[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày
Chương 14: Kẻ Theo Dõi Trong Màn Đêm
Kinomoto Katsura chống cằm dựa vào cửa sổ xe, ngắm nhìn cảnh đêm tỉnh Nagano. Lúc họ rời khách sạn, ngoài trời đang lất phất những bông tuyết nhỏ, dưới ánh đèn càng trở nên bắt mắt.
Cậu nhìn chằm chằm những bông tuyết ngoài cửa sổ, thẫn thờ không suy nghĩ gì. Hagiwara Kenji cũng cuộn tròn trong ba lô không có động tĩnh.
"Kinomoto-kun lần đầu tiên đến Nagano sao?"
"À... Vâng, trước đây tôi vẫn luôn ở Tokyo, đây là lần đầu tôi được thấy cảnh tuyết đẹp như vậy."
Có lẽ vì không khí quá mức nặng nề, Morofushi Takaaki đang lái xe đã mở lời trước.
Việc Kinomoto Katsura đồng ý đi nhờ xe Morofushi Takaaki là có lý do. Thanh tra Megure thấy cậu có vẻ mệt mỏi sau một ngày, hơn nữa cậu đã giúp ích rất nhiều trong quá trình phá án lần này, nên đã bảo cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước. Mà Morofushi Takaaki trên đường trở về có đi ngang qua khách sạn họ đã đặt, nên đã tiện đường chở cậu đi.
Morofushi Takaaki nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Kinomoto Katsura, trong ánh mắt mang theo một tia hoài niệm, "Cậu tốt nghiệp từ Trường Cảnh sát của Sở Cảnh sát Tokyo à?"
"Vâng, tôi vừa tốt nghiệp cuối tháng 9 năm nay."
"Vừa tốt nghiệp đã có khả năng phá án như vậy, quả là hậu sinh khả úy."
Nghe vậy, Kinomoto Katsura mắt mày cong lên, cười nói: "Tiền bối quá khen rồi, nếu không có manh mối ngài cung cấp, tôi cũng không thể nhìn thấu được sự thật phía sau."
"Khả năng nông cạn, không đáng nhắc đến." Morofushi Takaaki không có biến đổi cảm xúc quá lớn, anh cũng rất khách sáo đáp lại Kinomoto Katsura.
Nói xong, bên trong xe lại chìm vào im lặng. Không khí thoáng chốc có chút ngượng nghịu. Kinomoto Katsura có chút không chịu nổi, đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, cố gắng quan sát người đi đường qua lại để che giấu sự không tự nhiên của mình.
Morofushi Takaaki cũng không phải người nói nhiều, anh cũng không khơi gợi chuyện nữa, chỉ chuyên tâm lái xe.
Điều này làm Hagiwara Kenji trong ba lô lo lắng. Morofushi Takaaki vừa mở lời là anh đã tỉnh táo lại khỏi trạng thái mệt mỏi. Anh vốn không ôm quá nhiều hy vọng nghe ngóng được chuyện của Morofushi-chan, nhưng trong lúc hai người trò chuyện lại không nhịn được, muốn nghe xem có thể moi được tin tức gì về Morofushi-chan không. Thế nên, anh đã lén lút ghé vào ba lô nghe lén, nhưng nói chuyện một hồi thì lại không có tiếng.
Hagiwara Kenji lặng lẽ kéo ba lô ra, muốn xem rốt cuộc hai người này đang làm gì.
Ai ngờ, ngay khi anh vừa thò đầu ra khỏi ba lô, đã thấy Kinomoto Katsura nghiêng đầu, đôi mắt màu xanh nhạt đang nhìn chằm chằm gương chiếu hậu của xe với vẻ đầy ẩn ý, nụ cười thường trực trên mặt cậu cũng không còn.
Hagiwara Kenji giật mình, đột nhiên rụt đầu trở lại. Anh cảm thấy bây giờ tốt nhất là đừng chọc vào Kinomoto Katsura.
"Tiền bối, tôi có thể xuống xe ở cửa trung tâm thương mại phía trước được không? Tôi muốn đi mua một ít quà cho các em ở nhà." Kinomoto Katsura quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Morofushi Takaaki. Nếu để Hagiwara Kenji thấy cậu như vậy, anh ấy nhất định sẽ thốt lên gặp ma.
"Đương nhiên có thể, chỗ này cách khách sạn cũng không xa lắm." Morofushi Takaaki vui vẻ đồng ý, sau đó hỏi thêm một câu, "Cậu có em trai sao?"
"Vâng, nhỏ hơn tôi năm tuổi, hiện đang học cấp ba."
"Vậy à... Tôi cũng có một đứa em trai, chẳng qua đã bảy năm không liên lạc, bây giờ cũng không biết đang làm gì."
Morofushi Takaaki nhìn chằm chằm con đường phía trước, khuôn mặt em trai thoáng hiện trong đầu, trong lòng dâng lên cảm xúc buồn bã khó hiểu. Anh làm sao có thể không biết cái gọi là nghỉ việc cảnh sát của em trai chỉ là một cái cớ, nó có lẽ đã nhận nhiệm vụ nguy hiểm, vì giữ bí mật mà không thể liên lạc với anh.
Kinomoto Katsura cảm nhận được cảm xúc buồn bã của Morofushi Takaaki, nhẹ giọng an ủi: "Rồi sẽ có cơ hội gặp lại thôi..."
Hagiwara Kenji trong ba lô rũ đầu thở dài một hơi.
Kết quả vẫn không có được tin tức gì của Morofushi-chan, xem ra nhiệm vụ của cậu ấy vẫn chưa kết thúc. Vậy người lần trước trốn tránh không lộ diện ở nghĩa trang rốt cuộc là ai? Morofushi-chan? Hay là Furuya nhỏ?
Chiếc xe từ từ dừng ở cửa trung tâm thương mại. Kinomoto Katsura chào tạm biệt Morofushi Takaaki, một mình bước vào trung tâm thương mại. Nhưng cậu không lập tức lên lầu mua sắm, mà đứng hồi lâu ở cửa sổ kính sát đất tầng một. Khoảng một phút sau, cậu bước lên thang cuốn tự động, mặt không cảm xúc đi vào khu mua sắm.
Đợi đến khi Kinomoto Katsura xuất hiện lần nữa, cậu xách một đống quà đi ra khỏi cổng lớn, trông cứ như là thật sự vì muốn mua quà nên mới bất chợt nổi hứng đến trung tâm thương mại vậy.
Khách sạn không xa trung tâm thương mại, Kinomoto Katsura không chọn đi taxi, mà chậm rãi đi bộ về.
"A! Katsura sao lại như con gái vậy?! Đi dạo lâu thế!" Hagiwara Kenji vừa đến phòng trọ là bay ra khỏi ba lô ngay, ném mình lên giường. Anh không ngờ Kinomoto Katsura lại đi dạo trung tâm thương mại hơn một tiếng đồng hồ!
"Em trai và em gái tôi cuối tuần này sẽ đến Beika-cho, đương nhiên phải chuẩn bị quà cho tốt chứ." Kinomoto Katsura vừa nói vừa nhặt một cái hộp từ đống quà, "Hơn nữa! Tiền bối! Anh cũng mua máy chơi trò chơi, lại còn than phiền tôi đi dạo lâu quá!"
Hagiwara Kenji ha ha cười vài tiếng, bò dậy khỏi giường, mở hộp, lấy ra chiếc máy chơi trò chơi đời mới, nhìn sách hướng dẫn nghiên cứu.
Kinomoto Katsura khẽ thở dài một tiếng không thành lời. Chiếc máy chơi trò chơi này coi như là trả ơn Hagiwara Kenji đã cứu mạng cậu khi truy đuổi kẻ chạy trốn lần trước, hơn nữa nó cũng không quá đắt.
"Anh cứ chơi đi, tôi đi viết báo cáo."
"Ờ!"
Kinomoto Katsura thấy anh chơi hăng say liền không quấy rầy nữa. Cậu ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, thuần thục mở máy tính gõ chữ. Hàng chục cửa sổ mà người khác khó có thể hiểu nổi lần lượt bật ra, sau đó giao diện máy tính bắt đầu từ từ thay đổi.
Một bản đồ tỉnh Nagano xuất hiện trên màn hình, phần lớn các biểu tượng giám sát trên bản đồ đều là màu đỏ.
Kinomoto Katsura trước đây không quá quan tâm đến tỉnh Nagano, nên phần lớn camera giám sát ở đây đều chưa bị cậu xâm nhập. Cậu chỉ dựa vào tài liệu lấy được trên mạng để có được quyền truy cập vào một phần nhỏ camera giám sát khu vực.
Ừm... Camera giám sát gần Bách hóa Nagano...
May mắn là, camera giám sát gần Bách hóa đó là biểu tượng màu xanh lá cây, có thể theo dõi được. Kinomoto Katsura chọn đoạn phim giám sát mình cần, nghiêm túc xem xét.
Trong mấy đoạn phim giám sát đều hiển thị có một chiếc xe hơi màu đen lén lút đi theo sau Kinomoto Katsura, thậm chí sau khi cậu vào trung tâm thương mại cũng không rời đi, trước sau vẫn duy trì khoảng cách an toàn với Kinomoto Katsura.
Xem ra thật sự là đang theo dõi mình.
Kinomoto Katsura gõ gõ mặt bàn, phát ra tiếng cốc cốc. Trong đầu cậu tự hỏi gần đây có đắc tội với nhân vật nguy hiểm nào không, nhưng suy nghĩ hồi lâu đều không có manh mối. Cậu vẫn luôn cẩn thận phá án, hoàn toàn không có cơ hội đắc tội với người khác.
Không đúng... Còn một người...
Cậu khẽ liếc nhìn Hagiwara Kenji đang đắm chìm trong trò chơi, ánh mắt dần trở nên sâu sắc. Khoảng thời gian này, điều cậu cảm thấy không đúng và chưa làm rõ chỉ có ánh mắt không rõ ràng ở nghĩa trang lần đó.
Tuy nhiên cũng không thể khẳng định là người đó, nhưng điều này cũng cho cậu một chút cảnh báo, sau này phải chú ý hành vi của mình một chút, tránh để người khác tìm được sơ hở.
Nghĩ đến đây, Kinomoto Katsura khẽ cười một tiếng, ánh mắt chuyển hướng bầu trời đêm lấp lánh vô số vì sao ngoài cửa sổ.
Ban đầu còn nghĩ trêu chọc đối phương một chút, bây giờ nghĩ lại thôi vậy. Lỡ thật sự là bạn bè của tiền bối thì sao? Đợi đến ngày bị vạch trần, chẳng phải cậu sẽ rất xấu hổ sao?
Kinomoto Katsura tiếc nuối nhún vai, bang một tiếng đóng máy tính lại, đứng dậy kéo rèm cửa sổ.
"Anh Kazami, mục tiêu hôm nay không có động tĩnh gì khác."
"Tốt, tôi sẽ báo cáo lên."
Chiếc xe hơi màu đen từ từ lái ra khỏi khách sạn, theo gió tuyết biến mất vào màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store