ZingTruyen.Store

(EDIT) GẢ VÀO QUỐC CÔNG PHỦ - NGUYỆT MINH CHÂU

Chương 43- Không còn chút buồn ngủ nào nữa

BatThapTu

Trở về Nguyệt Hoa viện, Giang thị vui vẻ ngồi trên ghế, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Bà chưa bao giờ cảm thấy, việc Hạ Tri Nghiễn và Liễu di nương bị đánh lại khiến lòng bà sảng khoái đến thế.

Đúng rồi, còn có Từ phu nhân của phủ Tướng quân bị con dâu ấn xuống nước cho tỉnh rượu, cũng đáng đời!

Tuy nhiên, Giang thị nhìn con gái út của mình, sống mũi đột nhiên cay cay, nước mắt suýt nữa lại rơi xuống.

"Con bé ngốc này, chuyện nhà họ Từ, sao con không nói sớm với mẫu thân?"

Bà vẫn luôn cho rằng con gái đòi từ hôn là quá tùy hứng, chỉ thích ở trong phòng nghiền ngẫm mấy cuốn sách cũ, không biết trân trọng mối nhân duyên với Từ gia, thậm chí vì chuyện này mà còn từng tức giận cằn nhằn cô rất nhiều lần!

Hạ Gia Thư mím môi cười, nói: "Mẫu thân đừng giận nữa, là con không tốt, đã để mẫu thân lo lắng."

Cô cũng vô tình phát hiện ra sở thích của Từ nhị công tử, nên đã lén tìm hắn nói chuyện từ hôn, Từ nhị công tử dĩ nhiên đồng ý, chỉ là nhiều lần cầu xin cô đừng nói ra nguyên nhân.

Ai ngờ cô vì nể tình với Từ gia, không hề nói cho bất kỳ ai biết lý do từ hôn, Từ phu nhân không rõ sự tình, trong lòng lại ghi hận đến vậy!

May mà có chị dâu ở đó, trừng trị Từ phu nhân một trận ra trò, nếu không còn không biết bây giờ sẽ ra sao nữa!

Giang thị may mắn thở phào một hơi, nói: "Nếu chuyện này không thể trách con, vậy mẫu thân cũng yên tâm rồi, sau này còn có thể định một mối hôn sự tốt khác."

Hôm nay có nhiều phu nhân đến dự tiệc, chuyện Từ gia chắc hẳn sẽ nhanh chóng lan truyền, điều này đương nhiên sẽ làm trong sạch danh tiếng của con gái, sau này bàn chuyện cưới gả cũng sẽ thuận lợi hơn.

Hạ Gia Thư: "..."

Mẫu thân chắc lại sắp bắt đầu lo liệu hôn sự cho cô, nhưng bây giờ cô chẳng có ý định gả chồng.

Nghĩ đến cảnh con dâu một mình đối đầu với ba người kia, Giang thị nhíu mày, vội hỏi: "Ức An, con có bị thương không?"

Khương Ức An cúi mắt nhìn bàn tay vẫn đang bị Hạ Tấn Viễn nắm chặt trong lòng bàn tay, khẽ cười, nói: "Mẫu thân, con không sao."

Giang thị cẩn thận quan sát con dâu vài lần, xác nhận nàng quả thật không sao, lúc này mới yên tâm.

Đánh nhau một trận ở bên ngoài, Giang thị cũng đã mệt, bên cạnh có Gia Nguyệt nấu thuốc cho bà, liền phất tay, giục trưởng tử, con dâu và con gái út mau về nghỉ ngơi.

Sau khi họ rời đi, Giang thị dựa vào lưng ghế, chậm rãi uống một tách trà, nhớ lại những lời Hạ Tri Nghiễn nói lúc tức giận, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

Chẳng phải ông ta luôn miệng nói muốn hưu bà sao?

Trước đây nghe thấy câu này, bà sợ đến run rẩy, nhưng nghĩ kỹ lại, bà có gì phải sợ chứ!

Dù bị ông ta bỏ, bà cũng không phải không sống được, rời khỏi Quốc Công phủ, bà mang theo trưởng tử, con dâu và con gái của mình, vẫn có thể sống tiếp!

Những năm trước, bà một lòng chịu ấm ức, tìm cách lấy lòng ông ta, nên mới sống thành bộ dạng hèn nhát như trước đây, mới để ông ta và người thiếp yêu quý của ông ta cưỡi lên đầu mình!

Bây giờ, bà sẽ không bao giờ sợ câu nói này của ông ta nữa!

~~~~~~

Từ phu nhân gây náo loạn một trận ở Quốc Công phủ rồi sớm rời đi, nhưng các phu nhân của các phủ khác vẫn ở lại đến chập tối mới lần lượt ra về.

Tạ thị đích thân tiễn Chu phu nhân của Bình Nam Hầu phủ ra khỏi phủ.

Đi đến cổng phủ, hai người đứng nói chuyện một lúc, Tạ thị cười nói: "Hôm nay tiếp đãi không chu đáo, để phu nhân chê cười rồi, lần sau có rảnh lại đến phủ ngồi chơi, trong viện của ta còn có trà Vũ Tiền do trong cung ban thưởng, vẫn chưa uống, đang đợi phu nhân đến cùng thưởng thức đấy."

Chu phu nhân cười cười, khách sáo nói: "Vậy lần sau ta nhất định sẽ đến uống."

Tiễn Chu thị đi, trở về Cẩm Tú viện, Tạ thị nói chuyện với con gái: "Con thật sự thấy Hạ Thế tử đó không tệ sao?"

Hạ Gia Vân hờn dỗi gọi một tiếng mẫu thân, e thẹn lấy quạt xếp che nửa khuôn mặt, ngượng ngùng cúi đầu.

Tạ thị thấy bộ dạng này của con gái, còn có gì không hiểu nữa?

Hạ Thế tử đó dung mạo tuấn tú, gia thế sản nghiệp đều xứng đôi, tuy bây giờ hắn chưa có công danh gì, nhưng cũng không đáng kể, chỉ cần con gái thích là được.

Hôm khác bà ta sẽ gửi thiệp mời Chu phu nhân đến phủ một chuyến, bàn chuyện hôn sự của con cái, Chu phu nhân kia trông cũng có vẻ muốn kết thân với tam phòng, nếu không có gì bất ngờ, hôn sự này có thể định rồi.

Hạ Gia Vân cúi đầu cười, bỗng nhớ đến Khương Ức Vi ăn mặc lòe loẹt lúc xem mã cầu, thầm hừ lạnh mấy tiếng, nói: "Mẫu thân, sao muội muội của đại tẩu lại đến nhà chúng ta? Lại đúng hôm nay đến, thật khiến người ta phiền lòng."

Thôi thị lo xong việc bên hí lầu liền đến Cẩm Tú viện, nghe thấy lời này, bà ta ngồi xuống bên dưới Tạ thị, bĩu môi nói: "Còn không phải sao, Gia Vân nói không sai, Khương gia hôm nay để cô ta đến thăm lão phu nhân, chẳng phải là vì yến tiệc ngắm hoa sao."

Tạ thị nhếch khóe môi, không nói gì, Thôi thị thấy bà ta hoàn toàn không thèm nhắc đến Khương nhị cô nương kia, liền nói: "Đừng nói đến cô ta nữa, dù sao cũng không làm lỡ hôn sự của Gia Vân, vậy là tốt rồi."

Tạ thị không lên tiếng, phất tay ra hiệu cho các nha hoàn trong phòng lui ra, cũng bảo Hạ Gia Vân về viện nghỉ ngơi, đợi trong phòng chỉ còn lại bà ta và Thôi thị, mới nhàn nhạt nói: "Tuy không làm lỡ việc chính, nhưng đại phòng hôm nay đánh nhau thành ra như vậy, truyền ra ngoài cũng đủ mất mặt."

Chuyện Từ gia không nói, nhưng tiểu Khương thị lại đánh cả Thế tử gia và Liễu di nương, các phu nhân tiểu thư đến dự tiệc đều thấy cả, sợ rằng không quá vài ngày, chuyện của đại phòng sẽ lan truyền khắp kinh thành.

Thôi thị lại vui mừng vỗ đùi, thấp giọng nói: "Tam tẩu lo gì chứ? Lòng của lão phu nhân vẫn luôn ở chỗ tẩu mà! Đại phòng càng mất mặt càng tốt!"

Tạ thị khẽ nhíu mày, chậm rãi nói: "Ta nghe nha hoàn nói, Thế tử gia hôm nay tức giận lắm, nói muốn bỏ đại tẩu, huynh ấy sẽ không thật sự bỏ đại tẩu, rồi nâng Liễu thị kia lên làm chính thất chứ?"

Thôi thị tự tay rót cho bà ta một tách trà, hạ thấp giọng nói: "Chuyện này ai mà nói chắc được? Đại huynh cũng là người ngoài mạnh trong yếu, miệng nói lời cay độc, cũng chưa chắc dám làm thật! Hơn nữa, dù huynh ấy muốn bỏ đại tẩu, cũng phải được Quốc Công gia đồng ý mới được! Tam tẩu cũng không cần lo cho đại tẩu, cứ bình tĩnh quan sát là được."

Tạ thị nghe vậy nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo cong môi đỏ.

Bà ta không lo Hạ Tri Nghiễn sẽ hưu Giang thị, mà lo ông ta căn bản không dám nhắc đến chuyện hưu Giang thị trước mặt Quốc Công gia.

~~~~~~

Tiệc ngắm hoa ở Quốc Công phủ đã tan, nhưng chiếc túi thơm bị Đông Hoa ném đi lại không biết bị ai nhặt mất.

Đợi rất lâu cũng không thấy Hạ Thế tử kia đến tìm mình, Khương Ức Vi đành phải cùng cô ta về tiểu viện của Tĩnh Tư viện, nhờ Cao ma ma đưa mình về.

Cao ma ma nói: "Nhị tiểu thư, không phải lão phu nhân và phu nhân nói để tiểu thư ở đây vài ngày sao? Sao lại về nhanh vậy?"

Khương Ức Vi thầm đảo mắt, nói: "Yến tiệc ngắm hoa đã tan rồi, chẳng vớt vát được gì, ta còn ở đây làm gì nữa?"

Cao ma ma nghĩ một lúc, cũng đồng ý gật đầu.

Quốc Công phủ người đông mắt tạp, quy củ cũng nhiều, nhị tiểu thư lại kiêu căng tùy hứng, ở đây lỡ gây ra phiền phức thì không hay, chi bằng về sớm thì hơn.

Đông Hoa vội vàng đi thu dọn y phục đồ dùng của Khương Ức Vi, nhưng thu dọn xong đồ đạc, Khương Ức An vẫn chưa về, Cao ma ma liền nói: "Hay là nhị tiểu thư đợi đại tiểu thư về, đích thân nói với đại tiểu thư một tiếng rồi hãy đi?"

Khương Ức Vi không kiên nhẫn nhíu mày, định mắng bà ta một câu lắm lời, nhưng nghĩ lại, lúc cô ta bị Từ nhị công tử kia bịt miệng, may nhờ có đại tỷ ra tay giúp đỡ, mình mới được an toàn, liền nuốt lại lời định nói.

Cô ta không tự nhiên sờ sờ trâm cài trên đầu, nói: "Trời cũng không còn sớm, không biết khi nào đại tỷ mới về, ta không đợi tỷ ấy nữa, để lại cho tỷ ấy một hộp phấn thơm ta mang đến, rồi để lại lời nhắn cho nha hoàn trong viện của tỷ ấy là được."

Cao ma ma liền nghe theo lời cô ta dặn dò, để lại lời nhắn cho Đào Hồng, sau đó ra cửa ngách tìm một chiếc xe ngựa, đưa cô ta và Đông Hoa về.

Trở về Khương phủ ở ngõ Đa Phúc, Khương Ức Vi cùng Đông Hoa và Cao ma ma vào nhà.

La thị thấy con gái về nhanh như vậy, không khỏi kinh ngạc, sắc mặt cũng trầm xuống.

"Sao lại về nhanh thế? Yến tiệc ngắm hoa kết thúc rồi sao? Sao không ở lại Quốc Công phủ thêm vài ngày? Có phải An tỷ nhi đuổi con về không?"

Bà ta hỏi liền mấy câu, sắc mặt càng lúc càng khó coi, Cao ma ma vội giải thích: "Phu nhân, không phải đại tiểu thư đuổi nhị tiểu thư về, là nhị tiểu thư tự muốn về."

Khương Ức Vi bĩu môi ngồi trên ghế uống một tách nước mật hoa làm đẹp dưỡng nhan, liếc nhìn Cao ma ma, nói: "Ma ma lui xuống trước đi, ta muốn nói chuyện với mẫu thân một lúc."

La thị thấy con gái có chuyện muốn nói với mình, nên cho Cao ma ma lui về nghỉ ngơi.

Cao ma ma tuổi đã cao, ngồi xe ngựa hơn một canh giờ cũng mệt lử, nghe thấy lời này, liền cảm ơn La thị, tự về chỗ ở nghỉ ngơi.

Đợi Cao ma ma đi rồi, Khương Ức Vi bĩu môi, hừ lạnh nói: "Mẫu thân, sau này mẫu thân đừng nghe lời của Cao ma ma nữa, con thấy bà ta bây giờ cùng một phe với đại tỷ rồi, chuyện gì cũng bênh đại tỷ, không bênh con."

La thị vừa nghe, lông mày nhíu chặt lại, Cao ma ma là người đã theo bà ta nhiều năm, từ lúc bà ta làm ngoại thất của lão gia đã có Cao ma ma ở bên cạnh, sao có thể thiên vị An tỷ nhi kia?

La thị suy nghĩ một lúc, nói: "Con đừng oan cho ma ma, bà ấy có lòng khuyên con, cũng là vì tốt cho con."

Khương Ức Vi chu môi đảo mắt, không nói thêm về lỗi của Cao ma ma nữa, mà ngồi trên ghế thở dài mấy hơi.

La thị thấy cô ta không có hứng thú, vội nói: "Con nói với mẫu thân xem, có gặp được Tần đại nhân đó không?"

Khương Ức Vi hừ một tiếng, lắc đầu mấy cái, đầu đầy trâm ngọc cũng rung rinh theo.

"Mẫu thân, đừng nhắc nữa, Tần đại nhân đó căn bản không hề lộ diện ở sân mã cầu, con cũng không gặp được hắn."

La thị vừa nghe, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh.

Tần đại nhân đó và con rể là đồng môn cũ, đã đến Quốc Công phủ, dù không lộ diện, con rể chắc chắn cũng có thể gặp được hắn.

Vậy mà Vi nhi của bà ta ngay cả mặt Tần đại nhân cũng không gặp được, rõ ràng là trưởng nữ và con rể căn bản không để tâm đến hôn sự của Vi nhi, không muốn làm mai mối!

Bà ta tức giận trong lòng, nhìn con gái mình, thở dài: "Con để mẫu thân nói con thế nào cho phải? Khó khăn lắm mới đi được một buổi yến tiệc ngắm hoa, chẳng lẽ là đi toi công sao? Đại tỷ của con có thể gả cho đích trưởng tôn mù lòa của Quốc Công phủ, con không thể nào còn không bằng cả nó chứ?"

Khương Ức Vi uể oải hừ mấy tiếng, nhưng cô ta lấy gương ra soi mặt mình, lại nhanh chóng lấy lại sự tự tin như ngày nào.

"Mẫu thân, mẫu thân yên tâm đi, con sinh ra xinh đẹp thế này, nhất định có thể gả cho một lang quân tài mạo song toàn, gia đình quyền quý, hưởng thụ vinh hoa phú quý!"

La thị nghe vậy, không khỏi vui mừng gật đầu cười!

Vi nhi nói đúng!

Trưởng nữ chẳng qua chỉ gả cho một người mù, còn Vi nhi của bà ta, sau này nhất định sẽ gả tốt hơn, sống tốt hơn trưởng nữ!

~~~~~

Trong Thu Thủy viện, Liễu di nương dùng khăn ướt đắp lên nửa bên mặt xanh đỏ xen kẽ.

Vai và lưng của Hạ Tri Nghiễn thì vừa bôi xong thuốc trị thương, cả người nửa nằm trên giường La Hán, miệng không ngừng rên rỉ đau đớn, tay còn thỉnh thoảng sờ mấy cái vào chiếc mũi vẫn còn đau âm ỉ.

Khi Hạ Tấn Bình dẫn Tiêu thị đến, cảnh tượng nhìn thấy chính là thế đấy.

Nghe nói phụ thân mẫu thân bị chị dâu đánh, hắn ta liền vội vàng chạy đến, lúc này thấy vết thương trên mặt và trên người phụ thân mẫu thân, hắn ta không khỏi nghiến chặt răng.

Chị dâu sao lại quá đáng như vậy, ra tay cũng quá tàn nhẫn!

Hạ Tấn Bình hung hăng nói: "Con đi tìm Hạ Tấn Viễn nói lý! Nếu không phải hắn dung túng cho thê tử như vậy, sao cô ta dám ngang ngược thế? Con thấy mắt hắn tuy mù, nhưng tâm chưa chết, ngay cả phụ thân cũng không hiếu thuận nữa! Hôm nay hắn dám dung túng cho cô ta đánh phụ thân mẫu thân, ngày mai đại phòng này sẽ do hắn làm chủ, sau này ngay cả tước vị của phụ thân hắn cũng muốn kế thừa!"

Hạ Tri Nghiễn phất tay về phía hắn ta, yếu ớt ngăn cản: "Thôi, con đừng đi nữa, an phận chút đi!"

Hạ Tấn Bình vội nói: "Phụ thân, chẳng lẽ chuyện này cứ thế cho qua sao?"

Hạ Tri Nghiễn sờ sờ vai, những vết bầm tím từng vết một chạm vào là bỏng rát, đau đến mức ông ta kêu "ai da" mấy tiếng.

"Con đi tìm nó lý luận, là đánh thắng được chúng nó hay mắng thắng được chúng nó?"

Nghe phụ thân nói vậy, sắc mặt Hạ Tấn Bình tối sầm lại.

Hắn ta từ nhỏ văn võ đều không bằng Hạ Tấn Viễn, bây giờ đi tìm Hạ Tấn Viễn, lỡ xảy ra tranh chấp, đừng nói là động thủ với huynh trưởng, sợ rằng ngay cả đại tẩu cũng không đánh lại!

Liễu di nương ôm nửa bên mặt, đau đến hít mấy hơi khí lạnh, nhìn con trai mình, nói đầy thâm ý: "Chịu thiệt một lần, khôn ra một chút, bây giờ đừng đối đầu trực diện với họ, nếu không người chịu thiệt vẫn là chúng ta."

Hạ Tấn Bình nghe xong, ngẩn người một lúc, không biết đã nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cười lạnh, nói: "Phụ thân mẫu thân nói phải, chuyện nói lý với hắn cũng không vội lúc này. Bây giờ, ai cũng đang nóng giận, đợi một thời gian nữa, con sẽ khiến có người phải trả giá!"

~~~~~

Từ viện của bà mẫu ra, Khương Ức An và Hạ Tấn Viễn trở về Tĩnh Tư viện, mới biết Cao ma ma đã đưa Khương Ức Vi về rồi.

"Nhị cô nương có để lại lời nhắn cho đại thiếu phu nhân, nói cô ấy về trước rồi, bảo đại thiếu phu nhân không cần lo lắng cho cô ấy, còn để lại cho đại thiếu phu nhân một hộp phấn thơm." Đào Hồng nói.

Khương Ức An ngạc nhiên nhướng mày.

Đúng là mặt trời mọc đằng tây.

Với tính cách của Khương Ức Vi, làm ra chuyện gì nàng cũng không thấy lạ, chỉ là không ngờ, cô ta lại còn tặng cho nàng một hộp phấn thơm?

Nhưng hộp phấn thơm đó là do cô ta tự làm, mùi hương quá nồng, nàng không quen ngửi, bèn bảo Hương Thảo cất món quà hiếm có này của cô em gái ngốc vào trong tủ.

Trời đã hơi tối, sau khi vào phòng, Khương Ức An bèn thắp sáng hết đèn trong phòng.

Ánh nến sáng như ban ngày, nàng nhìn Hạ Tấn Viễn, giọng điệu có phần nghiêm túc nói: "Phu quân, chàng ngồi xuống đi."

Hạ Tấn Viễn hơi sững người, không biết nàng định làm gì, nhưng vẫn nghe theo lời nàng, phất tay áo ngồi xuống.

Sau khi hắn ngồi xuống đối diện với đèn, Khương Ức An bèn đến gần bên cạnh, một tay nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, cúi đầu xem xét kỹ vết thương trên mặt.

Da hắn trắng lạnh, ba vết máu mỏng dài ngắn khác nhau trên má trông lại càng rõ rệt, không biết bị thứ gì làm xước.

Những vết thương này không sâu, đã kết một lớp vảy máu mỏng, người khác có lẽ không để ý, nhưng nàng mắt tinh, lúc hắn xuất hiện trước mặt mọi người để chống lưng cho nàng đã nhìn thấy ngay.

"Phu quân, chàng không thể cẩn thận một chút sao?"

Nàng nhẹ nhàng xoa mấy cái bên cạnh vết máu của hắn, nhỏ giọng trách móc vài câu, rồi lấy một lọ thuốc mỡ trị trật đả, lấy ra một ít, bôi đều lên vết thương trên mặt hắn.

Đầu ngón tay mềm mại ấm áp khẽ chạm vào má mình, Hạ Tấn Viễn hơi ngẩng đầu nhìn Khương Ức An. Nếu không phải đôi mắt bị che bởi dải lụa đen, trông hắn như đang bất động ngắm nhìn nàng, giống như muốn khắc ghi dáng vẻ của nàng vào trong tim.

Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Chắc là lúc đó ta đi quá nhanh, bị lá tre làm xước mặt, chính ta cũng không biết."

Nói xong, hắn liền giơ tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, ôn tồn nói: "Nương tử, chỉ là vết thương nhỏ, không cần bôi thuốc đâu, sẽ nhanh lành thôi."

Khương Ức An nhíu mày nhìn hắn, nói: "Trên mặt bị thương, dù nhỏ đến đâu cũng phải coi trọng, nếu để lại sẹo thì sẽ không đẹp."

Hạ Tấn Viễn im lặng, khóe môi bất giác mím chặt lại.

Mắt hắn đã mù, chỉ còn khuôn mặt này là coi được, nếu lại bị hủy dung, sợ rằng sẽ chẳng còn điểm nào đáng giá nữa.

Sau khi nàng giúp hắn bôi thuốc cẩn thận xong, hắn đến thư phòng ở ngoại viện để viết thư.

Nam Trúc viết hộ theo lời đọc chậm rãi của hắn, rồi đọc lại lá thư đã viết một lần cho hắn nghe, cuối cùng hỏi: "Chủ tử, ngày mai gửi thư đi sao?"

Hạ Tấn Viễn im lặng.

Tổ phụ ra ngoài tuần tra biên cương, gánh vác trọng trách của triều đình, lại còn phải lo lắng cho những chuyện vặt vãnh trong phủ, thân là con cháu, không thể san sẻ nỗi lo cho ông, ngược lại còn gây thêm phiền phức, thực sự khiến hắn hổ thẹn.

Nhưng tổ phụ không ở kinh thành, phụ thân hắn mấy năm nay hành xử ngày càng hoang đường, trong phủ không ai có thể quản thúc ông ta, cần phải có tổ phụ về phủ để chấn chỉnh gia phong.

Im lặng hồi lâu, Hạ Tấn Viễn trầm giọng nói: "Ngươi hãy tự mình đi một chuyến, nhất định phải tự tay giao thư cho tổ phụ."

Biên cương cách kinh thành quá xa, một chuyến đi về mất trọn hai tháng, Nam Trúc trịnh trọng chắp tay nhận lời, nói: "Chủ tử yên tâm, sáng mai thuộc hạ sẽ khởi hành ngay, nhất định sẽ đưa thư đến tận tay Quốc Công gia."

Viết thư xong, khi Hạ Tấn Viễn trở lại phòng, trong phòng tĩnh lặng, Khương Ức An đã ngủ say, từ trên giường truyền đến tiếng thở đều đặn an ổn của nàng.

Hắn im lặng một lúc, không một tiếng động ngồi xuống mép giường, đưa tay mò mẫm vài cái bên gối.

Lòng bàn tay đột nhiên chạm vào ngón tay mảnh khảnh của nàng, hắn khựng lại, từ từ thu tay về, đứng dậy cởi áo ngoài, co gối lên giường, sau khi cách nàng một khoảng đủ xa, hắn cử động cực nhẹ nằm xuống mép ngoài của giường.

"Phu quân sao về muộn vậy?"

Khương Ức An không ngủ sâu lắm, cảm nhận được hắn đã lên giường, liền lật người đối mặt với hắn, ngái ngủ hỏi.

Hạ Tấn Viễn im lặng một lúc, giơ cánh tay dài ra đắp lại góc chăn cho nàng, ôn tồn nói: "Viết thư mất hơi nhiều thời gian, nương tử ngủ đi."

Khương Ức An mơ màng đáp một tiếng, rồi lại nhắm mắt lại.

Chỉ là trông như đã ngủ, nhưng lại vô thức xoa xoa vai mình.

Nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ bên tai, Hạ Tấn Viễn tập trung lắng nghe một lúc, nói: "Vai nương tử có khó chịu không?"

Khương Ức An giọng mơ màng nói: "Hơi mỏi."

Hạ Tấn Viễn nhíu mày suy nghĩ một lúc.

Có thể là hôm nay nàng dùng võ quá nhiều nên bị trật vai, vì vậy mới có cảm giác mỏi.

Hắn đưa tay ra, bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng bắt đầu xoa bóp trên vai nàng: "Ta xoa bóp cho nương tử vài cái, sẽ đỡ hơn."

Lực đạo không nặng không nhẹ, chẳng mấy chốc đã làm dịu đi sự khó chịu ở vai.

Khương Ức An nhắm mắt thì thầm vài câu, vì quá buồn ngủ, cũng không biết đã nói lẩm bẩm gì, sau khi hừ hừ mấy tiếng thoải mái, một tay vô thức nắm lấy tay hắn, rồi lại chìm vào giấc ngủ say.

Tuy nhiên, người bên gối đã ngủ, Hạ Tấn Viễn lại nằm thẳng tắp trên giường, nhớ lại cảnh tượng ban ngày, không còn chút buồn ngủ nào.

Hắn nghĩ, từ khi thành hôn đến nay, là hắn đã hồ đồ, nếu không phải hôm nay trong yến tiệc có người nhắc đến chuyện hắn mệnh cứng khắc thê, hắn gần như đã hoàn toàn quên mất.

Nương tử của hắn sẽ không để tâm đến những lời đồn khắc người này, nhưng hắn không nên để nàng phải chịu một chút rủi ro nào.

Trong bóng tối của màn giường, hắn từ từ rút ngón tay dài của mình ra khỏi tay nàng, buồn bã đặt lại bên hông.

————————!!————————

Tiểu kịch trường nửa đêm:

Ngủ đến nửa đêm, cảm nhận được người bên cạnh trằn trọc, mãi không ngủ được, Khương Ức An cũng tỉnh giấc.

"Phu quân có tâm sự sao?"

Hạ Tấn Viễn (im lặng một lúc): "Không có."

Khương Ức An (nhớ lại lúc trước hắn cứ nắm chặt tay mình, nhanh chóng đoán ra suy nghĩ của hắn): "Chàng lại đang nghĩ đến chuyện mệnh cứng khắc thê?"

Hạ Tấn Viễn (có chút hoảng loạn, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh): "Không có."

Khương Ức An (híp mắt, cười bí ẩn): "Phu quân yên tâm đi, cho dù chàng thật sự mệnh cứng khắc thê, ta cũng có cách hóa giải."

Hạ Tấn Viễn (không dám tin): "Nương tử nói thật sao?"

Khương Ức An (lăn một vòng gọn gàng vào lòng hắn): "Chắc chắn là thật, bây giờ việc phu quân cần làm là ngủ một giấc thật ngon, không được suy nghĩ lung tung nữa!"

Thế là Hạ Tấn Viễn ôm chặt người trong lòng, cuối cùng cũng tạm thời yên tâm, ôm nhau chìm vào giấc ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store