[ EDIT] THẬP NIÊN 60, XUYÊN THÀNH MỢ CỦA NHÂN VẬT CHÍNH
Chương 42
Nháy mắt ,hai người đối mặt nhau, nàng nghĩ đến hắn lời hắn dặn trước khi đi, có chút chột dạ, nhanh chóng dời ánh mắt nhìn về phía khác.Chỉ cần nàng không nhìn, hắn mặt lạnh liền không cần để ý đến nàng. Hồ Ái Bình thấy Mỹ Hoa thu hồi ánh mắt, giữ chặt tay nàng nói : "Nhanh chóng đi xếp hàng, chậm một chút liền không còn vị trí tốt nữa ." Một bên Nguyên Bảo cùng Đại Lực nghe thấy không còn chỗ ngồi, sốt ruột muốn bước xuống. " chậm một chút, đi bên này." Thẩm Mỹ Hoa thấy bọn nhỏ muốn lao xuống ,nhanh chóng nâng đầu ngăn trở tầm mắt của bọn họ, sợ mấy đứa nhìn thấy Nghiêm Ngật mà hướng hắn vẫy gọi, sau đó đem người chạy qua . Nguyên Bảo dựa theo lời nương nói lôi kéo ca ca đi tới một bên khác của xe mà hướng xuống, vừa quay đầu liền gặp phụ thân đứng cách đó không xa đang nhìn về phía mình. "Phụ thân." Nguyên Bảo sợ phụ thân nhìn không thấy mình, dùng sức cố ý phất tay về phía này. Thẩm Mỹ Hoa nghe tiếng Nguyên Bảo gọi, còn chưa tới kịp nói gì liền gặp Nghiêm Ngật cùng chồng của Hồ Ái Bình đã hướng tới phía bọn họ mà đi đến. Ở trước của , binh lính canh gác thấy 2 người bọn hắn hướng bên này mà đi đến ,cúi đầu chào , nhanh chóng mở cửa ra. "Mỹ Hoa, ta thế nào cảm thấy Nghiêm đoàn trưởng sắc mặt có chút khó coi." Hồ Ái Bình nhìn hướng đi của Lão Lý cùng Nghiêm đoàn trưởng, thân thủ đụng đụng một bên Mỹ Hoa. Nàng nghĩ đến Nghiêm đoàn trưởng hoàn toàn không nói với Mỹ Hoa chuyện biểu diễn, nàng cố ý kéo người đến xem, vốn nghĩ đi lệch thời gian, không ngờ vừa đến cửa trực tiếp đụng vào. "Mặt hắn vẫn luôn như vậy." Thẩm Mỹ Hoa nghe Hồ Ái Bình nói xong, hướng bên Nghiêm Ngật đi đến , mặt hẳn biểu thị thái độ thờ ơ, không nhìn ra vẻ khó chịu, cũng không đen mặt lại. Không đen mặt thì đã sao ? không biểu thị cho việc cái chuyện này liền sẽ xong đâu. Hồ Ái Bình nghe Mỹ Hoa nói tâm liền hạ xuống, hướng tới Lão Lý nhà nàng vẫy gọi. Thời điểm còn vài bước nữa là tới bên Nghiệm Ngật, nàng Thẩm Mỹ Hoa tiên phát chế nhân *, mở miệng nói: "Anh như thế nào không nói với tôi đêm nay trong đội có biểu diễn." Đại Lực nghe lời mợ nói, vốn tính toán đánh động tác hướng về phía cữu cữu , lôi kéo Nguyên Bảo đứng ở tại chỗ ngẩng đầu nhìn cữu cữu, chờ câu trả lời của hắn. Nghiêm Ngật liếc mắt thấy khuôn mặt Thẩm Mỹ Hoa đầy nghiêm nghị, thấp giọng nói: "Đêm nay phía sân này đông người , trở ra đừng đi loạn , sau khi kết thúc ở cửa chờ tôi, cùng em và hài tử trờ về." Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn vậy mà đối mặt nàng không nóng không lạnh, chỉ là nhắc nhở có chút kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn hắn. Nghiêm Ngật nhìn thời gian, thời gian rời đi đã mười phút, nhanh chóng nói: "Xem xong đừng có chạy lung tung, tôi đi trước ." Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, hẳn là có việc gấp, không dám chậm trễ thời gian của hắn, nhẹ gật đầu mở miệng nói: "Biết ." "Cữu cữu." Đại Lực gặp cữu cữu muốn đi, tay lôi kéo hắn. Nghiêm Ngật nhìn Nguyên Bảo cùng Đại Lực hai người lôi kéo hắn không bỏ, đứng yên cho bọn hắn ổn định, tay xoa đầu, nói cho bọn hắn buổi tối phải nghe lời không được chạy loạn . Đại Lực cùng Nguyên Bảo hai người ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Hắn giao phó xong theo Lý chỉ đạo viên hai người đi hướng vào trong đội . Thẩm Mỹ Hoa nhìn bóng lưng Nghiêm Ngật vẫn cảm thấy có chút khó có thể tin tưởng, Nghiêm Ngật vậy mà không giống trước chỉ biết làm mặt lạnh, nhìn phía hắn đi càng ngày càng xa, nghĩ đến động tác hắn xem giờ, hẳn là có chuyện khẩn cấp , bận rộn, không để ý tới nàng. Hồ Ái Bình thấy Mỹ Hoa nhìn bóng lưng của Nghiêm đoàn trưởng , trêu ghẹo nói: "Lại nhìn theo à , ngươi mỗi sáng sớm đều nhìn thấy người, còn chưa nhìn đủ?" Nói xong lôi kéo nàng cùng hài tử đi xếp hàng. Thẩm Mỹ Hoa: "... ." Chờ bọn họ xếp hàng hoàn thành kiểm tra đi vào trong đội, cùng Nghiêm Ngật và Lão Lý đồng nhất đi vào đã không còn thấy thân ảnh. Thẩm Mỹ Hoa vừa đi vừa nhìn cảnh sắc trong đội ; trước đó đến chờ cơm, nàng đến đều không kịp nhìn kỹ, trực tiếp hướng tới nhà ăn . Trong đội so với nhà bọn hắn ở Gia Chúc Lâu to hơn không biết bao nhiêu lần, nàng liếc nhìn lại không có nhìn thấy căn cứ mà đều là tường vây quanh. Đi vào cửa chính cách đó không xa bên trái chính là căn nhà to gồm ba tầng , hai bên kéo dài rất dài, bên phải là một khối đất trống. Hoa Ái Bình đi vài bước phát hiện Mỹ Hoa vậy mà đang quan sát bốn phía, một hơi ngăn ở ngực, trong đội đều đến nhiều lần như vậy , còn có cái gì đẹp mắt . "Mỹ Hoa, phải nhanh chút, đi chậm liền không còn chỗ ngồi ." Nàng nói xong tiến lên lôi kéo Mỹ Hoa cùng hài tử đi đến nơi tổ chúc biểu diễn. Thẩm Mỹ Hoa theo Ái Bình vòng qua vài chỗ, liền đến một cái nhà cao hai tầng ở dưới đại sảnh dừng lại, cửa bên phải hai nữ binh mặc quân trang đang đứng nói chuyện, trên đầu buộc hai bím tóc, dáng người tinh tế, vừa nhìn thấy liền biết chính là mấy người biểu diễn văn nghệ , khuôn mặt cũng hết sức xinh đẹp. Hồ Ái Bình mang theo Mỹ Hoa đi vào. Bọn họ đi sau, vốn đang đứng nói chuyện thấy hai người đi vào trong. "Vừa rồi người mặc váy xanh tay dắt theo hài tử chính là vợ của Nghiêm đoàn trưởng ." Nữ binh vóc dáng hơi thấp một chút so với người bên cạnh mở miệng nói. "Trẻ tuổi như thế?" Nữ nhân bên cạnh nhìn người mặc váy xanh vừa đi qua , tuổi tác xem đến không quá hai mươi, trông như mới ngoài hai mươi, làn da trắng nõn mềm mại, lại rất xinh đẹp, nhìn không ra giống người đã từng sinh nở. "Cô ấy nhỏ hơn Nghiêm đoàn trưởng 2 tuổi,đã 26 tuổi rồi , dáng người nhỏ nhắn ,ưa nhìn , không thì người ta còn cho rằng chỉ bằng cái tính tình này của nàng, người nam nhân nào có thể nhẫn nhịn nàng như vậy ." Cô gái đấy cưới Nghiêm đoàn trưởng của bọn họ, thật là đáng tiếc Bất quả nàng nghe người ta nói Nghiêm đoàn trưởng muốn cùng vợ ly hôn , nghĩ đến đây, nàng nhịn không được cười lên. Nữ nhân cao hơn nghe người bên cạnh nói như thế, vẫn còn có chút không tin, nàng nghe những tin đồn kia cùng với việc nữ nhân kia vừa làm , nhìn đi nhìn lại đều tuyệt đối không giống nhưng lời người ta nói. Nữ nhân gặp người bên cạnh cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, đi vào chuẩn bị một chút đi." Buổi tối trong đội những người có chức tước cao đều đến, nàng được phải biểu hiện thật tốt, hai người cùng nhau vào phòng hướng tới hậu trường. Thẩm Mỹ Hoa cùng Hồ Ái Bình vào phòng, đánh giá xung quanh , phòng ở rất lớn, khoảng 500 mét vuông, phía trước là sân khấu, phía dưới là từng loạt từng loạt chỗ ngồi. Nàng đếm qua một chút, có hơn bốn mươi hàng, một hàng có khoảng 20 chỗ ngồi, gian phòng này có thể chứa đến 800 người. "Mỹ Hoa, chúng ta ngồi phía trước, ngồi phía sau không nhìn thấy." Hồ Ái Bình thấy ba hàng đầu đã ngồi đầy người, kéo Thẩm Mỹ Hoa lên hàng thứ tư ngồi. Trên sân khấu không có ai, hẳn là đều ở phía sau làm chuẩn bị, một bên Nguyên Bảo cùng Đại Lực lần đầu tiên gặp căn phòng lớn như vậy, tò mò nhìn phòng , tay nhỏ sờ băng ghế, trong mắt lóe sáng khuôn mặt đầy ý tươi cười. Mọi người đã đợi một lúc, nhưng buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu. Thẩm Minh Hoa sau khi ngồi thấy hơi đau thắt lưng, đưa tay bóp eo hỏi Hồ Ái Bình bên cạnh, "Mấy giờ bắt đầu buổi biểu diễn?"Thấy Mỹ Hoa hỏi thời gian, Hồ Ái Bình liếc nhìn đồng hồ treo ở đại sảnh, nói: "Đã ba giờ, còn nửa giờ nữa, cô không thể ngồi yên sao?""Thắt lưng hơi đau." Bọn họ làm một cái băng ghế đặc biệt cho đội, cũng không cao lắm, ngồi một hồi lâu nàng có chút không chịu được.Hồ Ái Bình nghe nàng đau lưng: ""Đứng dậy đi lại một chút đi, còn chưa bắt đầu." Nói xong nàng đứng dậy đem Mỹ Hoa kéo lên. Thẩm Mỹ Hoa vừa muốn mở miệng, nàng liền lôi kéo Mỹ Hoa ở một bên đi tới hành lang . Một bên Nghiêm Ngật cùng Lý tham mưu trưởng họp xong đi ra đến. "Tiểu tử ngươi buổi tối thật sự không đi ." Vừa ở một bên Lý tham mưu trưởng nghe hắn cùng tư lệnh nói hắn ta sẽ không xuất hiện trong buổi biểu diễn buổi tối bên này. Nghiêm Ngật ân một tiếng. "Đi, bên kia cũng nhanh đã mở màn , mau đi đi." Lý tham mưu trưởng thấy hắn thật sự không đi cũng không ngăn cản, tiểu tử này còn cố ý đổi bên cùng lão Vương, đứng phát ngôn trước gia quyến ( người nhà ) của bọn hắn. Hai người lại nói vài câu, Nghiệm Ngật đáp ứng bước nhanh về phía trước . "Mỹ Hoa, ngồi đi, đến giờ bắt đầu rồi ." Hồ Ái Bình nghe thấy tiếng thử giọng , nhanh chóng lôi kéo Mỹ Hoa ngồi ở hàng cuối cùng, như vậy thuận tiện cho họ để đứng dậy và đi lại bất cứ lúc nào.Nhìn thấy cuối cùng cũng sắp bắt đầu, Thẩm Mỹ Hoa nhanh chóng ngồi xuống chờ khai mạc.. Không bao lâu sau an tĩnh lắng xuống, một người đàn ông cao lớn bước từ hậu trường lên sân khấu. Hồ Ái Bình kích động theo bên cạnh Mỹ Hoa mở miệng nói: "Mỹ Hoa, mau nhìn, là Nghiêm đoàn trưởng của nhà ngươi ." Một bên Thẩm Mỹ Hoa nhìn ở một bên nhìn Nghiêm Ngật đang phát biểu khai mạc trên sân khấu, lời nói vô cùng uy lực, ánh mắt bình tĩnh vô cùng, trên người toát ra loại khí chất sắc bén . Dưới đài yên tĩnh, không ai nói chuyện, hắn phát ngôn xong, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay,, một số phụ nữ đang bàn luận rôm rả. Nghiêm Ngật đi ra , các nữ binh sĩ mặc quân phục đi lên sân khấu cùng nhau nhảy múa. Thẩm Mỹ Hoa xem một hồi, ngoại trừ lúc đầu còn có mới mẻ, một lát sau liền cảm thấy hơi chán, ngồi đến tiết mục thứ hai, mông hơi tê, eo hơi đau. . Một bên Nguyên Bảo cùng Đại Lực ở bên cạnh đang xem màn biểu diễn trên sân khấu với sự thích thú , nàng không thể không đưa tay ra sau mông và xoa xoa cặp mông đã tê dại của mình.Nàng nhìn chung quanh một chút, phát hiện mọi người đều hướng mắt về phía sân khấu, không có người ở vị trí phía sau, nàng đưa hai tay ra sau, hơi nâng mông lên rồi xoa xoa vài cái, vẫn không khỏi khó hiểu cảm giác tê tái chết lặng kia. Hai tay nâng mông chuẩn bị đứng dậy đi , vừa quay đầu liền gặp Nghiêm Ngật đứng cửa đại sảnh nhìn về phía nàng, hai người ánh mắt giao nhau.Nghĩ đến tư thế không đứng đắn của nàng lúc này, máu liền dồn lên đỉnh đầu, cô vội vàng bỏ tay xuống. Có hay không một cái lỗ trên mặt đất, nàng muốn nhảy vào đi. Nàng cứng ngắc xoay người trở lại chỗ ngồi ,ngồi xuống, vẫn không nhúc nhích. Hồ Ái Bình nhìn mặt Mỹ Hoa đỏ nhỏ máu, có cái gì đó không đúng: "Làm sao?" Thẩm Mỹ Hoa hắng giọng một cái mở miệng nói: "Không có việc gì, nhìn biểu diễn." Hồ Ái Bình thấy nàng không nói, đành phải xoay người tiếp tục nhìn màn biểu diễn trên khán đài.Mãi cho đến biểu diễn kết thúc nàng đều không nhúc nhích. Hồ Ái Bình nhìn Mỹ Hoa ngồi ở trên băng ghế bất động: "Mỹ Hoa, đi , Nghiêm đoàn trưởng tại cửa ra vào đang chờ ngươi." Thẩm Mỹ Hoa ngẩng đầu nhìn Hồ Ái Bình, nàng không muốn động đậy, nhưng những người trong đại sảnh đã ra gần hết, đã đến lúc họ phải đi.Mấy người đi tới cửa. Nghiêm Ngật nhìn đang cúi đầu đi phía sau bọn nhỏ, nghĩ đến động tác vừa rồi của nàng, trong mắt lóe lên ý cười, mang theo bọn họ đi ra ngoài. Mấy người ăn cơm tối trong nhà ăn, sau đó đi ô tô trở về, ô tô chậm rãi lái xe đi. Hồ Ái Bình ngồi trên xe nói với Mỹ Hoa đã đến nhà người : "Mỹ Hoa, có thời gian ta lại đi tìm ngươi." Thẩm Mỹ Hoa mỉm cười vẫy tay với Ái Bình, chờ xe lái đi, nàng cùng Nghiêm Ngật lên lầu. Thẩm Mỹ Hoa dùng điệu nói bình thường nhất mở miệng : "Anh mang đứa nhỏ đi tắm trước, tôi đem quần áo thu ." Nói xong đi ban công đi. Nghiêm Ngật liếc mắt nhìn thư thế đi đứng cứng ngắc của nàng, khẽ nhếch khóe miệng, dắt bọn nhỏ vào phòng tắm.Sau khi bọn nhỏ tắm rửa sạch sẽ, nàng vào tắm xong, về phòng nằm trên giường nghĩ đến cảnh xoa mông ở sảnh, càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ, kéo chăn bông qua đầu.. Nghiêm Ngật đẩy cửa ra , liền nhìn thấy hai bàn chân căng thẳng lộ ra từ chăn bông trên giường, tầm mắt hướng lên trên, đi tới bên giường vén chăn bông lên.Thẩm Mỹ Hoa bị ánh sáng làm lóa mắt, nhìn Nghiêm Ngật đang đứng bên giường, nhìn vài giây, nghĩ đến hình dáng nàng đang nằm chữ đại ở trên giường, nàng trên giường dịch sang một bên. Nghiêm Ngật quét mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng mái tóc rối bù của nàng, trầm giọng nói: "Tắt đèn." Nói xong đưa tay tắt đèn, cả phòng lập tức tối sầm lại.Thẩm Mỹ Hoa mở to mắt nhìn căn phòng tối đen như mực, một lúc sau mới nhắm mắt ngủ, không suy nghĩ thêm những chuyện kia nữa. Trong giấc ngủ, nàng mơ thấy mình đang đi trên một bãi đất trống trắng xóa, bỗng nhiên có một con rắn nhỏ màu trắng lao ra đuổi theo muốn hôn cô, cô sợ hãi chạy về phía trước, kiệt sức và thở không ra hơi, phía trước có một cái cây , nàng bước nhanh về phía trước. Leo lên cây bằng cả hai tay.Còn chưa đi được nửa đường con rắn nhỏ màu trắng quấn lấy eo cô, dùng đầu lưỡi hôn cô, cô đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra nhìn khuôn mặt đang phóng to trước mặt, miệng đang dán chặt vào mặt Nghiêm Ngật mặt. ---*tiên phát chế nhân * : "Tiên phát chế nhân" là một kế sách trong "Tam thập lục kế", nghĩa là "Ra tay trước chế phục người"
Lời của Phương Anh : vì bản QT translate không được 100% bản gốc nên mình vừa dịch lại bản gốc là tiếng trung, vừa edit vừa beta nên ra chương hơi lâu .
Chương này là mình dùng bản gốc tự dịch lại , edit , beta nếu đọc không hay bằng các chương trước thì mọi người bảo mình nhé ! mình sẽ chỉ edit bản QT thui hihi... Link bản gốc bằng Tiếng Trung : http://www.sxyxht.com/dushu/2863/
Lời của Phương Anh : vì bản QT translate không được 100% bản gốc nên mình vừa dịch lại bản gốc là tiếng trung, vừa edit vừa beta nên ra chương hơi lâu .
Chương này là mình dùng bản gốc tự dịch lại , edit , beta nếu đọc không hay bằng các chương trước thì mọi người bảo mình nhé ! mình sẽ chỉ edit bản QT thui hihi... Link bản gốc bằng Tiếng Trung : http://www.sxyxht.com/dushu/2863/
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store