(Edit) Toàn tông đều là liếm cẩu, tiểu sư muội là thật cẩu
Chương 39: Các ngươi thật đúng là sư huynh muội ruột
Quân Văn cùng Phượng Khê trước tiên đến truyền công đường tìm La đường chủ báo danh, sau đó mới tới quảng trường truyền pháp .
Tuy họ tới khá sớm, nhưng trên quảng trường đã có không ít nội môn đệ tử chờ vào lớp.
Nhìn thấy Phượng Khê và Quân Văn, mọi người đều đứng dậy chào hỏi.
Quân Văn thì quen kiểu “làm theo ý mình”, nhiều lắm chỉ gật nhẹ một cái.
Phượng Khê thì ngược lại, cười tủm tỉm chào hỏi từng người, nói chuyện phiếm rất tự nhiên, hoàn toàn không bày ra chút kiêu ngạo nào.
Vốn dĩ gần đây tên tuổi của Phượng Khê ở Huyền Thiên Tông đã rất vang, giờ lại càng khiến không ít nội môn đệ tử có thiện cảm.
Chờ đến lúc Đoan Mộc trưởng lão, người phụ trách giảng dạy hôm nay xuất hiện, thì Phượng Khê đã làm quen được hơn phân nửa số người ở đây.
Không sai, chính là nhanh như vậy!
Quân Văn nhìn mà choáng váng!
Tuy hắn không cảm thấy kết giao với đám nội môn đệ tử này có ích gì, nhưng cũng không thể không thừa nhận: năng lực xã giao của tiểu sư muội thật sự rất mạnh!
Cũng đúng thôi, nếu nàng không có năng lực này thì làm sao thuyết phục được Hình Vu bọn họ hợp tác?
Quân Văn nhỏ giọng nói:
“Tiểu sư muội, Đoan Mộc trưởng lão là người nổi tiếng cổ hủ. Hắn ghét nhất loại đệ tử tính cách rộng rãi như chúng ta. Ngươi phải cẩn thận!”
Hắn vừa nói xong thì Đoan Mộc trưởng lão đã gầm lên:
“Quân Văn, ngươi ra góc tường đứng!”
Quân Văn: “…”
Hắn đúng là quên mất: Đoan Mộc trưởng lão tai thính vô cùng.
Không còn cách nào, hắn ỉu xìu đi tới góc tường phía bắc đứng phạt.
Đoan Mộc trưởng lão liếc Phượng Khê một cái. Với nàng, hắn lại có vài phần yêu thích, dù sao Phượng Khê dựng nhân thiết quá tốt.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy tính tình nàng hơi phóng khoáng; nếu chưởng môn đã đưa nàng đến truyền công đường, vậy cần phải chỉnh cho nàng “vào khuôn phép”.
Trừng trị Quân Văn xong, hắn gọi Phượng Khê đứng lên.
“Phượng Khê, tuy ngươi gần đây lập đại công cho tông môn, nhưng ở truyền công đường chỉ có truyền pháp trưởng lão và đệ tử, không có cái gọi là công thần. Cho nên phải nhớ kỹ quy củ ở đây. Trái quy củ, nghiêm trị không tha. Nghe rõ chưa?”
Phượng Khê ngoan ngoãn đáp:
“Nghe rõ.”
Đoan Mộc trưởng lão rất hài lòng, nha đầu này ngoan hơn cái đồ bốc đồng Quân Văn kia nhiều!
Hắn cho nàng ngồi xuống.
Trên mặt đất có đệm hương bồ, mọi người đều ngồi xếp bằng.
“Hôm nay đường khóa chủ yếu giảng về linh khí. Thiên địa sơ khai đã có linh khí và ma khí. Linh khí bay lên, ma khí chìm xuống, mới tạo thành thiên địa.”
Phượng Khê hơi nhíu mày. Cách nói này… hình như không giống như tiểu Hắc Cầu từng nói?
Tuy vậy nàng cũng không định chất vấn. Một là không có bằng chứng, hai là chất vấn trưởng lão trước mặt mọi người thì chẳng phải khiến người ta không xuống đài được sao?
Chỉ có Quân Văn mới dám làm chuyện như vậy!
“Đoan Mộc trưởng lão, ta nghe nói thiên địa sơ khai chỉ có hỗn độn chi khí, sau mới phân hóa thành linh khí và ma khí. Ngài có lầm không?”
Phượng Khê: “…”
Đoan Mộc trưởng lão vốn đã không ưa kiểu cà lơ phất phơ của Quân Văn, nay hắn lại quấy rối, liền tức giận quát:
“Quân Văn! Tính xấu thật sự không đổi! Nếu còn nói bừa, ta cho ngươi vào Vạn Kiếm Động!”
Quân Văn bực bội: “Ngài nói sai, chẳng lẽ ta không được chỉ ra? Cái này là lầm con cháu có đúng không?”
Đoan Mộc trưởng lão tức đến muốn nổ phổi!
“Dám gây nhiễu loạn trật tự lớp học! Phạt ngươi vào Vạn Kiếm Động tự vấn ba ngày! Cút! Lập tức đi ngay!”
Quân Văn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Phượng Khê trợn tròn mắt!
Nhưng nàng nhanh chóng hiểu ra: hắn làm vậy chắc chắn là cố ý.
Hắn không muốn đến truyền công đường học, nhưng không thể trái mệnh Tiêu Bách Đạo, vậy nên bày ra chiêu này.
Đợi hắn từ Vạn Kiếm Động đi ra, tám phần sẽ không quay lại học nữa, lý do cũng rất hợp lý, không muốn làm trưởng lão nổi giận thêm.
Phượng Khê cũng không rõ nên khen hắn thông minh hay bảo hắn thiếu tâm nhãn, nên đành tiếp tục chăm chú nghe giảng.
Dù Đoan Mộc trưởng lão giảng có sai, thì đó cũng là quan điểm phổ biến hiện tại. Nghe một chút cũng không thiệt, để sau này nói chuyện không lộ sơ hở.
Ổn định lại tâm tình, Đoan Mộc trưởng lão tiếp tục giảng về linh khí, rồi chuyển sang linh lực pháp quyết:
“Uy lực của linh lực pháp quyết phụ thuộc vào tốc độ kết ấn. Tốc độ càng nhanh, dù chỉ là Hỏa Quyết bình thường cũng có thể phát huy uy lực lớn…”
Ông giảng một lúc lâu, rồi bỗng nói:
“Phượng Khê, ngươi lên đây. Ta lấy ngươi làm ví dụ kết ấn cho mọi người xem.”
Ông chọn nàng vì nghĩ tốc độ kết ấn của nàng chắc chắn rất chậm, vừa hay làm ví dụ ngược.
Phượng Khê ngoan ngoãn chạy đến, còn hành lễ tử tế.
Đoan Mộc trưởng lão càng thêm thiện cảm, thầm nghĩ: đệ tử ngoan như vậy mà bị Quân Văn ảnh hưởng thì uổng quá. Lát tan học phải dặn dò nàng.
Ông nói:
“Phượng Khê, bắt đầu kết Hỏa Quyết, để mọi người xem một chút.”
Phượng Khê gật đầu, đang định kết ấn thì ba cây linh căn trong đan điền bỗng náo loạn.
Thấy nàng đứng yên không động, trưởng lão thúc giục:
“Phượng Khê, nhanh lên!”
Phượng Khê bực bội, chỉ muốn kết xong để về chỗ đả tọa điều tức nên lập tức vận linh lực kết ấn.
Nhưng vừa kết một cái...
Gân mạch linh lực đột nhiên bạo trướng!
Oanh!!!
Một đoàn hỏa diễm bùng nổ, thẳng tắp phóng về mặt Đoan Mộc trưởng lão!
Theo lý thì ông tránh được, nhưng vì đứng quá gần lại không đề phòng, chỉ kịp nghiêng đầu. Chùm râu yêu quý của ông… bị thiêu sạch hai phần ba!
Từ hai thước râu giờ chỉ còn chưa đầy một tấc!
Huyền Thiên Tông ai cũng biết: thứ ông nâng niu nhất chính là chòm râu. Rơi một sợi cũng cất vào hộp ngọc!
Phượng Khê lần này đúng là chọc phải đại họa!
Nhưng nàng đang bận chống lại linh lực căng nổ, không rảnh quan tâm, chỉ kịp nói: “Ta không cố ý…”
Đoan Mộc trưởng lão tức đến dựng đứng cả tóc!
“Tốt! Rất tốt! Hai ngươi thật đúng là sư huynh muội ruột thịt!Một đứa quấy loạn lớp học, một đứa đốt râu ta!Ngươi cũng cút vào Vạn Kiếm Động tự vấn ba ngày!”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store