ZingTruyen.Store

Giờ Bách Rum Có Gì Vui ❓❓❓

𝟰. Có gì mới đây nào? [M]

Vyzsleepyxx

Khi chúng tôi chính thức bước vào Level 1, cảm giác đầu tiên là sự rộng lớn của nơi này. Từng bước chân vang lên trên sàn bê tông lạnh lẽo, còn những vết nứt trên tường, với cốt thép lộ ra ngoài, cho thấy sự hoang tàn và vô chủ của không gian này.

Sương mù dày đặc bao trùm, khiến không khí trở nên ngột ngạt. Chúng tôi không biết sương mù này từ đâu mà đến, nhưng dường như nó có thể làm giảm tầm nhìn chỉ trong vài bước đi.

Nơi này không giống như Level 0 mà tôi đã từng chứng kiến, dù cũng là một không gian bất tận và khá hoang vắng nhưng có lẽ đó chỉ là 1 phần nhỏ mới thấy.

Ở đây, có một thứ gì đó kỳ lạ và đáng ngạc nhiên khi Lucas vừa cung cấp thông tin bất ngờ của level là có nguồn nước và điện ở level này và vẫn đang hoạt động tốt. Kệ cả Almond Water ở đây.

Có thể là hệ thống cung cấp năng lượng còn sót lại từ một nơi nào đó, nhưng đủ để những kẻ lang thang trú ẩn tại đây lâu dài. Tuy vậy, không ai dám ở lại mà không có biện pháp phòng ngừa thích hợp. Cảnh giác luôn là yếu tố sống còn.

Và có những thùng vật dụng xuất hiện bất ngờ nhưng ở trong hành lang gần lối đi level 2 . Nhưng chúng tôi phải tiếp cận chúng cẩn thận. Chắc chắn rằng bên trong mỗi thùng đều chứa những thứ quý giá-thức ăn, nước hạnh nhân, vũ khí, bạt, hay quần áo.

Nhưng cũng không thiếu những vật dụng vô nghĩa, như bộ phận ô tô hỏng, ống tiêm đã qua sử dụng, hay chuột sống mà chẳng rõ lý do gì. Những vật thể kỳ lạ này tạo nên một cảm giác vừa hoang mang vừa thích thú cho những ai dám mạo hiểm mở ra.

Để không bị tấn công, việc tìm nguồn sáng là điều hết sức quan trọng. Đèn chiếu sáng trên trần thường xuyên nhấp nháy rồi tắt ngấm, khiến không gian càng trở nên hỗn loạn. Mỗi khi đèn vụt tắt.

"Đây là Level 1."

Lucas nói, mắt quan sát xung quanh. "Nơi này sẽ là nơi Cậu tìm thấy rất nhiều thứ, nhưng đừng để lòng tham làm mờ mắt. Không phải mọi thứ trong đây đều an toàn."

Chúng tôi đi qua những hành lang dài và rẽ vào các khu khác nhau, nơi một số người đang tụ tập. Những kẻ lang thang này không giống những người mà chúng tôi gặp lúc trước. Họ trông giống như những người đã sống ở đây lâu dài, tạo dựng cho mình một thứ trật tự trong cơn hỗn loạn.

Các tổ chức, bao gồm cả M.E.G và những nhóm lẻ khác, cũng có mặt ở đây, đàm phán và trao đổi hàng hóa.

Một vài người bắt tay vào giao dịch với những thùng vật dụng mà họ vừa tìm thấy. Họ trao đổi các vật phẩm như nước hạnh nhân, thức ăn, hay thậm chí là vũ khí, một thứ không thể thiếu trong thế giới này.

Mỗi người đều có lý do riêng để sống sót trong cái nơi quái quỷ này. Một người đàn ông với chiếc mặt nạ bụi bặm, vẻ mặt cứng rắn, đứng một góc phòng nhìn chúng tôi. Một nhóm người khác đứng bên cạnh bức tường, trao đổi những vật phẩm kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy.

Lucas bước tới gần tôi, nhếch môi một cách lạ lùng.

"Đây là nơi mà tất cả những kẻ lang thang tìm đến. Một khu giao dịch tự do giữa lòng của địa ngục này."

Những người xung quanh vẫn tiếp tục giao dịch, trao đổi thông tin và vật dụng, nhưng không ai trong nhóm tôi có thể yên lòng. Mỗi người đều phải tự bảo vệ mình trước những kẻ lạ, trước những thực thể không biết đâu là kẻ thù thật sự.

Và vậy là, chúng tôi tiếp tục đi vào sâu hơn, hướng về phía tương lai mơ hồ mà không ai biết được sẽ dẫn đến đâu. The Backrooms không hề có lối thoát rõ ràng, và dù có may mắn sống sót đến ngày mai, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo vẫn là một câu hỏi không có lời đáp.

Cả nhóm đứng lặng lẽ, ánh mắt không ngừng di chuyển khắp nơi khi chúng tôi đi qua những khu vực khác nhau và đa dạng địa hình, ánh sáng mờ nhạt của Level 1.

Một vài kẻ lang thang đang bận rộn trao đổi, mua bán những vật phẩm kỳ quái. Những âm thanh ồn ào từ những cuộc giao dịch vang lên, nhưng tôi không thể không chú ý đến một cảnh tượng đặc biệt phía trước.

Điều gì đó đang thu hút tôi nhìn về một phía...

Là một cô gái trẻ đứng tại một quầy hàng tạm bợ do kẻ lang thang nào đó dựng lên để giao dịch... ,Cô ấy trông có vẻ mặt hoạt bát và năng động bất thường , dường như hoàn toàn không để ý đến sự nguy hiểm xung quanh luôn đang rình rập mọi lúc và Cô hiện tại đang trả giá với người bán, giọng cô kiên quyết và đầy thách thức.

"Anh có bán không, không thì tôi cho tiệm anh không còn xuất hiện đến mai bây giờ !💢"

Người bán hàng, một người đàn ông trung niên với bộ mặt khó chịu, rõ ràng không dễ dàng nhượng bộ. Cuộc trò chuyện giữa họ cứ thế trở nên căng thẳng tuy chả ảnh hưởng nhiều đến xung quanh , hai người hùng hổ tranh cãi, tiếng lời qua tiếng lại vang vọng trong khu đó.

Nhưng rồi, cuối cùng cô ấy, với một nụ cười chiến thắng khi đã giành được món hàng mình muốn. Cô cầm món đồ đó lên, mắt ánh lên vẻ hài lòng, như thể nãy giờ chỉ là cuộc đàm phán thường xuyên đối với cô.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, mắt tôi lại bắt gặp một ánh nhìn từ Lucas, người đang đứng cạnh tôi.

Mắt hắn dừng lại ở cô ấy, có vẻ như hắn đang hơi bất ngờ nhưng cũng xen lẫn khó chịu không kém...

Tôi theo dõi ánh mắt của Lucas, cảm nhận sự thay đổi trong thái độ của hắn. Một cái nhìn căng thẳng, đầy sự không vui, khó chịu dường như đã bao trùm lấy hắn. Hắn không thể giấu được sự bực bội khi nhìn cô gái kia, và rồi hắn lẩm bẩm một cách khẽ khàng:

"Evelynn..."

Chắc tên cô ấy thì phải, dường như có sự quen thuộc trong giọng nói của Lucas. Cái tên ấy vang lên trong không khí, lạ lùng và đầy hàm ý. Tôi không thể không chú ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của hắn.

Và Cô ấy bất chợt quay lại, khi nhận ra ánh mắt của Lucas, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi. Thậm chí, cô còn nhìn lại hắn với một vẻ cau mày và khiêu khích không kém, giống như mèo gặp chó ⤵⤵⤵⤵

(Đầu tư xíu cho nhân vật 😞...)

Cô lè lưỡi một cách khiêu khích, rồi với một động tác nhanh nhẹn cô chạy đi nhanh với chiếc món đồ vẫn nằm gọn trong tay cô.

Lucas, hơi đơ nhìn theo cô gái, nhưng sau đó hắn chỉ thở dài, nét mặt càng thêm bực bội, và bỏ qua tất cả. Còn tôi thì vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra đối với hai người họ bây giờ...

Cả nhóm cũng chứng kiến hết cảnh đó nhưng không ai nói gì, nhưng ánh mắt tò mò của chúng tôi lại không thể che giấu được.

Một lúc sau, tôi và một vài người khác không thể kìm được nữa, liền tiến lên gần Lucas, người vẫn đứng đó với vẻ mặt cau có, chăm chú nhìn về phía cô gái vừa rời đi.

"Lucas, cô ấy là ai vậy?"

Tôi hỏi, cố gắng không để lộ sự hiếu kỳ quá mức trong giọng nói, nhưng rõ ràng, tất cả chúng tôi đều muốn biết.

"Sao anh lại có vẻ... khó chịu như vậy?"

Lucas chậm rãi quay lại nhìn tôi, ánh mắt của hắn lạnh lùng và có phần không hài lòng, nhưng rồi hắn thở dài, giống như muốn trút bỏ gánh nặng trong lòng.

Một khoảng im lặng kéo dài trước khi hắn khẽ lên tiếng, giọng hắn trầm và đầy sự kiềm chế:

"Cô ấy chỉ là một kẻ lang thang, giống như chúng ta, nhưng lại theo một cách đặc biệt nào đó."

Hắn dừng lại một lúc, như thể đang cân nhắc lời nói.

"Tôi rút lại lời đó,Cô ấy cũng chẳng có gì đặc biệt đâu, chỉ là con nhóc phiền phức chuyên đi thích khiêu khích với tôi vậy thôi."

Giọng điệu của Lucas dường như đầy ẩn ý, như thể hắn không muốn tiếp tục bàn về cô gái đó nữa. Nhưng tôi không thể không nhận ra sự bí ẩn trong câu trả lời của hắn.

"Thế, anh với cô ấy có... chuyện gì à?"

Một trong nhóm hỏi, dù câu hỏi có phần lộ liễu, nhưng sự tò mò vẫn không thể ngừng lại.

Lucas nhìn chúng tôi một cách kiên quyết, ánh mắt đầy sự cảnh báo.

"Tóm lại ,Chỉ là người quen thôi, đừng hỏi nữa..."

hắn nói bắt đầu hơi khó chịu quay mặt đi, nhưng câu nói ấy lại có vẻ như đang giấu đi điều gì đó lớn hơn.

"Không có gì khác. Đừng bận tâm về cô ấy."

Hắn bồi thêm nhưng rõ ràng là, có điều gì đó đã khiến hắn không muốn tiết lộ thêm, một bí mật nào đó mà Lucas không sẵn sàng chia sẻ với nhóm.

Khi cả nhóm tiến dần về phía căn cứ M.E.G, không khí trong lòng tôi trở nên trầm lắng. Cảnh vật xung quanh vẫn là những hành lang bê tông lạnh lẽo, sương mù mờ ảo cũng dần biến mất, và tiếng bước chân của những người lang thang hòa vào nhau, tạo thành một nhịp đi đều đặn, nhưng tâm trí tôi lại không thể ngừng suy nghĩ.

Mọi thứ xung quanh cứ như một vòng lặp vô tận, không có điểm dừng, và chẳng biết đâu mới là nơi mà mình thực sự thuộc về.

Mặc dù được bảo vệ bởi các nhóm chuyên nghiệp, nhưng tôi không thể ngừng cảm thấy như mình đang bị lạc lõng trong một thế giới kì lạ này, một thế giới mà mọi mối quan hệ chỉ tồn tại trong những mảnh ghép rời rạc.

Tôi nhớ về cuộc sống trước đây, nơi tôi đã từng có công việc, những mối quan hệ... Nhưng tất cả giờ chỉ còn lại trong ký ức mơ hồ, như thể tôi đã sống một cuộc đời khác, một cuộc đời mà giờ đây, ở nơi này, không còn giá trị gì.

Đột nhiên, bụng tôi reo lên, một âm thanh rất khó chịu. Tôi có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng dâng lên trong mình, nhưng lại không thể làm gì được.

Thực sự, từ khi rời khỏi level 0 và bị đuổi bởi một con quái vật đã dường như tiêu hao hết thể lực của tôi....

"Lạ nhỉ ?" Lucas nói, quay lại nhìn tôi với nụ cười khẽ với vẻ đùa cợt nhỏ.

"Tôi cứ tưởng cậu là một kẻ kiên cường không cần lo nghĩ về thức ăn nữa."

Tôi chỉ mỉm cười trong khi bụng lại réo lên lần nữa, lần này còn to hơn.

"Anh đùa quá à, tôi vẫn chỉ là người bình thường cần ăn cần thở thôi mà?" tôi đáp, gượng cười.

"Mặc dù sống trong nơi này có thể dạy tôi nhiều thứ, nhưng dạ dày thì vẫn không chịu học hỏi."

Lucas khẽ cười một cách thoải mái.

"Vậy thì may cho cậu, vì cuối cùng chúng ta sắp đến nơi mà cậu có thể được lấp đầy cái bụng đang réo của mình rồi."

Khi chúng tôi đến căn cứ M.E.G, mọi thứ dường như có chút gì đó quen thuộc. Một nơi có vẻ an toàn, nơi không còn nguy hiểm quá mức.

Một bữa ăn được chuẩn bị sẵn, dù không phải là món ngon như tôi đã từng ăn, nhưng ít nhất nó cũng giúp xua tan cái cảm giác đói cồn cào trong bụng.

Một đĩa cơm đơn giản với một ít rau và món hầm nhỏ. Đúng là chẳng có gì giống như những bữa ăn trước đây, nhưng khi nhìn vào đĩa thức ăn, tôi không thể không thở phào nhẹ nhõm. Một bữa ăn đầy đủ, dù đơn giản nhưng lại quan trọng hơn bao giờ hết.

Tôi ngồi xuống bàn cùng nhóm, khẽ gắp miếng cơm và cảm nhận vị ngon của nó, dù chỉ là một món ăn tầm thường. Đôi khi, trong những khoảnh khắc như thế này, bạn mới nhận ra rằng những thứ đơn giản nhất lại có thể khiến tôi cảm thấy như đã tìm được một chút sự bình yên.

"Ít nhất chúng ta còn có thể ăn"

tôi nói, nhìn vào bát cơm trước mặt.
"Có lẽ ở đây, trong The Backrooms này, đó có lẽ là điều quý giá nhất cho đến hiện tại."

Lucas không đáp, chỉ im lặng gắp một miếng rau lên rồi ăn. Chắc hắn hiểu rằng, dù mọi thứ có tăm tối và bất định đến đâu, thì ít ra lúc này, chúng tôi vẫn có thể tiếp tục sống. Một chút sự bình yên giữa sự hỗn loạn.

Và sau khi bữa ăn cuối cùng kết thúc thì nhóm chúng tôi có lẽ phải tách ra từ đây...Đa số vài người trong số đó có thể lập nhóm với nhau nhưng cũng có vài người là chọn tự lập một mình,tuy chả hiểu họ lấy can đảm đâu ra và tôi cũng trong thành phần đó...

Khi tôi bước ra khỏi căn cứ, chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo, tôi bất ngờ nghe tiếng gọi từ phía sau.

"Chờ đã!"

Lucas lên tiếng, giọng hắn có vẻ không chắc chắn, nhưng cũng đủ để khiến tôi dừng bước. Tôi quay lại nhìn hắn, đôi mắt tôi không giấu được sự tò mò, dù có chút khó hiểu về lý do hắn gọi tôi.

Lucas đứng đó, tay nắm chặt ba lô, đôi mắt hắn nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc lâu im lặng, cuối cùng hắn mở miệng, nhưng có vẻ như hắn hơi ngập ngừng.

"Nghe này..., tôi không chắc đây là quyết định đúng đắn nhất không giống tôi bao giờ, nhưng tôi cảm thấy là không thể để cậu đi một mình ngay lúc này."

Hắn nói, giọng điệu có chút lạc lõng và phân vân như thể đang vật lộn với cảm giác không thoải mái.

"Tôi sẽ nhờ một người lang thang khác có kinh nghiệm để hướng dẫn bạn khám phá Backrooms tạm thời, cứ coi như một món quà chia tay đi. Và Người đó... chắc chắn sẽ đồng ý."

Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe những lời này. Lucas là một đặc vụ, hắn ít khi động lòng hay làm việc ngoài nhiệm vụ. Tôi không nghĩ hắn sẽ quan tâm quá nhiều đến việc bảo vệ ai đó, nhất là chả quan tâm sự sống chết của nhưng người như chúng tôi.

"Vậy là... tôi sẽ có một người dẫn đường?" Tôi hỏi lại, giọng hơi ngờ vực.

"Tại sao lại giúp tôi? Chẳng phải tôi có thể tự đi sao?"

Lucas nhìn tôi một lát, rồi khẽ thở dài.

"Chắc cậu nghĩ tôi không quan tâm, đúng không? Nhưng khi chúng ta lần đầu gặp nhau, tôi không thể không ấn tượng về cách cậu phản ứng với những tình huống nguy hiểm. Tôi linh cảm cậu có vẻ không phải người dễ bị khuất phục trước số phận, nhưng tôi vẫn không an tâm nếu cậu lại chết ở xó xỉnh nào đó...."

Hắn ngừng một chút, ánh mắt chuyển sang một nơi nào đó xa xôi.

"Tôi nghĩ người này sẽ giúp cậu hiểu biết thêm về những gì cậu sẽ phải đối mặt. Không phải vì tôi không tin tưởng cậu, mà vì... trong The Backrooms, không ai có thể đi một mình mãi."

Tôi im lặng, cảm nhận sự chân thành lẫn ngần ngại trong giọng nói của Lucas. Tôi không thể phủ nhận rằng hắn đã giúp đỡ tôi không ít trong chuyến đi này.

Mặc dù hắn không nói ra, nhưng tôi biết hắn vẫn lo lắng, một phần vì ấn tượng lần đầu gặp mặt hoặc đó là cái cớ, một phần vì điều gì đó sâu xa hơn mà tôi không thể hiểu hết.

"Được rồi..."

tôi nói, cố gắng làm dịu đi sự lo lắng của hắn.

"Tôi sẽ chấp nhận sự giúp đỡ này... Chỉ là... tôi hy vọng người đó không quá khó chịu khi phải dẫn đường cho tôi."

Lucas khẽ gật đầu, đôi mắt hắn hơi híp lại như thể hắn đã tìm ra người phù hợp.

"Tôi biết người đó sẽ đồng ý. Họ sẽ không khó chịu đâu. Hãy coi như đây là một bước đầu để cậu hiểu hơn về nơi này."

Một chút do dự vẫn còn trong giọng nói của hắn, nhưng rõ ràng Lucas đã quyết định,rồi dặn dò chút:

"Nếu họ có vẻ khó chịu với cậu thì cứ việc gọi tôi... tôi thường cũng chỉ đi lang thang ở level này như tư cách giữ an toàn trật tự công cộng ,nên cứ việc gì cứ gọi tên tôi ở gần nơi mà căn cứ B.N.T.G ở đó."

Với lời nói của Lucas, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Không phải vì tôi không thể tự đi, mà là vì có vẻ như tôi đã có một người bạn, dù chỉ tạm thời, để đồng hành cùng mình trong hành trình đầy rẫy nguy hiểm này.

Tôi quay người, tiến về phía khu vực mà Lucas chỉ, nơi người hướng dẫn mà hắn nhắc đến đang đợi. Dù tôi không biết người đó là ai, nhưng tôi hiểu rằng trong The Backrooms, đôi khi việc có một đồng đội, dù chỉ trong một thời gian ngắn, cũng có thể là sự khác biệt giữa sự sống và cái chết...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store