ZingTruyen.Store

(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan

Chương 84: Phán đoán sai lầm

LilSereneBear

Đến huyện Gunma, trời đã nhá nhem tối. Nanali và Matsuda đều là quái vật tăng ca (workaholic), hai thiếu niên cũng thừa năng lượng, vì vậy họ đi thẳng đến Sở Cảnh sát huyện Gunma.

Cảnh sát ở đây đã biết họ sẽ đến, nên cố ý cử người trực ban chờ đợi.

"Vụ án này do sở cảnh sát cấp dưới của chúng tôi phụ trách, hồ sơ ở đây. Tuy nhiên... Phòng Điều tra Số Một sau đó đã không tiếp tục điều tra."

Vị cảnh sát trực ban nói những lời này với vẻ hơi xấu hổ. Nghe ý từ bên Tokyo, rõ ràng là vụ án này vẫn còn nghi vấn. Sở cảnh sát địa phương của họ dựa vào kết quả tại hiện trường để kết luận là tự sát ngay, căn bản không báo cáo lên Phòng Điều tra Số Một. Nếu thật sự là tự sát thì không sao, nhưng nếu không phải, thể diện sẽ mất hết với Tokyo.

"Tôi đã biết, cảm ơn, làm phiền anh. Chúng tôi tự mình qua đó hay sao ạ?" Nanali ở bên ngoài luôn ôn hòa, lễ phép, khiến người ta cảm thấy dễ chịu như tắm mình trong gió xuân. Hattori Heiji thầm nhìn cô, cảm thán sao lại có người có thể kết hợp hoàn hảo giữa sự giảo hoạt, bá đạo (hai từ này là nghe Conan nói) với hình tượng ôn nhu được.

"Các vị đã vất vả trên đường rồi, hãy nghỉ ngơi đi. Ngày mai hãy đến?"

Tuy rằng cảnh sát dùng ngữ khí thương lượng, nhưng quả thật không thể vì hứng thú của họ mà để người khác phải tăng ca cùng. Hơn nữa vụ án đã xảy ra lâu rồi, không kém một ngày này. Thế là họ dừng lại, chuẩn bị đến khách sạn gần đó nghỉ một đêm, ngày hôm sau sẽ tính.

Bốn người, hai người một phòng. Hattori Heiji và Conan ngủ chung một phòng, hai chiếc giường.

"Này, Kudo, hai vị cảnh sát cậu quen biết này, rất giỏi sao?" Lời này của Hattori hiển nhiên là so với những cảnh sát đương nhiệm khác của Sở Cảnh sát Đô thị mà cậu biết.

"Đương nhiên rồi, hai anh chị ấy đều là át chủ bài của Sở Cảnh sát Đô thị. Anh Matsuda là thiên tài tháo bom."

"Hai người quen thân lắm à?"

Conan đặt tay sau cổ, ngửa mặt nhìn trần nhà. Suy nghĩ cậu bé trở về cái tuổi mà thân thể cậu lớn hơn hiện tại không bao nhiêu: "Bảy năm. Tớ quen chị Nanali chắc khoảng bảy năm rồi, quen anh Matsuda muộn hơn chị ấy một chút. Lúc đó ở một tiệm sushi băng chuyền có một đầu bếp điên cuồng, sau khi tớ phá án ra hắn là hung thủ giết người, hắn đột nhiên từ sau bếp xông tới, muốn giết tớ. Chị Nanali đã xông lên, dùng cánh tay chắn nhát dao."

Hattori Heiji phát hiện sắc mặt bạn mình bình tĩnh, nhưng đôi mắt xanh thẳm lại sâu thẳm như biển rộng.

"Nhắc đến, anh Matsuda tỏ tình như thế nào vậy?" Trong đêm thu thoải mái, thanh tân và dễ chịu, Hattori Heiji nghĩ đến cô bạn gái có lẽ cũng đang thao thức ở trại huấn luyện bên kia, không khỏi tự hỏi một chuyện quan trọng khác.

Conan cười cợt nhìn cậu: "Chuyện này  cậu không học được đâu."

"Tham khảo thôi mà."

"Nghe nói là chị Nanali tỏ tình. Anh Matsuda vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để tỏ tình, kết quả bị nhốt trên vòng đu quay, suýt nữa hy sinh để cứu toàn bộ người dân bệnh viện."

"À, tôi biết rồi, có phải là vụ án vòng đu quay gây chấn động Tokyo năm đó không?" Thiếu niên da ngăm chớp chớp mắt: "... Cái này quả thật không học được."

Nghĩ đến địa điểm và phương thức tỏ tình, Hattori Heiji ngủ thiếp đi.

***

Sáng sớm hôm sau, mọi người đến biệt thự nhà Kasahara.

Trong biệt thự còn có hai người: một là bảo mẫu trước đây, một là người làm vườn trước đây.

Bảo mẫu Chishita chưa đầy 30 tuổi, người làm vườn ông Tamashiro 45 tuổi. Cả hai đều nói rằng vì sinh thời Kasahara đối xử với họ rất tốt, nên sau khi cậu ấy mất họ vẫn quay lại để chăm sóc vườn hoa yêu quý của cậu ấy.

Khu vườn biệt thự quả thật vô cùng xinh đẹp, tràn ngập những mảng hoa hồng và tường vi nở rộ. Lúc này tuy đã tàn bớt, nhưng vẫn có thể nhận ra các loại màu sắc khác nhau.

Conan và Heiji lẳng lặng liếc nhau. Lý do này hiển nhiên không đúng.

Higurashi Nanali đi thẳng vào vấn đề: "Lúc Kasahara Shota chết, hai người đều ở đây sao?"

Người làm vườn Tamashiro trả lời: "Có, tôi ở trong vườn chăm sóc hoa. Cô Chishita là người phát hiện Shota-san bị treo cổ, sau khi cô ấy thét lên tôi mới chạy tới."

"Vậy cô là người đầu tiên phát hiện thi thể." Matsuda Jinpei mặt đối diện với Chishita, khí thế nghiêm nghị.

Cô ấy có vẻ hơi sợ hãi, ánh mắt né tránh: "Không sai... là tôi."

Nanali cảm thấy cô ấy đang che giấu điều gì: "Ngày đó Kasahara Yota có ở đây không?"

"Cậu ấy... cậu ấy..."

Thấy Chishita còn đang chần chờ, Nanali đơn giản nói cho cô ấy biết: "Cậu ấy đã chết rồi, cô không biết sao?"

"Cái gì?!" Cô ấy có vẻ vô cùng kinh ngạc, mức độ kinh ngạc vượt xa người làm vườn bên cạnh.

Lúc đó, sau khi thanh tra Akagi xác nhận Kasahara Yota tự sát, vốn dĩ muốn liên hệ người nhà, nhưng phát hiện người thân duy nhất còn sống của anh ta, là anh trai anh ta, cũng đã qua đời. Vì vậy họ chỉ liên hệ được với người làm vườn lúc đó để phụ trách việc nhận xác.

Ông Tamashiro lúc này lộ ra vẻ áy náy: "Chishita-san lúc đó về quê rồi, hôm nay vừa mới trở lại, tôi muốn nói với cô ấy nhưng chưa biết mở lời thế nào."

Ánh mắt Nanali hơi sắc bén, cô chuyên chú nhìn Chishita: "Bây giờ cô có thể nói thật. Ngày đó Kasahara Yota có trong phòng không?"

Dường như đã hạ quyết tâm, cô ấy rốt cuộc nói ra: "Kỳ thật lúc đó người đầu tiên phát hiện thi thể là Yota-san. Tôi thấy cậu ấy từ trong phòng bước ra với vẻ vô cùng kinh hãi."

Matsuda Jinpei cảm nhận được ý Nanali, anh nhướng mày, giọng vẫn lạnh nhạt: "Trạng thái tinh thần lúc đó của Kasahara Yota thế nào? Những lời này cô có nói với cảnh sát chưa?"

"Không... không có," cô ấy hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, trông rất sợ hãi: "Yota-san lúc đó trông rất điên cuồng. Cậu ấy thật ra vẫn luôn có chút tinh thần không được bình thường."

Hattori Heiji quay sang người làm vườn: "Có thật như vậy không, chú?"

Ông Tamashiro thấy không giấu được, lắc đầu thở dài: "Không sai, cậu ấy lúc tốt lúc xấu... Lúc tốt thì vô cùng tốt, không khác người bình thường. Lúc xấu thì không quen biết ai, lại còn sẽ quên rất nhiều chuyện."

"Quan hệ hai anh em thế nào?" Nanali hỏi.

"Rất tốt." / "Không tốt lắm."

Mọi người kinh ngạc, hai người lại có hai câu trả lời khác nhau.

Nanali lướt mắt qua, bình tĩnh và nghiêm túc hỏi Chishita: "Vì sao cô lại nói quan hệ của họ không tốt?"

"Thật ra phần lớn thời gian là tốt, nhưng chỉ cần Yota-san tinh thần không bình thường thì sẽ luôn giận dỗi, cãi nhau với Shota-san."

"Ồ nha," Hattori Heiji kinh ngạc: "Sao chú làm vườn lại không biết?"

"Tôi," như nghĩ tới điều gì, ông Tamashiro chần chờ một chút mới nói: "Có thể là vì tôi thường xuyên ở ngoài sân, không rõ lắm."

Thông tin có thể hỏi ra cơ bản đã thu thập được. Mọi người lên lầu, để lại hai người kia ở phòng khách tầng một, đi vào phòng Kasahara Shota qua đời.

Nanali lấy ảnh chụp hồ sơ ra đối chiếu với hiện trường. Đúng, là ảnh chụp hồ sơ. Bởi vì kết án là tự sát, thi thể Kasahara Shota không trải qua khám nghiệm pháp y.

Trong hình, Kasahara Shota nằm trên mặt đất.

Matsuda Jinpei nhíu mày: "Có người đã phá hoại hiện trường?" Vì trước đó nói Chishita bị thi thể dọa đến thét chói tai, nên Matsuda cho rằng lúc họ vào, người đã chết hẳn rồi.

"Chúng tôi nghĩ cậu ấy còn chưa chết, nên đã hạ cậu ấy xuống cứu chữa." Người làm vườn trả lời.

Mọi người nghiêm túc quan sát thi thể trong ảnh, tình trạng tử vong quả thật phù hợp với tình huống treo cổ tự sát.

Nhưng đột nhiên Matsuda Jinpei và Hattori Heiji cùng nhíu chặt mày, đồng thanh nói: "Cái ghế này..."

Nanali để tránh những người khác phản cung, cố ý quay lại hỏi hai người kia, nhận được kết luận là họ chỉ động vào thi thể, không động bất cứ thứ gì trong phòng.

Có lẽ vì lúc cảnh sát đến thi thể đã bị hạ xuống, nên cảnh sát lúc đó không phát hiện ra điểm này — khoảng cách giữa sợi dây trên xà nhà và chiếc ghế bị đá văng ra ước chừng bằng một cánh tay của người chết.

Hattori Heiji hành động rất nhanh. Nói làm liền làm, cậu bé lại lần nữa quăng dây thừng lên mái hiên, lấy chiếc ghế ra, dùng hai tay treo mình lên xà nhà, mô phỏng độ cao người chết bị treo lên. Vì cậu và người chết xấp xỉ chiều cao, nên hiệu quả tổng thể tương tự. Cậu mô phỏng sức lực của người tự sát, đá văng chiếc ghế, lại phát hiện căn bản không thể đá xa được như khoảng cách trong ảnh.

"Hơn nữa," Conan ngửa đầu nhìn xà nhà: "Anh Heiji leo lên xem, trên xà nhà có mảnh vụn rơi xuống do dây thừng cọ xát không?"

Hattori thoải mái đứng lên ghế, nhảy lên, đơn tay treo mình trên xà nhà, tay kia cầm điện thoại, dùng tư thế hít xà để chụp được vật chứng: "Là dấu vết cọ xát do dây thừng kéo vật nặng để lại, có tàn dư sợi dây thừng bị đứt."

"Cho nên, đây là án mạng, người chết bị treo lên trong khi không hề hay biết." Matsuda trầm giọng nói.

Nếu nói là án mạng, kết hợp với lời Chishita vừa nói, nghi phạm khả nghi nhất chính là Kasahara Yota. Nhưng Hattori Heiji cảm thấy không đúng, cậu nói: "Nếu anh ta giết người trong lúc bình thường, thì không cần thiết phải mời em; nếu lúc không bình thường anh ta giết người, làm sao có thể tạo ra được bố cục như vậy?"

Huống hồ nếu Kasahara Yota thật sự là hung thủ, anh ta vừa ăn cướp vừa la làng làm gì? Chẳng lẽ vì trạng thái tinh thần không bình thường, nên muốn tự đưa mình vào tù sao?

Nanali nghĩ đến việc tiếp tục tìm kiếm trong phòng người chết. Lật qua lật lại, cô cũng tìm thấy một vật thú vị trong gối đầu của vị anh trai này.

"Quả nhiên là anh em ruột, vị trí giấu đồ cũng giống nhau." Nữ cảnh sát cười lạnh một tiếng: "Chỉ là thứ này lại không giống."

Mở ra xem, bên trong rõ ràng là một số ảnh chụp các cô gái, bị chụp lén, chụp lúc tắm — nhân vật chính không rõ, dường như không chỉ một người.

Đi vào nhà Kasahara Yota, Nanali đột nhiên hỏi một vấn đề: "Tại sao anh ta không ở đây mà lại về căn chung cư ở Tokyo sống một mình?"

"Có thứ gì đó đã dọa sợ anh ta." Em Conan đẩy kính, tuy là câu nghi vấn nhưng cậu bé lại dùng ngữ khí khẳng định: "Anh chị xem này."

Cậu bé lại phát hiện thêm một vài mảnh văn bản vụn trong nhà, bên trong vẫn là chữ viết của Yota: 『 Là ta giết hắn... Là ta, xin lỗi... Xin lỗi...』

Ngoài ra, còn có một câu khác như là được viết lúc tỉnh táo: 『 Xin lỗi, ta sẽ ngăn cản hắn. 』

Về điều này, Hattori Heiji cảm thấy suy nghĩ của mình rất có lý: "Đây chính là nguyên nhân họ cãi nhau, để ngăn cản anh trai anh ta làm những chuyện không tốt."

Mọi người đều nhớ đến album ảnh.

"Nếu là bị kinh hãi," Matsuda vừa nói vừa tìm: "Thì âm thanh càng đáng sợ hơn—"

Quả nhiên, anh tìm thấy một chiếc máy ghi âm ở ngoài cửa sổ đầu giường. Bấm nút phát, một giọng nam mờ ảo, thấm người vang lên: "Em là em trai anh, không sao, đừng sợ... Không cần tự làm hại bản thân..." Nghe có vẻ là ghi âm thật, nhưng nếu kết hợp với câu "Em giết anh trai em", lại có một ý nghĩa khác — Anh là anh trai em, em giết anh không sao, đừng sợ, không cần tự làm hại bản thân.

Càng nghe thấy câu "không cần tự làm hại bản thân", ngược lại càng khiến người đó vì sự áy náy không thể chịu đựng được khi tỉnh táo mà tự làm hại mình.

"Vấn đề bây giờ là, mấy thứ này từ đâu ra." Ánh mắt Hattori Heiji lóe sáng, nói là vấn đề không bằng nói là phát hiện hướng điều tra rõ ràng — Nanali cũng vậy, cô đột nhiên nghĩ đến vật chứng ở căn chung cư Tokyo, gọi điện thoại cho khoa giám định: "Cái gì? Không giống nhau? Được, tốt, cảm ơn, anh gửi qua cho tôi đi."

Ánh mắt cô sâu lắng, tính toán: "Bút tích bức thư kia tuy nhìn qua giống Kasahara Yota, nhưng trên thực tế không phải của bản thân anh ta. Hiện tại nội dung thư đã được ghép lại, nó dùng giọng điệu của Kasahara Yota nói rằng anh ta đã giết anh trai mình.

Nói rõ ràng hơn, mục đích hung thủ là, làm Yota tưởng rằng mình đã giết anh trai lúc bệnh tâm thần phát tác, gây ra sự áy náy, từ đó tự sát, kết thúc điều tra.

Mà người này, không khó để nghĩ đến — chính là nhân vật chính bị chụp lén, cô Chishita.

Mấy người phát hiện trong nhà anh trai không để lại chứng cứ gì. Dù sao người đã chết hai tháng rồi, mà Chishita lại vừa lúc là bảo mẫu của nhà này, vân tay cần lau đều đã được lau sạch.

"Về mặt vật chứng, ngoài giám định bút tích, trên máy ghi âm tất nhiên có vân tay cô ta, muốn dán băng keo không thể mang găng tay." Matsuda thò người ra khỏi cửa sổ, thu hồi máy ghi âm.

"Có lẽ vì cảnh sát kết án là tự sát, cô ta không tiêu hủy sạch sẽ mọi chứng cứ." Nanali nghĩ đến điểm này, nhờ cảnh sát huyện Gunma gọi khoa giám định phúc tra hiện trường.

"Còn về lời khai..." Các thám tử lớn nhỏ nhìn nhau, rồi nhìn về phía Nanali.

Người sau ra hiệu OK: "Đánh từ gần."

***

Đi đến phòng khách, Nanali lấy ảnh chụp lén của Kasahara Shota ra, đặt thẳng trước mặt Chishita hỏi: "Chủ nhân căn nhà này có ý đồ quấy rối cô, đúng không?"

"Cái gì?! Anh ta cư nhiên làm loại chuyện này?" Chishita tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Lúc này, biểu hiện phản ứng như vậy có chút quá giả. Phản ứng bình thường của một người bình thường hẳn là phẫn nộ, tức giận, chứ không phải ấp úng, kinh ngạc vì muốn che giấu điều gì đó.

"Thật ra cô đã biết anh ta chụp lén cô. Tôi rất tò mò. Quan hệ của cô và Kasahara Yota thế nào?" Vượt ngoài dự kiến của Chishita, Nanali không cố gắng chất vấn cô ta rốt cuộc dùng phương pháp gì, khi nào giết chết Shota, mà lại hỏi cô ta có quan hệ gì với Yota. Nhưng điều này cũng khiến cô ta chột dạ, dù sao cái chết của người em trai kỳ thật cũng là do một tay cô ta gây ra.

Cô ta giả vờ tự nhiên: "Cậu ấy đối xử với tôi còn tính là được."

Matsuda tạo áp lực thẩm vấn: "Tính là được? Vậy tại sao cô lại giả mạo nhật ký, thậm chí gửi thư, khiến cậu ấy tưởng mình đã giết anh trai?"

"Cái gì mà tôi khiến cậu ấy cho rằng mình giết anh trai, chính là cậu ấy giết anh trai cậu ấy, tôi tận mắt thấy cậu ấy từ phòng Kasahara Shota bước ra!" Cô ta tức đến muốn hộc máu.

Nanali vẫn bình tĩnh, điềm nhiên: "Ồ, vậy lại quay lại vấn đề này, tại sao cô phải giấu giếm cảnh sát?"

"Là vì tôi sợ cậu ấy."

"Lần đầu giấu giếm còn chấp nhận, lúc chúng tôi đến, cậu ấy lại không có ở đây, cô sợ cái gì?"

Không tiếp tục ép hỏi, cô muốn cho cô ta một cơ hội: "Chúng tôi đã lấy được bút tích của cô. Có thể gửi đến sở cảnh sát cùng bút tích của Kasahara Yota, và cái gọi là nhật ký của anh ta để giám định."

Cô nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt: "Tôi thành thật hy vọng cô không nên biến nạn nhân ban đầu thành kẻ gây hại. Điều này không tốt cho cô, cũng không tốt cho Kasahara Yota."

Thấy cô ta vẫn không hề lay chuyển, Hattori Heiji đột nhiên mở miệng: "Cô không nghĩ rằng mọi loại thuốc chỉ cần rửa sạch một lần là có thể hoàn toàn thanh trừ đi sao?"

Ngay lúc phúc tra hiện trường vừa rồi, cậu nhóc đã tìm thấy chiếc khăn tay Kasahara Shota dùng để lau miệng, gửi đi khoa giám định. Kết quả chưa có, nhưng từ đủ loại dấu hiệu mà xem, chiếc khăn tay này đã được người chết dùng để lau miệng — người chết bị treo lên trong khi không giãy giụa, chứng tỏ nhất định đã uống thuốc.

Lúc này, Matsuda bình thản thêm vào quân bài cuối cùng: "Kasahara Yota vốn dĩ muốn tự mình điều tra chân tướng. Nếu không tra được, lại để Hattori Heiji nhận được thư. Anh ấy lúc tỉnh táo cuối cùng, muốn khuyên cô tự thú. Đó là lý do thám tử Hattori nhận được thư ủy thác với ngày ghi là 17 tháng 9, nhưng khi đó, anh ấy đã qua đời."

Em Conan bổ sung: "Anh ấy còn viết trong nhật ký: Xin lỗi, em sẽ ngăn cản hắn."

Lời này không khiến lương tâm cô ta thức tỉnh, mà còn chọc giận cô ta: "Tôi chẳng qua là đem cái nghiệt mà gia đình này gây ra trả lại trên người bọn họ mà thôi. Tuy nói Kasahara Yota đối với tôi cũng không tệ lắm, nhưng cậu ấy tận mắt thấy anh trai mình quấy rối tôi. Nếu cậu ấy thật sự là người tốt, tại sao cậu ấy không đi báo cảnh sát? Tại sao cậu ấy lại đối xử với tôi như vậy?"

Matsuda Jinpei hỏi: "Cho nên cô phỏng theo chữ viết của anh ta, giả mạo nhật ký, làm anh ta ở lúc phát bệnh tưởng rằng mình đã giết anh trai, lại dùng ghi âm gây ra sự áy náy, dụ anh ta tự sát?"

"Không sai."

"Kể tôi nghe ngày cô giết anh trai anh ta đi." Nanali thở dài một hơi.

Cô ta cười gần như điên cuồng: "Thật là trời cũng giúp tôi! Ngày đó hai người họ vừa cãi nhau một trận, cậu ta đập cửa bỏ đi, căn bản không nhìn thấy chuyện gì xảy ra sau lưng. Tôi đem anh trai cậu ta treo lên xà nhà, nhìn anh ta mất đi hơi thở. Sau đó tôi thét chói tai. Tôi vốn định mặc cho số phận, chẳng qua tôi không ngờ cảnh sát các anh ngu xuẩn đến mức, ngay cả chuyện như vậy cũng không phát hiện ra."

Mặt vị cảnh sát Phòng Điều tra Số Một huyện Gunma lúc đỏ lúc trắng. Anh ấy khó hiểu hỏi: "Lúc trước cô tại sao không báo cảnh sát? Cần gì vì chuyện như vậy mà hủy hoại cả đời cô..."

Những lời này trở thành giọt nước tràn ly. Cô ta đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, vừa khóc vừa cười lớn: "Anh còn mặt mũi hỏi như vậy sao?! Sở cảnh sát các anh nói tôi không có chứng cứ! Bắt tôi phải lấy chứng cứ tới báo án, ha ha ha, nhìn xem đi! Đây là cảnh sát các anh, cảnh sát phục vụ công chúng! Tôi có thể làm sao đây? Tôi chỉ có thể giết hắn! Để trả thù cho chính tôi!"

Cô ta lướt mắt qua vị cảnh sát huyện Gunma bên cạnh: "Quả nhiên, cảnh sát sở cảnh sát các anh, cứ qua loa như vậy mà kết án tự sát, ha ha ha ha ha..."

Tiếng cười bi thương của người phụ nữ vang vọng trong căn biệt thự trống trải. Nanali nhìn xung quanh cô ta, vầng tà khí màu tím mà cô đã sớm nhận ra, tâm tình khó tả.

Cô nghĩ, cô muốn vĩnh viễn ghi nhớ gương mặt này, vĩnh viễn ghi nhớ, có những người vốn có thể có một cơ hội chuyển mình, mà cơ hội đó, lại mất đi bởi sự phán đoán sai lầm của cảnh sát họ...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store