ZingTruyen.Store

(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan

Chương 85: Siêu thị

LilSereneBear

Vụ án kết thúc, đoàn người lại lần nữa trở lại ga Shinkansen chuẩn bị lên đường quay về.

Hattori Heiji lần này đi một mình. Thiếu niên Osaka nhiệt tình hiếu khách nay lại đặc biệt không mời Conan về cùng.

"Tớ phải về đón cô nhóc đó," cậu ta nói với ánh mắt mơ hồ, có chút không tự nhiên: "Lần nào tập huấn về cô ấy cũng rã rời hết cả sức lực."

Ba người đều hiểu ý, Nanali biết rõ cố hỏi: "Ồ? Ai vậy nha?"

"Thanh mai trúc mã của em thôi, một người phiền phức." Nếu tai thiếu niên không ửng hồng, những lời này có lẽ còn có chút sức thuyết phục.

"Nha, là ai hôm qua nửa đêm không ngủ được hỏi thăm chuyện tỏ tình của người khác vậy?" Conan không chút khách khí phá hỏng sự giữ giá của người anh em tốt.

Heiji ngượng ngùng, chuẩn bị trả đũa bạn thân, cười hì hì: "Cậu bé Conan này xin nhờ hai vị cảnh sát vậy."

Chữ "Cậu bé" được nhấn mạnh rất nặng.

"Này này, tớ đâu phải cậu bé thật sự, đồ nhóc con."

Matsuda Jinpei nhận được ánh mắt gửi gắm từ thiếu niên Osaka, máu vui đùa nổi lên, một tay bế Edogawa Conan lên, phất tay tạm biệt Hattori Heiji: "Nhóc con này giao cho chúng tôi. Cậu mau về đi thôi."

Nanali cũng bổ sung: "Trên đường chú ý an toàn."

Matsuda liếc nhìn Nanali với hàm ý khó hiểu: "Em bây giờ càng ngày càng giống một bà mẹ già."

Nanali đương nhiên nghe ra anh đang nói cô hay lo lắng, khẽ liếc anh một cái: "Đúng vậy, chị đây không lo lắng cho đứa con trai hư hỏng này."

Hiếm thấy thấy cảnh sát tóc xoăn hung thần ác sát chịu thiệt, Conan trong lòng Matsuda cười nghiêng ngả, hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng hay cảm giác nguy cơ nào.

Sau đó Matsuda Jinpei hung hăng liếc cậu bé, tiện tay ném cậu xuống đất — khí thế thì giống như ném, trên thực tế là đặt cậu bé xuống đất, không làm cậu khó chịu.

Bước vào toa tàu, họ gặp cô tiếp viên vô cùng ôn nhu. Khung giờ này ít người đi tàu, cô tiếp viên rất thích ngắm trai xinh gái đẹp và trẻ con đáng yêu, hướng dẫn họ đến chỗ ngồi, dịu dàng thân thiết hỏi họ có cần thức ăn không.

"Em trai nhỏ, em muốn ăn kem không?"

"Dạ không cần đâu, cảm ơn chị ạ." Conan đã ứng phó rất thuần thục với những người xem cậu bé là trẻ con.

"Tốt, vậy chúc em và ba mẹ tận hưởng chuyến đi, chúc các bạn có một chuyến đi vui vẻ."

Conan cười gượng hai tiếng: "Họ là anh trai và chị gái em thôi ạ."

Đối mặt với vẻ nghi hoặc của tiếp viên, cậu bé không giải thích thêm, dù sao cũng rất khó giải thích rõ ràng.

Matsuda và Nanali ở bên cạnh cười không ngớt. Conan thầm nghĩ, chị Nanali làm sao sinh ra được đứa con trai lớn như mình chứ?

Nhưng nghĩ lại kích cỡ cơ thể hiện tại của mình, à, cũng quả thật là tuổi có thể làm con của họ.

Thế là cậu bé chuyển sang ngữ khí người lớn, chống cằm khoanh chân ngồi trên ghế: "Này, hai người khi nào kết hôn vậy nha?"

Nanali đối phó vấn đề này đã quen thuộc, cô dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên đầu Conan: "Muốn làm phù dâu nhí à?"

Conan:......

Tổ hợp "một nhà ba người" kỳ quái cứ thế bình an vô sự trở về Tokyo.

— Trên đường không xảy ra bất kỳ vụ án nào, khiến Nanali thậm chí có chút không quen.

Đối với điều này, Matsuda phản ứng là: "Em bị công việc tẩy não rồi, làm gì có ai ngày nào cũng nghĩ đến chuyện gặp án tử đâu?"

"Em mới không có muốn gặp án tử."

Cô thở dài một hơi: "Em đây gọi là lập ra kế hoạch xấu nhất, để thích ứng trước các tình huống đột xuất. Đúng không, Conan-kun?"

Conan tràn đầy đồng cảm: "Không sai, chị Nanali nói rất đúng."

Tuy nhiên, cho đến khi cậu bé được đưa về nhà tiến sĩ, rồi họ trở lại Phòng Điều tra Số Một đi làm, trên đường đều không xuất hiện bất kỳ chuyện gì.

Hôm nay hai người ở Phòng Điều tra Số Một chỉ làm công việc đơn giản là sắp xếp các báo cáo vụ án.

"Xem ra hôm nay không phải tội phạm nghỉ lễ," Nanali nhìn quanh văn phòng không thấy Takagi, Shiratori, Sato, Date: "Mà là hai chúng ta may mắn, không bị vướng bận."

"Tiểu thư Nanali, anh sửa lại cách dùng từ của em," Matsuda thoải mái dựa vào bàn, một tay bưng cà phê nhấp một ngụm: "Là công việc của em vừa mới kết thúc, à, không đúng."

Anh nhìn về phía báo cáo chưa hoàn thành trên bàn, khoái chí nói: "Phần báo cáo công việc của em vừa mới kết thúc."

"Cái gì gọi là báo cáo công việc của em? Anh không cần viết sao?" Nanali trợn mắt nhìn, biểu cảm rất sinh động.

Matsuda đương nhiên sẽ không ném hết việc cho cô một mình làm: "Nè, huyện Gunma anh sẽ viết."

"Ai nha nha," Nanali kinh ngạc khen ngợi: "Không ngờ anh Matsuda Jinpei ghét viết báo cáo một ngày kia cũng sẽ tự mình chủ động viết báo cáo nha. Anh biết viết sao?"

Đúng như câu "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng", ngữ khí câu nói vừa rồi của Nanali, giống như Matsuda một cách lạ thường.

"Này này," anh nhướng mí mắt, bất mãn nói: "Làm việc bảy năm rồi, cho dù là một kẻ ngốc, cũng phải biết viết chứ?"

Nanali đã mở giao diện báo cáo. Đôi mắt đẹp đảo một vòng, vẻ mặt bình tĩnh trêu chọc anh: "Oa, vậy chứng tỏ anh không phải là kẻ ngốc."

Hai người cứ thế đấu khẩu qua lại. Đến khi ánh hoàng hôn chiếu rọi vào cửa kính văn phòng, họ hoàn thành một ngày làm việc.

Theo thói quen hàng ngày, hai người họ sẽ trực tiếp về nhà, nhưng xét thấy những ngày không có án tử thật sự quá hiếm có, nên họ chọn lái xe đi trung tâm thương mại dạo chơi, mua sắm thức ăn và đồ dùng sinh hoạt.

"Anh nói xem, sẽ không phải chúng ta ở trung tâm thương mại sẽ gặp án tử chứ?" Nanali ngồi ở ghế phụ, nhìn ánh chiều tà màu lam và đỏ giao hòa, nói đùa.

"Em mau ngậm miệng lại đi." Matsuda Jinpei tranh thủ xoa nhẹ đầu cô khi dừng đèn đỏ: "Mau bỏ ngay cái miệng quạ đen của em đi."

"Nga, phi phi phi!" Cô như đang thần du ngoài trời: "Em phát hiện em và anh càng ngày càng giống nhau."

"Ừm?" Giọng cảnh sát tóc xoăn trầm thấp, mang theo ý cười.

Nanali duỗi người: "Giờ giống anh rồi, viết xong báo cáo là mất hết toàn bộ tinh lực."

Anh cười khẽ: "Đừng nói bậy, anh mới không có đâu."

Siêu thị, Matsuda Jinpei đẩy xe mua sắm, Nanali một tay khoác lên cánh tay anh. Người qua đường nhìn qua liền biết, họ là một cặp tình nhân ở bên nhau đã lâu, rất ăn ý.

"Ăn khoai tây lát không?" Nanali hỏi anh.

"Được thôi, em lấy đi." Matsuda Jinpei thần sắc bình tĩnh, ngữ khí thậm chí có thể gọi là ôn hòa.

Đi được một lát, Nanali thấy nước tẩy rửa phòng tắm, cầm lấy hai chai hỏi Matsuda: "Anh nói xem hai cái này mua cái nào bây giờ?"

Matsuda cẩn thận suy nghĩ một lát, cầm lên xem bảng thành phần: "Ừm, mua chai màu xanh này đi, hiệu quả tốt hơn một chút."

Giữa hai người là một sự an bình và hài hòa.

Matsuda Jinpei là một bạn đồng hành mua sắm rất hữu dụng, điểm này có lẽ ngoài dự đoán của các đồng nghiệp.

Mọi người đều cho rằng người như Matsuda sẽ không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, thậm chí sẽ có chút không kiên nhẫn. Nhưng mỗi lần Nanali hỏi anh có muốn mua đồ gì, hoặc nên mua món nào, anh đều sẽ nghiêm túc trả lời, giữa hai hàng lông mày là một vẻ bình tĩnh và ôn hòa, với sự kiên nhẫn không bao giờ cạn, giống như khi tháo dỡ máy móc.

Giờ phút này, tuy anh vẫn mặc trang phục vest khi làm việc, nhưng khí chất quanh người lại đặc biệt... gần gũi như ở nhà.

Nanali chậm rãi đi tới, cầm lấy một ly mì ăn liền, trên mặt thoáng qua nụ cười hoài niệm, hạnh phúc: "Em có kể với anh chưa nhỉ? Chị em mỗi lần xuyên qua đến trước thời Chiến quốc, đều sẽ đến siêu thị mua sắm một đống đồ lớn, mang theo cả bento mẹ làm đi cùng. Inuyasha rất thích loại mì ly này."

"Ồ?" Matsuda rất hứng thú nhướng mày: "Anh nhớ em hình như từng nói qua, làm sao xuyên qua? Cần thông qua một cái giếng?"

"Đúng, nó gọi là Thực Cốt giếng, cần điều kiện đặc biệt mới có thể mở ra."

Nanali phát hiện mắt Matsuda Jinpei lập tức sáng lên. Nếu bây giờ cô còn không biết anh đang nghĩ gì, thì mấy năm yêu đương này thật sự uổng phí.

Thế là cô kịp thời ngăn lại sự mong đợi của anh: "Anh không thể xuyên qua được đâu. Hơn nữa, thứ đó vừa không dễ tháo dỡ, cũng không dễ nghiên cứu."

"Ồ..." Đôi mắt to của Matsuda ảm đạm, giống một chú chó lớn thất vọng.

"Cũng... cũng không phải là không được." Nanali đâu thể nhìn thấy anh như vậy: "Chờ ngày nào đó chúng ta hoàn toàn được nghỉ mấy ngày đi. Đến lúc đó chúng ta đi thử xem."

Matsuda lại vui vẻ: "Một lời đã định nha."

"Không thành vấn đề!"

Ra khỏi siêu thị, trời đã tối đen.

Matsuda Jinpei lái xe, đi với tốc độ phù hợp với giao thông bình thường trong nội thành Tokyo.

Hai người họ tùy ý trò chuyện, từ chuyện tỏ tình của Hattori Heiji cho đến tình yêu của Takagi, từ những vụ án gần đây cho đến tình hình bên Furuya Rei.

Sau đó lại chuyển sang phim mới ra.

"Lúc sáng sớm em nhìn thấy tin mới, là phim mới của Okino Yoko, trông không tồi chút nào! Nữ chính là luật sư..." Nanali thao thao bất tuyệt kể, Matsuda Jinpei yên lặng lắng nghe.

"Khi nghỉ làm chúng ta đi xem." Anh nghiêm túc đáp lại, kèm theo một câu châm chọc kiểu Matsuda: "Hy vọng kiến thức chuyên môn của nó mạnh hơn cái bộ phim tình yêu Sở Cảnh sát Đô thị kia."

— Đối với bộ phim "Tình yêu hoa anh đào" năm đó với những tình tiết siêu phi chuyên nghiệp, anh oán niệm sâu nặng, cho đến tận ngày nay vẫn còn muốn lôi ra nói.

"Ha ha ha ha ha nó tên là Tình yêu hoa anh đào."

"Xì, ai thèm nhớ tên cái phim đó."

Nanali phát hiện mắt Matsuda hay liếc nhìn kính chiếu hậu. Với trình độ lái xe của anh, động tác này không cần thiết phải làm thường xuyên, hoặc không cần làm rõ ràng đến vậy.

Là cảnh sát hình sự, cô lập tức cảnh giác: "Có chuyện gì vậy anh?"

"Có người đang theo dõi chúng ta." Giọng Matsuda Jinpei trầm thấp.

Nanali nhíu mày. Thông thường chỉ có cảnh sát theo dõi tội phạm, đâu có tội phạm nghe ngóng cảnh sát?

"Chúng ta vẫn luôn ở chung cư của Sở Cảnh sát Đô thị, trong tay cũng không có vụ án nào, có gì đáng theo dõi?" Nanali cân nhắc những vụ án gần đây cô đã xử lý.

Matsuda thì nhếch mép, ánh mắt sắc bén, vẫn là câu nói đó, là cảnh sát thì sợ gì? Anh trực tiếp thực hiện động tác dừng xe bên đường lớn — nếu người này có việc chính đáng muốn tìm họ, tự nhiên sẽ dừng lại theo; nếu đằng sau nó có một con cá lớn, thì cắt đuôi chiếc xe này bây giờ càng không thu được gì.

Tuy nhiên, chiếc xe phía sau, chạy vụt qua họ.

"Biết chúng ta phát hiện nên chạy trốn?" Nanali nhận ra đây là một chiếc xe Jeep SUV: "Biển số xe em nhớ rồi, em sẽ nhờ Yumi giúp điều tra."

Nhưng mà...

"Cái gì? Giấy phép giả?!"

Hai người liếc nhau, cảm thấy khó hiểu. Nhưng sau đó mấy ngày không còn gặp lại nữa, vụ án đang xử lý cũng không liên quan gì đến chiếc xe lạ đó, vì thế họ tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store