[EDIT|ĐM] TRIỆU HOÁN NGƯỜI CHƠI, KIẾN THIẾT ĐẠI NGUỴ (C200-Hết)
Chương 226: Vũ khí bí mật
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng
Tính kỹ ra, kể từ lần ly biệt vào tháng giêng năm Huyên Hòa thứ năm, Khương Thư đã ba năm ba tháng không gặp Tạ Âm rồi.
Ba năm này, giữa hai người chỉ có thư từ, quà tặng và mật báo của Ngọa Long Các.
Nhớ nhung dĩ nhiên là thường xuyên, nhưng vì công vụ bận rộn, cho dù nhớ, với thân phận của họ cũng không thể tùy hứng bỏ hết mọi thứ để chạy đến bên nhau.
Vì vậy, mỗi khi nghĩ đến đối phương, Khương Thư hoặc là mở diễn đàn tìm kiếm tin tức gần đây của Tạ Âm, hoặc là thuyết phục khích lệ bản thân chuyên tâm hơn vào công việc, mong sớm ngày thực hiện đại nghiệp, hoàn thành thống nhất, đến lúc đó có thể ở bên người yêu lâu dài.
Nhờ những ám thị tâm lý lặp đi lặp lại này, Khương Thư thường cảm thấy y đã dung hòa nỗi nhớ Tạ Âm vào mọi mặt của cuộc sống, trở thành một thứ vô hình nhưng lại hiện hữu khắp mọi nơi.
Y có thể cảm nhận được sự tồn tại của nỗi nhớ, nhưng sẽ không vì nó mà phiền muộn, đau khổ, chỉ mang theo một chút mong chờ và quyến luyến mà thôi.
Nhưng cũng thật kỳ lạ, rõ ràng trong thời gian chia xa không hề quá mức vương vấn như vậy, giờ đây Tạ Âm đang đứng trước mặt y, y lại cảm thấy cảm xúc nhớ nhung kia trở nên vô cùng mãnh liệt.
Đôi lông mày thanh tú kiểu cổ điển, đôi môi mỏng khẽ mím, mái tóc đen nhánh, những ngón tay thon dài trắng nõn, mùi hương thoang thoảng phiêu dật, thậm chí là bộ Nghê thường mà y đã tặng trên người đối phương, từng chi tiết đều đang kích thích sự khao khát sâu đậm của y đối với người mình yêu.
Tuy nhiên, trước sự chứng kiến của mọi người, vẫn phải chú ý đến ảnh hưởng trong mắt người ngoài, cho dù muốn gần gũi đối phương, muốn đến mức ruột gan cào xé, Khương Thư cuối cùng cũng không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào.
Sau khi đưa tay đỡ Tạ Âm đứng dậy, y chỉ như một người bạn lâu ngày không gặp, mỉm cười hỏi thăm xã giao đối phương vài câu.
Không lâu sau, Tạ Nhàn cũng lên bến tàu. Dưới mí mắt của bậc trưởng bối, Khương Thư càng thêm kiềm chế, tuyệt đối không dám có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn cấp trên và bạn bè.
Vừa vặn lúc đó đã gần đến giờ ăn trưa, chờ các quan lại trên thuyền đều xuống bến tàu xong, Tạ Tiêu liền lên tiếng nói đã chuẩn bị tiệc rượu trong phủ, mời mọi người đến quận phủ yến ẩm nghỉ ngơi.
Lúc đi ra khỏi bến tàu, nhìn thấy một hàng xe ngựa đậu bên cạnh bến đò, Khương Thư không khỏi dâng lên một tia vui mừng, thầm nghĩ có lẽ có thể đi cùng xe với Tạ Âm. Nhưng kết quả là Tạ Tiêu đã rất chu đáo chuẩn bị cho y một chiếc xe ngựa hạng sang độc quyền của Ngụy Vương.
Đứng trước chiếc xe ngựa được dát vàng, Khương Thư thầm thất vọng, cũng không tiện cướp con trai ngay trước mặt cha người ta, đành phải thu lại tâm tư.
Bên kia, thấy con trai út có chút lơ đễnh nhìn về phía xe ngựa phía trước, Tạ Nhàn nhắc nhở: "Chủ chưa mở lời, thần không được vượt quá."
Tạ Âm thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu đáp "Vâng".
Tình hình trong bữa tiệc ban trưa không nằm ngoài dự đoán của Khương Thư.
Bản thân y vốn là khách, nhưng trong bữa tiệc của người khác, y lại hóa thân thành chủ, không chỉ ngồi ở vị trí cao nhất, mà còn phải dẫn dắt chủ đề, định hướng không khí bữa tiệc. Với tư cách là một chủ công chu đáo, y không thể bỏ qua cảm xúc của bất kỳ quan viên nào có mặt ở đó.
Vì thành phần tham dự bữa tiệc này phức tạp, vừa có quan lại Thanh Châu, vừa có quan viên do Khương Thư mang đến, lại còn có những nhân sĩ trung lập như Tạ Nhàn, nên tất nhiên không thể bàn bạc những công việc chính sự nghiêm túc nào. Chủ đề câu chuyện được chọn chỉ có loanh quanh ở những chuyện vô bổ như "văn hóa địa lý Thanh Châu", "chuyện thú vị trên đường đi thuyền".
Tham gia loại tiệc này, Khương Thư thà tự mình lướt diễn đàn ăn cơm còn hơn, ít nhất trên diễn đàn có rất nhiều người chơi "thần kinh", nội dung thảo luận muôn hình vạn trạng, vẫn rất thú vị.
Tuy nhiên, y cũng đã quen với những dịp như thế này, cho dù cảm thấy nhàm chán cũng có thể ung dung tự tại làm chủ bữa tiệc.
Ít nhất hôm nay Tạ Âm có mặt ở đây, trong lúc chén chú chén anh, có thể thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với người mình yêu, nhìn nhau kính một ly trà thanh, rượu ấm, đã là vô cùng mãn nguyện.
Kết thúc bữa tiệc, Tạ Tiêu lại rất nhiệt tình mời mọi người nghỉ ngơi tại phủ, nhưng Khương Thư lại không muốn lãng phí thời gian.
Theo kế hoạch, đội thuyền sẽ dừng lại ở thành Thịnh Dĩnh hai đến ba ngày. Ngoài việc thuyền viên trên thuyền cần cập bến mua sắm thực phẩm và vật tư, quan trọng nhất là có một lô vũ khí quan trọng cần được chất lên thuyền.
Dù sao thì y cũng không uống bao nhiêu rượu trong bữa tiệc trưa, Khương Thư không cảm thấy mệt mỏi, liền bảo Tạ Tiêu nên làm chính sự trước.
Cấp trên có lệnh, Tạ Tiêu đương nhiên đồng ý ngay lập tức, sai người sắp xếp xe ngựa.
Thế là một giờ sau, Khương Thư, Tạ Âm, Tạ Tiêu và một số quan viên liên quan đã đến xưởng vũ khí bí mật được xây dựng ở ngoại thành Thịnh Dĩnh.
Xưởng vũ khí này được phê duyệt xây dựng khi lô đồng tinh quặng đầu tiên được vận chuyển lên bờ bằng đường biển. Mục đích ban đầu là để thuận tiện cho việc luyện kim đồng quặng. Sau đó khi Hình Tang thành lập nước Sở, các thành viên Ngọa Long Các ẩn náu trong bóng tối liên tục gửi về tin tức về kẻ địch mạnh này, tính chất của xưởng đã thay đổi.
Trong mô tả của các điệp viên, nước Sở có đầy rẫy các xưởng đúc vũ khí lớn nhỏ. Cung tên, đao thương, giáp trụ trong kho vũ khí chất thành núi. Thanh niên trai tráng nước Sở mỗi ngày ngoài việc rèn sắt thì là xây dựng công sự phòng thủ. Tường thành kinh đô xây càng lúc càng cao, sửa càng lúc càng vững chắc, ngay cả dùng thuốc nổ cũng khó mà công phá.
Trong tình huống như vậy, nước Ngụy của họ không thể không chuẩn bị đối sách từ trước, vì vậy trong một lần thảo luận quân sự, Trương Tử Phòng đã đề xuất chuyển đổi xưởng luyện kim ở Đông Hà thành xưởng vũ khí.
Bên ngoài, khu xưởng được canh phòng nghiêm ngặt này vẫn được gọi là xưởng luyện kim đồng quặng, thường xuyên vận chuyển đồng thô đã tinh luyện đến Khu công nghiệp Tốn Dương. Nhưng thực chất, bên trong có một kiến trúc được bảo vệ nghiêm ngặt hơn, nơi hoạt động của hàng chục chuyên gia được điều động từ Tuân Châu. Thứ họ đang nghiên cứu và chế tạo chính là đại pháo mà Chu Minh đã ngày đêm mong mỏi.
Đi xe ngựa vào cổng nhà xưởng, sau khi đi qua hai nhóm kiến trúc đá liên tiếp và một con đường nhỏ rợp bóng cây, liền đến khu vực trung tâm được bao quanh bởi hàng rào dây thép gai.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua những cành cây rậm rạp chiếu xuống con đường nhỏ lát xi măng, để lại những vệt sáng lốm đốm.
Xe ngựa dừng lại trong vệt sáng xanh nhạt bên đường, Khương Thư bước xuống xe, chỉ thấy bên cạnh cổng sắt phía trước đã có vài khuôn mặt quen thuộc đang chờ đợi.
Người dẫn đầu chính là Hàn Xuân, người đứng đầu bộ phận vũ khí Mật Dương được Trương Tử Phòng trọng dụng nhất. Cùng với đó là Trương Lân, đại đệ tử của Chu Minh. Đội ngũ này được thành lập bởi người dân bản địa và người chơi, chính là lực lượng chủ lực nghiên cứu và phát triển vũ khí của nhà xưởng mới này.
"Bái kiến Ngụy Vương." Thấy Khương Thư và những người khác xuống xe, Hàn Xuân lập tức dẫn mọi người tiến lên nghênh đón, "Bái kiến Tạ sứ quân, Tạ phủ quân, Tần hiệu úy, Ngô đô thủy."
"Đứng dậy đi." Khương Thư ôn hòa nói, "Mục đích chúng ta đến đây hôm nay, Hàn sứ có biết không?"
"Thuộc hạ biết, quân giới đã chuẩn bị xong xuôi, xin mời chư vị theo ta." Cung kính làm động tác "mời", Hàn Xuân dẫn đường phía trước.
Không biết có phải là tâm lý của Khương Thư hay không, y cảm thấy từ khi bước vào khu vực này, không khí dường như đã tràn ngập mùi kim loại và lửa cháy.
Nhưng trên thực tế, môi trường bên ngoài nhà xưởng rất tốt, không chỉ cây xanh bao quanh, bên cạnh các kiến trúc đá lớn, thậm chí còn trồng cả hoa hồng đang nở rộ.
Đi theo Hàn Xuân và đoàn người, mọi người nhanh chóng đến nhà kho lớn chứa quân giới.
Đẩy cửa nhà kho ra, nhờ ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, chỉ thấy bên trong trưng bày một hàng các vật phẩm lớn oai vệ.
Bước vào kho, Khương Thư ngước mắt lướt qua phía trước, ánh mắt tự nhiên bị thứ lớn nhất trong số đó thu hút.
Mấy khẩu pháo đó được đặt trên xe kéo, cao đến hai mét, dài gần ba mét, trước nhỏ sau to. Trên thân pháo hình ống có khắc thêm các văn tự như thời gian, địa điểm đúc. Hình dáng vừa tinh xảo lại vừa thô ráp.
Không thể không nói, những thứ này rất phù hợp với hình ảnh đại pháo trong tưởng tượng của Khương Thư.
"Hiện tại xưởng của chúng ta đã nghiên cứu chế tạo thành công ba loại hỏa pháo, xin mời chư vị xem." Giọng nói của Hàn Xuân kéo sự chú ý của Khương Thư trở lại, hắn dẫn mọi người đến trước khẩu pháo nhỏ nhất, giới thiệu: "Đây là khẩu pháo đầu tiên chúng ta nghiên cứu chế tạo thành công, tên là pháo mãnh hổ."
"Pháo mãnh hổ là hỏa pháo hạng nhẹ, thân dài hai xích, nặng chỉ ba mươi sáu cân, mỗi lần bắn có thể nạp một trăm viên đạn chì nhỏ. Ưu điểm của nó là trọng lượng nhẹ, dễ mang theo, nhưng tầm bắn không xa, tầm bắn tối đa khoảng năm trăm mét."
Nói xong hỏa pháo nhỏ, Hàn Xuân lại đi đến trước khẩu hỏa pháo lớn mà Khương Thư quan tâm, giọng nói chậm rãi nhưng đầy mạnh mẽ: "Đây là pháo đại tướng quân thần dũng vô địch. Ưu điểm của nó là nạp được nhiều đạn, mỗi lần bắn có thể nạp năm trăm viên đạn chì, uy lực đạn lớn, phạm vi rơi đạn rộng, bề rộng tấn công tối đa có thể đạt hai mươi trượng."
"Nhược điểm là tầm bắn thấp, tính linh hoạt thấp, khó vận chuyển, chỉ thích hợp dùng để phá hủy các công sự phòng thủ kiên cố ở cự ly gần."
"Khẩu pháo thân dài bên này tên là pháo phi thiên độc, có thể dùng để bắn đạn nổ và đạn chùm."
"Đây là loại pháo nòng dài cỡ nòng nhỏ đầu tiên chúng ta chế tạo, so với pháo cối, độ chính xác cao hơn, tầm bắn xa hơn, tầm bắn tối đa có thể đạt nghìn mét. Đồng thời chúng ta còn thêm xe kéo pháo phía trước, thuận tiện cho việc di chuyển và đi qua địa hình phức tạp."
Mọi người theo lời giới thiệu của hắn cẩn thận quan sát những khẩu hỏa pháo này.
Khương Thư vì đã sớm hiểu rõ, không ngạc nhiên về uy lực của những khẩu pháo này, nhưng hầu hết người dân bản địa đều cảm thấy chấn động.
Tuy họ chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh hỏa pháo khai hỏa, nhưng nghe những số liệu mà Hàn Xuân mô tả cũng có thể đại khái suy đoán ra uy lực của nó.
Tầm bắn nghìn mét!
Ngay cả cung thủ lợi hại nhất, nhiều nhất cũng chỉ bắn được một hai trăm mét, huống chi ngoài một trăm mét, thực tế đã mất đi độ chính xác và sát thương, tầm bắn của pháo phi thiên độc này lại có thể đạt đến nghìn mét, quả là một thứ vũ khí đáng sợ biết bao!
"Hiện tại số lượng hỏa pháo nhà xưởng chế tạo chỉ có bấy nhiêu trong kho vũ khí này thôi sao?" Khương Thư thu lại thần hỏi.
Y vừa đếm số lượng hỏa pháo trong kho. Pháo mãnh hổ có số lượng nhiều nhất, tổng cộng ba mươi lăm khẩu. Thần dũng đại tướng quân có số lượng ít nhất, chỉ có ba khẩu. Pháo phi thiên độc cũng không nhiều, chỉ có mười hai khẩu. Cả nhà kho cộng lại chỉ có năm mươi khẩu hỏa pháo.
"Phải,"nói đến đây, Hàn Xuân có chút tiếc nuối, "Bị hạn chế bởi nguyên liệu, tạm thời chỉ đúc được bấy nhiêu."
Khương Thư gật đầu, bày tỏ sự thông cảm với lời giải thích của hắn.
Thực ra nhà xưởng thành lập chưa lâu, công nghệ đúc hỏa pháo lại cực kỳ phức tạp, đội ngũ của Hàn Xuân có được thành tích như ngày hôm nay đã là rất đáng nể rồi.
Theo Khương Thư được biết, ban đầu Trương Tử Phòng muốn cung cấp trực tiếp công nghệ nòng xoắn của pháo rãnh xoắn và công nghệ thiết bị chống giật, nhưng xét đến vấn đề chi phí thời gian đầu tư, lo lắng việc nghiên cứu chế tạo hỏa pháo không kịp với trận chiến công Sở, cuối cùng chỉ có thể lùi một bước, chọn cái đơn giản trước để hoàn thành.
Thực tế chứng minh, lựa chọn của ông là đúng. Nếu không, chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi một năm rưỡi này, chỉ riêng việc khắc phục thiết bị chống giật của hỏa pháo cũng đã đủ tốn công sức rồi.
"Mọi người đã vất vả rồi." Tham quan một vòng xong, Khương Thư quay sang nhìn Hàn Xuân, nói nhỏ: "Đêm nay, ta sẽ phái binh lính bí mật vận chuyển số hỏa khí này lên thuyền, đến lúc đó nhớ chuẩn bị sẵn sàng trước."
Thần sắc của Hàn Xuân đột nhiên trở nên nghiêm nghị, cúi đầu đáp "Vâng".
*
Rời khỏi nhà kho, Khương Thư và những người khác lại đi vào bên trong nhà xưởng tham quan tìm hiểu quy trình đúc các loại hỏa pháo và luyện kim đồng quặng. Khi ra khỏi xưởng vũ khí thì trời đã chiều tà, thế là đoàn người vội vã lên xe trở về quận phủ.
Tối hôm đó, Tạ Tiêu lại chuẩn bị tiệc tối trong phủ, còn rất dụng tâm sắp xếp biểu diễn ca múa. Trong số các vũ nữ không thiếu những mỹ nhân có vũ điệu và dung mạo xuất sắc liếc mắt đưa tình với y. Tiếc là Khương Thư đang bận rộn với công việc nên không có tâm trí thưởng thức.
Chỉ chờ trời tối hẳn, y liền ra lệnh cho Tần Lãng và Ngô Ưu, ra lệnh cho một người chịu trách nhiệm vận chuyển, một người chịu trách nhiệm tiếp nhận trên thuyền, phải hoàn thành nhiệm vụ áp tải quân giới trước khi trời sáng.
Sau khi Tần Lãng và những người khác nhận lệnh rời đi, Khương Thư đi đến tiểu viện mà Tạ Tiêu đã sắp xếp cho y trong phủ.
Viện rất rộng, gia nô người hầu đông đúc, có vẻ hơi náo nhiệt. Nhưng ngay khi Khương Thư dọn vào, những người này liền được thay thế bằng đội hộ vệ đeo súng.
Đêm khuya, ánh trăng vằng vặc.
Khương Thư tắm nước nóng xong bước ra, những suy nghĩ bị công việc chiếm đầy đã vơi đi không ít, một mình ngồi trước bàn sách, nhìn ngọn nến lay động trên giá nến bắt đầu do dự.
Có nên đi tìm Tạ Âm không?
Nhưng hiện y đang ở phủ của huynh trưởng người ta, hành động trắng trợn như vậy liệu có không ổn không?
Ôm trong lòng những lo lắng nhất định, Khương Thư chần chừ không quyết, nhưng khi nghĩ đến sự rung động trong lòng lúc trùng phùng ban ngày, mọi sự kiêng dè lại bị một luồng xung động trào dâng che lấp.
Cần gì phải bận tâm nhiều như vậy, bạn bè lâu ngày không gặp, buổi tối cùng nhau tâm sự chẳng phải rất bình thường sao?
Nghĩ đến đây, Khương Thư đột nhiên đứng dậy đi thay quần áo.
Vừa lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ, giọng của thị vệ vang lên: "Chủ thượng, Tạ Thứ sử cầu kiến."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store