[ EDIT | Trọng sinh ] Trùng tộc: Hãy sống thật tốt
Chương 8 - Hôn môi Tây Nặc, nghe ta giải thích
Tây Nặc vừa bước vào phòng, Hi Già cũng lập tức theo tới. Cửa còn chưa đóng lại, để trùng kia chen thẳng vào trong.
Hai trùng đứng đối diện nhau trong phòng ngủ. Ngoài cửa sổ, bóng đêm lặng yên; trong phòng, bầu không khí u ám chậm rãi tràn ra, phảng phất như đêm hôm qua vẫn còn ở đây, nhưng mọi thứ lại không còn giống nữa.
Tây Nặc vốn tưởng mình có thể “sống hoà thuận”, nghiêm túc sống cho tốt. Nhưng Hi Già lại không phải như vậy.
Một trùng đã kết hôn…
Vậy mà vẫn còn duy trì quan hệ ám muội với mối tình đầu.
Không chỉ như thế—Hi Già còn nói dối cậu.
Còn giấu cậu.
Một bên nói mình bận họp quân sự.
Một bên lại cùng Nạp Địch Tạp Mạt truyền tin nhắn, dây dưa không dứt.
Nghĩ đến đây, ngực Tây Nặc giống như bị cái gì đè ép, nghẹn đến khó chịu.
Cậu không nói gì, chỉ đứng đó, lạnh mặt nhìn Hi Già.
Kỳ thật trước hôm nay, trong nhận thức của Tây Nặc, Hi Già sau khi kết hôn cũng chưa từng biểu hiện gì quá mức với tiểu bạch kiểm Nạp Địch Tạp Mạt. Ngược lại, chỉ có Nạp Địch Tạp Mạt từng khóc sướt mướt chạy tới cửa nhà tìm trùng, cuối cùng bị Hi Già lạnh lùng cự tuyệt ngay ngoài cổng.
Lúc đó cậu và Hi Già vừa mới cãi nhau một trận. Hi Già không thích cậu, cũng không cần thiết phải giữ mặt mũi mà chạy đến Kim Tước Linh. Tây Nặc khi đó liền buột miệng ác độc nói hội sở trùng cái còn “ngon” hơn Hi Già nhiều. Chỉ có Trùng Thần biết rõ—cậu căn bản chưa từng chạm qua bất kỳ trùng cái nào.
Hi Già đang mặt lạnh đấu khẩu cùng cậu, sau khi nghe câu đó thì lập tức im lặng. Tây Nặc lên lầu về phòng, còn Hi Già mặc quần áo đi ra ngoài. Ít phút sau, Hi Già bị Nạp Địch Tạp Mạt ngồi sẵn ngoài đường chặn lại.
Nạp Địch Tạp Mạt tay chân múa loạn, cảm xúc kích động, nói năng lộn xộn, thậm chí còn cản Hi Già lên xe. Hi Già đành quay lại biệt thự, Nạp Địch Tạp Mạt lập tức đuổi theo, bị Hi Già nghiêm khắc quát ngăn, cuối cùng mới thương tâm rời đi.
Toàn bộ một màn này, Tây Nặc đều núp sau rèm cửa nhìn rõ.
Tây Nặc nghĩ, Hi Già dù sao cũng là thượng tướng quyền thế cao, biết bận tâm đến thể diện gia tộc. Đương nhiên sẽ không tùy tiện rước mối tình đầu vào nhà—như vậy chẳng khác nào không biết liêm sỉ.
Cuối cùng, Hi Già xem như còn giữ chút mặt mũi và đạo đức.
Về phần vì sao Nạp Địch Tạp Mạt lúc ấy lại khóc lóc như lên cơn điên, tám phần là vì đột nhiên mất đi sự theo đuổi cuồng nhiệt trước kia, trong lòng khó chịu.
Nhưng hôm nay, có lần một thì có lần hai.
Lần này, Hi Già không đuổi đối phương đi. Hai trùng đứng trước cửa tiệm bánh ngọt, dưới ánh hoàng hôn tím nhàn nhạt, trò chuyện vui vẻ như không có chuyện gì.
Tây Nặc chỉ hận không thể mắng thành tiếng trong lòng— chó trùng! Chó trùng thật sự!
Hóa ra đây mới là bộ mặt thật của Hi Già?
Ăn cây táo, rào cây sung, đúng là trùng chó!
“Tây Nặc, em làm sao vậy? Vì sao không nói câu nào? Không thoải mái ở đâu sao?”
Hi Già mặc áo sơ mi quân lục sắc, phối quần đen quân dụng, thoạt nhìn nghiêm túc, lạnh lùng mà uy nghiêm. Nhưng ánh mắt anh lại đầy quan tâm, giọng nói dịu lại như muốn dỗ dành.
Đổi lại chỉ là cái trừng cay độc của Tây Nặc.
Tây Nặc nhét hai tay vào túi áo tắm dài trắng mềm, mái tóc đen mềm rũ theo nhưng ánh mắt cậu lại đầy phẫn hận và chán ghét.
Hi Già không hiểu nổi. Chỉ vắng mặt một buổi tối, sao lại quay về như trước kia?
Chẳng lẽ những thứ xảy ra tối hôm qua—
Những lời ôn nhu bên tai, nụ cười nhạt, cái đầu dụi lên ngực anh…
Và cảm giác da thịt kề sát, dù không quá thành thạo nhưng lại thật thật tại tại…
Đều chỉ là mộng?
Anh vừa thoát khỏi một giấc mơ đầy máu tanh, phản bội và âm mưu.
Không lẽ tất cả những gì xảy ra tối qua chỉ là ảo giác tàn nhẫn?
“Nói chuyện.”
Hi Già tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay trần lộ ra ngoài của Tây Nặc, kéo tay cậu khỏi túi áo tắm.
Không, lần này anh sẽ không như trước nữa—
Không để Tây Nặc trốn tránh anh, run rẩy trước anh như cũ.
Trước mặt chỉ có một trùng đực duy nhất, căn bản không cần nói thêm lời thừa.
Tây Nặc muốn giãy ra, nhưng kẹt nổi cánh tay quân thư của Hi Già thật sự quá lớn. Hơn nữa cậu cũng không muốn phản kháng quá mạnh, sợ đẩy đối phương căng thẳng rồi lại phát ra âm thanh khó nghe. Vì vậy, cậu dứt khoát đổi chiến thuật — đưa tay còn lại lên, nhắm thẳng vào khuôn mặt tuấn tú cực hợp thẩm mỹ của anh mà vung tới!
Cùng mối tình đầu nói chuyện ngọt ngào như thế, cho anh một cái tát chẳng lẽ quá đáng sao?!
Nhưng Hi Già là trùng cái SSS cấp, phản ứng nhanh như bản năng.
“……”
Hiện giờ, cả hai tay của Tây Nặc đều bị đối phương giữ chặt.
Cậu mím môi, cố thử kéo tay ra, nhưng vô dụng. Bực mình quá, Tây Nặc dứt khoát quay mặt sang một bên, bày ra tư thế “Tôi không thèm để ý anh nữa.”
Hi Già sắc mặt trầm xuống, siết tay kéo cậu lại gần, ép đôi mắt của trùng đực phải nhìn thẳng vào mình.
Tây Nặc hất cằm lên, từ khóe môi bật ra tiếng cười lạnh khinh bỉ.
Hi Già lại cúi người xuống, thân hình cao lớn, rắn chắc áp sát tới, như thể muốn hôn cậu. Tây Nặc lập tức giật mình, lùi hết bước này đến bước khác, chật vật lùi đến tận mép giường—ngược lại đúng như những gì Hi Già muốn.
Trùng cái nhân cơ hội đẩy mạnh một cái, ép Tây Nặc ngã thẳng xuống đệm.
“Phịch!”
Toàn thân Tây Nặc ngửa ra, nện xuống chiếc giường mềm. Hai chân còn kẹt ngoài mép giường, đau đến mức cậu suýt kêu lên. Giành lại được tự do, cậu lập tức chống tay xuống mép giường, muốn bật dậy.
Nhưng Hi Già lại bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Khoảnh khắc ngẩn người đó, bàn tay to, rắn chắc nhưng ôn hòa của Hi Già đặt lên đầu gối cậu, bao lấy hoàn toàn. Trùng cái ngước gương mặt sắc bén nhưng thanh tỉnh của mình lên nhìn thẳng, mái tóc bạc mềm rủ xuống vai như làn nước, ánh mắt trong suốt, chuyên chú đến mức làm trùng lúng túng.
Đáng chết… Tây Nặc thầm nghiến răng. Rõ ràng cậu đang ngồi trên cao, còn đối phương ở vị trí thấp hơn. Nhưng vì sao…lại có cảm giác như cậu mới là người bị ép xuống?
“Làm sao vậy? Nói đi?”
Giọng Hi Già không mang theo nhiều cảm xúc, thoạt nghe rất nhạt, nhưng Tây Nặc vẫn nghe ra được — trong đó là quan tâm thật sự.
“Hửm?”
Những khớp xương rõ ràng của bàn tay Hi Già nhẹ nhàng vuốt lên đầu gối cậu, giống như đang cổ vũ.
Tây Nặc nhắm mắt lại. Đối phương còn dám làm bộ như không có chuyện gì xảy ra! Tưởng hay lắm à? Được, muốn nói thì nói!
“Tôi hỏi anh” Tây Nặc nghiến răng, từng chữ bật ra như bắn đạn.
Hi Già thấy trùng đực chịu mở miệng thì thầm thở phào, nghiêm túc gật đầu: “Được, em hỏi đi.”
“Tối trở về,” Tây Nặc nâng cằm, giọng sắc lạnh, “Vì sao không chào hỏi tôi?”
Hi Già rõ ràng sững lại. Hình như anh hoàn toàn không hiểu “chào hỏi” mà Tây Nặc nói là ý gì. Sau một thoáng suy nghĩ, anh không giải thích, chỉ ngoan ngoãn gật đầu:
“Xin lỗi. Lần sau tôi sẽ gọi điện thoại.”
Đến lượt Tây Nặc ngẩn người. Ý gì? Chẳng lẽ đối phương thực sự đã gửi tin rồi mà cậu nói? Nhưng cậu khinh mấy cái trò mở đồng hồ ra kiểm tra trước mặt đối phương. Thôi, chuyển sang câu tiếp theo.
“Vậy anh vì sao về trễ?”
“Tôi đang trên đường về nhà thì an toàn cục quân bộ đột nhiên phát đi cảnh báo cấp cam,” Hi Già nói rành rọt như đọc báo cáo, “bọn họ theo dõi được luồng Internet dị thường, hoài nghi có vài tên đến từ tinh tặc đoàn J xâm nhập chủ tinh.”
Hi Già giải thích cực kỳ chi tiết:
“Dù tôi đang nghỉ phép, nhưng là thượng tướng vẫn phải đến quân bộ. Tuy nhiên nguyên soái Herman đã tự mình tiếp nhận vụ việc, tôi chỉ nghe báo cáo xong liền rời đi.”
Tây Nặc bật cười lạnh: “Đã hết?”
Hi Già gật đầu, giọng thản nhiên, không hề giấu giếm:
“Lần đầu trên đường về nhà, tôi đi ngang phố trùng nhi, định mua chút đồ ngọt cho em. Nhưng chưa kịp mua thì bị gọi vào quân bộ. Sau khi ra, tôi lại thấy tiếc, nên quay lại tiệm bánh lần thứ hai. Vì thế mới trì hoãn thêm. Xin lỗi, là tôi suy nghĩ chưa chu toàn. Lần sau nhất định đảm bảo về đúng giờ.”
Cứ như đang báo cáo công tác thật sự. Trang trọng, chi tiết, không thiếu một ý nào. Tây Nặc thiếu chút nữa tức đến bật cười.
“Đã hết chưa?” Cậu lặp lại, giọng càng lạnh.
Hi Già hơi nhíu mày. Ánh mắt anh chuyển động, rồi trong khoảnh khắc như tia lửa lóe sáng — anh đã hiểu.
Tây Nặc cũng không nén nổi phải nhắc:
“A, anh không gặp ai sao?”
“Em là nói… Nạp đức… khắc khăn?”
Hi Già nói một cái tên lộn xộn, vẻ mặt như vừa nhớ ra có tồn tại một sinh vật như thế, và có lẽ nên đưa vào ‘nội dung báo cáo’.
“Nạp đức khắc khăn cái đầu anh!” Tây Nặc khó tin đến trợn mắt. “Là Nạp Địch Tạp Mạt!”
Hi Già thật sự không quan tâm tên đối phương là gì; điều anh quan tâm chỉ là Tây Nặc lại bị chọc giận:
“Tôi không nghĩ tới em sẽ… để ý như vậy.”
Rồi rất nghiêm túc, anh thuật lại phần “bổ sung báo cáo”:
“Lần đầu ta đến tiệm bánh, bị cái kia… nạp đức, gì đó… Kappa chặn lại. Cậu ta nhiệt tình nói chuyện, tôi tiện hỏi thử xem trùng đực thích vị bánh gì. Tiếc là cậu ta nói nhiều quá, tôi không nghe ra được câu trả lời nào. Cuối cùng phải nhờ nhân viên cửa hàng hỗ trợ.”
Hi Già khựng lại một chút:
“... Em từ hội sở trở về sẽ đi ngang qua phố buôn bán... Em nhìn thấy rồi?”
Giả bộ? Thật sự đang giả bộ sao?
Bị vạch trần mà không chút chột dạ, lý do thoái thác thì ngay ngắn đường hoàng. Hi Già thực sự quên chuyện Nạp Địch Tạp Mạt từng chạy tới tận cửa nhà sao? Giờ còn tỏ vẻ không quen biết—thật nực cười.
Hơn nữa còn đối xử với mối tình đầu trùng như thế? Đúng là vong ân phụ nghĩa!
Tây Nặc nở một nụ cười giả tạo tiêu chuẩn, gật đầu rất “lịch sự”:
“Được rồi, vấn đề hỏi xong rồi. Hiện tại tôi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi. Ngủ ngon? Tạm biệt?”
Nói xong, cậu bật dậy, định đẩy trùng cái ra ngoài.
Hi Già nhíu mày, lại ôm chặt lấy hai chân Tây Nặc, rồi vùi mặt vào bên hông cậu qua lớp áo tắm dài. Mái tóc bạch kim mềm mại lướt qua da thịt gây ngứa ngứa, sống mũi cứng chạm vào bụng nhỏ, khiến cảm giác càng thêm kỳ quái.
“Không cần ngủ ngon.”
Vị quân thư thường ngày nghiêm túc lạnh lùng lại phá lệ mang chút nũng nịu.
Tây Nặc bỗng nhiên phóng ra một xúc tu tinh thần lực. Sợi xúc tu trắng ngà nửa trong suốt trườn lặng lẽ lên lưng Hi Già, rồi mượn lực hất mạnh anh ra sau.
Tên SSS cấp trùng cái cường tráng ấy lại bị một trùng đực thấp hơn nửa cái đầu đẩy bật xuống đất. Chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó, S cấp trùng đực đã túm lấy tay anh, kéo mạnh về phía cửa.
“Phanh!”
Cửa phòng đóng sầm lại. Trán Hi Già suýt nữa đập vào cửa.
Hi Già đứng ngây người một lát.
Lại muốn chia phòng ngủ nữa sao?
Ngoài cửa, anh lại cảm thấy kỳ quái — Tây Nặc hôm nay sức mạnh có hơi quá mức. Tuy trùng đực S cấp lực mạnh, nhưng không đến mức đẩy ngã anh dễ dàng thế này.
Trừ phi... là loại S+ trùng đực có thể thực thể hóa xúc tu tinh thần lực. Nhưng loại thể chất đó đã tuyệt tích từ lâu...
Hi Già dựa vào cửa, chìm trong vô số suy nghĩ.
Là quân đoàn trưởng thống lĩnh thiên quân vạn mã, lúc này dù nôn nóng đến mấy, anh vẫn giữ được lý trí tuyệt đối. Không giống như quá khứ—hoảng hốt, co rúm trước cảm tình, không dám tiến không dám lùi.
Bây giờ không giống nữa.
Tây Nặc đã chủ động phát tín hiệu với anh.
Nên anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Anh bắt đầu đếm từng giây một, cho tới khi đủ ba trăm.
Năm phút sau, Hi Già đặt tay lên khóa trí năng, thử phân biệt thân phận trùng để mở cửa.
Ngoài ý muốn — Tây Nặc không khóa.
Thậm chí còn không thèm cài khóa.
Anh dễ dàng vào được.
Đèn vẫn chưa tắt. Tây Nặc dựa lưng vào gối đầu, chơi video trên đồng hồ, nghe thấy Hi Già vào nhưng chẳng buồn liếc mắt.
Hi Già cởi áo sơ mi quân đội và quân quần, bước nhẹ lên giường, vén chăn rồi vươn tay.
Lần này Tây Nặc không chống cự.
Anh dễ dàng ôm trùng đực vào lòng.
Thể chất trùng đực thiên hàn, trùng cái thì ấm áp. Hai cơ thể dính sát nhau tỏa ra cảm giác hòa hợp dịu dàng kỳ lạ.
“Tây Nặc, chẳng phải em nói muốn cùng sống hoà thuận sao? Vậy chúng ta phải nói chuyện cho thật tốt.”
Tây Nặc vẫn giả bộ xem video.
“Tây Nặc...”
Hi Già đè tay cậu xuống, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mềm.
“Đừng hiểu lầm tôi nữa...”
Nghe vậy, Tây Nặc mới ngước mắt.
Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt cương nghị phóng đại ngay trước mặt. Trong lòng thầm nghĩ: Cậu mới không thừa nhận mình hiểu lầm. Cậu còn phải giữ mặt mũi nữa chứ.
Như để hả giận, khi Hi Già cúi xuống muốn hôn lần nữa, Tây Nặc hung hăng cắn ngược lại.
Vị máu tanh lập tức lan đầy khoang miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store