ZingTruyen.Store

"Giam tôi trong sự lạnh lùng của anh" - Fakenut

Chương II.

TrL710


12. Đêm đó, Sang-hyeok không ngủ.

Căn phòng rộng lớn lạnh đến mức khiến người ta khó thở.

Anh ngồi trên ghế sofa, áo khoác vẫn chưa cởi, ánh mắt dán vào khoảng không trống rỗng trước mặt.

Wang-ho chưa từng qua đêm bên ngoài.

Chưa từng.

Dù anh lạnh nhạt.

Dù anh vô tâm.

Dù anh bỏ mặc.

Cậu vẫn luôn ở đó.

Cho đến hôm nay.

Cơn tức giận không tìm được điểm rơi

"Rầm—"

Ly rượu trong tay Sang-hyeok bị đặt mạnh xuống bàn.

Không phải vì tức Wang-ho bỏ đi.

Mà vì một cảm giác nguy hiểm hơn đang len lỏi trong lòng anh:

Sợ.

Anh gọi quản gia lần nữa, giọng trầm xuống:

— "Vẫn chưa tìm được?"

— "Dạ... chưa ạ. Chúng tôi đã hỏi các phủ quen biết."

Sang-hyeok đứng bật dậy.

— "Cử thêm người."

— "Tìm cho bằng được."

Giọng anh lạnh, nhưng tay đã siết chặt đến mức run nhẹ.

Anh không nhớ lần cuối mình mất bình tĩnh như thế là khi nào.

Chỉ biết rằng trong đầu liên tục hiện lên những viễn cảnh tệ nhất.

Em đi trong đêm.

Em không mang theo gì cả.

Em không quen cầu cứu ai.

Mỗi ý nghĩ như một nhát dao chậm rãi cắt vào tim.

Lần đầu Sang-hyeok tự hỏi: nếu mất thì sao?

Gió đêm thổi mạnh ngoài hành lang.

Sang-hyeok đứng bên cửa sổ, bóng anh in dài trên nền đá lạnh.

Anh nhớ lại ánh mắt Wang-ho khi hỏi anh:

"Anh nói tôi là người của anh... vì trách nhiệm hay vì cảm xúc?"

Anh đã không trả lời.

Và giờ đây, người hỏi đã biến mất.

— "...Ngu ngốc."

Không biết anh mắng Wang-ho,

hay mắng chính mình.

Trong cơn nóng giận... là hối hận

Nếu là trước đây, Sang-hyeok sẽ lạnh lùng chờ.

Sáng mai cậu tự khắc quay về.

Cậu luôn như thế.

Nhưng đêm nay, anh không thể ngồi yên.

Không vì trách nhiệm.

Không vì thể diện.

Mà vì trong lồng ngực anh có thứ gì đó đang sụp đổ từng chút một.

— "Nếu em không về thì sao?"

Câu hỏi bật ra khiến chính anh cũng sững sờ.

Cùng lúc đó — ở nhà Siwoo

Wang-ho đã bình tĩnh hơn.

Mắt vẫn đỏ, nhưng không khóc nữa.

Siwoo mang cho cậu một ly nước ấm, đặt xuống bàn:

— "Cậu ngủ một chút đi."

Wang-ho lắc đầu, giọng khàn:

— "Mình không sao."

Nhưng Siwoo nhìn là biết — cậu đang cố gồng.

— "Cậu biết không," Siwoo nói chậm rãi,

— "người khiến cậu phải khóc nhiều nhất... chưa chắc là người đáng để cậu ở lại."

Wang-ho im lặng rất lâu, rồi nói khẽ:

— "Nhưng mình đã yêu anh ấy."

Chỉ một câu thôi, nhẹ đến mức gió cũng có thể thổi bay.

Nhưng nặng đến mức Siwoo thấy tim mình nhói lên.

Cùng một đêm.

Một người lần đầu thật sự sợ mất đi.

Một người thì đang học cách rời khỏi nỗi đau.

Sang-hyeok đứng giữa phủ rộng, nơi đâu cũng là dấu vết của Wang-ho.

Còn Wang-ho... lại lần đầu ở một nơi không có Sang-hyeok, nhưng cũng không còn bị lạnh buốt như trước.

Hai người ở rất gần.

Nhưng khoảng cách giữa họ... chưa bao giờ xa đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store