ZingTruyen.Store

"Giam tôi trong sự lạnh lùng của anh" - Fakenut

Chương II. Khi quay tìm em...em đã còn không còn ở đó

TrL710

11.Buổi tiệc kéo dài đến tận khuya.

Sang-hyeok dù bận tiếp khách nhưng trong lòng không hiểu sao cứ lỡ nhịp vài khoảnh khắc.

Có lúc, anh quay sang định gọi người chuẩn bị trà gừng cho mình thì bất giác nghĩ:

"Wang-ho chưa ăn tối."

Khoảnh khắc ý nghĩ ấy xuất hiện, Sang-hyeok khựng lại.

Từ bao giờ... anh lại để ý những thứ như thế?

Anh lắc đi, tự nhủ đó chỉ là thói quen. Chỉ vì hôm trước cậu bị thương nên anh vẫn nhớ.

Nhưng càng về khuya, cảm giác trống rỗng càng lớn.

Một khoảng lặng kỳ lạ len vào tâm trí anh, bất chấp tiếng cười nói xung quanh.

Kết thúc tiệc

Sang-hyeok tiễn Ji-woon về phòng nghỉ trước.

Cửa khép lại, nụ cười trên môi anh biến mất.

Không hiểu sao... anh lại muốn đi tìm một người.

Wang-ho.

Anh bước nhanh qua hành lang, gõ cửa phòng cậu.

— "Wang-ho, em ngủ chưa?"

Không tiếng trả lời.

Sang-hyeok đẩy cửa.

Căn phòng tối om.

Đèn không bật.

Chăn gấp ngay ngắn.

Trang phục vẫn treo gọn.

Cả không khí cũng trống trải đến lạnh người.

Không có ai ở đây.

Anh đứng im rất lâu.

Một cảm giác lạ tràn lên — khó chịu, bứt rứt, xen lẫn một chút... hoảng hốt.

Không, không phải sợ điều gì xấu.

Mà là... lần đầu tiên trong suốt cuộc hôn nhân này, Sang-hyeok nhận ra:

Anh đã quen với việc Wang-ho luôn ở đó.

Đi tìm

Sang-hyeok gọi gia nhân.

— "Cậu chủ nhỏ đâu?"

— "Dạ... hình như cậu ấy ra ngoài từ tối, chưa thấy về."

Sang-hyeok siết chặt ly trà trong tay, đặt mạnh xuống bàn.

Không hiểu sao tim anh đập mạnh, khó chịu như bị ai bóp nghẹt.

Anh khoác áo choàng, bước ra ngoài giữa đêm lạnh.

Phủ Thừa tướng trong đêm

Gió đêm thổi qua hành lang dài.

Mỗi bước đi của Sang-hyeok đều nặng nề, mang theo cơn giận không tên.

Giận ai?

Giận cậu vì bỏ đi?

Hay giận chính mình vì để tâm?

Anh không có câu trả lời.

Chỉ biết rằng khi đi qua cửa phụ nhìn ra đường lớn, trái tim anh chùng xuống — nơi cậu thường đứng thẫn thờ mỗi khi bị anh lạnh nhạt... giờ trống không.

Không còn bóng dáng ai cả.

Sang-hyeok đứng đó rất lâu, gió lùa qua mái tóc, mang theo cảm giác hụt hẫng lan dần trong lồng ngực.

"Em đi đâu giữa đêm vậy chứ..."

Giọng anh nhỏ đến mức chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại nói thành lời.

Lúc này

Ở một nơi rất gần, nhưng cũng đủ xa để không ai tìm thấy,

Wang-ho đang ngồi trong phòng của Siwoo, đôi mắt đỏ, giọng khàn, bám vào chút hơi ấm duy nhất cậu còn.

Còn Sang-hyeok...

Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận rõ rệt:

Nhà rộng bao nhiêu cũng vô nghĩa,

khi người anh muốn thấy... không còn ở trong đó nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store