( Edit - Song - Hvan ) Lớp trưởng gian xảo lừa tình cún con "khờ khạo" đáng iu
🍯 Chuong 4 🍯: Lừa về nhà, cưỡng ép phá thân và sự biến thành kẻ si tình..
Chương 4: Lừa về nhà, cưỡng ép phá thân và sự biến chất thành kẻ si tình
Lục Tư Niên giữ đúng lời hứa. Ngay khi tiết tự học buổi tối vừa kết thúc, ann đã lôi Chu Nguyên rời khỏi lớp học. Anh bước đi vội vã, kéo theo Chu Nguyên loạng choạng đi về phía trước.
Theo Lục Tư Niên ngồi vào hàng ghế sau của chiếc Porsche, Chu Nguyên tỏ ra bối rối, bất an. Dù không nhận ra đây là siêu xe hàng hiệu, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự sang trọng đắt đỏ qua nội thất tinh xảo.
Chu Nguyên không dám tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì trong xe, chỉ sợ hãi nhìn Lục Tư Niên, lí nhí: "Lớp trưởng, em phải về nhà..."
Lục Tư Niên nhướng mày. Về nhà nào? Chẳng phải đã nói tối nay sẽ đụ cậu sao? Cặc bự của anh đã cương cứng cả rồi, không cho đụ thì bất lịch sự quá.
"Bây giờ chúng ta về nhà đây, về nhà anh. Anh đã nhờ dì giúp việc chuẩn bị bánh kem dâu tây rồi, có lẽ em sẽ thích đấy. Là món mới đang hot trên mạng gần đây."
"Nhưng... nhưng em không về nhà bố mẹ sẽ lo lắng!" Chu Nguyên phản kháng. Cậu thừa biết mình đang nói dối. Số lần bố mẹ về nhà ít đến đáng thương, họ cũng chẳng bao giờ để tâm xem cậu có ở nhà hay không. Chu Nguyên trong căn nhà đó chẳng khác nào một người vô hình.
Lục Tư Niên gật đầu qua loa, miệng thì an ủi bảo cậu gọi điện về báo một tiếng, nhưng bàn tay lại không yên phận mà luồn vào vạt áo Chu Nguyên, vuốt ve phần thịt non bên hông cậu.
Làn da của Chu Nguyên không trắng, thậm chí có thể nói là ngăm đen màu lúa mì so với người thường, nhưng bù lại rất mịn màng. Những đầu ngón tay thô ráp của Lục Tư Niên lướt trên da cậu, mang lại một cảm giác mơn trớn đến lạ.
Tài xế nhận lệnh, khởi động xe. Chu Nguyên bất lực nhìn chiếc xe lăn bánh, giọng nói đã nghẹn ngào trong tiếng nấc: "Không được, em phải về nhà... Em, em muốn báo cảnh sát..."
Lục Tư Niên mất hết hứng thú. Anh bóp lấy cằm Chu Nguyên, ghé sát lại gần, cẩn thận quan sát vành mắt hoe đỏ của cậu. Nước mắt đã giàn giụa, làm ướt đẫm hàng mi vừa dài vừa rậm.
Anh ra vẻ khó hiểu, cất giọng đầy kỳ quái: "Anh chỉ mời em đến nhà anh ở một đêm, tiện thể giúp em ôn bài thôi mà. Sao bé Chu Nguyên lại khóc thế này? Em là đồ mít ướt à?"
Chu Nguyên sụt sịt, cằm bị Lục Tư Niên giữ chặt, cậu chỉ có thể cúi mắt xuống. Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, rơi vào lòng bàn tay Lục Tư Niên.
Thấy vậy, Lục Tư Niên nới lỏng tay ra, rồi đưa đầu lưỡi đỏ thẫm của mình liếm đi giọt nước mắt còn vương trên kẽ tay. Mằn mặn, mang theo hương vị của sự tủi hờn.
Khi đến biệt thự, Chu Nguyên đã bình tĩnh trở lại, chỉ còn chóp mũi là hơi đỏ. Cậu lủi thủi đi theo sau Lục Tư Niên như một chú cún con ủ rũ.
Lục Tư Niên dẫn cậu vào phòng ăn, để Chu Nguyên ngồi xuống rồi tự mình vào bếp lấy ra chiếc bánh kem dâu tây đã được chuẩn bị sẵn.
Chu Nguyên đã không còn sợ hãi như lúc nãy. Cậu tò mò ngắm nhìn cách bài trí trong biệt thự, mọi thứ đều toát lên vẻ sang trọng một cách kín đáo. Từ chiếc bàn ăn bằng gỗ nguyên khối dài thượt, những món đồ nội thất bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, cho đến chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy treo trên trần nhà, tất cả đều là những thứ Chu Nguyên chưa từng thấy bao giờ.
Lục Tư Niên bưng bánh kem ra, thấy Chu Nguyên đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ngó xung quanh như một chú cún con, khóe miệng anh bất giác cong lên một nụ cười. Anh thấy Chu Nguyên thật sự ngốc nghếch đến đáng yêu.
Sau khi đưa bánh kem và thìa cho Chu Nguyên, anh ngồi xuống phía đối diện, ngắm nhìn "chú cún con" của mình vui vẻ ăn.
Lúc đầu cậu còn hơi câu nệ, nhưng khi nếm thử miếng bánh đầu tiên, đôi mắt cậu lập tức sáng rực lên, cả người gần như vùi vào chiếc bánh.
Lục Tư Niên chống cằm, kiên nhẫn đợi đến khi Chu Nguyên ăn xong cả một miếng bánh dâu tây lớn, lau miệng rồi ợ một cái no nê.
Hắn hỏi: "Tiểu Nguyên ăn no chưa?"
Chu Nguyên híp mắt gật đầu. Cậu chưa bao giờ được ăn chiếc bánh nào ngon như vậy. Nhà cậu không giàu có, thậm chí có phần nghèo khó, bố mẹ rất ít khi mua đồ ăn vặt cho cậu, và cậu cũng đủ hiểu chuyện để không bao giờ đòi hỏi.
Lục Tư Niên cũng rất hài lòng. Anh đứng dậy, kéo Chu Nguyên đã no căng bụng lên lầu. Con mồi đã ăn no, giờ là lúc đến lượt con dã thú đang đói cồn cào được ăn.
Chu Nguyên có chút kháng cự, nhưng "ăn của người ta thì phải nể nang", cậu ngại ngùng không dám giãy giụa mạnh, đành phải theo Lục Tư Niên lên lầu, bụng dạ sẽ tìm cơ hội khác để trốn thoát.
Kết quả là, cho đến khi bị quăng lên chiếc giường lớn mềm mại, bị lột sạch cả áo lẫn quần, Chu Nguyên vẫn không tìm được cơ hội nào để lên tiếng.
Đầu lưỡi đầy đặn của Lục Tư Niên mạnh mẽ luồn vào miệng cậu, cắn mút đầu lưỡi, thỉnh thoảng lại lướt qua hàm răng và vòm họng trên, quấn lấy lưỡi cậu mà khuấy đảo trong miệng anh. Cả căn phòng ngủ chỉ còn vang lên tiếng lưỡi môi quấn quýt chụt chụt.
Sau khi lột sạch quần áo của Chu Nguyên, Lục Tư Niên mới buông môi cậu ra. Anh vươn lưỡi liếm đi vệt nước bọt còn vương bên mép. Gương mặt anh trở nên quyến rũ lạ thường, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, yết hầu trượt lên xuống: "Bánh kem dâu tây, ngọt thật đấy, anh còn muốn ăn nữa..."
Nói chưa dứt lời, anh đã lại đè Chu Nguyên xuống mà hôn ngấu nghiến.
"Lồn nhỏ... cho anh đụ một chút, được không?"
Không đợi Chu Nguyên trả lời, anh đã vớ lấy lọ gel bôi trơn trên tủ đầu giường, đổ đầy ra tay. Hai ngón tay không một chút do dự mà dò dẫm vào lồn nhỏ đang khép chặt. Nơi đó vẫn còn mang một màu hồng phấn trinh nguyên, một vùng đất hoang chưa từng có ai xâm phạm.
"Không được, hu hu hu... Lớp trưởng... không thể... Đây là... là chuyện chỉ những người yêu nhau mới... mới được làm... Ưm..." Chu Nguyên chống cự, cố vươn tay xuống để gạt đi bàn tay đang xâm phạm mình của Lục Tư Niên, nhưng lại bị anh giữ chặt lại, rồi bị cắn hai dấu răng lên cổ tay.
"Bảo bối à, chúng ta chính là những người yêu nhau mà... Chồng đến yêu thương em đây... Ha ha... Cho nên lồn nhỏ phải mở ra nhé, để chồng còn tìm hiểu cái sự lẳng lơ của em chứ..."
Lục Tư Niên linh hoạt xoay cổ tay, hai ngón tay ra vào nông sâu trong lồn ướt át. Đợi đến khi nó đã quen và hé mở, Lục Tư Niên lại tiếp tục thăm dò sâu hơn, cho đến khi chạm phải màng trinh của Chu Nguyên.
Lúc này, Chu Nguyên đã bị giày vò đến mức không nói nên lời. Cậu khép chặt hai chân lại, vô tình kẹp chặt lấy tay Lục Tư Niên, trông như thể đang đói khát mà chủ động cầu hoan.
"Chu Nguyên, mở chân ra cho anh. Sao lại không ngoan chút nào thế? Muốn bị chồng dạy dỗ à?"
Lục Tư Niên sa sầm mặt, nghiêm giọng răn dạy, dáng vẻ chẳng khác nào một người thầy nghiêm khắc.
Chu Nguyên bị dọa đến run rẩy cả người, rồi từ từ mở rộng hai đùi ra.
Cậu có chút sợ hãi Lục Tư Niên của lúc này. Ở lớp, Lục Tư Niên luôn là người ôn hòa, luôn mỉm cười với tất cả mọi người, kiên nhẫn giảng bài cho bạn học, và xử lý công việc thầy cô giao một cách vô cùng hiệu quả. Anh dịu dàng mạnh mẽ, lịch sự và lễ phép, hoàn toàn không giống như bây giờ, một tay chơi trác táng.
Lục Tư Niên một tay giữ chặt đùi Chu Nguyên, khoan khoái cúi xuống, hôn nhẹ lên lồn nhỏ đang rỉ nước, sau đó đứng dậy. Anh nắm lấy cặc bự đỏ tím, ngoại cỡ của mình, đem phần quy đầu to như quả trứng gà cắm vào miệng lồn chỉ rộng bằng hai ngón tay.
Lồn nhỏ bị căng ra hết cỡ, hoàn toàn bao bọc lấy cặc bự. Lục Tư Niên sướng đến tê dại cả thắt lưng, không nhịn được mà tiến thêm vào vài centimet, cho đến khi miệng sáo chạm phải lớp màng mỏng manh kia.
Chu Nguyên đau đến mức kêu rên. Tuyến lệ của cậu vốn đã phát triển, trong tình huống này nước mắt lại càng không ngừng tuôn rơi. Cậu ôm lấy cổ Lục Tư Niên, dựa dẫm cọ vào cần cổ anh, nghẹn ngào nói mình đau lắm, xin Lục Tư Niên đừng vào nữa, cậu nguyện ý làm bất cứ điều gì cho anh.
Lục Tư Niên hoàn toàn không nghe, chỉ giữ chặt đầu Chu Nguyên và hôn cậu. Nước bọt chảy từ khóe miệng xuống cổ, đọng lại thành một vũng trong suốt.
"Bảo bối, không sao đâu, chồng đụ một lúc là hết đau ngay thôi. Lồn múp vừa nhỏ vừa non thế này, không đụ cho rộng ra thì làm sao được?" Lục Tư Niên an ủi Chu Nguyên, dịu dàng liếm khóe miệng cậu, nhưng thân dưới cường tráng lại hung hăng thúc mạnh, xuyên qua lớp màng kia, rồi ra vào trong lồn nhỏ nóng ẩm.
"A! Đau quá! Anh, anh ra ngoài đi! Ra ngoài đi mà... hu hu hu..." Chu Nguyên hét lên, đập thùm thụp vào cánh tay trắng nõn, rắn chắc của Lục Tư Niên. Cậu chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi đau đớn như thế này, cảm giác như cơ thể bị xé làm đôi.
"Suỵt... Tiểu Nguyên ngoan, sắp xong rồi, sắp xong rồi... Ưm... Lồn nhỏ thật là dễ đụ... Kẹp một chút, kẹp chặt lấy chồng đi... Ôi, sướng chết mẹ..."
Lục Tư Niên đã hoàn toàn chìm vào điên cuồng. Cơ thể của cậu cún con nhà quê này quả nhiên dễ đụ như anh tưởng tượng. Không chỉ nhiều nước, mà còn nóng hổi, cặc bự bên trong lồn nhỏ cứ như đang ngâm mình trong suối nước nóng. Tuy không quá xinh đẹp, nhưng đôi mắt cún con cũng có thể coi là đáng yêu, làn da tuy không trắng nhưng lại mềm mại, mịn màng và tinh tế.
Chu Nguyên không hề biết rằng Lục Tư Niên đã coi cậu như một món đồ chơi mềm mại, dễ chiều. Cậu vô cùng sợ hãi những gì đang xảy ra. Đây không phải là những việc cậu nên làm, nhưng hành động của Lục Tư Niên lại như đang nói với cậu rằng, mọi thứ đều có thể, đều là bình thường.
Lục Tư Niên điên cuồng hôn lên cổ Chu Nguyên, mút đi những giọt mồ hôi. Cặc bự đỏ tím, cương cứng không ngừng va chạm vào lồn nhỏ đỏ ửng, giống như một chiếc máy đóng cọc không ngừng ra vào trong cái lỗ nhỏ, ép nó phải tiết ra thứ chất lỏng ngọt ngào.
"Lục, Lục Tư Niên... Đừng, đừng mà, được không... Khó chịu quá..." Chu Nguyên kêu thảm. Cảm giác đau đớn và khoái cảm mãnh liệt như vậy cậu chưa từng trải qua. Cuộc sống ở nông thôn luôn mộc mạc và bình dị, không giống như bây giờ, bị nhốt trong phòng, rèm cửa kéo kín mít, bị một người đàn ông cao lớn, cường tráng đè lên người, Cặc bự ra vào trong cơ thể, mang theo thứ chất lỏng hỗn tạp.
"Ha... Bảo bối, ưm... đáng yêu quá... Sau này làm bồn chứa tinh cho chồng nhé. Chờ tốt nghiệp rồi, ngày nào cũng đụ em, bắn đầy bụng em, để em mang thai con của chồng!"
"Hu hu hu... Ưm... nhẹ thôi, chồng ơi... nhẹ thôi..."
Thần sắc Lục Tư Niên trở nên dữ tợn, như một con thú hoang đang trong kỳ động dục. Anh đè chặt người dưới thân, ghì cậu vào cặc bự của mình, phần eo và bụng chuyển động không biết mệt mỏi như một chiếc mô-tơ. Anh ra vào một cách mạnh bạo, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là bắn đầy lồn nhỏ lẳng lơ của thứ dâm đãng này. Tốt nhất là Chu Nguyên sẽ nếm được mùi vị này rồi nghiện, ngày nào cũng phải chủ động tìm đến để xin đụ.
"Bắn cho em, bắn hết cho em! Hộc... hộc... Bắn hết cho con điếm nhỏ này..."
Lục Tư Niên thúc mạnh cặc bự, bắn tinh dịch vào trong lồn của Chu Nguyên. Cậu khẽ hé miệng, nước bọt chảy dài từ khóe môi, cảm nhận từng luồng tinh dịch nóng hổi bắn vào thành trong.
Đã về khuya, ánh đèn trên tầng hai của biệt thự vẫn còn sáng. Lục Tư Niên, người luôn được mệnh danh là ánh trăng thanh cao, đã đụ Chu Nguyên hết lần này đến lần khác. Anh hoàn toàn mê đắm Chu Nguyên, và sau này, dù phải trả bất cứ giá nào, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store