ZingTruyen.Store

(EDIT) GẢ VÀO QUỐC CÔNG PHỦ - NGUYỆT MINH CHÂU

Chương 42 - Tiệc thưởng hoa (Phần 3)

BatThapTu

Trong Lan Hương viện, Từ phu nhân tay ôm một chồng sách cũ, đứng sau bàn sách, xoẹt xoẹt xé mấy trang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay ngươi không xin lỗi bồi thường cho Từ gia chúng ta, xem ta có xé hết đám sách rách này của ngươi không!"

Cách một cái bàn, Hạ Gia Thư mím môi nhìn bà ta, tức đến mức người khẽ run lên.

Đống sách cũ đó là bản sách cổ không còn nguyên vẹn mà cô mua được, nếu bị xé thì sẽ không bao giờ tìm lại được nữa!

Mấy nha hoàn của Lan Hương viện đứng ở ngưỡng cửa, muốn xông lên giật lại sách cổ, nhưng sợ Từ phu nhân kia trong cơn tức giận thật sự xé sách cổ thành từng mảnh, nhất thời không biết phải làm sao.

Trong mắt Hạ Gia Thư đầy vẻ lo lắng, lúc mở miệng nói, giọng cũng hơi run vì tức giận.

"Từ phu nhân, chuyện hủy hôn, ta đã sớm giải thích rõ nguyên nhân với Từ nhị công tử, vì sao còn phải xin lỗi bồi thường cho các người?"

Từ phu nhân ợ một tiếng đầy mùi rượu, mắt say liếc xéo Hạ Gia Thư, cười lạnh nói: "Ngươi đừng có lôi mấy chuyện vô dụng này ra với ta, ngươi đề nghị hủy hôn, ảnh hưởng đến danh tiếng của nhi tử ta, nó vốn dĩ nên cưới một cô nương nhà hầu môn công phủ, lại phải cưới một kẻ nhà nghèo sa sút, không trách ngươi thì trách ai?"

Con dâu của bà ta là Tống thị vốn định vào khuyên bà ta đừng mượn rượu gây sự, nghe thấy lời này, nỗi chua xót lập tức dâng lên trong lòng, che mặt khóc nức nở.

Hạ Gia Thư đau lòng nhìn cuốn sách cổ đã bị xé rách bìa trong tay Từ phu nhân, hít một hơi thật sâu, thương lượng với bà ta: "Chỉ cần phu nhân đừng xé sách của ta, phu nhân muốn ta xin lỗi bồi thường thế nào, ta sẽ làm thế đó."

Từ phu nhân cười lạnh một tiếng, lại xé mạnh hai trang sách cổ, nói: "Trừ khi ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái cho ta, mới có thể nguôi được cơn giận trong lòng ta!"

Có mấy vị phu nhân tiểu thư đang nói chuyện phiếm ở gần đó, nghe nói Từ phu nhân say rượu gây sự, liền lần lượt kéo đến Lan Hương viện.

Mấy người trong số họ nghe những lời say sưa không ra thể thống gì của bà ta, liền khuyên: "Từ phu nhân, bà mau đặt sách của Hạ cô nương xuống trước, có gì từ từ nói."

"Hai nhà kết thông gia, vốn dĩ là chuyện đôi bên tình nguyện, người ta không muốn nữa thì có thể hủy hôn, luật pháp cũng cho phép, hà cớ gì bà cứ nghĩ không thông mà ghi hận như vậy?"

"Đúng vậy, đã hủy hôn lâu như vậy rồi, nhi tử của bà cũng đã thành thân sinh con, mỗi người mỗi ngả là được rồi, sao lại có thể như vậy chứ? Những lời này của bà, để nhi tức bà nghe thấy, trong lòng sẽ có tư vị gì?"

Nhưng cũng có hai ba vị phu nhân đứng nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: "Chuyện này ta đã sớm nghe nói, cô nương đề nghị hủy hôn thật sự hiếm thấy, huống chi là hủy hôn ngay trước ngày thành thân, còn nói là bát tự không hợp, rõ ràng là một cái cớ!"

"Đúng vậy, Hạ nhị cô nương đang yên đang lành lại đòi hủy hôn, cũng khó trách Từ phu nhân trong lòng có giận."

"Hôn nhân đại sự, đều phải nghe lệnh phụ mẫu, lời mai mối, sao có thể coi như trò đùa? Chuyện này nói cho cùng, là Hạ nhị cô nương sai trước."

Nghe những lời bàn tán xôn xao này, lửa giận trong lòng Từ phu nhân càng lớn hơn, bà ta xé hai trang sách cổ rồi hung hăng giẫm nát dưới chân, nói với Hạ Gia Thư: "Ngươi nói hủy hôn là hủy hôn, coi Từ gia chúng ta ra gì? Dao không rơi vào người mình, ngươi đương nhiên không biết đau! Ta cũng không trông mong Quốc Công phủ có thể cho ta một công đạo, hôm nay ta sẽ tự mình trút cơn giận này!"

Các vị phu nhân đang khuyên can thấy bà ta càng lúc càng nổi giận, liền không dám khuyên nữa, thấy Từ phu nhân say rượu kích động như vậy, có một vị phu nhân liền lén sai nha hoàn đến hí lầu bên kia truyền lời.

Thấy cuốn sách cổ đã bị xé gần một nửa, lòng Hạ Gia Thư đau như dao cắt, nhưng yêu cầu mà Từ phu nhân đưa ra, cô quyết không thể đồng ý.

Cô nhắm mắt lại, đôi mắt trong veo lấp lánh ánh lệ, hàm răng trắng như ngọc cắn chặt môi, khóe môi bị cắn đến bật máu.

Từ phu nhân thấy cô không lên tiếng, rõ ràng là thái độ không muốn dập đầu với bà ta, cười lạnh một tiếng, nói giọng độc ác: "Ngươi thật sự nghĩ ta muốn ngươi dập đầu sao? Cho dù ngươi có dập đầu, ta cũng không muốn tha thứ cho ngươi đâu! Vẫn là Liễu di nương nói đúng, huynh trưởng ngươi khắc chết hai vị hôn thê, đại tẩu ngươi chỉ biết làm càn, đại tỷ ngươi gả đi rồi còn muốn hòa ly, cả nhà đều không phải thứ tốt lành gì, ngươi dù có gả vào Tướng quân phủ chúng ta, cũng chỉ mang đến xui xẻo!"

Lời vừa dứt, chỉ nghe một tiếng vút, một viên bi bất ngờ xé không khí bay tới, đập mạnh vào cổ tay phải của Từ thị!

Bà ta đau đớn ôm lấy cổ tay, năm ngón tay buông lỏng, cuốn sách cổ đang cầm trong tay liền rơi xuống đất.

Hạ Gia Thư kinh ngạc quay đầu lại.

Chỉ thấy chị dâu ném chiếc ná trong tay lại cho Hạ Tấn Xuyên, mặt không biểu cảm đi qua các vị phu nhân tiểu thư đang vây xem, một tay túm lấy vạt áo của Từ phu nhân, kéo bà ta đi nhanh ra ngoài Lan Hương viện.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, các vị phu nhân vây xem đều chưa kịp phản ứng, ngay cả Từ phu nhân cũng chưa kịp la hét, Khương Ức An đã một tay túm vạt áo đẩy bà ta đến bên thủy tạ ngoài sân.

Một tay nàng túm lấy búi tóc của Từ phu nhân, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh, ấn đầu bà ta xuống nước.

"Có phải cảm thấy đại phòng không có người, nên loại mèo chó nào cũng có thể đến giẫm một chân không?"

Nàng nói năng từ tốn, khóe môi còn mang theo chút ý cười, nhưng trên người lại như tỏa ra hàn ý lạnh lẽo.

Các vị phu nhân vội vàng đuổi theo ra ngoài đều bị dọa đến sững sốt tại chỗ, ngay cả lời khuyên cũng không dám nói.

Từ phu nhân uống mấy ngụm nước, cảm thấy phổi sắp nổ tung, bỗng nhiên thấy đầu nhẹ bẫng bị người ta kéo lên, liền vội vàng há miệng hít sâu hai hơi.

Nhưng vừa hít được một hơi, thoáng chốc lại bị ấn mạnh vào trong nước.

"Phu nhân không phải say rồi sao? Vậy thì tiểu bối đây không khách sáo nữa, bây giờ sẽ giúp phu nhân tỉnh táo lại!"

Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, lúc được nhấc lên lần nữa, Từ phu nhân hai tay chống lên bậc đá bên bờ, nước trên mặt chảy như mưa, vội vàng cầu xin tha thứ: "Ta tỉnh rồi, tỉnh rồi, đừng ấn ta xuống nước nữa!"

Khương Ức An thấy bà ta quả thật đã tỉnh táo hơn mấy phần, liền buông tay, phủi bùn đất dính trên tay áo, bước lên bậc đá lên bờ, từ trên cao nhìn xuống bà ta, nói: "Từ phu nhân vừa rồi say rượu, miệng lưỡi không sạch sẽ nói rất nhiều, bây giờ đã tỉnh táo, thì xin lỗi một tiếng, nếu Gia Thư có thể tha thứ cho phu nhân, ta cũng sẽ không nói gì nữa!"

Tiếng nói vừa dứt, Liễu di nương dìu tay Ngọc Thoa vội vã chạy tới.

Bà ta rẽ đám phu nhân đang vây xem trên bờ, thấy Từ phu nhân ướt sũng ngơ ngác ngồi trên bậc đá, một khuôn mặt sợ đến trắng bệch như tuyết, dường như vẫn chưa hoàn hồn, lập tức giật nảy mình.

Bà ta lạnh lùng nhìn Khương Ức An, quát: "Hỗn xược, sao ngươi lại đối xử với Từ phu nhân như vậy, thật quá đáng!"

Hôm nay tiệc ngắm hoa, mọi việc của đại phòng đều do bà ta đứng ra lo liệu, vì vậy xảy ra chuyện này, bà ta cũng lấy thái độ của người có quyền quyết định ở đại phòng, nghiêm túc quản lý.

Bà ta chỉ tay vào Khương Ức An, trừng mắt ra lệnh: "Còn ngây ra đó làm gì, mau đỡ Từ phu nhân dậy, xin lỗi bồi thường cho bà ấy!"

Khương Ức An lơ đãng liếc bà ta một cái, cong môi cười lạnh, chuyển mắt chậm rãi lướt qua mặt mấy vị phu nhân trên bờ, nói: "Vừa rồi Từ phu nhân nói, những lời chế nhạo đại phòng đó, đều là Liễu di nương nói với bà ấy, các vị nghe thấy rồi chứ?"

Mấy vị phu nhân nhìn nhau một lúc, rồi đồng loạt gật đầu.

Đúng vậy, họ nghe rất rõ ràng, Từ phu nhân say rượu, sau cơn say nói lời thật, nói là Liễu di nương nói, chắc không giả được.

Sắc mặt Liễu di nương hơi thay đổi, trên mặt lộ ra vài phần hoảng hốt, nói: "Ta nói gì chứ? Ta chẳng nói gì cả! Các người đừng có vu oan cho người khác!"

Khương Ức An chậm rãi xắn tay áo, để lộ nửa đoạn cổ tay trắng nõn thon thả, năm ngón tay nắm chặt, duỗi giãn gân cốt, đột nhiên bước nhanh về phía Liễu di nương.

Tim Liễu di nương giật thót một cái, theo bản năng lùi lại mấy bước.

Tuy nhiên ngay sau đó, một tiếng "chát" vang lên, một cái tát giòn giã giáng mạnh lên mặt Liễu di nương.

Cái tát này mạnh đến nỗi, Liễu di nương lảo đảo mấy bước mới đứng vững được, đồng thời kinh hô một tiếng che mặt.

Bà ta không thể tin được mà che lấy má phải lập tức sưng tím, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Khương thị, ngươi dám đánh ta!"

Khương Ức An bình thản lắc lắc cổ tay, cười khẩy một tiếng nhìn bà ta nói: "Di nương bất ngờ sao? Xúi giục gây sự thì đáng bị đánh, lần này có người ngoài ở đây, ta đã nể mặt bà mấy phần, có lần sau, ta sẽ không nương tay nữa!"

Liễu di nương vừa kinh ngạc vừa tức giận, che mặt trừng mắt nhìn nàng, nói với Ngọc Thoa đang sợ đến ngây người ở đó: "Còn ngây ra đó làm gì? Ta bị người ta đánh thành thế này rồi, còn không đi đánh trả!"

Ngọc Thoa gắng sức nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Di nương, nô tỳ..."

Không phải cô ta không muốn đi đánh trả, mà là cô ta thật sự không dám, đại thiếu phu nhân lợi hại như vậy, cô ta chỉ sợ chưa đến gần đã bị đá bay rồi!

Đúng lúc này, xa xa vang lên một tràng tiếng bước chân vội vã.

Liễu di nương nhìn về phía đó, thấy Hạ Tri Nghiễn xách vạt áo vội vã đi về phía này.

Bà ta lập tức như nhìn thấy cứu tinh, vừa che mặt gào khóc, vừa chạy đến nhào vào lòng ngực ông ta, nói: "Thế tử gia, thiếp bị đại thiếu phu nhân đánh, ngài phải làm chủ cho thiếp!"

Hạ Tri Nghiễn cúi đầu nhìn mặt bà ta, chỉ thấy trên gò má trắng nõn xuất hiện một mảng đỏ tím xen kẽ, còn có năm dấu ngón tay đỏ tươi, liền tức giận đến mặt mày xanh mét, che chở bà ta ra sau lưng, nghiến răng nói: "Làm phản rồi, hôm nay ta không dạy dỗ nó, nó không biết cái nhà này rốt cuộc là ai làm chủ!"

Các vị phu nhân vây xem thấy Hạ Tri Nghiễn mặt mày âm trầm, tiện tay nhặt một cây gậy gỗ to bằng miệng bát dưới đất lên, hung thần ác sát đi về phía Khương Ức An, ai nấy đều hoảng hốt.

Nếu mà động đến gậy gộc, là có thể gây ra án mạng đó!

Có người khuyên: "Thế tử gia, có gì từ từ nói, đừng động gậy gộc!"

Còn có người thấy Khương Ức An khoanh tay đứng đó, không hề nhúc nhích, liền vội vàng kéo nàng, "Đại thiếu phu nhân, chúng ta ngăn Thế tử gia trước, ngươi mau đi đi!"

Khương Ức An mỉm cười nhìn các vị phu nhân đang khuyên mình, nói: "Các vị phu nhân, cảm ơn, các vị đứng xa ra một chút, đừng để bị thương. Lát nữa phiền các vị giúp ta làm chứng, là công đa động thủ trước."

Nàng vừa dứt lời, Hạ Tri Nghiễn đã vung gậy đánh tới.

Chỉ là cây gậy còn chưa hạ xuống, đầu kia đã bị Khương Ức An nhanh tay lẹ mắt nắm lấy.

Cổ tay nàng hơi dùng sức, cây gậy to bằng miệng bát liền từ tay Hạ Tri Nghiễn chuyển sang tay nàng.

Ngay sau đó mọi người chỉ cảm thấy cây gậy vung vẩy mấy cái trước mắt, rồi giáng xuống vai và lưng của Hạ Tri Nghiễn.

Lực vung gậy này, Khương Ức An chỉ dùng một phần mười mà thôi, đánh mấy cái liền thu tay, để tránh đánh Hạ Tri Nghiễn đến nửa sống nửa chết.

Hạ Tri Nghiễn đã sớm co vai ngã ngồi trên đất, đau đến nhe răng trợn mắt không nói nên lời.

Các vị phu nhân tiểu thư vây xem bị cảnh này làm cho kinh hãi, một lúc lâu không ai nói nên lời, ngay cả Từ phu nhân nửa say nửa tỉnh cũng bất giác co người lại, chỉ sợ lại bị liên lụy.

Trước mặt mọi người bị con dâu dạy dỗ như vậy, mặt mũi của Hạ Tri Nghiễn gần như mất sạch, lồng ngực ông ta phập phồng gấp gáp thở mấy hơi, cố gắng gượng hét lên: "Quốc Công phủ ta không dung thứ cho loại nữ nhân đanh đá không coi trưởng bối ra gì như ngươi, hôm nay ta nhất định phải thanh lý môn hộ, để chấn chỉnh gia phong!"

"Hạ Tri Nghiễn, ông dừng tay!"

Lời ông ta vừa dứt, xa xa đột nhiên truyền đến giọng của Giang thị.

Trong nháy mắt, Hạ Gia Thư dìu bà nhanh chóng đi tới, đám đông tự động nhường đường cho hai mẹ con họ.

Đến gần, Giang thị cũng không cần con gái dìu nữa, bà nhìn Khương Ức An, thấy con dâu may mắn chưa bị thương, sống mũi không khỏi cay cay, kéo nàng đến bên cạnh, cẩn thận nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lượt, đau lòng nói: "Nhi tức, con chịu khổ rồi!"

Khương Ức An mỉm cười chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói, Hạ Tri Nghiễn đã tức đến gân xanh trên trán giật thình thịch, mắng ầm lên: "Giang thị, bà mù rồi sao? Từ thị bị nó đánh, Liễu thị cũng bị nó đánh, ngay cả ta cũng bị nó đánh, nó chịu khổ chỗ nào!"

Giang thị đến vội, trên đường chỉ nghe nha hoàn nói con dâu và người ta đánh nhau, nguyên nhân trong đó còn chưa rõ, nhưng dù có rõ hay không, cũng không thể là lỗi của con dâu được!Ông mới mù! Nhi tức ta không phải loại người không nói lý lẽ, các người đều bị đánh, đó là đáng đời!"

Hạ Tri Nghiễn suýt nữa tức đến thất khiếu (*) sinh khói, nghiến răng cố gắng bò dậy từ dưới đất.

(*) thất khiếu – bảy lỗ trên mặt : hai mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai và miệng.

Ông ta xoay mấy vòng tại chỗ, không tìm được công cụ đánh người vừa tay, liền dứt khoát giơ tay lên, định đánh Giang thị.

Giang thị sao có thể để ông ta động đến một ngón tay của mình?

Bà dưỡng bệnh hai ngày, tinh thần đã tốt hơn nhiều, tay chân cũng có sức hơn bình thường, Hạ Tri Nghiễn tức giận giơ bàn tay đi tới, bà liền nhắm chuẩn sống mũi của ông ta, bất chấp tất cả mà húc tới.

Hạ Tri Nghiễn lập tức ôm mũi ngồi xổm xuống đất!

Mũi nóng hổi, hình như có thứ gì đó chảy ra, ông ta đưa tay sờ thử, xòe lòng bàn tay ra xem, chỉ thấy vết máu đỏ tươi hiện ra trước mắt, mũi của ông ta vậy mà bị Giang thị húc vỡ!

Hạ Tri Nghiễn bị máu trên tay dọa cho mềm nhũn chân tay, cố gắng mấy lần đều không đứng dậy được, liền dứt khoát run rẩy chân ngồi bệt xuống đất, gân cổ mắng ầm lên: "Giang thị, bà là cái đồ nữ nhân chanh chua hung hãn, bây giờ ngay cả ta cũng dám đánh! Bà đợi đấy, ta nhất định phải hưu bà!"

Nếu là trước đây, nghe thấy câu này của ông ta, Giang thị chắc chắn sẽ sợ đến hai mắt đẫm lệ, nhưng lúc này, bà chỉ cười lạnh nhìn ông ta mấy cái, xắn tay áo lên, hai tay nắm thành quyền rồi đấm loạn xạ vào người ông ta!

"Nếu không phải ông để Liễu thị ra mặt tiếp khách, hôm nay sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy! Ông là cái đồ hồ đồ mất hết lương tâm, bao nhiêu năm nay ta chịu đựng ông đủ rồi, hôm nay ta không đánh cho ông một trận thì ta không mang họ Giang nữa!"

Nắm đấm như mưa trút xuống người Hạ Tri Nghiễn, ông ta chật vật ôm đầu né tránh, quát lên: "Giang thị, bà điên thật rồi, ta là phu quân bà, dừng tay lại!"

Giang thị đâu chịu dừng tay, chỉ một mực đuổi theo đánh ông ta!

Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh lùng từ phía xa vọng lại: "Dừng tay, tất cả đừng đánh nữa!"

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão phu nhân được Tạ thị và Thôi thị dìu tay bước tới.

Nghe nói bên này có chuyện, lão phu nhân vội vã chạy từ hí lâu sang, thở hổn hển, phải đứng một lúc mới thở đều lại được.

Bà nhìn Từ thị vẫn còn đang ngây người, Liễu di nương với nửa bên mặt sưng đỏ, và Hạ Thế tử máu mũi bê bết khắp mặt, đôi lông mày thưa thớt của bà nhíu chặt lại, lạnh lùng nhìn về phía Giang thị và Khương Ức An.

"Còn ra thể thống gì nữa! Khách khứa và người nhà đều bị các ngươi đánh, một bữa tiệc ngắm hoa tốt đẹp đều bị các ngươi phá hỏng, thật không biết chút quy củ nào!"

Khương Ức An khoanh tay trước ngực, bình thản mỉm cười.

Lão phu nhân tức giận là vì ảnh hưởng đến tiệc ngắm hoa, chứ chẳng quan tâm đến nguyên nhân sự việc, để dẹp yên ảnh hưởng, cũng là để cho Từ gia và Hạ Trị Nghiễn một lời giải thích, chắc hẳn bà sẽ dùng gia pháp để trừng trị đứa cháu dâu này.

Nhưng không sao cả, hôm nay nàng đã ra tay thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị phạt, cùng lắm là quỳ ở từ đường vài ngày, chuyện nhỏ thôi.

Lão phu nhân nói với Tạ thị: "Đi đỡ Từ phu nhân dậy, hỏi xem bà ấy thế nào rồi."

Giữa bữa tiệc đột nhiên xảy ra chuyện này, sắc mặt Tạ thị vô cùng khó coi.

Bà ta vốn đang nói chuyện hôn sự của con gái với Chu phu nhân, đang lúc trò chuyện vui vẻ thì bị sự cố này cắt ngang, trong lòng thực sự tức giận!

Chưa đợi Tạ thị ra tay đỡ, Thôi thị đã vội vàng chạy tới đỡ Từ phu nhân dậy, hỏi: "Từ phu nhân, bà không sao chứ?"

Từ phu nhân trước là say rượu gây sự, sau lại bị Khương Ức An dọa cho ngây người một lúc lâu, bây giờ hoàn hồn lại, vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, nghiến răng nói: "Ta có thể không sao được sao? Hôm nay dự tiệc ngắm hoa, ta suýt chết trong phủ các người, các người không cho ta một lời giải thích, ta không để yên cho các người đâu!"

Thôi thị định nói gì đó rồi lại thôi.

Với loại nữ nhân đanh đá, được đằng chân lân đằng đầu như Từ phu nhân, nếu hôm nay chuyện liên quan đến tam phòng, bà ta nhất định sẽ nói kháy vài câu.

Nhưng chuyện này liên quan đến đại phòng, tam tẩu lại đang tức giận, bà ta không tiện lên tiếng, chỉ thầm lườm Từ phu nhân một cái rồi đứng dậy bỏ đi.

Từ thị muốn đòi một lời giải thích, lão phu nhân hắng giọng, nghiêm nghị nói: "Hôm nay tôn tức của ta hành sự lỗ mãng, thực sự đáng phạt, ta sẽ ra lệnh cho nó quỳ ở từ đường một tháng, để nó suy ngẫm kỹ lỗi lầm của mình, sau khi suy ngẫm rõ ràng rồi, sẽ để nó đích thân đến Từ phủ xin lỗi."

Lời giải thích này đã đủ, hơn nữa với gia thế như Quốc Công phủ, Từ thị cũng không dám quá hỗn xược, liền nói: "Đa tạ lão phu nhân, may nhờ lão phu nhân hiểu chuyện, Từ gia chúng ta vô cùng cảm kích."

Miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, ngày khác khi Khương Ức An đến cửa tạ lỗi, bà ta nhất định sẽ trả lại gấp bội sự sỉ nhục hôm nay!

Nào ngờ, lời vừa dứt, trong đám đông đột nhiên vang lên một giọng nói trầm ổn.

"Tổ mẫu, Ức An có lỗi gì chứ?"

Khương Ức An nhìn theo hướng tiếng nói, thấy Hạ Tấn Viễn rẽ đám đông, vững bước đi tới.

Hắn đi có chút vội, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng lạnh, gò má trắng trẻo còn có vài vết xước nhẹ, người đi cùng hắn còn có Tần Bỉnh Chính.

Hạ Tấn Viễn dừng bước, mặt hướng về phía lão phu nhân, trầm giọng nói: "Tổ mẫu, Từ phu nhân gây sự trước, Ức An trừng phạt sau, sao tổ mẫu không hỏi rõ bà ta đã gây ra chuyện gì trong phủ trước?"

Trong đám đông có vài vị phu nhân vốn đã thấy Từ thị say rượu gây sự ở Lan Hương viện, nhưng cũng không ai đứng ra làm chứng, vì nói đến nguyên do, con trai của Từ phu nhân dù sao cũng bị từ hôn, bà ta trong lòng có tức giận, cũng không phải hoàn toàn không thể hiểu được.

Lão phu nhân nhíu mày, lạnh giọng nói: "Con lại không có mặt ở đó, biết được cái gì? Con đừng vì bao che cho thê tử của mình mà làm ra chuyện không phân biệt phải trái!"

Hạ Tấn Viễn nói: "Tuy con không có mặt ở đó, nhưng đã hỏi rõ sự tình."

Hắn nói xong, liền vẫy tay về phía sau, nói: "Gia Thư, qua đây, muội nói rõ nguyên nhân cho tổ mẫu nghe."

Hạ Gia Thư cúi đầu ôm cuốn sách cổ đã bị xé nát của mình, từ phía sau đám đông đi tới.

Dưới ánh mắt của mọi người, cô im lặng hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, cắn môi nhìn về phía Từ thị, nói: "Từ phu nhân có oán hận với con, sau khi say rượu đã xông vào viện của con, xé nát sách của con..."

Những chuyện này, sau khi tỉnh rượu Từ thị cũng nhớ.

Bà ta xé vài cuốn sách rách, cũng không phải chuyện gì to tát, liền cười lạnh trợn mắt, nói: "Lúc đó ta say rồi, đâu phải cố ý."

Hạ Gia Thư im lặng cắn chặt môi.

Nguyên nhân từ hôn với Từ gia liên quan đến danh tiếng của Từ nhị công tử, cô không tiện nói ra ngoài.

Cô nghĩ một lúc, rồi nói với Từ thị: "Từ phu nhân, chuyện từ hôn, xin phu nhân hãy tự mình hỏi nhị công tử, hắn sẽ tự nói cho phu nhân biết."

Từ phu nhân khinh thường cười lạnh, "Ta còn cần hỏi con ta sao, sự việc rành rành ra đây, rõ ràng là ngươi nói cái gì mà bát tự không hợp nên từ hôn! Nếu bát tự không hợp, thì đừng có đính hôn với con ta, sắp thành thân rồi lại đổi ý, xem Từ gia chúng ta là cái gì! Con ta thì không để ý, nhưng ta thì không nuốt trôi được cục tức này!"

Hạ Gia Thư cúi đầu, hai tay ôm chặt cuốn sách cổ trong lòng.

Từ phu nhân hùng hổ dọa người, cô vốn không muốn nói ra sự thật, nhưng lúc này đây, cô không thể không nói ra sự thật.

Hạ Gia Thư mím môi nhìn bà ta, vẫn giữ lại cho bà ta chút thể diện, hạ thấp giọng nói: "Từ nhị công tử và tiểu tư của hắn có cử chỉ thân mật, quan hệ không bình thường."

Từ phu nhân vừa nghe, lập tức sa sầm mặt, quả quyết cao giọng: "Ngươi nói nhi tử của ta thích nam nhân? Vớ vẩn, ngươi nói bậy bạ, ăn nói hàm hồ! Ngươi có bằng chứng không?"

Hạ Gia Thư bất giác nhìn về phía chị dâu mình, môi mím chặt, ánh mắt có chút hoảng loạn.

Trước khi thành hôn, cô từng tận mắt thấy Từ nhị công tử và tiểu tư của hắn thân mật, vì vậy cô mới đòi từ hôn, nhưng bây giờ cô nói ra những lời này, lại là lời nói suông không có bằng chứng, không có đối chứng.

Tuy nhiên, Khương Ức An nhìn cô một cái, mỉm cười, ra hiệu cho cô yên tâm.

Nàng nhìn Từ phu nhân một cái, nói: "Ta có thể làm chứng."

Từ phu nhân cười lạnh, "Ngươi làm chứng thì có ích gì, ngươi có bằng chứng cũng là giả, rõ ràng là hai ngươi thông đồng với nhau, định vu khống con ta!"

Thấy bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định, Khương Ức An liếc nhìn xung quanh, thấy Khương Ức Vi đang lẫn trong đám đông, liền vẫy tay gọi cô ta lại, nói: "Muội vừa thấy gì, kể hết cho Từ phu nhân nghe đi."

Khương Ức Vi nhớ lại cảnh tượng trong rừng đào, liền chống nạnh hắng giọng, nói với Từ phu nhân: "Nửa khắc trước, ta tận mắt thấy nhi tử của bà và tiểu tư của hắn thân mật trong rừng cây!"

Cô ta nói rất chắc chắn, trong mắt Từ phu nhân không khỏi lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng thoáng chốc bà ta lại trấn tĩnh lại, tỏ vẻ không tin.

Con trai bà ta lớn từng này, bà ta chưa bao giờ thấy hắn có tật đoạn tụ, chuyện này rõ ràng không phải thật!

Khương Ức An bình tĩnh nhìn bà ta, nhắc nhở: "Từ phu nhân, nhi tử và nhi tức của phu nhân đều đang dự tiệc ở đây, nếu phu nhân vẫn không tin, có thể gọi nhi tử và nhi tức của phu nhân đến, hỏi họ ngay trước mặt."

Thấy nàng quả quyết như vậy, Từ phu nhân không khỏi hoảng hốt, lúc này, con dâu của bà ta là Tống thị từ trong đám đông bước ra, lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi trên mặt, nói: "Mẫu thân, chúng ta về đi, mẫu thân đừng hỏi nữa."

Từ phu nhân nhìn thấy con dâu xuất thân từ gia đình sa sút này liền có chút không hài lòng, quát: "Về làm gì, mau nói cô ta ăn nói bừa bãi, chứng minh cho nhị lang đi!"

Tống thị không chịu nói, kéo bà ta đi ra ngoài, nhưng Từ phu nhân lại hất tay cô ra, mắng: "Ngươi là cái hồ lô không cạy được miệng sao? Mau nói đi chứ, người ta đã vu khống phu quân ngươi như vậy rồi, ngươi còn không biết phản kháng!"

Tống thị cắn chặt môi nhìn bà ta.

Tuy cô không mở miệng, nhưng sắc mặt xám xịt như tro tàn kia đã gần như khẳng định điều này.

Từ phu nhân nhìn vẻ mặt này của con dâu, như có sét đánh ngang tai, kinh ngạc há hốc miệng.

"Ngươi... ngươi nói rõ cho ta, những gì cô ta nói có phải là thật không?"

Tống thị đột nhiên không muốn nhẫn nhịn nữa, cao giọng nói: "Phải, những gì Hạ nhị tiểu thư nói không sai chút nào, nhi tử của bà chính là thích nam nhân, bây giờ bà đã hài lòng chưa!"

Lời Tống thị vừa dứt, như một gáo nước lạnh dội vào chảo dầu sôi, các vị phu nhân tiểu thư đang vây xem đều xôn xao bàn tán.

"Từ phu nhân, nhi tử của phu nhân có sở thích như vậy, không trách Hạ nhị cô nương từ hôn với hắn!"

"Đúng vậy, trước đây ta còn nghĩ Hạ nhị cô nương vô tình vô nghĩa, bây giờ mới phát hiện, người ta là vì giữ thể diện cho Từ gia nên mới không nói ra nguyên nhân, cô nương bị hiểu lầm lâu như vậy, thật đáng thương!"

"Từ phu nhân cứ bám riết không tha, hùng hổ dọa người, bây giờ sự việc đã rõ ràng rồi, xem bà ta còn gì để nói nữa không!"

"Nhi tức của bà ở nhà bà chắc cũng chịu không ít ấm ức, bà đừng có mà mất lương tâm đối xử tệ với người ta, sau này bà có cầu xin người ta, người ta cũng chưa chắc chịu ở lại nhà bà đâu!"

Những lời này lọt vào tai, mặt Từ phu nhân như bị tát hết cái này đến cái khác, lập tức xanh đỏ xen kẽ vô cùng đặc sắc.

Bà ta mấp máy môi mấy lần, không nói thêm được câu nào, một lúc lâu sau, vội vàng buông một câu, "Ta sẽ cho người đền lại sách cho nhị cô nương", rồi rẽ đám đông chạy đi, bóng lưng trông như đang chạy trối chết.

Tình hình hiện tại, các vị phu nhân còn có gì không hiểu, lúc trước có vài vị phu nhân cảm thấy Hạ nhị tiểu thư hủy hôn quá tùy hứng, lúc này cũng hoàn toàn thay đổi thái độ, ngay cả Thôi thị cũng kinh ngạc che miệng, sốc đến mức không nói nên lời.

Lão phu nhân nhíu mày, nhìn Hạ Gia Thư một cái, rồi lại nhìn Khương Ức An, nói: "Nếu đã là Từ phu nhân gây sự trước, vậy thì thôi đi."

Từ phu nhân mất mặt bỏ đi, chuyện quỳ từ đường và xin lỗi, lão phu nhân cũng cho qua.

Còn về chuyện của đại phòng, bà nhìn Hạ Tri Nghiễn và Liễu di nương đang ngồi trên đất, không thèm để ý, ra hiệu cho Tạ thị và Thôi thị dìu tay mình rời đi.

Lão phu nhân không quản chuyện của đại phòng, tức là để đại phòng tự giải quyết.

Lúc này, Hạ Tri Nghiễn đã hồi phục tinh thần, từ dưới đất nhảy dựng lên, chỉ tay vào Giang thị, rồi lại chỉ vào Hạ Tấn Viễn và Khương Ức An, cười lạnh nói: "Tốt, rất tốt, bây giờ các người cùng một phe rồi, ngay cả ta cũng không coi ra gì! Nếu đã không nghe lời lão tử, vậy thì tất cả cút khỏi Quốc Công phủ cho lão tử, ta không chứa chấp các người nữa!"

Lời ông ta vừa dứt, Hạ Tấn Viễn mặt không biểu cảm nhìn về phía phụ thân mình, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

"Con sẽ viết thư cho tổ phụ, kể cho tổ phụ biết những hành động gần đây của phụ thân, phụ thân tự lo liệu đi."

Hạ Tri Nghiễn nghe vậy, lập tức có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn nói: "Ngươi đừng hòng mang tổ phụ ngươi ra để dọa ta, ta không sợ! Ta có làm gì sai đâu, ông ấy chẳng lẽ có thể tống ta vào tù được sao? Ngược lại là ngươi phải cẩn thận đấy, nếu tổ phụ ngươi biết ngươi bao che cho thê tử như vậy, về nhất định sẽ mắng ngươi!"

Ông ta nói xong, Liễu di nương liền tiến lên đỡ ông ta dậy, khóc lóc nói: "Thế tử gia!"

Hạ Tri Nghiễn nhìn dấu tay trên mặt bà ta, vô cùng đau lòng, vốn định mắng Giang thị thêm vài câu để dỗ bà ta vui, nhưng trưởng tử và con dâu đều ở đây, ông ta không dám tùy tiện làm càn, hơn nữa, vừa nghĩ đến ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng của phụ thân mình, ông ta lập tức cảm thấy da đầu hơi tê dại.

Ông ta nghĩ một lúc, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy để nhỏ nhẹ an ủi bà ta, "Nàng yên tâm, cứ nhẫn nhịn một thời gian, đợi phụ thân về, ta sẽ đi cầu xin ông cho ta hưu Giang thị, để trút giận cho nàng."

Hạ Tấn Viễn không thèm để ý đến phụ thân mình nữa.

Hắn nắm lấy tay Khương Ức An, nhẹ nhàng xoa mấy ngón tay của nàng, sau đó yên tâm đan mười ngón tay vào nhau, ôn tồn hỏi: "Nương tử có bị thương không?"

Khương Ức An cười nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có, phu quân yên tâm, ta ổn mà."

Nghe thấy giọng nói vui vẻ của nàng, Hạ Tấn Viễn bất giác khẽ nhếch khóe môi.

Chứng kiến chuyện nhà rối ren của đại phòng, Tần Bỉnh Chính lại không né tránh hay rời đi như những người khác, mà chắp tay đứng một bên, sắc mặt lạnh lùng có vài phần trầm ngâm.

Hạ Gia Nguyệt định dìu mẫu thân về nghỉ ngơi, khi đi ngang qua trước mặt hắn, hắn im lặng một lúc, rồi đột nhiên trầm giọng lên tiếng: "Hạ đại tiểu thư, nếu có việc gì cần đến Tần mỗ, có thể sai người đến tìm ta bất cứ lúc nào."

Hạ Gia Nguyệt hơi ngẩn người nhìn hắn một cái.

Ngay sau đó, cô lễ phép thu lại ánh mắt, cúi đầu sâu làm lễ với hắn, lễ phép nói: "Đa tạ Tần đại nhân."

Giang thị lúc này tâm trạng rất tốt, thầm lườm Hạ Tri Nghiễn mấy cái, rồi để con gái dìu tay, gọi trưởng tử và con dâu, cả nhóm người bước đi nhẹ nhàng về phía Nguyệt Hoa viện.

————————!!————————

Tiểu kịch trường:

Tại hiện trường đánh nhau, Hạ Tấn Viễn nắm lấy tay Khương Ức An, nhẹ nhàng xoa mấy ngón tay của nàng.

Khương Ức An (có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nắm lại ngón tay dài của hắn): Phu quân lo ta đánh nhau bị thương tay sao?

Hạ Tấn Viễn (khẽ gật đầu): "Ừ, may mà nương tử không sao."

Khương Ức An chợt hiểu ra, "ồ" một tiếng.

Nhưng sau đó nàng cảm thấy hình như không chỉ có vậy.

Bởi vì một lúc lâu sau, như thể sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm, tay nàng vẫn luôn bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store