(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan
Chương 83: Tăng ca
Phòng Điều tra Số Một của Sở Cảnh sát Đô thị.
Higurashi Nanali và Matsuda Jinpei dẫn Hattori Heiji bước vào, lẽo đẽo theo sau là cậu nhóc Edogawa Conan.
Họ gặp ngay cảnh sát Takagi.
Matsuda đi thẳng vào vấn đề: "Takagi, cậu có nhớ vụ án tự sát của Kasahara Yota tuần trước là do ai làm không?"
"À, là tổ của cảnh sát Akagi làm."
Cảnh sát Akagi cũng là một tiền bối rất giỏi của Phòng Điều tra Số Một. Anh ấy chú trọng chứng cứ, làm việc cẩn thận, chưa từng để xảy ra án oan sai.
"Em đi tìm anh ấy." Higurashi Nanali luôn giỏi giao tiếp, và cảnh sát Akagi cũng rất quý cô.
"Anh Akagi," cô chặn vị cảnh sát đang định ra cửa: "Có một vị thám tử thiếu niên ở Osaka tìm đến em, nói rằng cậu ấy nhận được thư ủy thác do Kasahara Yota gửi đi vào ngày 17 tháng 9, nhưng khi đó anh ấy đã chết rồi. Bên em muốn xem qua hồ sơ vụ án của anh được không ạ?"
"Không thành vấn đề." Cảnh sát Akagi là một tiền bối tốt bụng, nghiêm túc thường thấy. Anh ấy đánh giá cậu thiếu niên da ngăm vừa đến: "Đây là cậu thám tử thiếu niên mà em nói phải không?"
"Chào chú, cháu là Hattori Heiji."
"Ồ," trong mắt Akagi có chút hứng thú: "Công tử của Cục trưởng Hattori Heizō đấy à?"
Heiji sẽ không bao giờ dựa vào thân thế để hành sự ở nơi khác, nghe thấy lời này, cậu chỉ bình tĩnh đáp vâng.
Hồ sơ được Nanali đặt lên bàn đọc kỹ lưỡng. Edogawa Conan kéo ghế lại gần, ngồi trên ghế cùng cô xem. Cái đầu to, thân hình nhỏ bé ghé vào cạnh bàn, sự chuyên chú của cậu khiến người ta hoàn toàn không thấy khó chịu khi một cậu bé 6 tuổi xem hồ sơ cảnh sát.
Hattori Heiji thì đang bị Matsuda Jinpei yêu cầu làm ghi chép.
"Từ hồ sơ mà xem, Kasahara Yota quả thật chết vì tự sát. Phòng được đóng kín từ bên trong, không có đường vào khác; trên cổ chỉ có một vết thương, dây thừng đã hằn sâu vào da; mắt lồi, lưỡi thè ra; không có dấu hiệu đánh nhau giãy giụa, trong cơ thể cũng không có tàn dư thuốc." Nanali tổng kết.
"Nếu Hattori-kun nhận được ủy thác, vậy chúng ta cần phải đến nhà người chết xem lại một lần. Đầu tiên là phải chứng minh bức thư rốt cuộc là do ai gửi đi."
Nhà Kasahara Yota nằm trong một khu chung cư ở Haido-chō, Tokyo.
Bốn người đẩy cửa bước vào, phát hiện căn chung cư này không nhỏ. Các vật dụng trong phòng được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng. Hattori Heiji và Conan cùng chú ý tới một điều: "Cậu xem này, Hattori. Trên giá sách này sách được sắp xếp rất gọn gàng, chia theo từng môn. Xếp thành các hàng khác nhau, sau đó sắp xếp theo thứ tự từ cao đến thấp. Mọi góc trong phòng đều vô cùng sạch sẽ, đúng là chứng ám ảnh sạch sẽ đã đến một cảnh giới nhất định."
Heiji trả lời Conan: "Không chỉ thế, vấn đề vệ sinh trong phòng còn được xác nhận nhiều lần." Cậu cầm một tờ giấy trên bàn, trên đó viết:
Khóa cửa đóng cửa
Lau cửa sổ
Lau khe sàn nhà
Thu dọn bàn học
Lau từng quyển sách
Dòng chữ dừng lại ở ngày 11 tháng 9, trước đó ở mỗi danh sách đều được đánh mười mấy dấu tích.
"Một ngày phải lau chùi giá sách năm lần, anh ta không chỉ là ám ảnh sạch sẽ đâu nhỉ?" Matsuda Jinpei nhìn những dấu tích, tỏ vẻ không thể hiểu nổi.
"Đúng là vậy, so với ám ảnh sạch sẽ thì giống hành vi cưỡng chế hơn." Nanali nhìn căn phòng quỷ dị này, quyết định tìm kiếm thêm manh mối khác. Cô mở ngăn kéo bàn viết, bên trong là mấy quyển sách cùng một xấp giấy trắng, không có dấu hiệu kỳ lạ nào.
"Xem này, ở đây có một phong thư chưa dán tem." Conan tìm thấy một phong thư ở khe hở dưới bàn, nhưng bên trong trống không, không có ký tên không có tem, nhưng có dấu vết đã được sử dụng.
Đoàn người đi vào phòng ngủ, lại phát hiện nơi này là một nơi hoàn toàn khác biệt. Phòng ngủ tuy sạch sẽ, nhưng trên mặt đất rơi vãi rất nhiều sách bị xé nát cùng giấy trắng bị xé nát.
Nanali đột nhiên linh cảm: "Tìm thử xem, ở đây có giấy viết thư không?"
Tìm thì có tìm được, nhưng chỉ là tàn phiến.
Một tờ giấy viết thư, Nanali nhìn ra là chữ viết tay, bị xé tan tác rơi rớt, cơ bản không tìm thấy nội dung nguyên vẹn.
Conan cẩn thận nhặt mảnh nhỏ ghép nối, ghép được mấy câu:
『 Ta là ác ma... Xin lỗi... Anh trai...』
"Anh ta ủy thác cậu điều tra chân tướng cái chết của anh trai mình, nhưng anh ta lại nói xin lỗi anh trai sao?" Higurashi Nanali càng thêm cảm thấy vụ án khó phân biệt.
"Ngữ khí giống như chính anh ta, có thể là nhật ký, cũng có khả năng thuộc về phong thư dưới gầm bàn kia." Hattori Heiji vuốt cằm trầm tư. Cậu cảm thấy có những điểm rất khó hiểu.
Ánh mắt Matsuda nặng nề nhìn cuốn sổ tay giấy trong phòng ngủ, đột nhiên mở lời: "Nếu là ghi chép suy nghĩ của chính mình, hẳn là viết trong nhật ký, chứ không phải trên giấy viết thư nhỉ?"
Cùng lúc Matsuda nói, Conan cũng nghĩ đến điểm này. Cậu đi tìm kiếm sổ nhật ký. Tìm một vòng cũng không thấy, cuối cùng, cậu nhìn chằm chằm chiếc giường, nghĩ đến những nơi nạn nhân và hung thủ thường giấu đồ, thế là cậu sờ lên gối đầu.
Tuy nhiên không tìm thấy gì, đồ vật không bị giấu trong bao gối.
Nhưng Conan khi ấn gối đầu phát hiện không ổn lắm, gối đầu rõ ràng cứng hơn bình thường. Cậu mở ruột gối ra, lấy được một cuốn sổ nhật ký.
"Giỏi lắm nhóc." Matsuda Jinpei khen một câu, ngồi xổm xuống cùng cậu xem.
Sổ nhật ký có mật mã. Căn cứ nguyên tắc lịch sự và không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, họ tính toán trước thử mấy con số, nếu không được thì sẽ mạnh mẽ phá.
Conan thử ngày sinh của người chết, thử ngày sinh của anh trai anh ta, đều không đúng.
Sau đó Matsuda thử ngày giỗ của anh trai anh ta — sổ nhật ký mở ra.
"Xem ra nguyên nhân cái chết của anh trai anh ta, trong lòng anh ta, là mấu chốt của mọi vấn đề." Hattori Heiji nói ra những lời này, trong lòng âm thầm có một vài phỏng đoán.
Mở sổ nhật ký, mọi người đều trầm mặc. Bởi vì nội dung nhật ký thật sự không giống một người tinh thần bình thường có thể viết ra.
『 Hôm nay quái thú lại muốn ăn thịt ta. Thiên sứ sao còn chưa tới? 』
『 Mắt anh trai toàn là sâu. Khắp toàn thân đều là. 』
『 Hắn sắp tới. Hắn muốn giết ta. 』
Nét chữ này vô cùng hỗn loạn, còn có một số từ bị tô đen kịt, đã biến thành các khối đen. Những cuốn nhật ký hỗn loạn như vậy không có ngày tháng, có rất nhiều trang. Họ còn phát hiện có nhật ký bị xé rách.
Lật đến một trang ở giữa, bốn người đều hiểu rõ tình trạng của người chết, chỉ thấy trang đó chữ viết tinh tế:
『 Kasahara Yota, nhớ kỹ, những thứ đó đều không phải thật! Giữ tỉnh táo!!! 』
Nhìn kỹ một chút, phát hiện nét chữ không sai biệt lắm với phía trước, chẳng qua là khác nhau giữa loạn và chỉnh tề.
"Xem ra trạng thái tinh thần của vị tiên sinh Kasahara này thực sự không bình thường." Hattori Heiji nói.
Conan cầm sổ nhật ký so sánh nét chữ với tờ giấy kia, phát hiện tổng thể vô cùng tương tự.
Còn Nanali thì nghĩ đến nhiều hơn: "Chị cảm thấy tờ giấy viết thư kia có điểm đáng ngờ. Chữ viết trên đó tinh tế. Nhưng theo tâm lý cảnh giác của người chết, nếu anh ta phát hiện nội dung gì cần ghi lại, đầu tiên sẽ viết vào sổ nhật ký — từ hành vi anh ta giấu sổ dưới gối cũng có thể biết được anh ta vô cùng thiếu cảm giác an toàn. Vậy tại sao thông tin hư hư thực thực mấu chốt lại dùng giấy viết thư?"
Lúc này Nanali cũng không nghĩ nhiều, để bảo hiểm, cô nói: "Chị sẽ nhờ khoa giám định đem nội dung còn lại ghép lại, đồng thời kiểm tra chữ viết và vân tay."
Những người có mặt đều hiểu ý cô. Chữ viết có khả năng bắt chước, có khả năng giả vờ, nhưng nếu trên tờ giấy viết thư này, vân tay của Kasahara Yota chỉ có ở vị trí kẹp giấy, thì điều đó rất có khả năng chứng tỏ, bản thân phong thư này không phải do anh ta viết.
"Nếu Kasahara Yota có bệnh tâm thần phát tác gián đoạn..." Nanali trầm tư.
Matsuda tiếp lời phân tích: "Vậy thư ủy thác nhất định là anh ta viết lúc tỉnh táo." Anh dừng một chút: "Hoặc là có khả năng nào, thư ủy thác căn bản không phải do anh ta viết?"
"Khả năng không lớn." Hattori Heiji nói: "Nét chữ là của anh ta. Để chắc chắn, có thể nhờ cảnh sát Higurashi cùng đưa đến Khoa Pháp Y điều tra vân tay và bút tích."
Hattori Heiji từ trong túi xách mang theo lấy ra lá thư kia. Nanali nhìn chằm chằm tem, nhạy bén cảm thấy không ổn: "Anh ta gửi thư từ Tokyo đến cậu ở Osaka, cần dán nhiều tem như vậy sao?"
"Quả thật không cần. Đây cũng là điều em nghi ngờ."
"Mục đích dán nhiều tem là để phong thư này chậm trễ đến tay cậu. Nếu đã liên quan đến vấn đề này, thì mức độ đáng tin cậy của việc anh ta ghi ngày gửi là 11 tháng 9 cũng không cao." Nanali suy tư.
Matsuda theo lời Nanali đưa ra kết luận: "Cho nên có khả năng là anh ta vì lý do nào đó chuẩn bị sẵn thư từ trước, nhưng đã để lại cho mình một khoảng thời gian nhất định. Anh ta muốn tự mình điều tra?"
Nanali trong đầu lại nảy ra khả năng mới. "Chị đồng ý. Nhưng tất cả những điều này đều được xây dựng trên tình huống hung thủ thực sự tồn tại. Nếu nói nội dung bức thư dưới gầm bàn là anh ta xin lỗi anh trai mình, vậy thì còn một khả năng khác—"
Bốn ánh mắt sắc bén đối diện. Ánh mắt Hattori Heiji sáng rực: "A, không sai. Có khả năng là anh ta giết anh trai mình rồi tự sát."
***
Tiếp theo, mọi người đi đến hiện trường cái chết của anh trai người chết, Kasahara Shota.
Khu biệt thự trên núi của gia đình Kasahara nằm ở Miyama, tỉnh Gunma.
Conan nghe được tin này từ Hattori Heiji xong liền biến sắc: "Khoan đã, cậu nói gì? Gunma?"
"Đúng vậy," Hattori Heiji không thấy có vấn đề gì: "Tỉnh Gunma làm sao vậy?"
"Cậu tốt nhất đừng nói với tớ vụ án này là do thanh tra Yamamura xử lý." Conan lộ ra mắt cá chết.
"Tớ cũng không biết."
Nanali vừa cùng họ đi về phía Shinkansen (tàu điện ngầm) vừa hỏi: "Thanh tra Yamamura này có chuyện gì sao?"
Conan miễn cưỡng vẫn duy trì nụ cười lễ phép: "Hơi bị... lạc đề..."
Ngồi vào Shinkansen, Matsuda Jinpei bỗng nhiên nhớ ra chỗ nào không ổn: "Chúng ta hôm nay không phải đang nghỉ phép sao?"
Nhìn anh trợn tròn mắt, Nanali bật cười lớn: "Anh giờ mới phản ứng lại à?"
Sau khi nhận được báo cáo cho rằng nguyên nhân cái chết của Kasahara Yota vẫn còn nghi vấn, và thanh tra Akagi trong tay lại vừa có vụ án khác, Thanh tra Megure Juzo đương nhiên đã chuyển vụ án này cho hai người họ. Mà Matsuda Jinpei lúc đó vẫn còn đắm chìm trong niềm vui, cảm thấy chỉ là dẫn hai cậu thám tử đi tìm hiểu vụ án, hoàn toàn không nhận ra mình đã bắt đầu tăng ca rồi.
Nói xong, Nanali quay đầu nhìn về phía Edogawa Conan, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, cố gắng gượng cười, tự an ủi: "Không sao... Không sao, đều là niềm vui, quen rồi sẽ ổn thôi."
Conan tiếp tục mắt cá chết: "Chị Nanali, sao chị lại nhìn em bằng ánh mắt ghét bỏ đó?"
"Ha ha ha, có sao? Em nhìn nhầm rồi đó." Nanali trêu chọc Kudo Shinichi. Thói quen này theo tuổi tác đối phương tăng lên mà có tăng chứ không giảm.
Shinkansen chạy nhanh trên vùng nông thôn xanh biếc, vừa lúc gặp tháng Chín, trời thu mát mẻ. Ánh hoàng hôn chiếu xuống đại địa, một mảng vàng rực rỡ. Nếu bỏ qua việc họ là đi công tác, đây còn xem như một chuyến du lịch rất hạnh phúc.
"Sao nào, Jinpei, cứ coi như chúng ta dùng chi phí công vụ để đi du lịch đi."
Cậu bé da ngăm ghé sát tai Edogawa Conan. Bốn người họ ngồi theo thứ tự là Matsuda Jinpei, Higurashi Nanali, Edogawa Conan và Hattori Heiji.
Thiếu niên Osaka thì thầm: "Này, Kudo, cậu thân với chị ấy lắm à?"
Lần này Kudo Shinichi thật sự trợn mắt trừng cậu ta.
Nanali không chút khách khí vạch trần: "Thân thì thân, nhưng còn chưa thân đến mức có thể biết được cậu ấy là Kudo Shinichi đâu. Đúng không, Shinichi?"
Kudo Shinichi biết tật xấu thích trêu chọc trẻ con của Nanali lại tái phát, chỉ khẽ nhếch khóe miệng, không thèm để ý đến cô.
Hattori Heiji vẻ mặt kinh ngạc: "Hai anh chị đều đã biết rồi sao?"
Matsuda Jinpei hừ lạnh một tiếng: "Kể cả chúng tôi không biết, cậu gọi một tiếng cũng khiến mọi người biết hết rồi. Cậu nghĩ tai tôi là đồ trang trí chắc?"
Thế là Hattori Heiji ngại ngùng gãi gãi gáy: "Em còn tưởng chỉ có chị ấy nhà cậu (Ran) và bác tiến sĩ biết thôi."
Conan thầm nghĩ, cậu nên may mắn vì chị Nanali biết. Nếu chị Nanali không biết, sớm muộn gì cũng khiến cậu phải nói ra.
Mà đối với xưng hô "chị ấy nhà cậu" này, cậu nhóc không hề có chút ý muốn phản bác — không bằng nói là rất thích thú.
Matsuda Jinpei này có một đặc điểm: tuy rằng anh ấy ngồi những chiếc xe thể thao nhanh như chớp có vẻ nguy hiểm thì không say xe, nhưng khi anh ấy đi xe điện hoặc Shinkansen chạy ổn định theo một tần suất nào đó, anh lại mệt rã rời — điển hình cho người quá yêu mạo hiểm không chấp nhận sự bình thường.
Hiện tại đầu anh đang từng chút từng chút nhẹ nhàng tựa vào vai Nanali.
Còn Nanali thì một vẻ quen thuộc, cô ngồi thẳng người, dùng trán tựa vào mái tóc xù của anh.
Dường như tìm được tư thế thích hợp, Matsuda Jinpei hoàn toàn bất động, ngủ say.
Conan ở bên kia nhỏ giọng phàn nàn với Hattori Heiji: "Rõ ràng bên kia có cửa sổ."
Cứ nhất định phải dựa vào đầu bạn gái.
Hattori Heiji cũng phụ họa: "Chúng ta không nên ngồi cùng hàng với họ."
Nanali chọn bỏ qua lời phản bác, dù sao cũng là người quen. Cô đường hoàng nói: "Đúng rồi, hai đứa rất sáng."
(Đạt được thành tựu sát thương lần một).
Đại tỷ tỷ còn nhướng mày hỏi Hattori Heiji: "Cậu không có bạn gái sao?"
(Đạt được thành tựu sát thương lần hai).
Lúc này đến lượt Conan cười Heiji, lập trường của cậu bé thay đổi có thể nói là cực nhanh. Dựa vào việc mình và bạn gái đã xác định quan hệ, cậu bé cười nhạo người anh em tốt của mình: "Cậu ấy à, chỗ tỏ tình còn chưa chọn xong đâu."
Đổi lại là một cú đấm đầu vì thẹn quá hóa giận từ Hattori Heiji.
"Ai nha, anh Heji hôm nay sao chị Kazuha không đi cùng anh?"
Mọi người đều phát hiện Kudo Shinichi nhập vai đủ sâu, trước mặt những người đều biết thân phận mình còn gọi Kazuha là "chị".
Hattori Heiji kéo má, thở dài một hơi đầy tâm sự thiếu niên: "Ai, cô ấy bận thi đấu Kyūdō rồi."
Vẻ mặt thất vọng kia, cứ như một chú cún lớn bị bỏ rơi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store