ZingTruyen.Store

Giờ Bách Rum Có Gì Vui ❓❓❓

𝟯. Thật sự may mắn? [M]

Vyzsleepyxx

Sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, tôi được dẫn đến một khu vực khác của căn cứ, nơi tôi và những người khác được cung cấp những điều kiện cơ bản để sống sót trong The Backrooms.

Người ở đây không chỉ cho tôi thông tin về cách sinh tồn, mà còn cung cấp những kiến thức cơ bản về môi trường này, những thực thể nguy hiểm, và những nơi có thể tìm thấy thức ăn, nước uống. Dù mọi thứ nghe có vẻ khô khan, nhưng tôi biết chúng là sự sống còn.

Tổ chức M.E.G. Tên đầy đủ là Major Exploration Group. Đây là tổ chức lớn nhất trong The Backrooms hiện tại, một nhóm chuyên khám phá và nghiên cứu các level khác nhau cũng như là luôn giúp đỡ những người mà vô tình rơi vô The Backrooms này.

Họ nói với tôi rằng còn nhiều tổ chức khác cũng hoạt động trong The Backrooms, mỗi tổ chức có mục tiêu và phương pháp riêng, nhưng không phải tất cả đều có ý định tốt.

Một số tổ chức có thể nguy hiểm, những tổ chức khác chỉ đơn giản là tìm cách duy trì sự sống trong thế giới này mà thôi. Có lẽ M.E.G. là tổ chức ít nguy hiểm nhất so với các tổ chức khác..., nhưng điều đó không có nghĩa là an toàn tuyệt đối.

Mỗi ngày, tôi được học hỏi về những môi trường khác nhau, từ Level 0 đến những tầng sâu hơn như Level 1 và Level 2, nơi những thực thể nguy hiểm như Hounds, Wretches hay The Smilers ẩn nấp.

Thậm chí, họ còn cho tôi thông tin về các hiệu ứng không gian trong các tầng, như ánh sáng yếu, độ ẩm, nhiệt độ thay đổi bất thường và các cạm bẫy. Đây là những điều cần phải nắm vững nếu muốn sống sót.

Không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận tình cảnh hiện tại. Một số người trong số chúng tôi vẫn còn chưa thể đối mặt với sự thật rằng họ không thể quay lại thế giới cũ. Họ ngồi một mình, lẩm bẩm về gia đình, bạn bè, về cuộc sống trước khi bị cuốn vào The Backrooms.

Một vài người khác thì hoàn toàn bình tĩnh, như thể họ đã quen với sự tồn tại trong thế giới này từ lâu.

Tôi thì không giống họ. Tôi không có gia đình để nhớ nhung, không có ai để chờ đợi ngoài chính bản thân mình. Đúng, tôi buồn, nhưng tôi đã chấp nhận thực tế, giống như một số người khác ở đây.

Trong số tất cả những người tôi gặp, tôi có thể nói rằng tôi là người dễ dàng hòa nhập và không mất quá nhiều thời gian để chấp nhận nơi này như một phần của cuộc sống mới.

Vài ngày sau khi hoàn thành khóa huấn luyện sinh tồn cơ bản, tôi nhận ra rằng không phải ai cũng muốn ở lại căn cứ của M.E.G.

Một số người có thể chấp nhận sống trong sự bảo vệ của tổ chức, nhưng không ít người lại quyết định bước ra ngoài. Họ muốn khám phá The Backrooms, muốn tìm hiểu các level sâu hơn, dù biết rằng nguy hiểm luôn rình rập mọi lúc mọi nơi và...

Tôi là một trong số đó.

Với những kiến thức cơ bản đã nắm vững đã học thuộc trăm lần, tôi chuẩn bị rời đi, nhưng không phải một mình.

Một nhóm chuyên nghiệp sẽ hộ tống tôi-có lẽ là một nhóm thám hiểm của M.E.G. Nhưng trong lúc chuẩn bị ra ngoài...

tôi bất ngờ gặp một người có vẻ khá đặc biệt. ❗

Họ đứng một mình ở góc nào đó và chẳng hề giao tiếp với ai và cũng âm thầm quan sát cả nhóm bằng một ánh mắt có phần u ám và nghiêm túc, họ có mái tóc ngắn rối bù và phần tóc trước vuốt lên trông gọn hơn chút, và đặc biệt là một bên mắt trái của họ đã mất với vết sẹo dài ở chỗ đó có lẽ đã bị thương khi chiến đấu.

Hắn ta đeo một cái bịp mắt bên con mắt bị mất để cho đỡ bị nhiễm trùng hoặc chỉ là cho thậm mỹ hơn chút , và vẻ ngoài có phần hung dữ.

Tôi không biết tại sao, nhưng hắn ta khiến tôi cảm thấy có một sự đồng cảm nào đó. Có lẽ họ cũng giống tôi 1 vài phần. Một người lạc lõng và bị cuốn vào thế giới này một cách không mong muốn.

Không thể cưỡng lại bản năng muốn tìm hiểu..., tôi tiến lại gần hắn ta. Tôi không hẳn sợ hãi, nhưng cảm giác vẫn hơi căng thẳng. Cảm giác rằng một người như hắn có thể dễ dàng tóm lấy tôi nếu tôi bất cẩn chọc vào đâu đó.

"Cậu là ai?"

Tôi hỏi,cố gắng giữ giọng bình thản nhưng vẫn có chút lo lắng.

"Tôi thấy cậu có vẻ khác với những người ở đây."

Hắn ta nhìn tôi chằm chằm trong một lúc..., như thể đang đánh giá tôi. Với một bên mắt vẫn còn kia của hắn khiến tôi không thể đoán ra được suy nghĩ trong đầu hắn ta là gì... Sau một lúc im lặng khá lâu, hắn ta cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tên tôi là Lucas."

Giọng hắn ta khàn khàn, lạnh lùng. "Không phải tất cả mọi người đều thuộc M.E.G."

Họ nói, rồi bước lại gần tôi. " Và Tôi là đặc vụ của tổ chức B.N.T.G."

B.N.T.G.-tôi nghe tên này trong một bài học ngắn về các tổ chức M.E.G..., và tôi biết rằng B.N.T.G. là tổ chức đứng thứ hai về quy mô và sức mạnh trong thế giới này.

B.N.T.G. nổi tiếng vì có những người chiến đấu và tài nguyên cũng không thua kém Với M.E.G, nhưng không giống M.E.G vài phần là họ không phải lúc nào cũng giữ cho mình một vỏ bọc nhân đạo(có lẽ vậy:'))

"Cậu cũng định vào Level 1 à?" Tôi hỏi.

Lucas gật đầu thản nhiên , nhưng không nói gì thêm. Hắn ta có vẻ muốn giữ kín lý do tại sao hắn lại ở đây.

Tôi hít một hơi thật sâu biết rằng hỏi tiếp sẽ khiến đối phương khó chịu.

"Tôi cũng vậy." Tôi trả lời.

"Cẩn thận." Lucas nói với vẻ nghiêm túc. "Level 1 không dễ dàng đến đó như cậu tưởng."

Lucas nhìn tôi một cách nghiêm túc, rồi cuối cùng thở dài. Hắn đặt tay lên vai tôi, như thể muốn đảm bảo tôi hiểu rõ những gì sắp xảy ra.

"Còn một lời khuyên nữa."

Giọng họ trầm,có vẻ đầy kinh nghiệm đầy mình.
"Khi vào Level 1, nhớ tránh những hành lang không có đèn. Chúng là những khu vực nguy hiểm có thực thể trong level đấy. Đặc biết là Smilers... Sẽ luôn ở đó nên cứ đi chỗ nào có ánh sáng mới an toàn."

Tôi gật đầu, hít vào một hơi dài. Những gì hắn ta nói không phải là điều tôi không biết, nhưng có lẽ những lời cảnh báo này vẫn chưa đủ để chuẩn bị cho tôi những gì sắp phải đối mặt.

"Còn một điều nữa."

Lucas tiếp tục, giọng hắn ta có vẻ nhẹ hơn đi đôi chút, như vẫn giữ vẻ xa lánh và thờ ơ.

"Level 1 không phải là một nơi hoàn toàn chết người. Mặc dù có nhiều nguy hiểm, nhưng nó cũng là nơi tương đối an toàn ở một số khu vực có ánh sáng. Thậm chí, cậu có thể tìm thấy một số tài nguyên dồi dào ở đó-như Almond Water, thực phẩm, và thậm chí là những thứ cần thiết khác để sống sót."

Tôi cảm thấy một chút hy vọng le lói trong bóng tối mờ mịt của The Backrooms. Không phải tất cả đều là cái chết. Có những thứ có thể giúp tôi sống sót.

Almond water, thứ nước mà đã cứu tôi 1 lần khi tôi ở level 0 , dường như cũng là chìa khóa để duy trì sự tỉnh táo và chống lại cảm giác mệt mỏi và không bị khát nước chết .

Tôi cảm thấy đôi chút an tâm khi biết rằng trong thế giới này, ít nhất vẫn còn có thứ gì đó có thể giúp đỡ.

"Ngoài ra..." Lucas nói tiếp

"Level 1 là nơi mà nhiều kẻ lang thang tụ tập. Họ không phải là người xấu cũng không hẳn là hoàn toàn tốt, nhưng cuộc sống trong The Backrooms đã biến họ thành những kẻ phải tìm cách sống sót. Nhiều người ở đó tạo thành những khu nhỏ để bán hàng, nơi cậu có thể trao đổi hàng hóa, tìm kiếm thức ăn, nước uống, hay thậm chí là các vật dụng khác. Đôi khi, cậu có thể gặp những kẻ giống như chúng ta-những người đã mất tất cả nhưng vẫn tìm được cách sống trong thế giới này."

Tôi bắt đầu hiểu hơn về sự sinh tồn trong thế giới này. Trong khi The Backrooms có vẻ như là một thế giới vĩnh viễn không có lối thoát, thì Level 1 lại mang một sự hy vọng nào đó-ít nhất, là một sự tương tác con người. Dường như không phải tất cả là tuyệt vọng, không phải tất cả đều bị lãng quên.

Lucas quay lại nhìn tôi, đôi mắt một bên đã mất đi nhưng vẫn có sự quyết đoán và kiên định.

"Tôi sẽ đi cùng cậu."

Rồi hắn ta lại đổi giọng trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy.

"Không phải là Tôi thấy cậu đáng thương mà Tôi có nhiệm vụ bảo vệ những kẻ như cậu. Nhưng cũng phải nhớ rằng, không phải ai trong chúng ta cũng có thể bảo vệ người khác suốt cuộc hành trình. Cậu phải tự bảo vệ mình, nhưng ít nhất tôi sẽ đảm bảo rằng sẽ không ai dễ dàng hại cậu."

Mặc dù lời nói của hắn ta có vẻ lạnh lùng cố tỏ ra cứng rắn, nhưng tôi cảm nhận được một sự ấm áp lạ kỳ trong đó. Tuy là bảo được giao nhiệm vụ nhưng họ có vẻ giống như là một người có trách nhiệm, có lý do để làm việc này.

"Cảm ơn,"

tôi nói, giọng tôi trầm hơn khi nhận ra sự quan trọng của người đồng hành này.

"Cảm ơn vì đã đi cùng chúng tôi."

Lucas không đáp lại bằng lời,có vẻ không mấy quan tâm nhưng ánh mắt của anh ta như nói lên tất cả. Rồi Hắn không cần phải nói thêm gì.

Và thế là, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình, không phải chỉ một mình....mà còn nhiều người khác nữa.

Khi cả nhóm bước tiến sau nhiều chục phút đi qua nhưng bước tường dán đã ố vàng thì thấy một sáng mờ ảo của cánh cửa nào đó có lẽ là của level 1 ?

Lucas liền nghiêm túc và không có vẻ gì bất ngờ cho lắm nói

"Nó đây rồi,nhưng đừng mất cảnh giác xung quanh khi chúng ta chưa vào cánh cửa đó-"

Và cảm giác căng thẳng trong không khí ngày càng tăng. Mọi thứ đột ngột trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ khi tiến gần cái cánh cửa đó:

Không còn tiếng động, không còn sự chuyển động nào từ những bóng đèn, chỉ còn lại tiếng bước chân của chúng tôi trở lên gấp gáp hơn lẽ thường. Mỗi bước đi dường như kéo dài mãi không thôi.

Rồi, đột nhiên, một âm thanh rùng rợn vang lên từ đằng sau-như một tiếng vỗ mạnh lên bức tường, rồi là tiếng bước chân gấp gáp, vội vã và đầy sức mạnh, như thể một thứ gì đó đang lao đến với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

"CHẠY MAU!"

Lucas hét lên, mắt hắn ta sáng quắc, tay giơ vũ khí lên. Đúng lúc đó, một bóng đen khổng lồ xuất hiện từ trong bóng tối, vọt ra từ đằng sau những bức tường ố vàng, và lao về phía chúng tôi.

Cái thực thể đó... tôi không thể nhìn rõ nó. Nó cao vút, như một bóng ma đen tuyền, thân hình không có bất kỳ đường nét nào, chỉ là một cây đen xì đang lao thẳng tới bọn tôi, đôi chân dài của nó đập mạnh xuống nền, khiến mặt đất rung lên như thể chúng tôi đang đứng giữa một cơn động đất.

Bước chân của nó nhanh đến mức dường như không thể tin được rằng có một sinh vật có thể chạy như vậy.

Lucas không hề chần chừ. Hắn ta kéo tôi lại gần, và bọn tôi chạy đến cánh cửa, nhưng thực thể kia chưa có dấu hiệu dừng lại. Nó tiếp tục chạy điên loạn về phía như một con quái vật khát máu, tiếng bước chân vỡ vụn trên sàn như tiếng sấm vang vọng khắp không gian tĩnh lặng.

"Không kịp nữa rồi!"

một người trong nhóm thở hổn hển, mặt đầy sự hoảng loạn. Tôi quay lại nhìn, nhưng cánh cửa vẫn còn cách khá xa, và bóng đen đó đang dần tiến lại gần hơn từng giây một.

Nó giống như một con quái vật trong những cơn ác mộng mà tôi chỉ dám tưởng tượng trong những đêm mộng mị. Nhưng giờ, nó thật sự tồn tại và đang lao tới với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

Tôi cảm nhận được sự nóng bức trong cổ họng, hơi thở trở nên nặng nề, mỗi bước chạy của chúng tôi dường như không thể nào đủ nhanh để thoát khỏi sự truy đuổi đó. Nhưng rồi, đột ngột, cánh cửa mở ra trước mặt chúng tôi như một hy vọng sống sót mong manh đang đợi chúng tôi.

"NHANH LÊN!"

Lucas gầm lên, nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị lao vào cánh cửa, tôi có thể cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo phả vào gáy, và tiếng bước chân của thực thể đó gần như chỉ còn cách vài mét.

Một cơn đau nhói truyền qua chân tôi. Mọi thứ như chậm lại trong một khoảnh khắc. Tôi ngã xuống, mắt nhìn cánh cửa vẫn đang mở rộng, nhưng chân không thể đứng dậy nổi. Một cánh tay mạnh mẽ nhấc tôi lên-là Lucas.

"DẬY MAU ❗Không có thời gian mà gục đó đâu!"

Hắn ta kêu lên, mặt hắn có vẻ bàng hoàng, nhưng đôi mắt đầy sự vội vàng khi không nói gì mà bê tôi đi bằng cánh tay lực lưỡng của họ....

Chúng tôi chạy thẳng vào cánh cửa, không dám nhìn lại. Cánh cửa đóng sập lại ngay sau khi chúng tôi bước qua, và ngay lập tức, không khí xung quanh trở nên khác hẳn.

Chúng tôi đứng ở trong một không gian hoàn toàn khác. Không có bóng đen đuổi theo, không có âm thanh sợ hãi, chỉ có không gian lạ lẫm của Level 1.

Nhưng cảm giác của tôi vẫn không thể xua tan được sự sợ hãi. Thực thể đó, bóng đen đó, tôi không biết liệu nó có đuổi theo chúng tôi không. Nhưng ít nhất, lúc này, tôi có vẻ đã thoát khỏi nó-và tôi không thể ngừng nghĩ về câu hỏi duy nhất: "Chúng ta sẽ an toàn bao lâu nữa trong cái thế giới này?"

Khi chúng tôi lao vào cánh cửa, cảm giác thở phào nhẹ nhõm gần như ngay lập tức được thay thế bằng sự tĩnh lặng chết chóc. Cánh cửa khép lại sau lưng chúng tôi, nhưng không ai trong nhóm tôi cảm thấy yên tâm.

Đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi mọi thứ trở nên quá yên tĩnh, quá an toàn, khiến chúng tôi bắt đầu nhận ra rằng chúng tôi đã mất một vài người kể cả người trong số nhóm được cử bảo vệ chúng tôi.

Khi nhìn quanh mọi người và thấy một vài người trong nhóm chỉ bị thương nhẹ. Một người bị trầy xước trên mặt và tay, vết thương không quá nghiêm trọng nhưng đủ khiến họ khó chịu. Những người đó đang đứng lảo đảo, tay vịn vào nhau, thở hổn hển. Nhưng không phải ai cũng may mắn như thế.

Tôi quay lại nhìn, cố gắng tìm bóng dáng của những người đã đi cùng. Một sự im lặng rợn người bao trùm khi nhận ra có những khuôn mặt đã biến mất. Những người chúng tôi đã cùng chạy trốn trong suốt quãng thời gian ngắn ngủi ấy đã không thể theo kịp. Họ không thể vào cánh cửa kịp lúc.

Và rồi tôi thấy. Một vết máu đậm chảy dài trên nền đất, kéo dài từ chỗ cánh cửa đã từng xuất hiện cho đến gần bức tường gần đó. Bên cạnh vết máu, là một dấu vết mờ của những bước chân tuyệt vọng, nhưng không có ai. Chúng tôi đã để lại những người đó. Những người không thể chạy đủ nhanh. Những người không thể sống sót.

"Chết tiệt..."

Lucas thở dài, mắt hắn ta trống rỗng.

"Họ không kịp vào... Nó quá nhanh. Quá nhanh."

Có một cảm giác tội lỗi nặng nề bao trùm chúng tôi. Những người bạn mới gặp trong hành trình này đã mất mạng chỉ vì một khoảnh khắc chậm chạp. Một quyết định sai lầm, một bước chạy không đủ nhanh, và giờ chỉ còn lại những vết máu trên tường và sự im lặng.

"Chúng ta không thể làm gì nữa..."

Một trong những người sống sót thều thào, giọng nói vỡ vụn. Câu nói ấy giống như một câu kết luận, nhưng cũng là một câu hỏi không hề có lời đáp: "Tại sao lại như thế?"

Lucas quay lại nhìn tôi, ánh mắt của hắn không còn sự bực tức hay căng thẳng như trước, thay vào đó là một sự đồng cảm lặng lẽ, như thể anh đã từng chứng kiến quá nhiều điều tương tự.

"Thôi quên họ đi."

Hắn ta nói, giọng trầm xuống khi cố giữ cái giọng lạnh lùng cứng đầu tiếp đó của hắn.

"Đây là The Backrooms. Ở đây, người ta không phải chết vì một con quái vật. Người ta chết vì không thể chạy nhanh, không thể kịp thời... hoặc vì chẳng còn ai để giúp đỡ. Nên chấp nhận mới là cách tốt nhất hiện giờ..."

Lúc đó, tôi mới nhận ra điều gì đó đáng sợ hơn cả cái thực thể cao đen vừa đuổi theo chúng tôi. Trong thế giới này, cái chết có thể ở từ bất kỳ đâu. Và đôi khi, nó chỉ đến vì bạn không đủ may mắn để trốn thoát mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store