Edit Thap Nien 60 Xuyen Thanh Mo Cua Nhan Vat Chinh
Ngoài việc toàn bộ miệng Thẩm Mỹ Hoa dán trên mặt Nghiêm Ngật, tay và chân đều khoác lên hông hắn, ôm chặt lấy hắn.Cái cây mà nàng ôm chặt trong mơ có phải là Nghiêm Ngật không? Con rắn nhỏ màu trắng muốn hôn nàng là ai? Nàng rùng mình khi nghĩ đến cảnh con rắn trắng nhỏ đuổi theo hôn mình, nàng sợ nhất là rắn, mỗi lần nhìn thấy nó, không khỏi muốn hét lên. Trước khi có thời gian suy nghĩ lại, nàng nhẹ nhàng dời miệng ra chỗ khác, ngẩng đầu trở lại, nàng ôm quá chặt, không thể nhấc người ra sau được, nhấc một tay khỏi hông hắn , vừa nhấc được chân lên thì người trước mặt đột nhiên mở mắt ra, cả hai ánh mắt nhìn nhau. Cơ thể của Thẩm Mỹ Hoa đông cứng lại, nàng nhanh chóng thu tay và chân của mình ra khỏi người hắn."Sớm." Nàng kìm chế sự xấu hổ của mình mỉm cười chào. Nghiêm Ngật liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, nghĩ tối hôm qua bị nàng vùi đầu vào trong vòng tay, hôn lên mặt hắn, càng đẩy nàng ra nàng càng ôm chặt đến lợi hại, sợ kéo theo đứa nhỏ, cuối cùng để cho nàng quấn lấy mình. Thấy hắn không nói, chẳng lẽ hắn nhận thấy được nàng vừa hôn hắn , vội vàng nói : "Buổi sáng muốn ăn gì? Tôi nấu đi." Nói xong, nàng chống tay ngồi dậy trên giường, với lấy quần áo bên cạnh, mặc vào rồi bước ra khỏi phòng đánh răng, rửa mặt.Trưa hôm qua vẫn còn dư lại hơn nửa, nàng lấy trong tủ ra hai quả trứng để chuẩn bị món trứng bác và cơm rang, vừa đập trứng vào bát thì dừng lại.Lúc này có cơm rang trứng chưa ? Đừng đến lúc làm xong rồi lại bị lộ. Nàng lục tìm trong trí nhớ của nguyên chủ một hồi, thấy nàng đã làm qua, lúc này đã có cơm rang trứng, nhưng ai cũng cảm thấy bỏ trứng vào cơm ăn thật lãng phí, bình thường trong nhà đều không rang kiểu này. Cô khuấy trứng rồi để sang một bên, ngồi sau bếp nhét củi vào trong, củi hơi ướt, lửa vừa cháy lên đã có khói xông ra, nàng bị sặc và ho khan vài cái , nhanh chóng đứng dậy và mở cửa sổ. Triệu Ngọc Hà nhìn Mỹ Hoa thò đầu ra ngoài cửa sổ ,từ dưới giếng ngẩng lên liền gọi nàng : "Mỹ Hoa, em ăn xong chưa, cùng nhau đi giặt quần áo." Thẩm Mỹ Hoa nhìn thấy Triệu Ngọc Hà gọi nàng, vẫy tay xuống , nàng không có quần áo để giặt, Nghiêm Ngật đã giặt tất cả quần áo ở nhà ngoại trừ nội y của nàng.. "Mau xuống hoạt động, em không thể ở trên lầu suốt được." Triệu Ngọc Hà thấy nàng vẫy tay liền bảo xuống nói chuyện. Cô thấy Triệu Ngọc Hà vẫn cứ muốn mong nàng đi xuống , những người khác bên giếng cũng bảo cô xuống, có rất nhiều người nàng chưa từng gặp qua, nghĩ đến nàng đã ở đây lâu như vậy, cũng nên xuống chào hỏi mọi người. "Ăn xong liền xuống, chị Ngọc Hà, chị giặt trước đi." Khăn trải giường hôm qua thay ra dường như vẫn chưa giặt, sau khi ăn xong có thể cởi ra giặt giũ. Hai người vừa nói chuyện xong, nàng vừa quay đầu lại thì thấy Nghiêm Ngật đẩy cửa đi vào. Nghiêm Ngật nhìn khói bếp, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Em đi ra ngoài trước, khi nào cơm nước xong tôi sẽ gọi ." "Tôi đã xào trứng, thức ăn thừa ở trên bếp, anh có thể xào với củ cải đã thái nhỏ." Thẩm Mỹ Hoa thấy Nghiêm Ngật muốn chuẩn bị nấu nốt bữa cơm, nàng không cự tuyệt. Nàng bị khói hun đến nối chảy nước mắt, nói xong liền bước ra ngoài. "Nương." Nguyên Bảo đi theo ca ca ra ngoài, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nương, tay đang lau nước mắt, lo lắng nắm tay cô. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyên Bảo, Thẩm Mỹ Hoa biết đứa nhỏ đã hiểu lầm nói: "Nương không sao, khói làm cay mắt." Sau khi nói xong, cô bảo Nguyên Bảo đi vào bếp đang bốc khói. Nguyên Bảo liếc nhìn căn bếp bốc khói, rồi nhìn nương , tay vẫn không buông nàng ra. Nhìn thấy Nguyên Bảo đang nắm tay nàng, Thẩm Minh Hoa cười trêu chọc: "Đi, rửa mặt, rửa rỉ ở mắt con đi." Chuyển hướng chú ý của anh. Nguyên Bảo nghe thấy có rỉ ở mắt, lập tức buông tay nàng ra, dùng hai tay dụi mắt, quay sang hỏi Đại Lực bên cạnh, "Ca ca còn nữa không ?" Đại Lực nhìn vào đôi mắt sạch sẽ của Nguyên Bảo, sau đó nhìn về phía mợ đang cười, lắc đầu với hắn, rồi đưa hắn đi rửa mặt. Không bao lâu sau khi hai người rửa xong, Nghiêm Ngật bưng món cơm chiên trứng đi ra. "Anh thấy trải giường em đã thay ở đâu không?" Thẩm Mỹ Hoa vào phòng tắm nhìn quanh không tìm thấy ga trải giường, nàng nhớ rằng hôm qua đã thay và đặt nó trong phòng tắm.Tối hôm qua nàng vẫn còn nhìn thấy nó trong phòng tắm.Nghiêm Ngật đặt đồ ăn và đôi đũa lên bàn, nhìn thấy nàng đang tìm khăn trải giường, cũng không nhìn lại: "Tôi đã giặt sạch rồi." Giặt sạch? Thẩm Mỹ Hoa kinh ngạc nhìn Nghiêm Ngật: "Tối hôm qua đi tắm sau đó liền giặt ?" Ngày hôm qua bọn nhỏ tắm trước, sau đó là nàng, cuối cùng là Nghiêm Ngật, lúc tắm xong nàng nhìn thấy nó, hiện tại không có, chỉ có thể là tối hôm qua hắn tắm rửa xong mới đi giặt, hắn cũng quá chịu khó.Nghiêm Ngật đem chén đũa dọn xong, thấy nàng vẫn đứng đó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, khẽ gật đầu nói: "Qua ăn cơm đi." Thấy hắn gật đầu, trái tim Thẩm Mỹ Hoa thắt lại, chăn bông của cô cứ như vậy bị hỏng, cô buồn bực thở dài bước tới bàn ăn cơm rang trứng. Đại Lực ăn phần cơm chiên trứng trong bát ,cảm thấy nó rất ngon, sau khi ăn xong, lại xới thêm một bát khác, Nguyên Bảo ở một bên cũng xới thêm một bát . Nghiêm Ngật thấy người đối diện cứ cúi gầm mặt, lâu lâu mới nhai một miếng cơm, mới ăn được một nửa trong bát, liền liếc nhìn cơm đã gần cạn trong chậu đưa tay ra và xúc một thìa. Thẩm Mỹ Hoa đang suy nghĩ xem nên lấy gì xuống giặt, trong bát đựng có thêm một cái thìa đầy cơm chiên trứng, ngước mắt nhìn lên thấy một bàn tay thon dài đã cầm lấy .Nhìn bàn tay đó, cảnh tượng hắn vỗ tay mời các nữ quân nhân sau khi hắn nói xong lên sân khấu đêm qua chợt hiện lên trong đầu nàng. Nghiêm Ngật thấy nàng sững sờ liền thúc giục :"Mau ăn đi." Thẩm Mỹ Hoa định thần lại, ánh mắt từ trên tay hắn dời, lắc đầu với hắn: "Tôi không thể ăn nhiều như vậy." Buổi sáng không thể ăn được nhiều cơm chiên trứng như vậy . Nàng nói xong liền bỏ thìa không để vào bát, sau khi ăn cơm rang trứng trong bát, cô uống một hơi cạn sạch cốc nước, dạ dày có hơi trướng, đối với Nghiêm Ngật nói: "Tôi sẽ xuống đi dạo." Chị Ngọc Hà và những người khác vẫn đang ở dưới, và đúng lúc xuống đi dạo để tiêu hóa thức ăn. Nghiêm Ngật thấy nàng sốt ruột muốn đi xuống: "Đừng lâu quá, lát nữa tôi đưa Đại Lực đến trường làm thủ tục nhập học." Hôm qua có một cuộc họp, và trường đã được xây dựng lại, nhiều thành viên trong gia đình đang kêu gọi sửa trường càng sớm càng tốt, các con không thể ở nhà mà không đi học, sau khi bàn bạc với tổ, công trình bắt đầu xây dựng vào hôm sau. Năm sau nhất định có thể sửa xong. Thẩm Minh Hoa nghe nói sẽ mang Đại Lực đi đăng ký, cô cũng không vội đi xuống, trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, nói: "Không phải nói sau năm đi sao ?, Hiện tại liền muốn đăng kí luôn ? " Nghiêm Ngật nhìn thấy tay nàng đặt trên bàn, chờ anh nói. "Năm sau có thể không có nhiều phòng học như vậy. Hiện tại tính lại số lượng đăng ký, lúc đó có thể sắp xếp phòng học." "Khi nào đi?" "Chín giờ." Thẩm Mỹ Hoa nghe chín giờ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới bảy giờ rưỡi, còn có một tiếng rưỡi, đủ để cô đi xuống đi một vòng."Tôi đi xuống một lúc liền đi lên." Vừa rồi nàng đã áp với chị Ngọc Hà sẽ đi xuống, giờ không xuống liền không tốt. "Nương, con cũng đi xuống." Nguyên Bảo nghe thấy mẹ muốn đi xuống, nhanh chóng cho phần cơm còn lại trong bát vào miệng. "Đại Lực đi không?" Nàng hỏi một bên Đại Lực. "Không đi." Đại Lực lắc đầu cự tuyệt mợ, hắn muốn ở trên lầu cùng cữu cữu . Thấy Đại Lực không đi, cô cũng không ép buộc, quay đầu nhìn Nguyên Bảo ở bên cạnh, thấy hắn trợn mắt nghẹn cứng vì món cơm rang với trứng, lòng nàng sợ hãi, đông cứng: "Ăn từ từ, đừng vội. " Nàng vội vàng đưa nước ở bên cạnh cho hắn. Về sau buổi sáng không làm cơm chiên trứng , tuy ngon nhưng ăn vội rất dễ bị hóc, nhất là đối với trẻ em. Nguyên Bảo uống một ngụm nước, nuốt xuống đồ ăn trong cổ họng, vội vàng mở miệng gọi cha nương hắn, để bọn họ nhìn thấy cổ họng hắn hết nghẹn rồi.Nhìn thấy Nguyên Bảo nuốt xuống nhẹ nhàng, nàng thở phào nhẹ nhõm, thấy đứa nhỏ còn muốn ăn chút cơm rang trứng còn sót lại trong bát, Thẩm Mỹ Hoa nhanh chóng ngăn hắn lại: "Không ăn nữa, chúng ta đi xuống đi." Nguyên Bảo quay đầu lại nhìn cha mình ở một bên. Nghiêm Ngật liếc nhìn hai người bọn họ nói: "Làm xong thì lên." Thẩm Mỹ Hoa gật đầu đồng ý và lôi kéo Nguyên Bảo đi xuống. Nghiêm Ngật nhìn Mỹ Hoa dắt tay Nguyên Bảo xuống, nghĩ đến mấy ngày nay Thẩm Mỹ Hoa mấy ngày nay đều chạy ra bên ngoài, quay đầu lại hỏi Đại Lực ở một bên. "Không định đi xuống một chút sao ?" Đại Lực nghe cữu cữu mình nói, lắc đầu , dùng tay nhỏ bé nắm lấy Nghiêm Ngật: "Cháu muốn ở cùng cữu cữu." Nghiêm Ngật nghe những lời của Đại Lực, xoa xoa đầu của hắn, đem hắn ôm vào trong lòng. Thẩm Mỹ Hoa đưa Nguyên Bảo xuống lầu, còn chưa đi đến bên cạnh giếng liền gặp Ngọc Hà hướng tới nàng mở miệng : "Em không mang quần áo xuống sao?" Nàng lôi kéo Nguyên Bảo đi đến gần Chị Ngọc Hà trước mặt cười mở miệng : "Hôm qua đã được giặt hết rồi ." Triệu Ngọc Hà nghe xong Mỹ Hoa nói, cảm thấy được nàng thật lớn gan, buổi tối đến giếng giặt quần áo: "Lần sau, ngươi buổi tối không được xuống giếng giặt, bụng đã lớn, buổi tối nhìn không thấy dễ dàng ngã sấp xuống . " Thấy Triệu Ngọc Hà hiểu lầm cô giặt giũ, Thẩm Mỹ Hoa dừng lại vài giây và không giải thích rằng Nghiêm Ngật giặt quần áo , hắn một đại nam nhân giặt quần áo bị ai biết có chút không tốt lắm, hiện tại tư tưởng của người ta vẫn còn có chút bảo thủ .Nàng còn lại đang định nói về chủ đề khác, thì có người ở bên cạnh vội vàng nói tới trước mặt . "Đừng lo lắng cho Mỹ Hoa. Trước khi đi ngủ tối hôm qua, tôi ra ngoài đổ nước thấy Nghiêm Ngật đang giặt quần áo bên giếng." Người phụ nữ cười. Những người khác có mặt tại giếng, bao gồm cả Triệu Ngọc Hà nhìn Mỹ Hoa ngạc nhiên, một số người không tin hỏi lại xem đó có phải là sự thật hay không. Thấy những người ở đây không tin, người phụ nữ nói: "Những gì tôi tận mắt chứng kiến vẫn có thể là giả". Ánh mắt của những người khác thay đổi khi họ nhìn Mỹ Hoa lần nữa, ánh mắt của họ đầy ghen tị. Triệu Ngọc Hà nói với Mỹ Hoa: "Mỹ Hoa , Nghiêm đoàn trưởng nhà em thật sự rất quan tâm đến vợ, không giống như lão Lý của tôi, chai dầu rơi cũng không nhặt lên, hôm nay trở về ta liền muốn nói với hắn , để hắn nghiêm túc học Nghiêm đoàn trưởng. " Lý Quế cũng làm theo, những người khác vừa thấy cũng đều khen Nghiêm Ngật tốt . Thấy mọi người đang khen, Thẩm Mỹ Hoa cảm thấy có chút xấu hổ, nhanh chóng nói với Triệu Ngọc Hà đang ở bên cạnh: "Chị Ngọc Hà, em có việc phải làm một lát, em đưa đứa nhỏ lên trước." Thẩm Mỹ Hoa xấu hổ, Triệu Ngọc Hà cười nói: "Lên đi." Thẩm Mỹ Hoa đưa Nguyên Bảo lên. Nghiêm Ngật nghe thấy tiếng mở cửa ,thấy nàng đi vào cùng Nguyên Bảo, thu hồi ánh mắt tiếp tục rửa bát trong bồn rửa. Nàng buông tay Nguyên Bảo ra để hắn chơi với Đại Lực, liếc nhìn Nghiêm Ngật đang ở trong bếp, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra bên dưới, không bao lâu nữa căn cứ sẽ biết chuyện anh giặt giũ. Thẩm Mỹ Hoa đi tới cửa bếp với chút lương tâm cắn rứt, ho nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý của hắn. Nghiêm Ngật liếc nhìn lại nàng sau khi nghe thấy tiếng ho mà Thẩm Mỹ Hoa cố tình tạo ra. Thẩm Mỹ Hoa ngập ngừng nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh." "Nói." "Tôi vừa xuống lầu gặp Chị Ngọc Hà, họ đang giặt quần áo ..." Cô liếc nhìn hắn nửa chừng, đang định nói tiếp thì bị cắt ngang. "Tôi ở trên này đều nghe thấy ." Thẩm Mỹ Hoa: "..." Hắn nghe thấy được hắn vậy mà nghe thấy được?Nghiêm Ngật thấy khóe miệng nàng hơi hé ra, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cảnh Mỹ Hoa ôm cổ ,hôn lên mặt hắn đêm qua hiện lên trong đầu, mặt nóng bừng, ho khan một tiếng."Thời gian không còn sớm, tôi đưa đứa nhỏ đi đến trường , em ở nhà đi." Nói xong từ bên người nàng đi ra phòng bếp . Thẩm Mỹ Hoa nghe vậy liền tỉnh táo lại, khoan đã, hờ đã, hắn buổi sáng ý kia rõ ràng là muốn dẫn nàng đi trường học , như thế nào hiện tại không mang nàng đi ? Nhanh chóng đi theo phía sau hắn tiến vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store