(Edit) Tôi dùng năng lực vu nữ cứu vớt thế giới Conan
Chương 82: Thám tử
Sau khi cậu bé tóc ngắn mắt xanh lục — kỳ thật là một cô gái — bước vào cửa, Matsuda Jinpei cảm thấy sắc mặt Amuro Tooru trở nên càng đen hơn.
Mặc dù vốn dĩ mặt cậu ta đã sạm rồi.
Nanali nhẹ nhàng kéo ống tay áo Matsuda: "Sao thế anh?"
Cô đánh giá hai vị khách trước mắt: "Hai người kia hẳn là đều không phải người xấu, đúng không?"
Ngữ khí Nanali có chút chần chờ. Cô nhìn thấy cả hai người đều toát ra một vầng sáng trắng.
Lại không biết vì sao, Amuro Tooru thấy hai người họ lại vô cùng không vui.
Matsuda liếc Amuro một cái, mặc kệ sống chết: "Ha, ai biết."
Người đàn ông tóc hồng và cô bé tựa hồ chỉ là sơ giao. Nanali nghe thấy cô bé răng khểnh gọi anh ta là "Okiya tiên sinh".
Sau đó, cô bé răng khểnh liền tự mình ngồi ở một bên, chiếc bàn vừa lúc đối diện với Nanali và Matsuda.
Cô ấy cắn một miếng sandwich, thỏa mãn cười rộ lên: "Tay nghề Amuro tiên sinh vẫn luôn tuyệt vời như trước nha."
Ý cười của Amuro Tooru không đạt tới đáy mắt, nụ cười kinh doanh công thức hóa hoàn toàn không có cảm xúc: "Cảm ơn đã khen ngợi."
Amuro Tooru và Okiya Subaru dường như không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là đơn thuần nhìn thấy anh ta là thấy khó chịu, vô cùng khó chịu.
Không sai, Furuya Rei nghi ngờ người tên là Okiya Subaru này, chính là Akai Shuichi.
Anh và Akai Shuichi đã không hợp từ lúc ở trong Tổ chức, nhìn nhau mà sinh ghét.
Lúc ấy sự chán ghét của Furuya đối với anh ta, một phần là sự chán ghét của cảnh sát đối với tội phạm. Sau này biết được Akai Shuichi là nằm vùng cũng không khá hơn chút nào — bởi vì anh ta là nằm vùng của FBI.
Là công an Nhật Bản, Furuya Rei vô cùng phản cảm việc người nước ngoài tác oai tác quái, khoa tay múa chân ở nước mình.
Đồng thời, thủ đoạn Akai Shuichi tiến vào Tổ chức thật sự khiến người ta không thể tán thành.
Lợi dụng phụ nữ vô tội còn chưa tính, huống hồ đối tượng honey trap của anh ta là con gái của bác sĩ Miyano Elena. Đủ loại nguyên nhân khiến Amuro Tooru hiện tại nhìn thấy người nghi ngờ là Akai Shuichi liền thấy phiền.
À phải rồi, còn có cả người nghi ngờ là em gái Akai Shuichi nữa.
Matsuda Jinpei phong lưu tiêu soái, ruột để ngoài da, nhưng khả năng quan sát thì bậc nhất.
Anh phát hiện sau khi hai người kia đến, Amuro Tooru tuy rằng không vui, nhưng không hề cảnh giác, thậm chí không cố ý phân rõ giới hạn. Cho nên anh phán đoán "Okiya tiên sinh" hẳn không phải là người của Tổ chức. Anh chuẩn bị xem kịch vui.
Món sandwich trên bàn Okiya Subaru bán rất chạy, thực tế cũng xác thật mỹ vị, bất quá đĩa sốt lòng đỏ trứng trên bàn anh ta, cảnh sát tóc xoăn nhìn rất quen mắt — màu vàng nhạt, quan sát kỹ sẽ phát hiện, không phải màu vàng nhạt thông thường, mà như là lăn lộn thêm gia vị màu xanh lục.
Matsuda Jinpei ghé sát tai Nanali châm chọc ông bạn già: "Anh còn tưởng có chiêu mới gì, chỉ có thế thôi sao?"
"Sao mà, không có cách nào, chỉ có cái này hợp tình hợp lý thôi." Nanali vỗ vỗ đầu anh, đích xác, sốt lòng đỏ trứng thêm mù tạt tuy rằng không thường thấy, nhưng vẫn hợp lý.
Quả nhiên, đồ ăn hữu dụng.
Okiya Subaru không nhìn thấy màn Matsuda bị cay, chấm lấy sốt lòng đỏ trứng bỏ vào miệng mà không hề hay biết. Đầu lưỡi vừa chạm đến mù tạt, vị cay xông thẳng lên xoang mũi. Tuy lạnh lùng như Akai Shuichi, anh ta cũng giật mình mạnh, vờ bình tĩnh mà uống một ngụm nước lớn.
Bất quá, trên mặt anh ta không hề có mồ hôi, cũng không có phiếm hồng, bình tĩnh đến nỗi như đeo mặt nạ.
Khoan đã... Mặt nạ?
Nanali đột nhiên nảy ra một ý tưởng, đồng tử co rút. Cô kéo tay Matsuda, viết hai chữ trong lòng bàn tay anh: Dịch dung.
Matsuda Jinpei cũng bắt đầu đánh giá đối phương. Quả nhiên, nhìn kỹ vẫn có cảm giác không khỏe.
Hai người họ nhìn nhau, phát hiện ra một bí mật không hề nhỏ.
Mà Okiya Subaru ngoài việc uống nước ra không có bất kỳ phản ứng nào khác. Vẻ mặt như đã liệu trước mình sẽ bị chơi khăm, thái độ tính toán không bỏ sót của anh ta càng làm Amuro Tooru nổi đóa.
Nghĩ lại thì đúng là vậy. Khi còn là các thành viên Whiskey, ba người cùng nhau ra nhiệm vụ, anh cũng từng cho thêm gia vị vào đồ ăn...
Không sao, tối nay sẽ đi gõ cửa nhà hắn, Furuya Rei thầm nghĩ trong lòng.
***
Cô bé răng khểnh ăn xong sandwich bắt đầu đánh giá Matsuda Jinpei, trùng hợp đối diện với Nanali. Thế là cô bé lộ ra một nụ cười rạng rỡ, thân thiện.
Higurashi Nanali là người có kỹ năng xã giao cực tốt, cô mỉm cười hiểu rõ: "Em là thám tử phải không, em?"
Đối phương gật gật đầu: "Không sai, còn hai anh chị là cảnh sát."
Sau đó hai bên nhìn nhau cười.
Nanali nhìn ra cô bé là thám tử là bởi vì phản ứng của cô bé sau khi vào cửa.
Sera Masumi sau khi ngồi xuống trước tiên cảnh giác nhìn thoáng qua Matsuda. Loại ánh mắt này họ rất quen thuộc, dù sao lúc Matsuda Jinpei mặc tây trang đen đeo kính râm, trông anh thật sự khiến người ta dễ cảnh giác hoặc kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, cô bé trước mắt liền thay đổi ánh mắt — khi cô bé nhìn thấy tay của Matsuda và Nanali.
Trên tay hai người họ có những vết chai/thẹo rõ ràng, hơn nữa người có thể đường hoàng bước vào căn tin nội bộ nổi tiếng của Sở Cảnh sát Đô thị, không phải cảnh sát thì còn có thể là gì?
Cùng lúc cô bé phán đoán ra Nanali là cảnh sát, Nanali cũng nhìn ra cô bé là thám tử. Thói quen nhìn xung quanh một vòng trước khi vào cửa, phương thức quan sát độc đáo, ánh mắt sắc bén, đều có chút tương tự với Kudo Shinichi.
"Một cô bé cá tính."
Lời khen của Nanali khiến Matsuda Jinpei đại kinh thất sắc: "Cái gì?! Cô bé?!!"
Lần này đến lượt đương sự kinh ngạc: "Rất ít người có thể nhìn ra em là con gái."
"Là do trực giác thôi." Nanali cười: "Kỳ thật chị cũng không xác định."
Sau khi liên hệ tên họ, Sera Masumi không ngồi lâu, cô bé đóng gói thêm một phần sandwich rồi quay về.
Higurashi Nanali phát hiện người đàn ông tóc hồng đối diện nghe thấy cô bé nói đóng gói, liền chậm rãi mở một bên mắt.
"Đinh linh..."
Tiếng chuông gió cửa vang lên. Khi Sera Masumi ôm mũ bảo hiểm và sandwich ra cửa, cô bé đụng phải một cậu bé và một thiếu niên da ngăm.
"Này, là Conan à." Sera Masumi cong lưng, nụ cười nhiệt tình.
"Chào, chị Sera."
Sera lần này thật sự không dừng lại lâu: "Chị đi trước nha."
Tiếp đó, Nanali nhìn thấy Conan vào cửa chào hỏi Okiya Subaru và Amuro Tooru.
Nanali kéo khóe miệng nói với cậu bé: "Em quen biết nhiều người thật đấy."
Nhiều người như vậy mà cậu bé cư nhiên quen biết hết.
Conan cười gượng hai tiếng, dùng giọng trẻ con non nớt giới thiệu người đàn ông tóc hồng: "Vị này là Okiya tiên sinh, nghiên cứu sinh Đại học Tokyo, đang ở nhà anh Shinichi ạ."
Cậu bé lại quay sang Okiya Subaru: "Hai người này là cảnh sát hình sự của Sở Cảnh sát Đô thị, cảnh sát Matsuda và cảnh sát Higurashi."
Nghe thấy mấy chữ "Sống nhờ ở nhà Kudo Shinichi", Nanali nhướng mày, nhìn Edogawa Conan đầy thâm ý.
Cô biết Tổ chức Áo Đen cho rằng Kudo Shinichi đã chết. Việc đường hoàng để người khác ở trong nhà Kudo lúc này không khỏi có chút nguy hiểm — trừ phi người này bản thân có liên quan đến chuyện Tổ chức.
Mà nếu người này cần phải dịch dung, điều đó đại biểu cho thân phận của anh ta không thể công bố ra ngoài. Có thể là kẻ thù của Tổ chức, cũng có thể là kẻ phản bội Tổ chức.
Nanali nửa ngồi xổm nhìn Conan, ngữ khí ôn nhu, nhưng trong ánh mắt viết "Em không nói cho chị biết liền xong rồi": "Em với vị Okiya tiên sinh này quen nhau như thế nào thế?"
Không biết là cố ý hay không, thiếu niên da ngăm bên cạnh Conan ngắt lời cuộc đối thoại: "Ồ nha, hai vị là cảnh sát, vừa lúc không cần tốn công đi Sở Cảnh sát Đô thị một chuyến."
Thiếu niên kéo vành nón quay về phía sau, chính thức tự giới thiệu: "Tôi là thám tử trung học miền Tây, Hattori Heiji."
Nghĩ đến thân phận giả của Amuro Tooru cũng là một thám tử, Matsuda Jinpei lẩm bẩm một câu: "Chỗ này là ổ thám tử sao?"
Anh nhìn về phía người đàn ông tóc hồng: "Okiya tiên sinh cũng không đơn giản đâu." Matsuda Jinpei là người hệ trực giác. Anh bản năng cảm thấy người trước mắt này không hề tầm thường, huống hồ còn có bầu không khí cổ quái giữa Amuro Tooru và Okiya, cùng với việc dịch dung...
Okiya Subaru vẫn híp mắt, không tỏ ý kiến.
Higurashi Nanali ngước mắt nhìn về phía Hattori Heiji: "Em vừa nói không cần tốn công đi Sở Cảnh sát Đô thị, là muốn tìm chúng tôi sao?"
"Không sai. Tuần trước em nhận được một phong thư ủy thác, nói là mời em điều tra rõ nguyên nhân cái chết của anh trai cậu ấy. Anh trai cậu ấy chết tại căn biệt thự trên núi của gia đình họ hai tháng trước, cảnh sát đưa ra nguyên nhân là thắt cổ tự sát."
Vụ án giới thiệu đến đây vốn dĩ vẫn tính là tầm thường. Thế rồi Hattori Heiji tung ra một tin tức: "Thời gian gửi thư là ngày 17 tháng 9, tuần trước, nhưng mà người tên là Kasahara Yota này, đã chết nửa tháng trước rồi."
Trong phòng lâm vào bầu không khí kỳ quái. Người phục vụ giả vờ kinh ngạc che miệng, còn các thám tử bên cạnh, lại lộ ra biểu cảm trịnh trọng nhưng rất hứng thú khi đối mặt với vụ án.
Nanali lập tức phản ứng lại ý đồ của cậu ta: "Vụ án Kasahara là do khoa điều tra số một xử lý?"
"Đúng vậy," thiếu niên mày kiếm mắt sáng, ánh mắt thâm trầm: "Nghe nói, vụ này kết án là tự sát."
"Hiện tại có hai khả năng. Thứ nhất, người gửi thư chính là người chết. Anh ta tính toán thời gian dùng thủ đoạn nào đó gửi thư, sau đó tự sát. Khả năng thứ hai, người gửi thư không phải anh ta. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, người này đã giết hại người chết, hoặc giúp người đã tự sát gửi thư đi." Nanali nhanh chóng nói ra các khả năng: "Vụ án này không phải tổ của bọn chị điều tra. Chị sẽ quay về tra điều kiện thụ án."
Hattori Heiji không nghĩ tới vị nữ cảnh sát này dễ nói chuyện như vậy, thế là chuẩn bị đi theo cô.
Lúc này cậu ta bị cảnh sát tóc xoăn trước mặt ngăn lại: "Nhóc con, chúng tôi đi phá án, cậu theo đi làm gì?"
"A?" Hattori Heiji kinh ngạc, cậu nhóc đường hoàng nói: "Em là người được ủy thác mà."
"Đây là chuyện của cảnh sát, không liên quan đến cậu." Matsuda Jinpei ngoài miệng đứng đắn, trên thực tế cũng không phải thật sự muốn ngăn cản cậu ta.
Nanali mở miệng, làm người tin phục: "Yên tâm, nếu là phán đoán sai, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra chân tướng."
Nhưng Hattori Heiji có thói quen đi theo vụ án, ở Osaka cũng như vào chỗ không người. Năng lực của cậu ấy xác thật có thể cung cấp rất nhiều trợ giúp cho cảnh sát bình thường, không nghĩ đến lần này lại bị chặn đường.
Conan còn ở bên cạnh tiếp lời: "Không sai, chị Nanali và anh Matsuda thật sự rất giỏi."
"Sao đến cả em cũng..."
Mặc dù nói như vậy, Conan biết mình không ngăn được cậu bạn.
"Làm ơn, chị cảnh sát, chúng em có thể cung cấp rất nhiều trợ giúp." Hattori Heiji rất không thuần thục, chắp tay trước ngực làm động tác cầu xin.
Nanali kỳ thật cũng không có ý định thật sự ngăn cản cậu ta, chỉ là làm theo thủ tục mà thôi.
Cô cười cợt, Hattori Heiji liền biết mình đã bị lừa.
"Đi thôi," cảnh sát tóc xoăn xách áo khoác vest khoác lên vai, tiêu sái bước ra ngoài: "Đi làm ghi chép đi, nhóc con."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store