ZingTruyen.Store

[ EDIT | Trọng sinh ] Trùng tộc: Hãy sống thật tốt

Chương 9 - Cọ xát: Hắn lại quên giải thích

Meoxuxu

Hi Già bị trùng đực cắn đến dính một chút máu, khí tức vị hôn phu bá đạo ngang ngược bao trùm, nhưng anh tuyệt không kêu đau, thậm chí còn chủ động thuận theo, tích cực nghênh đón sự xâm lấn của Tây Nặc.

Tây Nặc vừa mạnh mẽ đè ép, vừa nghiến răng chất vấn:

“Nạp Địch Tạp Mạt là mối tình đầu của anh. Trước khi kết hôn, anh còn đi theo đuổi cậu ta, đúng không?”

“Cùng so với tôi xấu tính, cậu ta ngoan ngoãn, lại còn biết làm nũng. Cậu ta là bạch nguyệt quang của anh, anh vẫn luôn nhớ đến cậu ta… có phải không?!

“Tôi tưởng cảm giác đạo đức tối thiểu cũng sẽ khiến ngươi, sau khi kết hôn, không thật sự lén sau lưng tôi mà làm chuyện gì…Nhưng hôm nay các anh lại ngẫu nhiên gặp nhau, cậu ta còn dịu dàng nói với anh những lời như vậy. Anh vui mừng lắm đúng không?!”

Tây Nặc càng nói càng giống như đang trút giận, mỗi chữ đều mang theo lửa. Mỗi câu cậu phun ra, sắc mặt Hi Già lại càng thêm kỳ quái. Đến lúc Tây Nặc kết luận rằng Nạp Địch Tạp Mạt là bạch nguyệt quang của anh, Hi Già quả thực vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Điều này trực tiếp chọc cho Tây Nặc thẹn quá hóa giận. Cậu đột ngột chống tay ngồi dậy, quỳ gối trên người Hi Già, hung hăng đập lên ngực trùng cái.

Lồng ngực trắng nhạt, rắn chắc của Hi Già rất nhanh bị đánh đến nổi đỏ từng mảng hồng sắc.

“Có phải không? Tôi nói không đúng chỗ nào? Hả? Chính là tôi nói như vậy!”

“Đúng, em nói rất đúng. Y như em nói.”
Hi Già thu lại nụ cười, hiếm hoi lộ ra vẻ thương tiếc, cúi đầu hôn khẽ Tây Nặc.

Cho dù thế nào, Tây Nặc vẫn bị chọc đến tức tối, giận đến mức ngực phập phồng không ngừng.

Anh đau lòng… nhưng trong đáy lòng lại âm thầm sinh ra một tia vui sướng không rõ.
Cảm giác này, quân thư như anh chưa từng trải qua — giống như mở một vạt kẹo ma pháp cất kín trong góc. Vừa ngọt vừa sáp, tan trong miệng là một hương vị khó nói nên lời.

So với những lời lạnh nhạt ngày trước, sự thay đổi này quá đột ngột, khiến Hi Già sinh ra cảm giác không chân thật.

Tây Nặc… để ý anh.
Còn để ý chuyện anh tiếp xúc với trùng khác.
Đây… thật sự không phải là mơ?

Nhưng giấc mơ này, lại ngọt đến mức nghẹn lại nơi cổ.

Hi Già bất chợt chôn mặt vào cổ Tây Nặc, nơi làn da nhạy cảm bị hơi thở ấm ướt lướt qua, khiến Tây Nặc nhất thời lặng lại.

Hi Già rúc trên người cậu, giống như đại trùng làm nũng, từng chút từng chút cọ sát. Tây Nặc, tâm tình vốn đã dịu xuống một nửa, lúc này lại càng mềm đi. Thật ra, ngay từ lúc Hi Già mang bánh kem trở về, cậu đã dần hiểu ra — chính mình là bị cảm xúc kích thích đến hỗn loạn.

Hi Già cọ xong, đến lượt Tây Nặc cọ lại. Hai trùng nhão dính lấy nhau, mắt đối mắt.

Tây Nặc chợt nghĩ, bọn họ chưa từng thật sự hôn nhau nghiêm túc.
Là cái loại hôn của tình lữ, ôn nhu và sâu sắc.

Không khí trở nên khác đi.
Tây Nặc cúi người trước, nhẹ nhàng chạm môi Hi Già như chuồn chuồn lướt nước, rồi lập tức rời ra.

Sau đó, cậu lại khẽ ngậm lấy môi đối phương, chậm rãi cắn nhẹ, dây dưa, ép đến mức nước bọt trong miệng trùng cái không khống chế được mà tràn ra.

Từng chút một, động tác giữa hai trùng càng lúc càng kịch liệt, như muốn đem đối phương nuốt vào trong bụng.

Mắt thấy là sắp lau súng cướp cò rồi.

Ục ục ——!

Bụng Tây Nặc đột nhiên vang lên một tiếng kêu đầy du dương.

Hai trùng đang quấn lấy nhau lập tức cứng đờ, động tác đình chỉ trong nháy mắt.

Hiếm khi, trùng cái áp trán mình lên trán trùng đực, khóe môi mang ý cười trêu chọc:
“Không cho tôi giữ lại phần cơm, kết quả chính mình cũng chưa ăn gì à?”

“Ờ… Tôi tức no rồi.” Tây Nặc mạnh miệng đáp, nhưng vẫn xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình. Cảm giác đói như thủy triều nhất thời ập đến, cậu hoàn toàn không thể bỏ qua nữa.

“Đi thôi, xuống lầu ăn chút khuya.”
Hi Già nói xong liền kéo cậu từ trên giường xuống.

Phòng bếp sạch sẽ, sáng bóng. Tây Nặc mở từng ngăn tủ, nồi, bát, thau, rồi lại lục soát một vòng tủ lạnh. Sau cùng, cậu chỉ có thể tiếp nhận một sự thật tàn khốc:

“Thịt bò viên xào tiêu đen, ốc sên hấp muối, gà hầm nấm, Phật nhảy tường vị chuối, chè nước dừa cao lương… Không món nào còn sót lại. Tất cả đều bị Kiều Lí ăn sạch.”

Đêm đã khuya, chắc chắn không tiện phiền đầu bếp.

Hi Già lấy một hộp sữa tươi, hâm nóng rồi đưa tới trước mặt Tây Nặc:
“Nhà ăn còn mở. Tôi đi nấu hai bát mì.”

Trùng cái từng học khóa nấu nướng khi còn ở trường, hơn nữa sau khi trở thành quân thư thường xuyên gặp cảnh gió bụi ăn uống sơ sài, hai bát mì đối với anh đúng là chuyện nhỏ.

Trong lúc Hi Già đang nghiêm túc nấu mì, Tây Nặc ngồi ở bàn ăn, lặng lẽ mở đồng hồ xem tin. Tin nhắn gần nhất trong khung trò chuyện với Hi Già là một đoạn dài chưa đọc. Xem thời gian gửi thì hẳn là lúc đối phương đang tắm. Sau đó… cậu liền không lật xem nữa.

Tây Nặc: “……”

Chỉ cần Hi Già không tự nói tới, cậu liền coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.

“Xem tin nhắn của tôi rồi sao?”
Giọng Hi Già từ phía sau đột ngột vang lên.

Tây Nặc giật mình, tay run run, lập tức tắt cửa sổ giao diện.

Hi Già bưng mâm đồ ăn tới, không nói tiếp câu chọc ghẹo kia. Dù sao thì, trùng cái này thật ra cũng đang chột dạ —— dù thế nào, anh đúng là đã cùng cái kia Nạp Đức gì đó nói chuyện, lại còn không báo trong tin nhắn.

Hai trùng ngồi đối diện nhau, rất nhanh đã bắt đầu ăn mì. Mì là loại ngân ti, thêm rau xanh và cà chua làm gia vị. Tuy đơn giản nhưng Tây Nặc ăn vào lại nóng hổi, thơm ngon vô cùng.

Buông đôi đũa xuống, Hi Già lại mang tới một phần bánh kem tơ nhung đỏ, mở hộp, đặt ngay trước mặt Tây Nặc.

Sợ trùng đực không chịu ăn, anh bổ sung ngay:
“Nhân viên cửa hàng giới thiệu. Không liên quan gì đến bạch nguyệt quang.”

Tây Nặc trừng đôi mắt xanh thẫm, trợn lên một cái, sau đó thẳng tay bốc lấy một miếng bánh.

“Ngon không?” Hi Già hỏi.

“Ngon.” Tây Nặc gật đầu đánh giá, “Độ ngọt vừa phải, đúng là không tệ.”

Nghe vậy, Hi Già cũng bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng. Vị ngọt thuần đến mức làm quân thư nhíu mày.

Tây Nặc đã ăn no, không ăn thêm được nữa nên giao phần bánh còn lại cho Hi Già cất vào tủ lạnh.

Sau đó, hai trùng nắm tay nhau trở lại phòng ngủ chính.

Tây Nặc đi đánh răng, Hi Già đứng bên cạnh chờ.

Cuối cùng, hai trùng cùng nhau nằm xuống.

Trùng cái vốn luôn lạnh nhạt, lúc này lại trở nên săn sóc lạ thường, khiến Tây Nặc khẽ thở dài một tiếng, phiền lòng mà ôm lấy quân thư rồi chìm vào giấc ngủ.

Cậu vốn đã mệt rã rời, bèn mơ mơ màng màng thốt ra một câu: “Đêm nay đừng đến nữa.” Sau đó liền nhanh chóng rơi vào giấc mộng.

Gối trắng mền sạch, mái tóc đen mềm của Tây Nặc vỡ ra như mực trên nền gối. Hi Già yên lặng chờ một lát, xác nhận trùng đực đã hoàn toàn ngủ say, anh mới nhẹ nhàng rút tay ra, ngồi đó mà chăm chú nhìn gương mặt an tĩnh kia.

Rèm cửa không được kéo kín, ánh trăng đêm đông lạnh buốt xuyên qua khe hở, rơi lên gương mặt Tây Nặc, chiếu xuống hàng mi dày mà tạo thành bóng nhẹ.

Trong bóng tối, ánh mắt Hi Già còn lạnh hơn cả hàn ngọc, giống như sương trắng nơi động băng địa cực – trầm ổn mà sâu thẳm.

Trái tim mạnh mẽ nhịp đều. Không biết qua bao lâu, anh mới chìm vào giấc ngủ.

---

Sáng hôm sau, Tây Nặc vừa mở mắt liền đối diện ngay ánh nhìn của Hi Già. Đôi mắt màu vàng kim nhạt sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, như một con đại miêu đang co mình lại, đẹp đến mức chói mắt.

“Anh nhìn cái gì.” Tây Nặc lầm bầm, thuận tay bóp vài cái vào vòng eo rất có cơ bắp của đối phương.

Tối qua cãi nhau một trận, bây giờ quan hệ hai bên trái lại gần gũi thêm một bước.

Ăn sáng xong, Hi Già không lập tức ra ngoài mà ngồi cạnh Tây Nặc, cùng cậu nằm trên nệm cửa sổ phơi nắng.

Tinh thần lực tạm thời thu liễm, tâm trạng Tây Nặc cũng ổn hơn. Nhưng vẫn cảm giác được hôm nay Hi Già có chút kỳ lạ.

“Tinh thần không thoải mái?” Tây Nặc hỏi.

“Không có gì,” Hi Già mỉm cười nhạt, “Một lát nữa tôi phải đến quân bộ. Nếu đám trùng phi pháp quả thật đến từ J tinh tặc, sẽ khó xử lý. Tôi muốn hỏi nguyên soái tiến triển điều tra, có cần tôi hỗ trợ hay không.”

“Ờ.” Tây Nặc nhàm chán ngoáy tai, “Không cần nói với tôi chi tiết vậy đâu, anh muốn làm gì thì làm. Mấy chuyện công tác tôi không hiểu mà cũng không hứng thú đâu.”

“Được.”

Tây Nặc cuộn mình trên thảm, lại len lén quan sát Hi Già. Trực giác S cấp nói cho cậu biết: trùng cái đang rất nặng tâm sự.

Ngồi thêm nửa giờ, Hi Già đứng dậy thay quân trang. Bộ quân phục mới cứng, vai đính năm sao, thắt lưng bạc, ủng đế dày. Khi đội mũ đại quân lên, anh quay lại nhìn Tây Nặc, giọng trầm ổn:
“Ta đi đây.”

“Được.” Tây Nặc nghĩ nghĩ, quyết định bò dậy đưa trùng cái ra cửa.

Hành động này khiến tâm trạng Hi Già rõ ràng được xoa dịu. Anh xoay người lại ôm Tây Nặc, hôn một cái:
“Tôi sẽ về sớm.”

“Đừng có hứa hẹn.” Tây Nặc hừ một tiếng, ném cho đối phương ánh mắt xem thường.

Hi Già mở cửa xe quân dụng, ngồi vào. Tây Nặc đứng chờ, nhìn cánh cửa xe sập lại.

Trước khi xe khởi động, trùng cái đột nhiên hỏi:
“Hôm nay em còn đến hội sở không?”

“Hẳn là không.” Tây Nặc đáp.
Randall còn chẳng tìm thấy cậu, cậu đi làm gì?

“Nếu có đi,” Hi Già như vô tình nói, “thì chờ Kiều Lí về rồi hãy đi.”

“Ừ, ừ.” Tây Nặc gật đầu liên tục. Ánh mắt cậu rơi xuống đôi chân dài của trùng cái sắp thu vào xe, trong đầu lóe lên một ý: —— Hi Già sẽ để ý không nếu cậu tới hội sở?

Nghĩ rồi, câu trả lời hiện ra ngay: —— Sẽ.

Tây Nặc muốn nói rõ rằng cậu chưa từng “chạm trùng”, danh tiếng bên ngoài chỉ là đồn. Cậu bỗng nhận ra mình chưa từng nói cho Hi Già biết điều này.

“Này, nghe tôi nói–”

Ầm ——

Xe quân màu đen đã lao đi.

Ngay khi Hi Già vừa rời khỏi, Kiều Lí liền trở về. Tiểu trùng cái tắm rửa thay đồ ngủ xong liền chạy vào bếp càn quét thêm một vòng, sau đó ôm bụng chạy về phòng mình.

“Lão đại hùng chủ, ra cửa nhớ gọi em.” Nó nói xong liền đóng cửa.

Tây Nặc bỏ tay vào túi, đi qua đi lại ở tầng một. Ban ngày vốn nên đến phòng làm việc điêu khắc, nhưng cậu chẳng còn tâm trí.

Nghĩ lại tối qua mình giận đến mức nào, rồi đổi vị trí mà nghĩ – nếu Hi Già cũng để ý như cậu, vậy cậu chắc chắn sẽ quan tâm chuyện “xú danh rõ ràng” kia.

Tất cả đều do Randall, nhất định cứ phải moi chuyện cũ, khiến cái danh ác đó lan rộng.

Trước kia Tây Nặc vốn không quan tâm, bản thân cậu cũng chẳng để ý, vậy sao phải nghĩ đến Hi Già?

Trọng sinh một đời, cậu quên mất phải giải thích điều này.

Vừa nghĩ đến, lòng cậu càng nóng ruột. Không được, cậu phải nhanh chóng nói rõ với quân thư nhà mình – cậu thật sự muốn sống tử tế, không phải tùy tiện nói bừa.

Nhưng Hi Già vừa mới đi, Kiều Lí cũng cần ngủ bù, chưa tiện ra ngoài ngay. Tây Nặc chỉ còn cách đi vòng quanh phòng.

Cậu nghĩ: tuy có J tinh tặc, nhưng chủ tinh vẫn là nơi an toàn nhất đế quốc. Từ nhà đến quân bộ chỉ nửa giờ xe, toàn đường lớn.

Cứ phải kéo theo Kiều Lí mọi lúc mọi nơi sao? Một S cấp trùng đực không nghĩ là cần thiết.

Cuối cùng, cậu lên lầu thay áo, gửi tin cho Hi Già:
【Tôi đi quân bộ tìm anh nhé? Yên tâm, không đi hoang, ngoan ngoãn ở văn phòng chờ.】

Hi Già không trả lời, chắc còn đang trên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store