ZingTruyen.Store

[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày

Chương 9-13: Vụ Án Giết Người Hàng Loạt Ở Nagano (Xong)

YukikoAiko

Chương 9 Vụ Án Giết Người Hàng Loạt Ở Nagano ( 1 )

Tháng 11, tỉnh Nagano tràn đầy núi cao phủ tuyết trắng xóa. Nơi đây có rất nhiều khu trượt tuyết, đa phần mọi người vào mùa đông đều đưa tỉnh Nagano vào danh sách địa điểm du lịch nghỉ dưỡng.

Nhìn phong cảnh tuyết không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, Kinomoto Katsura cụp mắt xuống, hoàn toàn không thể nhấc nổi tinh thần.

Cậu đã khó khăn lắm mới tỉnh giấc lúc 5 giờ sáng, bởi vì tội phạm giết người hàng loạt mà Sở Cảnh sát Đô thị đã truy tìm ba năm lại một lần nữa ra tay ở tỉnh Nagano, yêu cầu họ đến xác nhận và phối hợp cùng cảnh sát tỉnh Nagano bắt giữ hắn.

Sato-senpai phải giải quyết công việc tiếp theo của vụ án truy nã phạm hai ngày trước, nên Thanh tra Megure đã dẫn theo Takagi-senpai và cậu đến tỉnh Nagano.

Takagi Wataru nhìn thoáng qua Kinomoto Katsura đang uể oải qua gương chiếu hậu, "Cậu có vẻ không có tinh thần lắm."

"Hôm qua ngủ quá muộn." Kinomoto Katsura vừa nói vừa nhìn về phía Hagiwara Kenji đang ghé bên cửa sổ, đối lập hoàn toàn với cậu.

Tối qua, ngay khi nhận được thông báo, Hagiwara Kenji liền lập tức đến bên cậu, ồn ào muốn đi cùng đến tỉnh Nagano, hưng phấn đến mức không bình thường. Nhưng hỏi nguyên nhân thì anh chỉ nói là muốn đi xem cảnh tuyết Nagano.

Nghĩ đến đây, Kinomoto Katsura bĩu môi. Nếu không phải vì vấn đề giữ ấm cho Hagiwara-senpai ở Nagano, cậu mới không thức đến 11 giờ đêm để làm vài bộ quần áo ấm!

Hagiwara Kenji hoàn toàn không cảm nhận được lời oán trách từ Kinomoto Katsura phía sau. Hiện tại anh chỉ mong nhanh chóng đến trụ sở cảnh sát tỉnh Nagano. Morofushi-chan khi còn ở trường cảnh sát từng nhắc đến anh trai cậu ấy, Morofushi Takaaki, là cảnh sát hình sự tỉnh Nagano. Nếu lần này có duyên gặp được Morofushi Takaaki, biết đâu có thể hỏi được tin tức gì đó về Morofushi-chan.

Để không làm ảnh hưởng đến công việc tiếp theo, Kinomoto Katsura nghiêng đầu nhắm mắt dưỡng thần. Cậu không biết mình có ngủ hay không, dù sao khi mở mắt ra thì đã đến cửa trụ sở cảnh sát tỉnh Nagano.

"Đây là Cảnh sát Morofushi Takaaki, chính anh ấy đã phát hiện ra hành tung của Kawakami Daisuke."

"Xin chào mọi người."

Morofushi Takaaki mặc áo khoác màu nâu nhạt, xách theo túi đựng tài liệu, khuôn mặt nghiêm túc bước vào phòng họp. Trên vai anh vẫn còn vương lại chút tuyết mịn, nhìn qua cũng là vừa từ hiện trường dã chiến chạy tới. Anh chào hỏi đơn giản với ba người rồi bắt đầu giới thiệu vụ án.

Morofushi Takaaki lấy ra tài liệu đã được sắp xếp gọn gàng từ trong túi, "Đây là bức ảnh tôi và đồng nghiệp tình cờ chụp được trên đường phá án. Ban đầu chúng tôi cũng không để ý, mãi đến khi về cục mới phát hiện người ở góc ảnh này hình như là Kawakami Daisuke đang bị truy nã. Sau đó không lâu thì có người báo án, nói là phát hiện tử thi trên núi."

Morofushi Takaaki chỉ ra một người đàn ông trong ảnh. Tiêu điểm của bức ảnh vốn không phải người đàn ông này, nên chụp hơi mờ.

Thanh tra Megure nhìn chằm chằm bức ảnh quan sát hồi lâu, cuối cùng, cảm thán một câu, "Thật may mà cậu có thể nhận ra được đấy!"

"Chủ yếu là vết sẹo trên mắt hắn rất rõ ràng."

Kinomoto Katsura đứng sau Thanh tra Megure, nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang, có vết sẹo dữ tợn ở mắt trong bức ảnh, nâng bút viết xuống những đặc điểm chính vào sổ ghi chép. Cậu nghiêm túc ghi chép nên không phát hiện ra Hagiwara Kenji đã lén bay ra khỏi ba lô.

Hagiwara Kenji bay quanh Morofushi Takaaki vài vòng. Khuôn mặt tương tự Morofushi Hiromitsu cùng họ giống nhau khiến anh càng tin vị cảnh sát trước mặt này chính là anh trai của Morofushi Hiromitsu.

Chỉ là, làm thế nào để hỏi thăm tin tức của Morofushi-chan đây?

Anh quay đầu nhìn thoáng qua Kinomoto Katsura, thấy cậu ấy đang cúi đầu xem tài liệu trong tay. Nghĩ đến việc cậu ấy đã giúp mình rất nhiều lần trước đây, Hagiwara Kenji có chút do dự không biết có nên nhờ Kinomoto Katsura lần nữa hay không, lỡ gây phiền phức thì không hay.

"Này này! Tôi nói rồi là không biết con dao này là ai đặt ở đó! Tôi chỉ thấy trên đó có máu nên cầm lên xem một chút thôi!"

"Heiji! Cậu bớt cãi đi!"

Tiếng cãi vã ầm ĩ từ bên ngoài truyền vào, nghe có vẻ là giọng Kansai thuần túy. Mọi người trong phòng họp đều quay đầu nhìn về phía cửa.

Đang lúc họ nghi ngờ là ai lại dám gây ồn ào ở trụ sở cảnh sát, cánh cửa đột nhiên bị người của Khoa Pháp Y đẩy ra. Ông ta thở hồng hộc chỉ ra bên ngoài, nói: "Đứa trẻ này nhặt được con dao có xét nghiệm ra vân tay của Kawakami Daisuke!"

Mọi người kinh ngạc, vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, chỉ thấy một học sinh cấp ba da đen đang đứng trước mặt người phụ trách Khoa Pháp Y biện giải cho mình. Cô gái bên cạnh, trông như bạn gái cậu ta, đang cố sức giữ chặt, muốn ngăn cản cậu ta.

"Khụ khụ, xin hỏi cậu nhặt được con dao này ở đâu?" Thanh tra Megure ho vài tiếng, ra hiệu cho chàng thanh niên da đen bình tĩnh lại, rồi dò hỏi lai lịch con dao.

Chàng thanh niên da đen đầu tiên nhìn thoáng qua họ, rồi sau đó lững thững trả lời: "Khách sạn chứ đâu... Tôi thấy một con dao dính máu ở nhà vệ sinh công cộng nên cầm lên. Vừa lúc có người đi vào, anh ta tưởng tôi giết người, không nói hai lời liền báo cảnh sát! Thật là tức chết tôi!"

Cậu ta càng nói càng giận, thậm chí còn đấm mạnh xuống cái bàn bên cạnh, làm những cảnh sát đang làm việc phải giật mình.

Cái tính này thật là đáng sợ a...

Kinomoto Katsura và Hagiwara Kenji thầm lặng phàn nàn trong lòng.

"Cậu còn nhớ tên khách sạn không?"

"Cháu nhớ! Là một khách sạn tên là Kumo!" Cô gái lo lắng chàng thanh niên lại nói ra lời xúc phạm cảnh sát, nên phải trả lời câu hỏi của Thanh tra Megure trước khi cậu ta kịp mở miệng. Chàng thanh niên da đen bị giành lời quay đầu đi, nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng.

Nghe vậy, Thanh tra Megure gật đầu, quay lại, "Cậu Takagi, cậu tiếp tục ở lại đây theo dõi vụ án. Tôi và cậu Kinomoto sẽ đến khách sạn Kumo xem sao."

Takagi Wataru đồng ý, đi theo cảnh sát hình sự tỉnh Nagano tiếp tục tìm hiểu tung tích trước đây của Kawakami Daisuke. Còn Kinomoto Katsura thì đi theo Thanh tra Megure bắt xe đi đến khách sạn Kumo.

"Nói gì chứ... Hai người vì sao cũng đi theo đây?!" Kinomoto Katsura cạn lời nhìn chàng thanh niên da đen và cô gái đang đứng một bên xem họ phá án.

"Tôi là thám tử đấy!" Chàng thanh niên da đen kiêu ngạo ưỡn ngực, "Cậu chẳng lẽ chưa từng nghe qua Thám tử Hattori Heiji ở Osaka sao?!"

Kinomoto Katsura không muốn trả lời cậu nhóc tự luyến này, chỉ có thể hời hợt "Ừ" vài tiếng. Nhưng Hattori Heiji lại có chút không vui, cậu ta đến gần Kinomoto Katsura, nghi hoặc nhìn cậu.

"Thật sự chưa nghe nói sao?"

"Tôi là người Tokyo, chỉ nghe nói đến Kudō Shinichi." Kinomoto Katsura thật ra cũng không hiểu rõ Kudō Shinichi, chỉ là Thanh tra Megure thường xuyên nhắc đến cậu thám tử cấp ba này, nói là vị cứu tinh của giới cảnh sát, cậu cũng ghi nhớ trong lòng.

Hattori Heiji sững sờ tại chỗ. Cậu ta từng nghe nói về Kudō Shinichi, đồng nghiệp của ba cậu ta cũng nhắc đến vài lần. Lúc đó cậu ta không để tâm, bây giờ xem ra đây là một đối thủ cạnh tranh vô cùng khó giải quyết.

Cậu ta có vẻ buồn rầu suy tư một lát, cuối cùng vỗ tay một cái, nhìn về phía cô gái bên cạnh, "Được rồi! Kazuha! Chờ chuyến du lịch tỉnh Nagano kết thúc thì đi Tokyo gặp mặt Kudō Shinichi này!"

"Cậu còn nói! Nếu không phải cậu vô cớ chạm vào con dao đó, chúng ta có bị cảnh sát đưa đi không?!" Toyama Kazuha nghe thấy lời trúc mã nhà mình, giận từ trong lòng mà bốc lên, "Chuyến trượt tuyết và tắm nước nóng đã nói trước đều bị phá hỏng!"

Hattori Heiji nghe lời răn dạy của cô bạn thanh mai, hai tay đan chéo đặt sau đầu, làm bộ không nghe thấy.

"Thằng nhóc này chỉ số cảm xúc đúng là bằng không."

"Đồng ý."

Nhìn hành vi trẻ con của cặp thanh mai trúc mã này, Hagiwara Kenji và Kinomoto Katsura đồng thời lộ ra vẻ mặt chán chường. Cô gái đã giận như thế mà còn không biết dỗ dành, quả thật là đại "thẳng nam".

Bỏ qua cặp thanh mai trúc mã trẻ con đó, Kinomoto Katsura dẫn Hagiwara Kenji vào phòng điều khiển.

"Không có camera theo dõi sao?!"

"Vâng... Đúng vậy, sáng nay phát hiện camera theo dõi của mấy ngày qua bị thiếu rất nhiều..."

Chủ khách sạn ấp úng trả lời câu hỏi của Thanh tra Megure. Câu trả lời của ông ta làm Thanh tra Megure tức giận đến suýt ngất xỉu. Khó khăn lắm mới có manh mối, giờ lại bảo camera theo dõi bị mất? Đùa cái gì vậy?! Trong khoảng thời gian khôi phục camera theo dõi, tên Kawakami Daisuke kia đã sớm cao chạy xa bay!

Hattori Heiji vừa đi vào nghe thấy lời Thanh tra Megure nói cũng có chút kinh ngạc. Ngày hôm sau phát hiện con dao liền không có camera theo dõi, tên tội phạm này gan thật không nhỏ, lúc này lại dám lẻn vào khách sạn xóa camera.

Cậu ta nhìn xung quanh một vòng, muốn xem phòng điều khiển có dấu vết gì do tên tội phạm để lại không. Chưa kịp quay đầu thì đã thấy vị cảnh sát vừa rồi đang ngồi trước máy tính xem xét thứ gì đó.

"Ừm..." Kinomoto Katsura nhìn đoạn camera theo dõi trong máy tính, giơ tay gõ lên bàn phím.

Chương 10 Vụ Án Giết Người Hàng Loạt Ở Nagano (2)

Hattori Heiji thấy trên màn hình máy tính bật ra một cửa sổ, vội vàng tiến lên muốn ngăn Kinomoto Katsura lại.

"Anh đang làm cái gì?!" Hattori Heiji mở to hai mắt, "Chỉ còn có chút xíu đoạn phim giám sát đó thôi! Anh còn làm bậy!"

Kinomoto Katsura không hề để ý đến Hattori Heiji đang la lối om sòm, tay cậu vẫn thao tác không ngừng. Tiếng gõ bàn phím vang vọng trong phòng điều khiển. Thanh tra Megure, người vốn đã chuẩn bị gọi cho nhân viên kỹ thuật, cũng bị lôi kéo sự chú ý tới.

Từng ký tự được ghép lại thành những dãy mã số phức tạp. Trong vỏn vẹn một phút ngắn ngủi, hơn hai mươi dòng mã số xuất hiện trên máy tính. Hai tay Kinomoto Katsura lướt nhanh trên bàn phím cho đến khi nhấn phím Enter mới chịu dừng lại. Cửa sổ vừa rồi trên màn hình đã biến mất hoàn toàn, hình ảnh nháy vài cái, sau đó các đoạn phim giám sát dần dần nhiều lên.

Toàn bộ hệ thống giám sát đã được khôi phục!

Một đám người đứng sau Kinomoto Katsura không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Còn Kinomoto Katsura chỉ nâng tay lên, rời khỏi chỗ mình ngồi, đứng ngoan ngoãn sang một bên một cách đặc biệt.

"Kinomoto-kun, từ trước đến giờ cậu chưa từng nói mình có tài năng này nha..." Thanh tra Megure có chút bất ngờ nhìn về phía Kinomoto Katsura. Đứa nhóc này tuy nói là thủ khoa trường cảnh sát, nhưng trong hồ sơ cá nhân phần lớn viết là kỹ năng chuẩn bị cho cảnh sát như đánh nhau, bắn súng, chứ không hề nói là giỏi về máy tính.

Kinomoto Katsura ngượng nghịu gãi gãi mặt, "Tôi chỉ là lúc rảnh rỗi hay xem một vài sách và tài liệu về mặt này, tạm gọi là biết chút chút, không ngờ thật sự có lúc dùng được."

Thấy vậy, Thanh tra Megure cũng không hỏi thêm, vội vàng cùng cảnh sát hình sự tỉnh Nagano cùng nhau xem xét hệ thống giám sát, hy vọng tìm được bóng dáng của Kawakami Daisuke.

"Này... Cậu bé, anh thật sự chỉ là biết chút qua loa thôi sao? Không phải đang lừa người đó chứ?!"

Hattori Heiji tiến sát đến bên cạnh Kinomoto Katsura, nheo mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Cậu ta cực kỳ ngờ vực tính xác thật trong lời nói của viên cảnh sát này. Anh ta hoàn toàn không hiểu gì, chỉ vội vàng nhìn vài lần đã tìm ra chỗ có vấn đề, lại còn nghĩ ra cách giải quyết trong thời gian ngắn như vậy. Sự bình tĩnh quyết đoán thể hiện ra từ đầu đến cuối căn bản không giống một người mới.

"Tôi thật sự là người mới mà!" Kinomoto Katsura vẻ mặt vô tội, "Nhân viên kỹ thuật ở sở cảnh sát cũng làm như vậy thôi, nói không chừng họ còn có thể giải quyết vấn đề nhanh hơn tôi."

"Nhưng..."

Xuất phát từ trực giác của một người điều tra, Hattori Heiji vẫn giữ sự ngờ vực đối với Kinomoto Katsura. Chưa kịp hỏi thành lời thì đã bị ngắt ngang.

"Hattori-kun, cậu nói cậu là người điều tra đúng không?"

"Nói rồi a! Sao thế?"

"Vậy xin cậu đưa ra bằng chứng tôi không phải người mới. Phương pháp tôi dùng đều có thể tìm thấy trên mạng. Nếu cậu không có đủ bằng chứng mà lại ngờ vực một người vô tội, thì tôi cho rằng cậu cũng không phải một người điều tra đủ tư cách." Kinomoto Katsura trên mặt nở nụ cười nhạt, nhưng đôi mắt màu xanh nhạt kia lại không hề có chút ý cười nào.

Hattori Heiji đứng sững tại chỗ, rõ ràng không hề ngờ rằng Kinomoto Katsura sẽ phản bác mình như thế. Quan trọng nhất là cậu ta thật sự không có bằng chứng để chứng minh cho suy đoán của mình.

"Vậy Hattori-kun, cố lên nha!"

Nói xong, Kinomoto Katsura xoay người bỏ đi, chỉ còn lại Hattori Heiji ngây người tại chỗ, trừng mắt.

Hagiwara Kenji tấm tắc vài tiếng, lơ lửng bay đến bên cạnh Kinomoto Katsura, "Lại chọc ghẹo con nít! Lần trước thằng bé tên Conan kia bị cậu làm cho sợ đến mức sau này cứ phải luôn cẩn thận, lần này anh đừng chọc cho cậu bé này chạy mất nữa nha!"

"Thằng nhóc không có phép tắc." Kinomoto lầm bầm một câu.

Với thái độ của Hattori Heiji như vậy, nếu thật sự gặp phải tên tội phạm giết người cực kỳ hung ác, cậu ta còn chưa hỏi được vài câu đã chọc tức người khác rồi. Còn về Conan, cậu lại càng không muốn nói, một đứa trẻ lớp một lại chạy qua chạy lại ở nơi xảy ra án mạng, hoàn toàn không có chút ý thức bảo đảm an toàn nào!

"Nhắc mới nhớ, cậu thật sự học từ trên mạng sao?"

"Vâng, bài viết đó bây giờ vẫn có thể tìm kiếm được, Hagiwara-senpai muốn xem không?"

"Đừng, không cần đâu, anh chỉ hứng thú với việc tháo dỡ máy tính thôi, còn mấy cái mã số thì thôi đi!" Hagiwara Kenji vội vàng xua tay từ chối. Anh thấy những ký tự giống như kiến bò đó là thấy đau đầu, vẫn là nghiên cứu cấu tạo máy tính thú vị hơn.

Kinomoto Katsura cũng không cố ép, cậu nhún vai đi về phía Thanh tra Megure. Họ đã tìm thấy đoạn phim giám sát Kawakami lui tới, đang xem xét từng khung hình hành động của Kawakami.

"Ở đây, ở đây!"

Trong hình ảnh, Kawakami Daisuke mặc đồ giống hệt trong ảnh chụp đi ra từ một căn phòng, trên tay hắn có thêm một con dao dính máu. Hắn rất nhanh rời khỏi phạm vi camera giám sát này, sau đó xuất hiện ở nhà vệ sinh công cộng, cũng chính là nơi Hattori Heiji nhặt được con dao. Bỏ dao xuống xong liền đi ra ngoài.

Thanh tra Megure nhìn Kawakami Daisuke ngang ngược trong hình ảnh, nhanh chóng quay đầu hỏi người phụ trách khách sạn, "Khách thuê phòng này có liên lạc được không?"

Người phụ trách lập tức nói: "Chúng tôi biết được con dao dính máu xuất hiện trong khách sạn liền tìm kiếm tất cả các phòng và khách hàng, không phát hiện bất cứ điều bất thường nào!"

"Nếu tối qua đã xóa đoạn phim, tên Kawakami Daisuke này hẳn là chưa rời khỏi khách sạn đúng không? Chẳng phải cảnh sát đã phong tỏa khách sạn từ sớm rồi sao?" Chịu ảnh hưởng của bạn thân từ bé, Toyama Kazuha đôi khi cũng đưa ra những cách hiểu của riêng mình về một số vụ án. Mọi người nghe cô nói xong cũng đồng ý gật đầu.

Kinomoto Katsura đứng một bên lật xem thông tin về Kawakami Daisuke được ghi chép ở sở cảnh sát. Hắn ta không hề vạm vỡ, ngược lại còn hơi gầy, nhưng mấy người bị hại trước đây có hai người đều là đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, một người thậm chí là huấn luyện viên thể hình. Hắn ta làm thế nào mà với sự chênh lệch thân hình lớn như vậy lại có thể một nhát cắt cổ?

Cậu vừa để ý đến thời gian dữ liệu bị xóa, là bốn giờ chiều, trong khi khách sạn bị phong tỏa là khoảng 3 giờ 50. Đúng như cô bé này nói, hắn ta hẳn vẫn còn ở trong khách sạn.

Nhưng...

Kinomoto Katsura nhớ đến người đàn ông trong ảnh tuy rất mờ nhưng trông đặc biệt cẩn thận, cậu cảm thấy Kawakami Daisuke sẽ không xông vào phòng điều khiển ngay dưới mắt cảnh sát.

Vụ án này có quá nhiều điểm gây nghi ngờ.

Kinomoto Katsura có chút bực bội mà xoa xoa tóc, hoàn toàn không nhận thấy Hattori Heiji đang đứng cách đó không xa trừng mắt nhìn cậu.

"Xí! Chờ xem! Tôi nhất định tìm được bằng chứng!" Hattori Heiji kéo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu ra sau, ý chí chiến đấu sục sôi nắm tay lại. Ban đầu cậu ta chỉ là lòng hiếu học nổi lên, bây giờ thì hoàn toàn bị Kinomoto Katsura khơi dậy hứng thú.

Toyama Kazuha trở lại bên cạnh cậu ta, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Haizz... Xem ra vụ án không điều tra rõ ràng thì không có cách nào rời đi được..."

"Làm ơn đi! Chắc chắn phải điều tra rõ ràng chứ! Cái tên giết người này chính là người hại tôi phải vào sở cảnh sát!"

"Còn không phải vì cậu tay chân không yên!"

Hattori Heiji nghẹn lời, không tìm được lời nào phản bác Toyama Kazuha, chỉ có thể ấp úng xoay người. Thấy cậu ta như vậy, Toyama Kazuha càng tức giận, đạp thẳng vào cậu ta một cái, đau đến mức cậu ta "Ngao" một tiếng.

Hagiwara Kenji lơ lửng trên đầu Kinomoto Katsura thưởng thức vở kịch hài hước này, cuối cùng bị vẻ mặt sống động của hai người làm cho bật cười thành tiếng.

"Senpai, anh cười cái gì vậy?"

"Cặp đôi trẻ đó thật có ý tứ, cậu con trai tuy chỉ số cảm xúc hơi thấp, nhưng trông có vẻ rất nghe lời cô gái."

"Hẳn không phải là người yêu đâu, tôi cảm thấy giống bạn thân từ bé hơn, kiểu... Tình bạn hơn mức tình yêu, chưa đầy người yêu, đúng, họ hẳn thuộc loại này." Kinomoto Katsura nhướng mắt lên, "Senpai không có bạn thân từ bé sao?"

Nghe vậy, Hagiwara Kenji chống cằm suy tư một lát, "Ừm... Bạn thân từ bé à... Con gái thì tính sao? Vậy thì Hagi có rất nhiều bạn thân từ bé nha!"

"Đủ rồi, Senpai, anh có thể ngậm miệng." Kinomoto Katsura lộ ra vẻ mặt cạn lời, cậu không nên hỏi vị cao thủ giao tiếp này.

Chương 11 Vụ Án Giết Người Hàng Loạt Ở Nagano (3)

Đang lúc Thanh tra Megure chuẩn bị bố trí người kiểm tra lại khách sạn, điện thoại trong túi ông reo lên. Ông lấy điện thoại ra nhìn, là Takagi Wataru vẫn còn ở trụ sở cảnh sát tỉnh Nagano.

"Alo, có chuyện gì vậy?" Thanh tra Megure nghe điện thoại, lắng nghe Takagi Wataru ở đầu dây bên kia nói xong sự việc, ông gật đầu, "Được, tôi hiểu rồi."

Hattori Heiji ở một bên có chút tò mò mà ghé sát lại, nhưng hiệu quả cách âm của điện thoại quá tốt, lại có Kinomoto Katsura đứng chắn ở giữa, cậu ta không nghe thấy gì cả.

"Thanh tra Megure, có manh mối mới nào sao?"

Thanh tra Megure do dự một lát rồi mới từ từ mở lời: "Kết quả đối chiếu DNA máu đã có, người bị hại tên là Nakajima Miyuki, thời gian bị hại khoảng hai ngày trước, các vị có gặp người này không?"

Nói rồi, ông đưa bức ảnh Takagi Wataru gửi tới cho nhân viên khách sạn xem, nhưng những người này đều ngơ ngác, lần lượt bày tỏ chưa từng gặp người phụ nữ tên Nakajima Miyuki này.

Kinomoto Katsura nhướng mày, suy đoán: "Chẳng lẽ nơi xảy ra vụ án không phải khách sạn này, đây chỉ là nơi hắn vứt bỏ hung khí?"

"Nếu là vậy, hắn vì sao phải mạo hiểm quay lại xóa đoạn phim? Hắn ta đã bị truy nã ba năm rồi, đâu có kém lần này, chẳng phải là làm chuyện thừa thãi sao?" Hattori Heiji thò đầu ra hỏi vài câu.

Câu hỏi này của cậu ta quả thật khiến người ta vô cùng khó hiểu. Kawakami Daisuke cần gì phải làm vậy? Đối với hắn, trực tiếp bỏ trốn chẳng phải là lựa chọn tốt hơn sao?

Kinomoto Katsura hít sâu một hơi, ngồi trở lại trước máy tính, xem xét lại đoạn phim giám sát liên quan đến Kawakami Daisuke. Cậu điều chỉnh tốc độ phát chậm lại, cẩn thận quan sát hành động của Kawakami Daisuke trong đoạn phim, hy vọng có thể tìm thấy manh mối.

Khoan đã...!

Kinomoto dường như phát hiện ra điều gì đó không đúng. Cậu kéo đoạn phim đến lúc Kawakami Daisuke ra vào phòng và cả lúc đi vào nhà vệ sinh, tiến hành so sánh đi so sánh lại.

Nhìn bước chân lúc đi lại của Kawakami Daisuke trên màn hình, Kinomoto Katsura nhíu mày, kéo quyển sổ ghi chép đặt bên cạnh về phía trước, nhanh chóng lật xem, giống như đang tìm kiếm thông tin quan trọng nào đó.

"Mấy đoạn phía sau này dáng đi sao lại cảm giác không được bình thường lắm?" Hagiwara Kenji khoanh tay ngồi một bên cùng Kinomoto Katsura xem lại đoạn phim, anh dường như cũng phát hiện ra vấn đề.

"Ừm, tài liệu do Sở Cảnh sát Tokyo cung cấp viết Kawakami Daisuke chân từng bị thương, nên hơi đi cà nhắc, bước đi hẳn là một nặng một nhẹ. Tôi nhớ ảnh chụp do Cảnh sát Morofushi cung cấp..."

Kinomoto Katsura lấy ra bức ảnh do Morofushi Takaaki cung cấp được kẹp trong sổ.

Đó là bức ảnh chụp hiện trường vụ án sau khi phát hiện xác chết trên núi. Mấy ngày trước khi họ phát hiện thi thể không có tuyết rơi, nên hiện trường vẫn còn giữ lại dấu chân của kẻ thủ ác.

Kinomoto Katsura và Hagiwara Kenji tập trung nhìn vào, dấu chân phải trong ảnh mờ hơn dấu chân trái một chút.

"Xem này! Dấu trên đây chính là một sâu một cạn!" Cậu nhếch môi, "Cho nên, người đi vào phòng và người đi ra khỏi phòng căn bản không phải cùng một người."

Hagiwara Kenji nhìn thoáng qua bức ảnh, "Như vậy, Kawakami Daisuke hẳn là vẫn còn ở trong căn phòng đó mới đúng, nhưng nhân viên khách sạn lại nói không phát hiện điều bất thường..."

Kinomoto Katsura quay đầu nhìn thoáng qua mấy vị nhân viên khách sạn đang đứng bên cạnh vẻ mặt căng thẳng, đứng dậy đi về phía Thanh tra Megure, cúi người ghé vào tai ông nhỏ giọng nói vài câu.

Sắc mặt Thanh tra Megure cũng dần trở nên nghiêm trọng, ông khẽ gật đầu với Kinomoto Katsura, ánh mắt quay lại nhìn nhân viên khách sạn.

"Xin hỏi mấy ngày nay đều có ai đã kiểm tra phòng mà Kawakami Daisuke xuất nhập?"

Lời này vừa nói ra, mấy nhân viên công tác nhìn nhau, không biết Thanh tra Megure vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng họ lại không dám không phối hợp với công việc của cảnh sát, trong đó có ba người chỉ đành bước ra.

"Tôi... Tôi hôm qua sáng 9 giờ hơn đã đi kiểm tra căn phòng đó, nhưng không thấy đồ vật kỳ quái..." Sugihara Rina mặc đồng phục làm việc màu tím ấp úng nói, thân hình vốn nhỏ bé vì sợ hãi mà co lại càng nhỏ hơn.

Murakami Jutsu, nhân viên quầy tiếp tân bên cạnh cô, lau mồ hôi trên trán, "Tôi đi vào phòng không lâu sau khi cô Sugihara rời đi. Bởi vì lúc đó trong phòng có người gọi điện thoại xuống quầy lễ tân nói có tiếng động lạ, nhưng tôi đi lên sau không nhìn thấy ai. Tôi nhớ đồng hồ ở đại sảnh hiển thị là 10 giờ rưỡi, cô Sugihara hẳn là cũng đã gặp tôi."

Sugihara Rina bị gọi tên run lên, một lát sau mới phản ứng lại, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, cô vội vàng gật đầu lia lịa.

Kinomoto Katsura kịp thời hỏi: "Tiếng động lạ?"

"Vâng, vị khách đó ở phòng bên cạnh, nói là nghe thấy tiếng gì đó bị đập phá." Murakami Jutsu thành thật kể lại những gì mình biết cho cảnh sát.

Người cuối cùng là một người đàn ông khỏe khoắn mặc đồ thường, tên là Kato Kazuya. Hắn ta rất thong thả nói: "Mấy ngày nay tôi không trực ca, tôi tới đón Rina, chỉ là lúc đó họ nói Rina đi lên lầu hai kiểm tra phòng, tôi liền đi lên nhìn một vòng, còn về căn phòng đó, tôi hình như chỉ kéo cửa nhìn vài lần."

Bị gọi tên liên tục hai lần, Sugihara Rina cúi đầu gần chạm đất, Kinomoto Katsura còn thấy xấu hổ thay cô.

"Dáng người tương đối nhỏ nhắn chỉ có Sugihara Rina và Murakami Jutsu." Hagiwara Kenji khoanh chân ngồi trên vai Kinomoto Katsura phân tích, "Cũng chỉ có hai người họ hoàn toàn đi vào căn phòng đó, còn Kato Kazuya các mặt đều không quá phù hợp."

Kinomoto Katsura không trả lời Hagiwara Kenji, cậu đang nhìn chằm chằm tài liệu vụ án trên điện thoại, mày cậu hơi nhíu lại một chút khó thấy.

"Tên Kawakami này có thù oán gì với người chết không? Vì sao vết thương lại dài và sâu như vậy?"

Giọng hỏi bất ngờ làm Kinomoto Katsura giật mình, cậu vội ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, liền thấy Hattori Heiji đang thò đầu xem tài liệu và hình ảnh trên điện thoại cậu.

Kinomoto Katsura giận dữ mà đẩy đầu Hattori Heiji ra, "Mấy tài liệu này không phải để cậu xem."

"Có liên quan gì? Có lẽ tôi có thể tìm được manh mối gì đó thì sao!"

Hattori Heiji không chút nào nản lòng, vẫn muốn nhìn lén tài liệu án mạng. Kinomoto Katsura cũng không phải dạng vừa, một tay ấn đầu Hattori Heiji, một tay cầm điện thoại giơ qua đỉnh đầu. Hattori Heiji tuy nói là học kiếm đạo, nhưng lại hoàn toàn không tránh khỏi Kinomoto Katsura.

"Này! Xem một chút cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!"

"Nếu là thật xảy ra chuyện thì là trách nhiệm của tôi, xin đừng gây rắc rối cho tôi."

Hagiwara Kenji lơ lửng trên không, vô cùng cạn lời nhìn hai người đang vật lộn. Anh không muốn để ý đến Kinomoto Katsura đã trở nên trẻ con giống Hattori Heiji, vì vậy liền vỗ cánh bay vào khu vực thẩm vấn.

Oa! Cơ bắp người này thật rắn chắc!

Ai! Gọng kính người này thật dày!

Hagiwara Kenji như một người đánh giá nhìn hai người đàn ông trước mặt. Đến lượt Sugihara Rina, anh hạ thấp độ cao, cẩn thận đánh giá cô gái có vẻ mặt lo lắng này.

Trông cũng khá dễ thương... Ơ? Sao lại có cảm giác đã gặp khuôn mặt này ở đâu đó rồi?

Anh suy tư một lát rồi dụi mắt, xác định mắt mình không có vấn đề, lập tức luống cuống tay chân bay trở lại bên cạnh Kinomoto Katsura, không ngừng lướt màn hình điện thoại.

"Hagiwara-senpai, anh đang làm gì?" Dùng một số thông tin không quá quan trọng để đuổi Hattori Heiji đi, Kinomoto Katsura vừa quay đầu lại thì thấy Hagiwara Kenji đang bám vào cánh tay mình.

Hagiwara Kenji ban đầu không để ý đến Kinomoto Katsura, cho đến khi thấy thứ mình muốn tìm kiếm, anh đột nhiên quay đầu, chỉ vào bức ảnh trong tài liệu, nói với tốc độ cực nhanh: "Cái đó! Cô Sugihara Rina đó rất giống với Nakamura Yuichi này!"

Chương 12 Vụ Án Giết Người Hàng Loạt Ở Nagano (4)

Mắt Kinomoto Katsura khẽ lóe lên, cúi đầu xem ảnh chụp và tài liệu của Nakamura Yuichi.

"Anh xác định không nhìn nhầm sao?"

"Hừ hừ! Mắt Hagi lợi hại lắm! Tuyệt đối sẽ không sai đâu!" Hagiwara Kenji vô cùng tự tin vào khả năng nhận diện khuôn mặt của mình. Khả năng giao tiếp mạnh mẽ của anh phần nào cũng giúp anh luyện được kỹ năng kỳ quái này.

Nakamura Yuichi này tuy làn da ngăm đen, nhưng ngũ quan lại rất rõ nét, chỉ cần cẩn thận so sánh sẽ phát hiện điểm tương đồng với Sugihara Rina.

Ngón tay Kinomoto Katsura dừng lại trên trang tài liệu của Nakamura Yuichi. Người này là một trong những người bị hại mà cậu đã từng nghi vấn trước đây, cũng chính là huấn luyện viên thể hình kia. Anh ta bị người ta một nhát cắt cổ từ chính diện trên đường đi siêu thị mua đồ dùng về nhà, không có bất kỳ dấu hiệu giằng co nào.

Nhưng lúc đó trên tin tức đã sớm đưa tin liên quan đến Kawakami Daisuke, cũng nhắc nhở cư dân buổi tối cẩn thận người lạ. Nakamura Yuichi không thể nào không đề phòng Kawakami Daisuke, càng không thể bị một người gầy gò hơn mình một đòn chí mạng được.

"Tít tít..."

Đang lúc Kinomoto Katsura suy nghĩ, điện thoại cậu bật ra một cuộc gọi lạ. Cậu sững sờ một chút, có chút nghi ngờ mà nghe điện thoại.

"Vâng... Tôi là Kinomoto... À! Cảnh sát Morofushi!"

Nghe vậy, Hagiwara Kenji vốn đang lơ lửng, lập tức ngẩng đầu lên, bay nhanh cọ tới mép điện thoại, dựng tai nghe lén cuộc đối thoại của hai người.

Kinomoto Katsura nhận ra Hagiwara Kenji đang đến gần, nhưng cũng không đuổi anh đi. Cậu nghe Morofushi Takaaki nói trong điện thoại, hàng mày vốn nhíu chặt chậm rãi giãn ra, dường như đã nghĩ thông suốt điều gì đó.

"Được, tôi hiểu rồi, vô cùng cảm ơn."

Kinomoto Katsura cúp điện thoại, bước nhanh đến trước máy tính, tìm lại chỗ đáng ngờ trước đây, dùng điện thoại ghi lại, rồi sau đó tìm đến quản lý khách sạn, nhỏ giọng hỏi vài vấn đề. Có được câu trả lời mình muốn, cậu lẳng lặng rời khỏi phòng điều khiển.

Hagiwara Kenji là người nhận ra Kinomoto Katsura không còn trong phòng điều khiển lúc Thanh tra Megure tìm cậu. Anh vội vàng bay ra khỏi phòng điều khiển, nhìn xung quanh một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng Kinomoto Katsura.

"Cái đó... Cảnh sát, chừng nào có thể dỡ bỏ phong tỏa? Chúng tôi còn phải làm ăn..." Ông chủ khách sạn có chút nôn nóng mà mở lời dò hỏi.

Mùa này vốn là mùa du lịch cao điểm của tỉnh Nagano, họ còn trông chờ kiếm thêm chút tiền trong khoảng thời gian này, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Hiện tại chỉ hy vọng nhanh chóng kết thúc, đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn.

"Cái này..."

"Lập tức có thể kết thúc rồi!"

Đang lúc Thanh tra Megure khó xử, Kinomoto Katsura không biết từ đâu vừa chạy về, cậu thở hồng hộc chống vào khung cửa.

Thanh tra Megure kinh ngạc nói: "Kinomoto em trai! Em đi đâu vậy?! Vừa nãy còn đang tìm em!"

"Thật xin lỗi." Kinomoto Katsura lấy lại hơi thở rồi vội vàng xin lỗi, "Tôi đi tìm một ít đồ."

Nghe vậy, Thanh tra Megure cũng không trách tội Kinomoto Katsura.

"Cậu bé, anh có phải đã biết sự thật rồi không?" Hattori Heiji tuy hơi không vui vì không thể tham gia điều tra, nhưng vẫn rất tò mò về sự thật vụ án này.

"Đúng vậy."

"Thật sao?!"

Thấy Thanh tra Megure và những người khác vẻ mặt kinh ngạc, Kinomoto Katsura gật đầu. Sắp xếp lại lời nói xong cậu mới từ từ mở lời: "Căn cứ thông tin cảnh sát có được, chân của Kawakami Daisuke từng bị thương, nên khi đi lại không được phối hợp lắm, nhưng khi hắn rời khỏi phòng thì bước đi lại vững vàng."

Nói rồi, Kinomoto Katsura điều chỉnh hai đoạn phim giám sát, cố ý làm chậm tốc độ phát. So sánh hai đoạn, mọi người đều nhận ra hai người Kawakami Daisuke khác nhau.

"Nói cách khác Kawakami Daisuke thật sự không hề rời khỏi căn phòng đó, mà là bị người ta nhốt trong phòng!" Hattori Heiji cũng nghe ra ý của Kinomoto Katsura, "Đã có thể giấu được hành tung của Kawakami Daisuke hơn nữa hình thể tương tự người đó hẳn là chỉ có..."

Ánh mắt mọi người lần lượt chuyển sang Murakami Jutsu đang không rõ tình hình.

"Khoan đã! Không phải tôi! Tôi không có giả thành Kawakami gì cả, tôi thật sự không thấy người và vật phẩm kỳ lạ nào trong căn phòng đó!" Murakami Jutsu vội vàng biện giải.

Kinomoto Katsura cũng đứng ra khẳng định lời nói của anh ta, "Đúng là không phải anh ấy, lúc anh ấy rời khỏi phòng thì tay không, không mang theo bất cứ thứ gì. Còn về việc vì sao không thấy người, đó là bởi vì Kawakami Daisuke đã bị di chuyển ra ngoài lúc đó."

"Vậy không phải là... Rina!"

Tiếng kinh hãi của quản lý khách sạn làm Sugihara Rina đứng phía sau co rúm lại một chút. Cô ấp úng mở lời: "Cảnh sát, tôi... tôi làm sao có thể trong điều kiện tránh được giám sát mà đem một người đàn ông dọn ra khỏi phòng, anh đừng nói đùa..."

"Anh Murakami, xin hỏi lúc anh gặp cô Sugihara, cô ấy đang làm gì?"

"Cái này... Tôi nhớ là... Đẩy xe đẩy thay mới vật phẩm trong phòng..."

"Xe đẩy! Xe đẩy của khách sạn phía dưới không phải có thể để đồ vật sao?" Hattori Heiji ở một bên lập tức nắm được điểm mấu chốt, "Hơn nữa xe đẩy ở đây đều dùng vải trắng che lại, hoàn toàn có thể trong điều kiện người khác không biết gì chở đi một người đàn ông có hình thể tương đối gầy gò!"

Kinomoto Katsura tán thưởng nhìn thoáng qua Hattori Heiji. Cậu nhóc này quả thật có chút bản lĩnh, xem ra là mình đã đánh giá thấp cậu ta.

"Nhưng tôi trước đây không hề vào căn phòng đó! Tôi lại làm thế nào mà giả thành Kawakami Daisuke đi ra từ bên trong?!" Sugihara Rina cảm xúc dần dần kích động lên, không biết là vì thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần hay vì phẫn nộ do bị oan ức.

Lúc này, cảnh sát của Đội Khám Nghiệm đi đến, "Thanh tra Megure, căn cứ chỉ thị của ngài, chúng tôi đã kiểm tra khu vực bên cạnh cửa sổ, phát hiện dấu chân."

"Tầng hai mà thôi, cô hoàn toàn có thể trèo lên được."

"Anh không có bằng chứng!" Thân thể Sugihara Rina run rẩy không ngừng, phản ứng của cô đã làm lộ tất cả, tiếng gầm giận dữ này có vẻ thật yếu ớt.

Kinomoto Katsura mặt lộ vẻ không đành lòng, "Tôi đã hỏi quản lý khách sạn, nơi này không có camera giám sát ngoại trừ các phòng ra, còn lại chính là phòng thay đồ của các cô."

Lời này vừa nói ra, Sugihara Rina cũng hiểu rằng Kawakami Daisuke bị cô giấu đã bị tìm thấy, cô rốt cuộc không chống đỡ nổi, ngã ngồi xuống đất, cô che mặt khóc, nở một nụ cười tự giễu.

Kinomoto Katsura không bị hành động của cô làm ảnh hưởng, vẫn giữ ngữ khí bình thản nói: "Kế hoạch của cô thật ra là ổn thỏa, chỉ là trong đó đã xảy ra một chuyện bất ngờ."

"Ha ha ha... Ông trời cũng không muốn giúp tôi... Rõ ràng sắp thành công, lại có người xóa đoạn phim..."

"Đoạn phim đó là để nói cho cảnh sát, Kawakami Daisuke đã rời khỏi khách sạn, họ liền sẽ chuyển sự chú ý sang nơi khác, cô cũng có thể nhân cơ hội này di chuyển Kawakami Daisuke đi." Hattori Heiji hoàn toàn bắt kịp ý của Kinomoto Katsura, cậu ta hạ giọng, "Chỉ là sau khi bị xóa, cảnh sát lại nghi ngờ là Kawakami Daisuke xóa đoạn phim, cho nên giữ lại tiếp tục điều tra."

Lời cậu ta nói làm Sugihara Rina càng thêm tuyệt vọng, cô tự mình lẩm bẩm: "Hắn là một ác quỷ như vậy vì sao có thể được cứu thoát chứ... Mà anh trai tôi lại chết thảm ngoài đường..."

"Tôi không cứu hắn, hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt đáng có... Tôi cứu là cô." Kinomoto Katsura nhẹ nhàng lên tiếng.

"Cứu tôi? Các người làm vậy tính là cứu tôi sao?!" Sugihara Rina thay đổi vẻ yếu đuối trước đó, lạnh giọng chất vấn viên cảnh sát trước mặt, "Tôi chỉ muốn giết chết một tên giết người! Tôi chỉ là đang trả thù cho anh trai tôi!"

"Bởi vì người hại chết anh trai cô không phải Kawakami Daisuke, anh trai cô Nakamura Yuichi chết là do giết người làm theo."

Có một giọng nói hơi xa lạ từ ngoài cửa truyền đến, mọi người nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Morofushi Takaaki xách theo cặp tài liệu, chậm rãi bước vào phòng điều khiển.

Chương 13 Vụ Án Giết Người Hàng Loạt Ở Nagano (Kết)

Thấy Morofushi Takaaki xuất hiện, Kinomoto Katsura tự động lùi về một bên. Vụ án bên phía cậu coi như đã được giải quyết, tiếp theo đây chính là sân nhà của Morofushi Takaaki.

"Anh vừa mới nói gì với viên cảnh sát này thế?" Hagiwara Kenji thật sự quá tò mò, anh vừa rồi không nghe được thông tin hữu ích nào cả, đành phải hỏi Kinomoto Katsura.

Kinomoto Katsura muốn gây tò mò một chút, cậu cười, "Cứ xem tiếp đi."

Morofushi Takaaki rất lễ phép cúi đầu chào Thanh tra Megure. Thanh tra Megure cũng không để bụng, vụ án này vốn dĩ là do Sở Cảnh sát Tokyo và Cảnh sát tỉnh Nagano cùng hợp tác phá án, giải quyết sớm cũng có thể sớm quay về Tokyo.

"Cô Sugihara, chuyện cô có ý định sát hại Kawakami Daisuke, Kinomoto-kun đã báo cáo toàn bộ với tôi." Morofushi Takaaki nhìn thẳng vào Sugihara Rina vẫn còn đang giận dữ, "Lời Kinomoto-kun nói không hề sai, cậu ấy đang cứu cô. Nếu cô giết chết Kawakami Daisuke thì sẽ phạm tội cố ý giết người."

"Thì sao?!"

"Thật là! Cô không nghe thấy cậu bé này nói sao? Anh trai cô không phải do tên Kawakami Daisuke này giết, cô giết hắn ta không những không trả được thù, lại còn gánh thêm tội danh giết người!"

Hattori Heiji nghe thấy lời chất vấn mất hết lý trí của Sugihara Rina, nhất thời không nhịn được, giận dữ lên tiếng nhắc nhở. Toyama Kazuha kéo tay áo cậu, muốn cậu bớt lời đi.

Morofushi Takaaki gật đầu, "Đúng như lời cậu này giải thích, cái chết của anh trai cô chỉ là vô tình xảy ra trong lúc Kawakami Daisuke đang gây án, lại vì kẻ thủ ác cố tình dùng cách ra tay giống y hệt, dẫn đến việc cảnh sát từ trước đến nay đều gộp hai vụ án này thành một."

Nói rồi, anh kéo cặp tài liệu ra, lấy từ bên trong hai tập hồ sơ, giao cho Thanh tra Megure. Trên hồ sơ là các bản phân tích vết thương và thông tin so sánh của những người bị hại trong vụ án của Kawakami Daisuke.

"Trong tất cả các vụ án giết người hàng loạt, có hai vụ rất bất ngờ. Trong số những mục tiêu Kawakami Daisuke chọn, chỉ có hai vụ này là nhắm vào hai người đàn ông trưởng thành, những vụ khác đều là người già hoặc người gầy yếu không có khả năng chống cự."

Nghe vậy, Thanh tra Megure nhìn vào tài liệu trong tay gật đầu. Hai người bị hại này đều là đàn ông thân hình khỏe mạnh, hơn nữa đều có thói quen tập thể hình.

"Vết thương ở cổ của họ nghiêm trọng hơn không ít so với những người bị hại khác, hơn nữa hai người không có bất kỳ dấu vết giằng co nào." Morofushi Takaaki không dừng lại, vẫn tiếp tục trình bày suy luận của mình, "Với khả năng của Kawakami Daisuke, muốn một nhát dao giết chết hai người đó là điều hoàn toàn không thể!"

Hagiwara Kenji ngồi trên vai Kinomoto Katsura, lặng lẽ nhìn Morofushi Takaaki. Dáng vẻ bình tĩnh phân tích vụ án này không khỏi khiến anh tưởng tượng đến hình dáng của Morofushi Hiromitsu hiện giờ. Morofushi Hiromitsu trong ký ức vẫn có khác biệt rất lớn so với Morofushi Takaaki, Morofushi Hiromitsu 22 tuổi tràn đầy sức sống, trong nhóm năm người càng giống một người mẹ già lo lắng. Nếu cậu ấy trở nên nghiêm túc giống anh trai mình thì...

Không biết nhớ tới điều gì, Hagiwara Kenji run run vai bật cười.

Kinomoto Katsura cảm nhận được vai mình rung động, cậu nghi hoặc liếc nhìn. Tuy không hiểu rõ, nhưng thấy Hagiwara Kenji cười vui vẻ, cậu cũng không làm mất hứng anh, chỉ nhún vai một cái, ngăn không cho Hagiwara Kenji cười đến mức ngã xuống.

Cậu đưa mắt quay lại nhìn Morofushi Takaaki đang đứng ở cửa, nói một cách đàng hoàng.

Morofushi Takaaki vừa rồi đã giải thích vụ án cho cậu qua điện thoại, cho nên cậu thật ra đã sớm biết được sự thật toàn bộ vụ án.

Hai người bị hại là đàn ông này không hề không có mối liên hệ nào. Họ lần lượt là thành viên và huấn luyện viên của cùng một phòng tập thể hình. Có thể làm cho hai người quanh năm tập thể hình bị sát hại mà không hề đề phòng, thì kẻ thủ ác này nhất định là người quen của họ. Và nơi duy nhất họ giao tiếp với nhau chỉ có phòng tập thể hình đó, nói cách khác kẻ giết người làm theo này là người của phòng tập thể hình đó, và người này hiện tại đang ở khách sạn này.

"Phòng tập thể hình?"

Sugihara Rina ngẩn ngơ lên tiếng, cô cứng cổ, từ từ quay đầu nhìn về phía Kato Kazuya vẫn luôn im lặng.

Anh trai cô, Nakamura Yuichi, năm đó chính là được Kato Kazuya giới thiệu đến phòng tập thể hình làm huấn luyện viên thể hình. Anh trai cô cũng đã từng nói với cô rằng Kato Kazuya là bạn thân của anh ấy, là người duy nhất anh quen ở phòng tập. Cũng vì lẽ đó, sau khi anh trai cô qua đời, Kato Kazuya mới có thể chăm sóc cô như thế.

Ánh mắt của cô làm cơ thể Kato Kazuya căng thẳng. Hắn ta vừa định mở lời nói gì đó thì bị Morofushi Takaaki cắt ngang.

"Anh Kato, chúng tôi từ miệng bạn bè của cô Nakajima bị hại biết được cô ấy từng nói mình sắp có được một khoản tiền lớn, anh có biết vì sao không?"

"Tôi... Tôi làm sao biết loại chuyện này?!"

Dáng vẻ lo lắng của Kato Kazuya làm những người có mặt đều tò mò. Mọi người chỉ thấy Morofushi Takaaki mở điện thoại, cho mọi người xem một bức ảnh. Trong ảnh, Kato Kazuya và Kawakami Daisuke ngồi đối diện nhau, nét mặt của Kato Kazuya lúc đó cũng giống hệt bây giờ.

"Đây là nguyên do. Cô ấy nhận ra Kawakami Daisuke bị truy nã nhiều năm, ban đầu muốn báo cảnh sát, nhưng không ngờ lại bị Kawakami Daisuke phát hiện, sau đó bị giết hại."

Kato Kazuya còn muốn biện minh cho mình, "Tôi không quen biết Kawakami Daisuke nào cả! Cái này... Cái này chỉ là trùng hợp thôi!"

"Tôi nghĩ Kawakami Daisuke cũng là bị anh gọi đến khách sạn này đúng không... Anh có ý định sắp xếp ở đây để xử lý Kawakami Daisuke đi, nhưng không ngờ Kawakami Daisuke bị cô Sugihara phát hiện, dẫn đến việc cô ấy trói Kawakami Daisuke đi trước anh." Kinomoto Katsura đút tay vào túi quần, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, "Không tìm được Kawakami Daisuke, anh đã kiểm tra hệ thống giám sát, phát hiện ra đoạn phim giám sát làm mờ mắt cảnh sát đó. Trong tình thế cấp bách, anh đã xóa đoạn giám sát này, thế nên mới dẫn đến kế hoạch của cô Sugihara thất bại."

"Bằng chứng... Các anh cảnh sát phá án phải nói chuyện bằng chứng cứ!"

Morofushi Takaaki bình tĩnh nói một câu: "Chủ quán bar nói rượu của Kawakami là do anh trả, xem ra hai người giống như là bạn thân quen nhau nhiều năm."

"Hơn nữa tên Kawakami Daisuke kia đâu có chết? Chờ hắn ta tỉnh lại hỏi một chút không phải rõ ràng hết sao, hắn ta hẳn sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Hattori Heiji hai tay chống sau đầu, giọng điệu vô cùng đáng ghét chen vào một câu.

Ba người liên tiếp dồn hỏi đã đánh sập phòng tuyến cuối cùng của Kato Kazuya. Hắn ta suy sụp cúi đầu, "Tôi lúc trước mượn tiền cho vay nặng lãi hoàn toàn không trả nổi, định hỏi anh Yuida mượn tiền, nhưng gã đó không những không cho vay, còn châm chọc tôi, tôi trong cơn giận dữ liền cầm dao cắt cổ hắn ta."

"Nhưng... Nhưng chuyện này có liên quan gì đến anh trai tôi..."

"Lúc đó số tiền kia không có cách nào chuyển đi được, tôi liền giấu nó. Không ngờ anh trai cô lại xuất hiện lúc tôi thu tiền về, để không bị lộ, tôi liền... Chỉ là không ngờ cảnh này lại bị Kawakami Daisuke vô tình thấy, hắn ta lấy chuyện này uy hiếp tôi, tôi liền nghĩ chỉ cần hắn ta cũng chết đi thì sẽ không sao nữa."

Nghe vậy, Sugihara Rina trước mắt tối sầm, cô giãy giụa lao về phía Kato Kazuya.

"Anh là đồ ác quỷ! Anh trai tôi coi anh như bạn thân! Anh lại vì lợi ích cá nhân mà giết anh ấy, thậm chí còn giả vờ thương hại chăm sóc tôi suốt ba năm!"

Vài cảnh sát vội vàng tiến lên kéo Sugihara Rina đang kích động lại.

Kinomoto Katsura thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mà Kato Kazuya đã thú nhận tội ngay, bằng không thật sự phải chờ Kawakami Daisuke tỉnh lại sau đó thẩm vấn một trận mới có thể có kết quả.

Thật ra, Kinomoto Katsura và Morofushi Takaaki chỉ là thông qua những tài liệu vụ án này đại khái suy luận ra sự thật. Bằng chứng trước mắt không đủ, dù sao vụ án này đã qua đi ba năm rồi, họ liền nghĩ trước hết dùng phép khích tướng thử một lần. Nếu thật sự không được, họ sẽ chờ Kawakami Daisuke tỉnh lại rồi trực tiếp lấy lời khai.

Cứ như vậy, vụ án giết người hàng loạt được dẫn dắt bởi đủ sự trùng hợp này cuối cùng cũng hạ màn. Kato Kazuya và Kawakami Daisuke bị kết án vì tội cố ý giết người, còn Sugihara Rina bị tạm giữ và phạt tiền vì tội gây rối quá trình phá án của cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store