lại, lại tỏ ra khá thích thú, đôi mắt cô ấy sáng lên như thể đang tìm ra một thú vui mới.
"Chúng ta chỉ cần tránh bị lũ tín đồ của nó phát hiện, còn lại thì... không có gì phải lo." Cô ấy vừa nói, vừa nhẹ nhàng lấy ra một chai Almond Water từ ba lô của mình, mỉm cười với Deris và tôi, như thể mọi chuyện đã được cô ấy tính toán sẵn.
Tôi đoán rằng cô ấy đang chuẩn bị làm gì đó, tôi tiếp tục quan sát bằng khe nhỏ khi bàn tay Deris vẫn đang cố che mắt tôi. Evelynn chỉ giơ ngón cái về phía chúng tôi, ngụ ý rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Một cách bình thản, cô tiến lại gần con vẹt đang lượn lờ gần đó, đầu nghiêng nghiêng như thể đang quan sát xung quanh.
Chỉ một lúc sau, con vẹt đột nhiên nhận ra cô và ngay lập tức lao thẳng vào người cô với một tốc độ đáng kinh ngạc. Đôi mắt đen nó mở to như thể muốn tẩy não cô ấy. Nhưng Evelynn phản ứng nhanh, không chút hoảng loạn và nhanh chóng túm lấy cổ họng của nó.
một tay giữ chặt và tay kia mở rộng cái mỏ của con vẹt ra, đổ thẳng Almond Water vào họng nó, tuy hơi thô bạo nhưng chắc sẽ thành công...
Con vẹt giãy giụa dữ dội vô cùng, đôi cánh vỗ mạnh trong không khí, nhưng Evelynn chỉ cười khẩy.
"Đừng lo, nó sẽ không được làm gì chúng ta đâu." Cô nói như thể đang dạy một con thú cưng ngoan ngoãn vậy.
Sau một vài giây vật vã, con vẹt dần ngừng giãy, cơ thể nó bắt đầu thả lỏng, dường như chất an thần trong Almond Water đã bắt đầu có tác dụng.
Evelynn buông tay ra, để con vẹt từ từ bay lên và ngoan ngoãn đứng trên vai cô, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hãn nữa.
Cô quay lại với Deris và tôi, ánh mắt vẫn không rời khỏi con vẹt đang ngồi trên vai mình.
"Nhìn này." cô ấy nói, giọng trầm lại đầy thách thức. "Cái này gọi là thuần hóa một cách hiệu quả. Một chút Almond Water và chúng sẽ trở lên ngoan ngoãn, đơn giản đúng không ?"
Deris cũng thả tôi ra ,Tôi nhìn vào con vẹt đang ngồi yên trên vai Evelynn, vẫn chưa thể tin được cô ấy vừa làm gì với nó. "Cô thật là... liều lĩnh !" Tôi lắc đầu, cảm giác có chút bất an.
Deris, đứng bên cạnh, chỉ mỉm cười chẳng mấy lạ lẫm.
"Cô ấy cứ thích làm vậy mà. Không có gì lạ đâu." Anh quay sang tôi, ánh mắt đầy hiểu biết. "Cậu phải biết rằng, đôi khi trong Backrooms, chỉ có thể thích nghi hoặc bị loại bỏ..."
Evelynn nhìn chúng tôi, ánh mắt tinh nghịch. "Vậy nên, đừng lo, tôi sẽ dẫn cậu đi tiếp. con Jerry này cũng sẽ chỉ là một chút thú vui nhỏ của bọn mình thôi."
Bỏ lại tìm hiểu về con vẹt đã thuần hóa, chúng tôi tiếp tục bước đi, khi bầu không khí lại trở nên căng thẳng, chúng tôi tiến xa hơn vào Level 2.
Nhưng lúc này, ít nhất tôi vẫn còn cảm thấy an tâm khi có Evelynn bên cạnh, vì dù sao cô ấy cũng có cách riêng để xử lý mọi thứ... theo cách của mình.
Deris vẫn tiếp tục quan sát, và tôi cũng không khỏi tự hỏi, liệu chúng tôi có thể duy trì sự bình yên này được bao lâu nữa.
Evelynn vẫn điềm tĩnh, tay đung đưa xung quanh, con vẹt vẫn ngoan ngoãn ngồi trên vai cô, không có dấu hiệu gì của sự căng thẳng. Cô quay sang tôi với nụ cười tinh quái tiếp, như thể lại muốn thử thách tôi điều gì đó .
"Cậu không tin tôi à? Chạm vào nó đi~, Tôi đảm bảo nó không còn là mối nguy hiểm nữa đâu."
Cô đưa con vẹt về phía tôi, đôi mắt tím sẫm ánh lên vẻ mong chờ, như thể đang chờ đợi tôi chấp nhận thử thách này.
"Nó được thuần hóa rồi mà, cậu yên tâm đi. Chắc chắn nó sẽ không tấn công đâu. Đảm bảo 1000%"
Deris đứng một bên, thản nhiên quan sát. "Cô ấy nói đúng đấy, cậu có thể thử vuốt ve nó. Con này không còn là mối đe dọa nữa và trông khá dễ thương nữa~." Anh ta nhún vai, giọng cổ vũ và thích thú.
Tôi nhìn vào con vẹt đang ngoan ngoãn trên tay Evelynn, mặc dù lý trí mách bảo tôi rằng là nó đã được thuần hóa nhưng tôi vẫn không thể nào hoàn toàn thoải mái. Cái ánh mắt của nó vẫn sắc sảo muốn tẩy não tôi vậy, và đôi cánh vẫn có thể vỗ mạnh nữa, tôi không thể bỏ qua cảm giác lo lắng đang dâng lên trong lòng.
Evelynn thấy tôi còn lưỡng lự, liền nở một nụ cười nhẹ nhàng, như thể động viên.
"Cậu làm gì mà sợ thế? Đừng lo, nó sẽ không làm gì cậu đâu. Mà nếu có gì xảy ra thì tôi sẽ giúp một tay cậu~"
Cô ấy nói xong, cẩn thận đặt con vẹt xuống tay tôi, để tôi có thể cảm nhận bộ lông của nó một cách rõ ràng hơn trông khá mềm mại....
"Nhìn này, thật dễ thương phải không? Cứ chạm vào nó đi, đừng ngại!"
Tôi nhìn vào con vẹt, nhìn lại Evelynn và Deris, và cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ra chạm nhẹ vào lưng con vẹt. Khi tôi chạm vào nó, tôi cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại bộ lông của nó, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Con vẹt không hề phản ứng mạnh mẽ hay có ý định tấn công, thay vào đó, nó chỉ đứng yên, mắt vẫn nhìn tôi với vẻ tò mò và ngoan ngoãn.
Evelynn mỉm cười thỏa mãn, đôi mắt cô ấy sáng lên như thể rất hài lòng với phản ứng của tôi.
"Thấy chưa, không có gì phải lo cả." Cô vỗ vỗ nhẹ lên đầu con vẹt, nó ngoan ngoãn đậu trên tay tôi.
Deris đứng gần, nhìn tôi với vẻ thoải mái chung. "Vậy là cậu đã học được bài học rồi, huh? Cứ để cô ấy thuần hóa mọi thứ, không có gì phải lo đâu."
Dù cảm thấy có chút căng thẳng ban đầu, tôi cũng không thể không thừa nhận rằng Evelynn đã làm khá tốt trong việc này.
Bây giờ, khi con vẹt không còn là mối đe dọa, tôi cảm thấy phần nào nhẹ nhõm hơn. Có lẽ trong cái nơi loạn lạc này, một chút bình yên như thế này cũng là một điều quý giá vô cùng.
Evelynn lúc này đã hoàn toàn trở lại trạng thái ban đầu, như thể chẳng có gì xảy ra nữa.
"Thấy chưa, cậu cứ làm theo tôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cứ tiếp tục thôi nào!, chúng ta còn cả hành trình dài phía trước."
Bầu không khí lại trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng tôi không thể không nghĩ về điều sắp xảy ra trong Level 2. Những thử thách ở đây chưa kết thúc, và mọi thứ có thể thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc.
Cả ba tiếp tục đi qua các hành lang dài của Level 2, không gặp nhiều sự cản trở. Những con Deathmoths bay vù vù qua, nhưng không gây khó khăn gì cho lắm, bởi vì Evelynn và Deris đã tay nhanh xử lý hết.
Những con Windows thì chẳng đáng để tâm - chỉ cần tránh xa mấy cái cửa sổ là đủ. Bầu không khí trong suốt quãng đường trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng và âm thanh xào xạc của những vật thể trên trần nhà.
Trong khi đó, tôi cứ vuốt ve con vẹt mà Evelynn đã thuần hóa, cảm nhận sự mềm mại của bộ lông và hơi ấm từ nó. Điều đó thật bình yên so với những gì tôi từng trải qua trong Backrooms.
Mọi thứ xung quanh cứ như là một giấc mơ, nhưng lại thật sự ở ngay trong tầm tay tôi. Dù đôi khi ánh mắt tôi không khỏi lướt qua những sự kiện vừa xảy ra, nhưng tôi vẫn tự hỏi liệu những tình huống này có thể kéo dài được lâu hay không.
Evelynn vẫn cứ điềm tĩnh như vậy, như một người không bao giờ biết khó khăn là gì. Cô ấy không chỉ là người chỉ dạy, mà còn là một cái gì đó thật mạnh mẽ và đến mức khó hiểu.
Dù có những lúc rất đáng sợ, nhưng khi cô ấy làm chủ mọi tình huống, tôi không thể không cảm thấy an toàn.
Còn Deris, trong khi đó, lại có một vẻ điềm đạm và đôi khi hài hước bất ngờ. Anh ta có thể thoải mái giết chết một đống Deathmoths, rồi ngay lập tức quay lại với nụ cười nhẹ nhàng, như thể mọi thứ đều là một trò chơi đánh quái. Anh ta bây giờ hoàn toàn không có dấu hiệu gì của sự mệt mỏi.
Cả ba đi được một đoạn khá xa không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong khi tôi vẫn tiếp tục vuốt ve con vẹt mà Evelynn đã thuần hóa. Tuy không có nhiều cảm giác sợ hãi như ban đầu nữa, và tôi đã học hỏi được khá nhiều từ hai người họ - cách mà họ chiến đấu, cách mà họ xử lý những tình huống nguy hiểm.
Tôi nhận ra rằng nếu Evelynn và Deris cứ chỉ bảo vệ tôi , chắc chắn tôi sẽ chẳng bao giờ có thể tự độc lập...
Đột nhiên, Deris quay sang tôi, ánh mắt nghiêm túc hơn một chút.
"Nhưng đừng quên, cậu cũng cần phải biết cách tự vệ." anh ta nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyết đoán.
"Mặc dù chúng ta có thể bảo vệ cậu bây giờ, nhưng không phải lúc nào cũng được thế. Backrooms này đầy rẫy những nguy hiểm bất ngờ và cậu sẽ phải tự đối mặt với nó một ngày nào đó. Nếu có thể, chúng ta sẽ giúp cậu tập luyện chiến đấu nếu có thời gian rảnh."
Evelynn nhìn anh ta một cách thản nhiên, nhưng rồi cô cũng gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy. Dù sao thì cậu cũng phải học cách bảo vệ chính mình mọi lúc. Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể ở bên cậu được. Nên tin tôi đi, học hỏi những gì chúng tôi làm cũng sẽ giúp cậu rất nhiều trong tương lai đấy~"
Tôi chợt cảm thấy có chút bối rối, nhưng cũng đồng thời biết ơn. Những lời nói của họ khiến tôi nhận ra rằng mình không thể cứ dựa vào họ mãi. Sẽ có lúc, tôi phải tự mình đứng vững và bước đi chính đôi chân của mình.
"Được rồi," tôi thở dài, nhìn vào mắt cả hai. "Tôi sẽ tập luyện, nhưng nếu có lúc nào đó tôi bị mệt, ít nhất cũng có thể cho tôi nghỉ một xíu được không....?"
Deris cười nhẹ, vỗ vỗ vai tôi. "Đừng lo. Chúng tôi không bắt cậu nhanh chóng bằng chúng tôi đâu,vậy hack quá nếu cậu là thiên tài ."
Evelynn chỉ lắc đầu, nở một nụ cười khẽ. "Cậu cũng học nhanh phết đấy~. Hy vọng khi chúng ta ra khỏi Level 2, cậu sẽ trở lên mạnh mẽ hơn hơn nhiều."
Cả ba tiếp tục tiến về phía trước, lòng đầy những suy nghĩ mới về sự tự lập của chính mình...không biết bao giờ mình có thể trở lên mạnh mẽ giống bọn họ, không phải điên như bọn họ.
Cả ba tiếp tục bước đi trong sự tĩnh lặng của Level 2, và rồi họ dừng lại khi phát hiện một thang máy lớn, lặng lẽ đứng giữa một hành lang tăm tối của level.
Cửa thang máy trông cũ kỹ nhưng vẫn không thiếu sự hấp dẫn lạ thường. Evelynn, mắt sáng lên như lại thấy được một món đồ chơi khác, không thể không bật cười khúc khích khi nhìn thấy nó.
"Thế này thì sao, Deris? Mày và cậu ta có muốn thử chơi thẳng đến Level 998 không?"
Evelynn nói, giọng trêu chọc đầy hào hứng.
"Cửa thang máy này có thể dẫn tới đó, một trong những lối thoát phổ biến mà chúng ta có thể dùng đấy. Cả ba chúng ta sẽ có thể đến đó nhanh chóng, khám phá những điều mới mẻ~"
Deris nhìn thang máy một lúc rồi lắc đầu không do dự.
"Nope, không phải lúc này. Cậu ta chưa đủ kinh nghiệm để chạm tới đó đâu, Evelynn." anh nói, giọng bình tĩnh mà chắc chắn.
"Level 998 là một nơi cuối cùng trong Backrooms ,cũng là nơi nguy hiểm chả kém cạnh level khác . Cậu ta chưa sẵn sàng để đối mặt với tất cả những thứ đó đâu."
Evelynn chỉ nhún vai, nhìn về phía thang máy một lần nữa với vẻ tiếc nuối rồi trở lại dáng vẻ lúc nãy.
"Tao chỉ hỏi thôi mà~" cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn không thiếu phần ngây ngô. "Nhưng đúng, cậu ta chưa sẵn sàng. Thôi thì chúng ta đi tiếp thôi vậy."
Tôi đứng yên lắng nghe, cảm giác vừa tò mò lại vừa lo lắng. Chắc chắn, việc đến Level 998 nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng theo những gì Deris vừa nói, tôi không thể không cảm thấy sợ hãi. Một nơi gần cuối cùng của Backrooms với vô số mối nguy hiểm...
Có lẽ tôi chưa đủ sức để đối mặt với nó và thở phào nhẹ nhõm khi cô ấy không tự tiện làm theo ý mình nữa.
Deris nhìn tôi một lúc, đôi mắt anh ta ánh lên sự quan tâm, rồi nói thêm:
"Cậu còn phải học nhiều thứ nữa. Cái chúng ta cần bây giờ là tiếp tục vững vàng trong từng bước đi, chứ không phải lao thẳng như một con liều như Evelynn vào những nơi không thể kiểm soát được..."
Tôi gật đầu, chợt nhận ra sự thật mà họ đang nhắc đến. Mặc dù đôi khi tôi muốn khám phá tất cả những bí ẩn của Backrooms, nhưng không phải lúc nào cũng là thời điểm đúng.
Evelynn chỉ thở dài, quay lại nhìn tôi một lần nữa với một nụ cười nhẹ.
"Vậy thì thôi, không sao cả. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để khám phá, đúng không?"
Cô không nói gì thêm, chỉ tiếp tục bước đi tung tăng và Deris cũng đi theo, với một ánh mắt đầy bất lực và thản nhiên với cô ấy.
Tôi đứng lại một chút, nhìn về phía thang máy rồi thở dài. Một phần trong tôi lại muốn thử thách chút, nhưng tôi biết mình cần phải kiên nhẫn hơn và học hỏi nhiều thứ hơn để bảo vệ bản thân mình trước đã.
Và thế là cả ba tiếp tục bước đi trong sự tĩnh lặng, nhưng trong lòng tôi, câu hỏi về những điều kỳ bí ở Level 998 cứ thể bị vất sang một bên để đối diện về phía trước.
Rồi một lúc sau cả ba dừng lại trước một cánh cửa không bị khóa, nhìn nó như thể đang nhìn vào một ngã rẽ của số phận.
Trên tường gần đó có những ký hiệu nguệch ngoạc của những kẻ lang thang trước đã để lại đây vẫn còn mờ nhạt, dấu hiệu của những con đường thoát thân mà họ từng đi qua.
Evelynn nhếch mép cười, chống tay lên hông rồi liếc nhìn Deris và tôi.
"Vậy, chơi cá cược không nào?" Cô ta vỗ vào cánh cửa đầy phấn khích. "Nó sẽ dẫn đến Level 3 hay thẳng lên Level 4?"
Deris khoanh tay, liếc mắt nhìn cánh cửa rồi hờ hững đáp:
"Cửa không khóa kiểu này thì đa số dẫn đến Level 3. Nhưng nếu may mắn lắm thì có thể cho chúng ta tiến thẳng lên được Level 4 ngay lập tức."
Tôi nhìn hai người họ rồi chậm rãi lên tiếng:
"Vậy nếu khi nào chúng ta quay lại đây thì sao? Có thể đi sâu hơn vào Level 2 nữa không ?"
Evelynn gật đầu, đôi mắt sáng lên vì thích thú.
"Đúng vậy! Trong đây vẫn còn nhiều thứ thú vị lắm!-có thể gặp được các tổ chức khác hoặc khám phá những khu vực mà cậu chưa biết. Nhưng mà..."
Cô gõ gõ lên đầu tôi bằng ngón tay trỏ, cười nham hiểm. "...cậu chưa đủ kinh nghiệm đâu, nhóc con. Chúng ta cứ đi Backdoor trước đã, rồi tính tiếp!"
Tôi lùi lại, lầm bầm gì đó về việc bị gọi là nhóc con khi chưa hỏi về tuổi thật, Evelynn chỉ cười cợt không để ý lắm. Deris thở dài, "Thôi, đừng phí thời gian nữa. Đi thôi."
Evelynn vươn tay ra, nắm lấy tay cầm cánh cửa, rồi từ từ đẩy ra. Một cơn gió nhẹ thổi qua, không gian tối tăm sau cánh cửa dần hiện ra trước mắt cả ba.
"Nào, cùng xem số phận này sẽ đưa chúng ta đi đến đâu!" Cô hăng hái bước vào trước đầu tiên.
Deris nhún vai rồi đẩy tôi vào trước khi chính anh ta cũng bước theo sau.
Và Ba chúng tôi biến mất vào bóng tối..., liệu cánh cửa đó sẽ đưa chúng tôi đến Level 3 hay thẳng lên Level 4?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store