ZingTruyen.Store

"Giam tôi trong sự lạnh lùng của anh" - Fakenut

Chương II

TrL710

13. Trời gần sáng, Sang-hyeok đứng trước một căn hộ nhỏ, ánh đèn hành lang trắng lạnh hắt lên gương mặt đã không còn bình tĩnh.

Anh biết nơi này.
Biết rất rõ.

Son Siwoo.

Người duy nhất mà Wang-ho còn có thể tìm đến khi không chịu nổi nữa.

Sang-hyeok đứng rất lâu trước cửa.
Lần đầu trong đời, anh do dự trước một cánh cửa.

Cuối cùng —
Đinh đoong.

Cửa mở.

Siwoo đứng đó, áo khoác mỏng, ánh mắt sắc lạnh ngay khi nhìn thấy Sang-hyeok.

"Anh đến muộn rồi."

Không mời vào.
Không chào hỏi.
Chỉ một câu đủ để vạch rõ ranh giới.

Sang-hyeok nhìn qua vai Siwoo —
bên trong phòng, đèn vàng ấm, ghế sofa có người đang ngồi.

Wang-ho.

Áo khoác của Siwoo khoác hờ trên vai cậu.
Mắt vẫn đỏ, nhưng sống lưng thẳng.
Không yếu đuối.
Không chạy đến.

Tim Sang-hyeok đánh mạnh một cái.

"Wang-ho."
Giọng anh trầm xuống.
"Về nhà."

Wang-ho ngẩng lên nhìn anh.

Ánh mắt ấy không lạnh.
Cũng không trách móc.

Chỉ là... xa.

"Nhà nào?"
Cậu hỏi rất khẽ.

Sang-hyeok cứng người.

Siwoo nghiêng người chắn trước cửa:

"Anh đến đây với tư cách gì?"

"Chồng hợp pháp của cậu ấy."

Siwoo bật cười — một tiếng cười không hề vui:

"Vậy anh đã làm tròn tư cách đó chưa?"

Không đợi trả lời, Siwoo tiếp:

"Khi cậu ấy khóc, anh ở đâu?"
"Khi cậu ấy không dám ghen, anh ở đâu?"
"Khi bạch nguyệt quang của anh đứng cạnh anh — anh có quay đầu lại nhìn Wang-ho không?"

Từng câu từng chữ như nện thẳng vào ngực Sang-hyeok.

Anh siết chặt tay.

"Đây là chuyện giữa tôi và cậu ấy."

Siwoo gằn giọng:

"Không.
Từ lúc anh để cậu ấy đi trong đêm —
thì anh không còn độc quyền nói câu đó nữa."

Cuối cùng, Wang-ho đứng dậy.

Cậu bước ra, đứng cạnh Siwoo — không phải phía sau.

"Anh Sang-hyeok."

Cách xưng hô ấy khiến tim anh trĩu xuống.

"Em không bỏ trốn."
"Em chỉ... cần một nơi để thở."

Sang-hyeok nhìn cậu rất lâu.

"Em không nói với tôi."

"Vì em nói rồi."
Wang-ho đáp.
"Nhưng anh chưa bao giờ trả lời."

Không trách móc.
Không khóc lóc.

Chỉ là sự thật trần trụi.

"Theo tôi về."
Giọng anh thấp xuống.
"Chúng ta nói chuyện."

Wang-ho lắc đầu.

"Hôm nay thì không."

Chỉ bốn chữ.
Nhẹ nhàng.
Nhưng như đóng sầm một cánh cửa.

"Em cần thời gian."
"Nếu anh thật sự muốn giữ em lại...
đừng ép."

Sang-hyeok đứng im.

Anh nhận ra một điều tàn nhẫn:

Lần này, người không có tư cách ra lệnh... là anh.

Siwoo nhìn Sang-hyeok, giọng dứt khoát:

"Cậu ấy ở lại đây tối nay."
"Anh về đi."

Cửa đóng lại trước mặt Sang-hyeok.

Không ồn ào.
Không kịch tính.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy —
anh biết mình vừa đánh mất quyền kiểm soát duy nhất mà anh từng có với Wang-ho.

Kết chương

Hành lang dài và lạnh.

Sang-hyeok đứng đó rất lâu.
Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu cảm giác:

Muốn giữ một người —
nhưng không còn quyền nắm tay người đó nữa.

Còn trong căn phòng nhỏ kia,
Wang-ho ngồi xuống, tựa lưng vào sofa.

Cậu không khóc.

Chỉ thì thầm một câu rất nhỏ:

"Ít nhất... hôm nay mình đã chọn bản thân."

_______________________________________________________________________

Off lâu qua rồi. Chuẩn bị off tiếp nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store