ZingTruyen.Store

[ESPORT] Ma Đao Gặp Cung Thủ Là Chém !!!

Chương 177.

TiuNgn8

Trần Tinh Nhiên ngồi nửa người trên bàn, một chân chạm đất, một tay chống bàn, tay kia cầm một miếng bánh kem đưa tới bên miệng Dương Vân Triệt.

Dương Vân Triệt hơi lắp bắp:
"Liền… ăn như này à?"

Trần Tinh Nhiên lắc lắc miếng bánh kem trong tay: "Không thì sao?"

Dương Vân Triệt cố gắng không nghĩ nhiều.

Thật ra đây là hành động mà những người thân quen vẫn thường làm, đặc biệt giữa con trai với nhau. Một người đang bận tay, người kia tiện thì đưa đồ ăn tới miệng rất bình thường.

Nếu là người khác làm vậy, Dương Vân Triệt sẽ không để tâm.

Nhưng đây lại là Trần Tinh Nhiên.

Quan hệ giữa anh và Trần Tinh Nhiên tuy thân nhưng Dương Vân Triệt hiểu rõ, Trần Tinh Nhiên là kiểu người rất rạch ròi về ranh giới. Có lẽ do tập võ từ nhỏ, trên người cậu đôi khi có vẻ nghiêm khắc, già dặn mà không giống những người trẻ bình thường. Cho dù thân nhau tới đâu, Dương Vân Triệt cũng chưa từng thấy cậu làm hành động này.

Cậu phát hiện ra điều gì à?

Cậu đang ngầm ám chỉ đúng không?

Có nên…

Dương Vân Triệt cố làm ra vẻ tự nhiên, há miệng cắn một miếng, ánh mắt thì dán chặt lên màn hình, giả vờ tập trung nhìn số liệu.

Trần Tinh Nhiên nghiêng đầu, nhìn góc nghiêng của Dương Vân Triệt mà hơi muốn bật cười.

"Mặt trên còn dính giấy."

Trần Tinh Nhiên nhắc.

"…"

Dương Vân Triệt lúc này mới phản ứng nhưng miếng giấy trên bánh kem đã bị cắn mất nửa, anh đen mặt nói: "Tôi thích ăn có giấy đó."

Trần Tinh Nhiên đưa tay lột phần giấy còn lại xuống, nghe vậy thì khóe miệng nhếch lên: "Vậy phần này để anh ăn luôn đi nha."

Dương Vân Triệt: "…"

Tự rước họa vào thân hả trời?

Cảnh Dương Vân Triệt ăn bánh mà khổ sở thế này hiếm khi thấy, Trần Tinh Nhiên lại thấy thú vị. Mấy suy nghĩ rối rắm trong đầu cũng bay sạch.

Cậu nghĩ một chút, rồi hỏi: "Anh thích kiểu con gái làm streamer à?"

Dương Vân Triệt: "?"

Miếng bánh trong tay suýt rớt xuống quần: "… Tự nhiên hỏi vậy làm gì?"

"Phó Châu nói có cô streamer nào đó muốn xin liên lạc của anh á."

Giọng Trần Tinh Nhiên thản nhiên như đang tán gẫu vu vơ:
"Cổ thích thầm anh á."

"Có khối người thích thầm tôi lận."

Dương Vân Triệt liếc sang, nhìn nét mặt Trần Tinh Nhiên: "Nhưng ai tôi cũng từ chối hết, mỗi ngày ngoài thêm bạn bè thì tôi còn việc khác nữa."

"Tự luyến dữ vậy."

"Thì cậu hỏi mà, tôi chỉ nói thật thôi."

"Người khác thích thầm anh thì nhiều."

Trần Tinh Nhiên dừng lại một chút rồi hỏi: "Vậy anh chưa từng thích thầm ai à?"

Tim Dương Vân Triệt khựng một nhịp.

Trần Tinh Nhiên cầm miếng bánh kem trên bàn cắn thử, nhíu mày: "Ngọt quá…"

Thấy Dương Vân Triệt không đáp, cậu lại nghiêng đầu hỏi: "Có không?"

Nghe thì giống như hỏi bâng quơ nhưng lòng bàn tay Trần Tinh Nhiên đã rịn mồ hôi.

"… Có."

Một lúc sau, Dương Vân Triệt mới khẽ lên tiếng.

"À…"

Trần Tinh Nhiên gật gật đầu.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Mắt của Dương Vân Triệt rất đẹp, hốc mắt sâu, lông mi dày, đường chân mày cao. Khi anh chăm chú nhìn ai đó, thường sẽ ánh lên vẻ chân tình. Loại chân tình này không quá mãnh liệt, cộng thêm khí chất hơi lạnh lùng, giống như một ly champagne mát lạnh rất dễ khiến người khác say lòng.

Trần Tinh Nhiên cũng không rõ mình thích con trai hay con gái.

Cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Trước đây khi anh em trêu chọc hỏi sau này muốn tìm bạn đời như thế nào, trong đầu cậu cũng chỉ hình dung ra vài hình tượng mơ hồ có đủ loại tính cách: dịu dàng, lạnh lùng, tinh nghịch.

Nhưng giờ cậu phát hiện, có những thứ chưa từng gặp thì có tưởng tượng thế nào cũng không hình dung được.

Giống như không thể tưởng tượng nổi một gương mặt khi chưa từng gặp. Trước khi gặp Dương Vân Triệt, Trần Tinh Nhiên cũng không nghĩ mình lại thích mẫu người như này. Khác xa với tưởng tượng trước kia, thậm chí giới tính cũng không giống nhưng cậu lại thấy điều đó rất đúng.

Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc.

Không khí dường như có gì đó đang chậm rãi trôi.

"Anh nói sau trận đấu có chuyện muốn nói với tôi."

Trần Tinh Nhiên cụp mắt xuống. Dương Vân Triệt ngồi ghế, còn cậu ngồi trên bàn nên có thể từ trên nhìn xuống gương mặt Dương Vân Triệt: "Giờ thi đấu xong rồi, nói đi."

Môi Dương Vân Triệt khẽ mấp máy. Anh như đã hiểu ra, cảm giác như có thứ gì muốn trào dâng khiến anh gần như muốn vứt bỏ hết lý trí.

Ánh mắt của cậu, từng câu nói của cậu đều khiến mọi thứ xung quanh trở nên hư ảo.

Mình đang mơ à?

"Tôi muốn nói…"

Dương Vân Triệt kìm lại xúc động, trong khoảnh khắc dừng lại ấy, trong đầu anh hiện lên đủ kiểu câu chữ, cuối cùng nói ra:
"Ngày mai cậu có rảnh không, đi… xem phim với tôi?"

"…"

Trần Tinh Nhiên hơi sững lại:
"Đi với bọn La Bạch Bạch à?"

"Chỉ hai chúng ta thôi."

Dương Vân Triệt đương nhiên mở miệng nhưng khi chạm vào ánh mắt của Trần Tinh Nhiên, giọng nói dần nhỏ lại: "…Nếu cậu muốn gọi họ tới, cũng không phải là không được…"

Anh cao 1m87 nhưng đứng trước Trần Tinh Nhiên cao 1m75 lại có vẻ như thấp đi một khúc.

Trần Tinh Nhiên hơi muốn bật cười nhưng lại cảm thấy nếu cười lúc này thì sẽ phá hỏng không khí.

Dương Vân Triệt ơi Dương Vân Triệt, cái sự dứt khoát khi anh thi đấu đâu rồi?

"Ừ, sao cũng được."

Trần Tinh Nhiên đứng lên, nét mặt trở nên lạnh nhạt: "Tôi đi nghỉ đây."

"…"

Dương Vân Triệt nhận ra sự thay đổi của Trần Tinh Nhiên, cảm giác như mình vừa lỡ lời. Nhưng không biết phải chữa lại thế nào, nét mặt có chút lúng túng.

Anh chưa từng yêu ai. Lúc còn ở Đại Học Esport Thủ Đô, nhiều bạn bè bên cạnh đều từng nói qua chuyện yêu đương. Mới đầu cũng toàn như vậy thôi, đi xem phim, dạo phố này kia…

"Vậy… cậu nghỉ sớm một chút đi?"

Dương Vân Triệt gượng gạo nói:
"Tôi xem thêm chút số liệu nữa."

Trần Tinh Nhiên liếc mắt: "Lúc tôi đi ra anh cũng nhìn cái bảng đó, giờ về vẫn nhìn mỗi nó."

Dương Vân Triệt: "…Tôi coi hơi chậm."

"Đầu óc anh cũng chậm."

Khóe môi Trần Tinh Nhiên khẽ nhếch: "Đi đây."

"Chờ đã."

Dương Vân Triệt theo bản năng cảm thấy mình nên nói gì đó để kéo lại: "Ngày mai tôi qua phòng gọi cậu nhé?"

"Phòng tôi có khóa đâu, đưa tay ra là tự mở được mà."

"…Làm gì mà hung dữ vậy."

Trần Tinh Nhiên trừng anh một cái: "Tôi thích vậy đó."

"Tôi có nói gì làm cậu không vui à?"

Dương Vân Triệt ngượng nghịu:
"Là câu nào vậy? Cậu nhắc tôi với…"

"Anh ngốc quá."

Trần Tinh Nhiên bất đắc dĩ.

Cậu thấy mình vốn đã không đủ thẳng thắn, nhiều khi ý thức được suy nghĩ của bản thân xong còn rối rắm một thời gian dài, cảm thấy mình có rất nhiều mặt xấu. Trong khi đó, Dương Vân Triệt thì tốt đủ đường đến mức cậu lo được lo mất.

Nhưng giờ nhìn lại hóa ra thích một người đúng là có thể làm đầu óc mụ mị đi.

Những người ngoài kia nghĩ Dương Vân Triệt là bậc thầy chiến thuật, mưu mẹo hơn người, tốt nhất cũng nên đi rửa não lại. Bởi vì cái dáng vẻ ngốc nghếch, chẳng có tí sáng ý nào trước mặt cậu bây giờ, nhìn đâu giống chiến thuật gia gì.

"Đúng là có những người có tiếng mà không có miếng."

Trần Tinh Nhiên hất cằm, giọng đầy khiêu khích: "Trong trận thì bày mưu tính kế như đọc được lòng người, mà ngoài đời lại như đứa ngốc, rõ ràng hiểu ý tôi rồi mà không chịu nói thẳng."

Dương Vân Triệt căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Trần Tinh Nhiên nói rõ ràng như vậy, cuối cùng trong đầu anh cũng lóe sáng. Sau một thoáng sững người, niềm vui sướng lại dâng trào mãnh liệt như nước vỡ bờ, cuốn trôi sạch lý trí.

Giống như… đây không phải là mơ.

Giọng anh run lên vì hồi hộp:
"Vậy thì… tôi nói lại một lần nữa."

Cái vẻ rối rắm vội vã kia của Dương Vân Triệt làm Trần Tinh Nhiên bật cười thầm ở trong lòng.

Mất công trước đó cậu còn nghĩ muốn kéo Dương Vân Triệt đi luyện võ cùng mình, giờ xem ra luyện cũng chẳng để làm gì. Võ giả vốn hành động dứt khoát, mạnh mẽ, không hề ngại ngần. Thích thì là thích, vui thì là vui, sống thẳng thắn phóng khoáng. Nào có ai lằng nhằng như Dương Vân Triệt.

"Anh nói lại đi."

Trần Tinh Nhiên giấu hết ý cười, nét mặt bình tĩnh: "Tôi nghe lại một lần."

Dương Vân Triệt hít sâu, cố gắng giữ cho giọng mình không run.

"Tôi yêu thầm em."

"Không, là tôi thích em."

"Nếu bây giờ không phải là mơ… em có thể quen tôi không?"

"Không rảnh."

Trần Tinh Nhiên hừ một tiếng, xoay người định đi.

Nhưng bước còn chưa kịp ra, tay đã bị Dương Vân Triệt nắm chặt.

Lòng bàn tay anh ướt nhẹp, lộ rõ tâm trạng căng thẳng.

Anh khẽ kéo một cái, liền kéo Trần Tinh Nhiên ngã xuống người mình. Ghế cũng không rộng mà anh còn ngồi đó, Trần Tinh Nhiên bị kéo ngồi lên, nhìn qua có phần chật chội. Khoảng cách xã giao tan biến sạch sẽ, ngực hai người gần như chạm nhau, hơi thở nóng ấm quyện lấy nhau. Cả căn phòng huấn luyện yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở.

Thân thủ Trần Tinh Nhiên vốn tốt.

Nhìn dáng cậu luyện đao mỗi ngày thì biết, chỉ cần cậu muốn kháng cự, có cả vạn cách để bẻ ngược tình thế, đè Dương Vân Triệt xuống bàn rồi khiến anh phải xin tha.

Nhưng cậu lại không làm.

Dương Vân Triệt dễ dàng kéo cậu lại. Giống như trong khoảnh khắc đó, Trần Tinh Nhiên bị mất hết sức lực, bước đi vốn dứt khoát nay chẳng còn, chỉ cần một cái kéo nhẹ liền rơi xuống người anh.

"Tinh Nhiên… Nhiên Bảo… Nhiên Nhiên…"

Dương Vân Triệt dễ dàng ngửi thấy mùi hương trên người thiếu niên giống như mùi cỏ xanh sau cơn mưa, vây lấy linh hồn anh rồi gột rửa từng chút. Anh tham lam hít thở, bàn tay buông khỏi cổ tay Trần Tinh Nhiên, đổi thành vòng tay ôm trọn cậu như chỉ cần thả lỏng một chút thôi thì người trước mặt sẽ biến mất, khiến anh phải dốc hết sức mà giữ lấy.

Trần Tinh Nhiên bị ánh mắt nóng rực kia nhìn đến mức mặt cũng nóng theo. Cậu từng thấy rất nhiều dáng vẻ khác nhau của Dương Vân Triệt: khí thế hiên ngang, cà lơ phất phơ, dịu dàng bao dung...

Nhưng chưa từng thấy dáng vẻ này. Cháy bỏng và mãnh liệt như đang nâng niu báu vật quý giá nhất thế gian, trong kiên định lại xen chút bất an, phải dùng lời để khẳng định hết lần này đến lần khác, gọi tên cậu hết lần này đến lần khác.

Cũng còn may, vẫn chưa đến mức không cứu vãn.

Vẻ mặt bình tĩnh của Trần Tinh Nhiên đã bị cái ôm này làm tan chảy, cậu không nhịn được bật cười: "Đừng có sờ eo, nhột lắm."

"Em còn chưa trả lời anh, câu hỏi vừa nãy."

"Em trả lời rồi mà."

"Em không hề nói gì hết."

Dương Vân Triệt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trần Tinh Nhiên, ánh mắt cứng rắn: "Câu đó không tính, trả lời lại."

"Ờ, không..."

Trần Tinh Nhiên vừa mới nói được một chữ, liền bắt gặp ánh mắt đầy căng thẳng của anh. Cậu khẽ cười, quyết định không trêu nữa: "Được rồi, em có thể ."

"Em đừng gạt anh."

"Người tập võ không nói dối, em nói có thể là có thể. Giờ buông tay ra đi."

"Để anh ôm thêm chút nữa."

Dương Vân Triệt vừa cứng vừa mềm cũng chẳng chịu thỏa hiệp, Trần Tinh Nhiên nhướng mày: "Đã nói là có thể rồi, buông tay nhanh đi, nhột lắm... Đừng tưởng yêu nhau rồi là em không đánh anh."

"Giờ em là bạn trai anh đó."

Dương Vân Triệt cảm thấy niềm vui đoạt chức vô địch thế giới trước kia mình đã tiêu hao quá nhanh, lúc này lại kiêu ngạo nói: "Em nỡ đánh anh hả?"

"Khó nói lắm."

"Em chắc chắn không nỡ, thôi bỏ đi. Giờ anh ôm em còn chưa đủ, để tránh mai em đổi ý, ngày mai anh cũng phải ôm, gặp nhau là ôm, đi xem phim cũng ôm... Á, đau!"

...

Editor: Qua rất nhiều bộ nhưng chưa thấy bộ nào edit mà nó ngại mà nó đã mà nó hường mà nó mắc cười, tùm lum hết. Bộ này coi bộ cân bằng giữa tình yêu và sự nghiệp quá nè 🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store