ZingTruyen.Store

( Edit - Song - Hvan ) Lớp trưởng gian xảo lừa tình cún con "khờ khạo" đáng iu

🍯 Chương 5 🍯: Thành tích kém cỏi, giao dịch được chấp thuận và màn ân ái

mangcutngot

Chương 5: Thành tích kém cỏi, giao dịch được chấp thuận và màn ân ái trong lớp học.

Khi Chu Nguyên tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình cậu. Cậu cẩn thận ngồi dậy, cảm giác đau nhức đáng xấu hổ âm ỉ từ nơi riêng tư. Cúi xuống nhìn, xương quai xanh, ngực, thậm chí cả trên bụng đều chi chít những dấu răng và vết hôn. Chu Nguyên cảm thấy tủi thân, đôi mắt vừa chớp, nước mắt đã chực trào ra.

Lục Tư Niên vừa từ phòng tắm bước ra đã thấy "chú cún con" nào đó đang lén lau nước mắt. Cũng may tối qua đã được ăn no nê nên tâm trạng anh không tệ, sẵn lòng dỗ dành chú cún bị thương.

"Tiểu Nguyên? Sao lại khóc nữa rồi? Không sợ khóc hỏng mắt à?" Lục Tư Niên tiến lại ôm lấy Chu Nguyên, bàn tay to rộng vuốt ve mái đầu xù của cậu, giúp cậu vuốt lại lọn tóc ngốc nghếch bị vểnh lên sau một đêm ngủ.

Chu Nguyên vẫn cúi gằm mặt. Tư duy bảo thủ của cậu đã phải chịu một cú sốc quá lớn, khiến cho con người yếu đuối này không nói nên lời.

Lục Tư Niên cũng mặc kệ, miệng thì dỗ dành, tay thì lấy bộ đồng phục đã được gấp gọn gàng đặt bên cạnh mặc cho cậu. Anh tự tay cài từng chiếc cúc áo, rồi lại ngồi xổm xuống, đi đôi tất cotton trắng tinh vào chân cậu.

Chu Nguyên thất thần, cả người mềm nhũn. Nước mắt trên má đã bị Lục Tư Niên liếm đi. Mãi cho đến khi được người đàn ông dịu dàng bế ra khỏi phòng ngủ, cậu mới hoàn hồn, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Lục Tư Niên.

Lục Tư Niên ôm cậu như ôm một đứa trẻ. Sức lực của Chu Nguyên đối với anh quả thực chẳng khác nào trẻ con. Anh quanh năm tập gym, tuy đang ở độ tuổi phát triển chiều cao, thân hình thon dài nhưng toàn thân vẫn được bao phủ bởi một lớp cơ bắp săn chắc.

"Đừng quậy nữa, ăn sáng trước đã, còn phải đi học nữa đấy, em muốn đi trễ sao?" Lục Tư Niên đặt Chu Nguyên ngồi vào ghế ăn rồi xoa xoa vành tai đang ửng hồng của cậu.

"Đừng... đừng như vậy... có người..."

Lúc này, người giúp việc trong biệt thự đều có mặt. Họ mỗi người một việc, người thì dọn dẹp, người thì dọn bữa sáng, nhưng có một điều chắc chắn là ai cũng có thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

Chu Nguyên rất bối rối, trong tiềm thức cảm thấy mình thật mất mặt. Người nhà quê luôn mang trong mình một sự quê mùa cố hữu, dù có ăn mặc, trang điểm thế nào cũng không thể thay đổi được. Thậm chí giọng nói của cậu còn có chút âm sắc địa phương. Nghĩ đến đây, Chu Nguyên cảm thấy mình còn không bằng cả người giúp việc ở đây, đầu cậu càng cúi thấp hơn.

Lục Tư Niên nhướng mày. Cậu nhóc này cũng quá nhút nhát rồi. Anh không nói gì thêm, chỉ kéo ghế của Chu Nguyên lại gần mình, sau đó lấy một bát cháo, múc một thìa, nhẹ nhàng thổi vài cái rồi đưa đến bên miệng Chu Nguyên. Khi làm những động tác này, anh cúi đầu, ngũ quan xinh đẹp ẩn hiện sau làn hơi nóng của bát cháo trông vô cùng dịu dàng, quyến luyến, như một người yêu chu đáo, ân cần.

Chu Nguyên ngại ngùng không dám mở miệng. Anh cứ kiên nhẫn giơ thìa cháo như vậy, cho đến khi "chú cún con" không chịu nổi áp lực, mới khẽ mở miệng, nhấp một ngụm cháo.

Lúc này Lục Tư Niên mới hài lòng tiếp tục đút. Chu Nguyên còn quá non nớt, chưa thể cảm nhận được chính xác tâm trạng của Lục Tư Niên. Đó là sự hài lòng và trân trọng đối với một món đồ chơi mới. Cậu chỉ đơn thuần cảm động, cảm thấy lớp trưởng vẫn là người lớp trưởng dịu dàng, chu đáo ngày nào, sẽ giảng bài cho cậu, đút cho cậu ăn sáng, thậm chí còn lót cho cậu một chiếc đệm mềm để giảm bớt cơn đau ở mông. Chú cún con chất phác này chỉ thấy được những điều tốt đẹp mà lớp trưởng dành cho mình, hoàn toàn quên mất rằng Lục Tư Niên mới chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện.

Hai người ăn sáng xong, nhờ kỹ thuật lái xe điêu luyện của chú Trần tài xế mới kịp giờ vào lớp.

Cô bạn cùng bàn tò mò Phương Mẫn hỏi Chu Nguyên sao hôm nay lại đi học cùng lớp trưởng. Chu Nguyên đỏ bừng mặt, lắp bắp giải thích rằng chỉ là tình cờ gặp trên đường.

Phương Mẫn nghi ngờ nheo mắt lại, nhưng rồi cũng thả lỏng, lẩm bẩm: "Nói cũng phải, lớp trưởng ở khu nhà giàu, dân nghèo như chúng ta làm sao ở nổi."

Ngay cả việc Lục Tư Niên đến học ở một ngôi trường công lập cũng là để tạo dựng hình ảnh gần gũi, thân thiện, chuẩn bị cho con đường chính trị sau này.

Chu Nguyên hiền lành mỉm cười, lấy sách giáo khoa ra, thuận miệng đáp lại lời phàn nàn của cô bạn cùng bàn.

Một buổi sáng trôi qua như vậy. Tiết học cuối cùng, chủ nhiệm lớp dán bảng thành tích của kỳ thi tháng lần trước, rồi nổi một trận lôi đình trong lớp. Cô giáo lặp lại điệp khúc muôn thuở, hết lời khen ngợi Lục Tư Niên, rồi lại điểm mặt chỉ tên những học sinh kéo thành tích của lớp đi xuống.

Chu Nguyên nằm trong số đó. Môn tiếng Anh và Ngữ văn của cậu quá kém, các môn khác cũng chỉ miễn cưỡng ở mức trung bình khá. Tổng hợp lại, cậu đã tụt xuống cuối lớp.

Nghe những lời phê bình của chủ nhiệm lớp, trong lòng Chu Nguyên cũng rất khó chịu. Thành tích kém của cậu đã phụ lòng cha mẹ, bản thân cậu cũng cảm thấy hổ thẹn, khó xử.

Buổi trưa, cậu chẳng còn tâm trạng nào để ăn cơm. Ngay cả tiết thể dục buổi chiều, cậu cũng một mình ủ rũ trốn trong lớp học.

Khi Lục Tư Niên thoát khỏi đám bạn rủ đi chơi bóng rổ và quay trở lại lớp học, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. "Chú cún con" một mình gục mặt xuống bàn, chỉ có thể nhìn thấy một xoáy tóc ngoan ngoãn trên đỉnh đầu. Cả người cậu run lên một cách không tự nhiên.

Lục Tư Niên không một tiếng động bước vào lớp, kéo hết rèm cửa xuống, rồi khóa trái cả cửa trước và cửa sau.

Làm xong tất cả, anh quay trở lại bên cạnh Chu Nguyên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Bàn tay anh luồn vào khoảng không gian kín được tạo bởi hai tay và đầu của Chu Nguyên, tìm đến chiếc cằm nhỏ ướt đẫm nước mắt rồi dùng sức nâng lên.

Quả nhiên, gương mặt nhỏ nhắn đã khóc đến đỏ bừng, đôi mắt cũng sưng húp một cách không tự nhiên, chưa kể đến mũi và miệng. Nước mắt vẫn còn lăn dài, chảy vào lòng bàn tay đang đỡ lấy cằm Chu Nguyên của Lục Tư Niên.

Tầm mắt Chu Nguyên bị làn nước mắt che mờ, cậu chỉ miễn cưỡng nhận ra gương mặt của Lục Tư Niên. Hai tay cậu vịn vào cánh tay hắn, giọng mũi nghẹn ngào gọi "lớp trưởng".

Lục Tư Niên thở dài, nói: "Thi điểm kém, buồn lắm sao?" Anh đã xem qua rồi, hạng 5 từ dưới lên, quả thực có chút tệ.

Chu Nguyên nghe vậy càng thêm tủi thân, thút thít nói: "Tại, tại sao em thi... thi kém như vậy... Rõ ràng... rõ ràng em đã rất, rất chăm chỉ học mà... hu hu hu..."

Lục Tư Niên ôm cậu bé đang khóc nức nở vào lòng, để cậu ngồi đối mặt trên đùi mình, rồi lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. "Bởi vì em không nhờ anh phụ đạo. Nếu là anh, kỳ thi tháng lần sau, thứ hạng của em sẽ tiến bộ cả trăm bậc chứ không ít hơn."

"Thật... thật sao? Vậy... lớp trưởng, anh có thể phụ đạo cho em mãi mãi được không?" Chu Nguyên mở to đôi mắt sưng đỏ, đầy mong đợi nhìn Lục Tư Niên.

Chàng thiếu niên được mong đợi nở một nụ cười độc ác: "Cũng được thôi, nhưng có một điều kiện. Khi nào anh muốn đụ em, em phải cho anh đụ. Dù sao thì, phụ đạo cũng mệt lắm."

"Được, được, không vấn đề gì!"

Lục Tư Niên có chút kinh ngạc trước tốc độ trả lời của Chu Nguyên. Xem ra cậu thực sự muốn cải thiện thành tích.

"Được thôi, vậy bây giờ anh phải thu trước một ít tiền cọc." Lục Tư Niên nói rồi đưa tay về phía cạp quần của Chu Nguyên.

Thực ra, ngay khi nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Chu Nguyên, anh đã cương cứng. Dương vật căng lên đỏ bừng. Cậu cún con này tuy không xinh đẹp, nhưng khi khóc lại quyến rũ vô cùng, một bộ dạng đáng thương khiến người ta không thể không động lòng.

Quần bị Lục Tư Niên lột xuống, để lộ ra hai cánh mông tròn trịa, những dấu tay từ đêm qua vẫn chưa tan hết, giờ lại sắp có thêm những dấu mới.

Cặc bự đỏ tím của Lục Tư Niên cọ xát vào lồn nhỏ. Hai mép môi lồn như mời gọi, ngậm lấy phần gốc của cặc. Nước dâm từ trong lồn rỉ ra, làm ướt bề mặt của nó.

Lần này Chu Nguyên rất ngoan ngoãn, không hề tỏ ra khó chịu. Cậu thậm chí còn chủ động nâng eo lên, để lồn nhỏ cọ xát vào cặc bự.

Lục Tư Niên dùng tay moi móc lồn nhỏ vài cái, cảm nhận được sự ướt át, liền thúc mạnh cặc bự vào trong. Lồn dâm co bóp khiến anh tê dại cả da đầu. Hơi thở anh trở nên dồn dập, eo và bụng không ngừng thúc về phía trước, cho đến khi Chu Nguyên rên lên một tiếng mơ hồ, anh mới chậm lại, dùng quy đầu đâm vào sâu bên trong.

Cứ mỗi lần bị chọc, Chu Nguyên lại rên lên một tiếng. Nghe tiếng rên như mèo con của cậu, Lục Tư Niên càng thêm phấn khích. Anh đổi hướng quy đầu, hung hăng đâm vào điểm G. Chu Nguyên sướng đến trợn trắng cả mắt, lồn nhỏ không ngừng chảy ra nước dâm, nơi hai người kết hợp vang lên những tiếng "phụt phụt" dâm đãng.

"Đồ lẳng lơ, không phải muốn cải thiện thành tích sao? Cứ để chồng đụ thật nhiều vào, đảm bảo lần nào em cũng thi tốt. Hầu hạ chồng cho tốt, hạng nhất toàn khối cũng cho em làm! Được không, hửm?" Lục Tư Niên tàn nhẫn nói, bàn tay mạnh mẽ xoa nắn mông Chu Nguyên. Nơi đó vừa đàn hồi, vừa mềm mại, béo ngậy, vỗ một cái còn có thể tạo ra những gợn sóng thịt, đúng là lẳng lơ hết chỗ nói.

"Mẹ kiếp, người thì không có mấy lạng thịt, mà mông lại béo như vậy, chỉ nghĩ đến chuyện câu dẫn người khác thôi phải không? Bảo sao thành tích không tốt!"

Vẻ mặt Lục Tư Niên đầy châm chọc, nhưng phái dưới lại như một chiếc máy đóng cọc, không ngừng đụ vào lồn nhỏ của Chu Nguyên. Anh thậm chí còn kéo tay Chu Nguyên, để cậu vuốt ve tinh hoàn không thể đi vào lồn của mình.

"Không có, em không có, hu hu hu... Em cũng... không biết... tại sao... hu hu, thành tích lại không tốt..." Chu Nguyên vừa khóc vừa đáng thương vòng tay qua cổ Lục Tư Niên. Cơ thể cậu không còn sức lực, mềm oặt dựa vào lồng ngực hắn.

Lục Tư Niên thoải mái chôn sâu trong cơ thể Chu Nguyên, trong lòng thầm cảm thán lồn dâm này quả thực vừa nhiều nước, vừa ướt át, vừa khít khao, thật đáng yêu. Anh xoa đầu Chu Nguyên, đổi sang một giọng điệu dịu dàng hơn: "Không sao, ừm... thật khít... Chồng nhất định sẽ bắn hết tinh dịch vào lồn nhỏ lẳng lơ của em. Ngậm lấy tinh dịch của chồng, đảm bảo lần nào em cũng thi được điểm tối đa, ha ha... Lồn dâm thật là dễ đụ..."

Anh kéo tay Chu Nguyên, hôn lên những đầu ngón tay ửng hồng.

"Thành tích tốt cũng chẳng để làm gì. Ưm... Sau này, em cứ làm bồn chứa tinh cho chồng, làm vợ điếm của chồng. Mỗi ngày chờ chồng đến đụ, chồng sẽ đi kiếm tiền nuôi gia đình, Tiểu Nguyên chỉ cần làm một người vợ ngoan của chồng là được rồi..."

Lục Tư Niên cảm thấy ý nghĩ này thật tuyệt vời. Chu Nguyên vốn không cần thành tích tốt làm gì. Sau khi tốt nghiệp, cậu chỉ cần ở nhà hầu hạ cặc lớn của Lục Tư Niên. Tinh dịch, nước tiểu, tất cả đều bắn cho cậu. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nằm trên giường ngậm cặc bự của Lục Tư Niên cả đời, cậu muốn gì, Lục Tư Niên sẽ cho cậu thứ đó. Điều kiện tiên quyết là Lục Tư Niên không mất đi hứng thú với cậu.

Với mức độ quyến rũ của lồn dâm này, việc mất đi hứng thú chắc còn phải chờ một thời gian dài nữa.

"Lớp trưởng, em, em không chịu nổi nữa, anh bắn đi được không... hu hu..."

Lục Tư Niên hoàn hồn.Cặc bự to lớn của anh bị lồn nhỏ siết chặt. Chu Nguyên đang run rẩy, chim nhỏ xinh của cậu bắn ra thứ tinh dịch loãng, dính lên ngực của cả hai người, thậm chí có vài giọt còn vương trên khóe miệng Lục Tư Niên.

Anh vươn lưỡi, liếm đi sợi tinh dịch trắng đục, cảm nhận vị tanh nồng quen thuộc, nhưng anh lại cảm thấy có một mùi hương lẳng lơ đặc trưng. Mùi hương này khiến Lục Tư Niên phát điên, giống như một con thú hoang đang trong kỳ động dục.

Eo và bụng anh dùng hết sức lực, xương hông va vào phần thịt mông béo ngậy vang lên những tiếng "bạch bạch". Anh nhấp từng chút một, nhấc bổng Chu Nguyên lên rồi lại hung hăng ấn xuống Cặc bự của mình, cho đến khi Chu Nguyên không chịu nổi mà kêu thảm. Cuối cùng, Lục Tư Niên cũng thúc vào sâu trong tử cung, bắn ra thứ tinh dịch trắng đục, đặc sệt.

"Hộc... hộc... Bắn cho em đây, vợ điếm của anh nhận lấy nhé... Tinh dịch của hạng nhất toàn khối đấy... hộc... hộc..."

Lục Tư Niên nói rồi hôn lên khóe môi đang chảy nước miếng của Chu Nguyên. Eo hắn vẫn khẽ đung đưa, tận hưởng dư vị sau khi xuất tinh.

"Lồn dâm thật thoải mái... Cảm ơn vì đã chiêu đãi..."

"Chúng ta... hợp tác vui vẻ nhé ~"

Hàng mi Chu Nguyên run rẩy, lộ ra một nụ cười lấy lòng. Lục Tư Niên xoa đầu cậu, rút cặc bự của mình ra, phát ra một tiếng "bộp", nước dâm theo bắp đùi Chu Nguyên chảy xuống đất.

Đợi đến khi cả hai dọn dẹp xong, mở cửa sổ ra cho thoáng khí, các bạn học khác mới lục tục quay trở lại lớp.

Lục Tư Niên mỉm cười chào hỏi cô bạn cùng bàn của Chu Nguyên. Chỉ với vài câu nói, anh đã dễ dàng khiến cô bạn cam tâm tình nguyện đổi chỗ cho mình. Dàn xếp xong cho Phương Mẫn, Lục Tư Niên mới quay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười vô cùng ôn hòa khi sắp xếp công việc của lớp với các bạn học. Không ai để ý rằng, bàn tay to lớn, thon dài và mạnh mẽ của anh đang đặt trên đùi Chu Nguyên, mờ ám xoa nắn phần thịt non bên trong, vừa gợi cảm, lại vừa không thể kháng cự.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store