ZingTruyen.Store

[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày

Chương 178-183: Vụ án lừa đảo trên mạng (Xong)

YukikoAiko

Chương 178: Vụ án lừa đảo trên mạng (19)

Một tình báo viên nằm vùng trong tổ chức Áo Đen nhiều năm không phải là người có thể bị bắt một cách dễ dàng.

Furuya Rei đã sớm phát hiện có người khả nghi lảng vảng xung quanh tiệm cà phê, chỉ là vẫn luôn không xác định mục đích của hắn, dù sao nơi này không chỉ có tiệm cà phê là có người ra vào, không dễ dàng đưa ra phán đoán.

Cho đến khi Furuya Rei ra ngoài mua sắm nguyên liệu nấu ăn, anh phát hiện người đó theo dõi suốt quãng đường, lúc này mới xác nhận thì ra có người đã đặt anh làm mục tiêu.

Anh hồi tưởng lại tất cả những người bị anh gây thù chuốc oán khi hoàn thành nhiệm vụ gần đây. Khả năng Vermouth gây chuyện là gần như bằng không. Nếu có người có thể xuyên qua Vermouth để giúp anh dịch dung mà không cần tình báo nào, thì không thể nào lại xuất hiện sai lầm cấp thấp như vậy trong lúc theo dõi.

Nếu là tội phạm bình thường, người duy nhất anh có thể nghĩ đến trước mắt chỉ có một.

Furuya Rei đã có suy đoán trong lòng, anh rất bình tĩnh, vẫn như thường lệ đi làm, làm việc, tan làm, phảng phất như chưa từng phát hiện ra điều bất thường nào. Chỉ khi con mồi thả lỏng cảnh giác, thợ săn mới có thể ra tay, bằng không dễ dàng rút dây động rừng.

Kẻ theo dõi kia hiển nhiên cũng nghĩ như vậy. Hắn nhân lúc Furuya Rei một mình đến hẻm nhỏ phía sau tiệm cà phê để dọn rác đã quyết đoán ra tay, dùng một cây gậy buồn gõ hôn mê Furuya Rei và mang anh đến tòa nhà bỏ đi ở ngoại ô.

Quy trình bắt cóc trên đây, đều là sự tưởng tượng chủ quan của một trong những kẻ bắt cóc — Hanuchi Atsushi.

Furuya Rei cần phải thừa nhận, cú đánh đó đập vào đầu đúng là có hơi đau, nhưng không đến mức khiến anh chật vật hôn mê. Hanuchi Atsushi cũng nên cảm thấy may mắn, nếu không phải cố ý làm vậy, thủ đoạn anh sử dụng khi gặp phải tập kích đột ngột có lẽ sẽ hung tàn hơn chiếc gậy này rất nhiều.

Những công cụ được chuẩn bị để ứng phó với tình huống đột xuất này đã phát huy tác dụng. Chiếc bấm móng tay đa năng bình thường không ngừng cọ xát với sợi dây thừng, không tính là quá sắc bén nhưng cũng không phụ kỳ vọng của anh. Mất mười phút để kết thúc sứ mệnh của một sợi dây thừng.

"Cũng coi như là trong cái rủi có cái may." Furuya Rei ném sợi dây thừng xuống, bất đắc dĩ thở dài nhìn Hanuchi Atsushi đang ngã dưới đất không dậy nổi.

Kazami đã sớm viết vụ án Iori Tachito vào báo cáo và chia sẻ cho anh. Anh cũng đã điều tra Murata Daisuke, chủ mưu vụ án bắt cóc năm đó. Loại người sử dụng thủ đoạn ám muội trong bóng tối này sao có thể có uy tín, vậy mà Hanuchi Atsushi lại tin lời Murata Daisuke nói.

Sớm biết như vậy, lúc trước liền không nên làm những chuyện không thể chấp nhận được đó. Tóm lại chẳng qua cũng chỉ là cấu kết với nhau làm việc xấu mà thôi.

Hành vi này vi phạm pháp luật, nhưng cũng không thể mặc kệ hắn chảy máu đến chết ở đây. Furuya Rei xé vài mảnh từ quần áo của Hanuchi Atsushi ở những chỗ tương đối sạch sẽ, giúp hắn băng bó đơn giản một chút. Nơi này không có bất kỳ thiết bị y tế nào, chỉ có thể làm vậy, để bảo đảm hắn không bị mất máu quá nhiều.

Yoshida Shun bị thương ở đầu hôn mê, mặc dù không có vết máu và vết thương rõ ràng lắm, nhưng vết thương loại này tốt nhất vẫn là nhanh chóng đến bệnh viện chụp phim kiểm tra.

Nghe lời nói của hai người họ lúc nãy, cảnh sát hẳn là đã biết vị trí của họ. Chỉ mong có thể sớm cứu được hai người này đi, chậm trễ cứu giúp thì khó nói được.

Furuya Rei đi về phía cửa phòng. Đây là một cánh cửa đôi, trên đó đầy bụi bẩn, vừa kéo ra một cánh cửa đã khiến bụi bay tung tóe. Anh phẩy tay để loại bỏ bụi trước mắt. Cửa phòng không hoàn toàn mở ra như anh mong muốn, có thể kéo ra một khe hở nhỏ, nhưng sau đó thì khó kéo thêm được nữa. Kẻ bắt cóc còn lại tương đối cẩn thận, lại dùng xiềng xích nối hai cánh cửa lại với nhau.

May mắn thay, việc mở loại khóa này đối với Furuya Rei không phải là chuyện khó. Anh sờ soạng trên người một chút, tìm thấy một chiếc kẹp tóc tương đối thon dài. Làm việc mở khóa nhiều, không tự giác sẽ mang theo một vài công cụ nhỏ khó phát hiện.

Không gian khe hở cửa mở ra có hạn. Furuya Rei không thể nhìn chằm chằm khóa để thao tác. Sau khi bẻ thẳng chiếc kẹp và chọc vào ổ khóa, anh chỉ có thể dựa vào cảm giác.

Nỗ lực hơn mười phút, Furuya Rei cuối cùng đã mò được then cửa để mở khóa. Theo tiếng "cạch" vang lên, một mặt dây xích rơi ra khỏi khóa, cửa phòng có thể được đẩy ra nhẹ nhàng.

Furuya Rei không lập tức mở cửa. Anh nhặt lấy cây gậy mà Hanuchi Atsushi dùng để tấn công anh và Yoshida Shun, đứng sau một cánh cửa dùng cây gậy đẩy cánh cửa còn lại ra. Hiện tại chỉ có một cây gậy làm vũ khí. Anh không thể ước chừng giới hạn vô sỉ của Murata Daisuke, cẩn thận vẫn là trên hết.

Dường như để xác minh ý tưởng của Furuya Rei, không đợi anh hoàn toàn yên tâm về tình hình bên ngoài, căn phòng đối diện không có dấu hiệu gì đã phát ra một tiếng nổ vang, cả tòa nhà đều rung lên một chút.

Bom?!

Furuya Rei nhíu mày, nhanh chóng quay đầu tìm kiếm trong phòng. Nơi này giam người, không thể nào lắp đặt bom ở phòng không người mà không lắp ở phòng này.

Lúc này, một tia sáng ngắn ngủi chiếu vào cánh cửa đã mở. Furuya Rei nhạy bén phát hiện ánh sáng thoáng qua, thần sắc dần dần có sự thay đổi, giống hệt biểu cảm khi làm nhiệm vụ với danh nghĩa Bourbon. Đôi mắt màu tím xám ẩn dưới bóng tối sâu hơn. Anh nén thấp tiếng bước chân, đi đến sau cánh cửa lặng lẽ chờ đợi con mồi.

Người đến đã phản ứng lại trong thời gian ngắn và tắt nguồn sáng, trông có vẻ là một người vô cùng nhạy bén, nhưng trong mắt người chuyên nghiệp vẫn tồn tại sơ hở. Mặc dù cố gắng giảm thấp tiếng bước chân, nhưng Furuya Rei vẫn có thể nghe rõ.

Tiếng bước chân này... không phải Murata Daisuke...

Furuya Rei chờ đợi một hồi lâu, tiếng bước chân dựa đến rất gần nhưng không lập tức ra tay, cho đến khi ở cửa xuất hiện một bóng người hơi thấp bé, giơ cánh tay nhắm chuẩn.

Đồng tử hơi hạ thấp, và Conan đã đối mặt với người phát hiện ra điều bất ổn.

Conan chỉ cảm thấy hàn ý thẳng lên trán, giống như lần trước nhìn thấy Gin.

"Conan?" Furuya Rei biểu cảm cắt tự nhiên: "Nơi này rất nguy hiểm, cháu không nên đến đây."

Conan nuốt một ngụm nước bọt, ấp úng nói: "Em... Em chui vào từ một lỗ hổng phía sau cửa, còn có hai cảnh sát cũng đã vào rồi, ở tầng dưới một tầng."

"Như vậy à..."

"Đúng rồi, anh Amuro không thể ở lâu ở đây, bên ngoài phòng đặt rất nhiều thuốc nổ!"

Cuối cùng cũng nhớ ra điểm trọng yếu, Conan vội vàng lên tiếng nhắc nhở Furuya Rei. Vừa dứt lời, Sato Miwako và Chiba Kazunobu đang kiểm tra ở tầng dưới đã đi tới, chắc là nghe thấy tiếng Conan nói chuyện.

"Conan, không phải đã nói không được chạy loạn sao?!" Sato Miwako giáo huấn một câu.

Chiba Kazunobu một bên chú ý đến tình huống trong phòng, nói: "Cảnh sát Sato, con tin còn lại ở đây!"

Thấy cảnh sát, Furuya Rei thở phào nhẹ nhõm: "Hai người bên này đều bị thương, tình huống tương đối nghiêm trọng, mau chóng đưa đi cấp cứu."

"Tôi hiểu rồi. Anh Amuro cũng nhanh chóng rời đi, bên này vừa xảy ra nổ mạnh, không biết còn sẽ có gì nữa." Sato Miwako sắc mặt nghiêm túc. Thuốc nổ bên ngoài phòng không biết tại sao không phát nổ, nhưng nếu số lượng đó nổ thì tầng này chắc chắn thay đổi hoàn toàn, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến cả tòa nhà.

"Tôi muốn đi cùng các cô cậu tìm Murata Daisuke." Furuya Rei bình tĩnh nhìn Sato Miwako và Chiba Kazunobu.

Sato Miwako lập tức phủ quyết: "Không được."

"Một hung phạm khác đã sai khiến Hanuchi Atsushi bắt cóc ba người, nhưng tôi dường như là mục tiêu thực sự của hắn. Các cô cậu có biết tại sao không?"

Hai vị cảnh sát nghe thấy câu hỏi này không muốn tiết lộ quá nhiều, nói nhiều sai nhiều, nhưng người thứ tư tại hiện trường lại không có nhiều kiêng kỵ như vậy.

Conan nhẹ giọng nói: "Dường như có liên quan đến anh Katsura."

Có lẽ là không ngờ Conan lại biết nguyên nhân, Sato Miwako và Chiba Kazunobu căn bản không kịp ngăn cản.

"Phải không?" Furuya Rei hơi nhướng mày: "Vậy tôi cần phải đi."

Nói xong, không hề quản thái độ của cảnh sát thế nào, Furuya Rei không quay đầu lại mà rời khỏi phòng. Conan thấy vậy cũng đuổi kịp bước chân anh.

Sato Miwako còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ của Furuya Rei thì đã thấy anh quay lưng bỏ đi, đành phải dặn dò Chiba Kazunobu liên hệ với các đồng sự khác đang chờ lệnh đưa con tin rời đi, còn mình thì nhanh chóng đuổi theo hai người.

Furuya Rei nhanh trí, anh có thể hiểu rõ Murata Daisuke bắt anh để làm gì. Người có ân oán với Murata Daisuke và có liên quan đến anh chỉ có Kinomoto Katsura. Anh và Kinomoto Katsura đi lại quá thân cận, khiến Murata Daisuke cho rằng dùng anh có thể uy hiếp được Kinomoto Katsura.

Còn về việc uy hiếp cái gì, tuyệt đối sẽ không phải là chuyện tốt.

Vụ nổ mạnh vừa rồi khả năng cao là lời cảnh cáo của Murata Daisuke đối với Kinomoto Katsura. Tiếp theo thuốc nổ vẫn luôn không có phản ứng, điều này cho thấy có người đang níu chân Murata Daisuke.

Kinomoto Katsura có lẽ đã thỏa hiệp.

Cho nên, dù suy đoán có chính xác hay không, anh cần phải đi một chuyến, không thể để Kinomoto Katsura lại một lần nữa rơi vào vực sâu.

Chương 179: Vụ án lừa đảo trên mạng (20)

Murata Daisuke cứ mỗi một phút lại làm mới giao diện điện thoại một lần. Hắn chờ đợi thật sự có chút mất kiên nhẫn, chỉ cần không nhìn thấy tin tức của Kinomoto Katsura thì khó lòng an tâm. Hắn đã thất bại một lần, không thể để sai lầm xảy ra nữa.

Khi thời gian dự trữ sắp cạn kiệt, giọng nói của Kinomoto Katsura lại một lần nữa vang lên từ đầu dây bên kia: "Tôi đã xử lý xong, nhưng trước đó tôi muốn xác nhận anh Amuro có bình an không."

"Mày muốn kéo dài thời gian sao?!" Murata Daisuke quát hỏi một cách không vui.

"Thời hạn ngươi cho tôi còn lại hai phút, không tính là kéo dài thời gian." Kinomoto Katsura ngữ khí cực kỳ bình tĩnh: "Ít nhất tôi muốn xác nhận bất kỳ một con tin nào đó bình yên vô sự, nếu không thương vụ này đối với tôi không có bất kỳ ý nghĩa nào."

Tin nhắn có thể gửi đi đúng hạn, nhưng người thì phải gặp mới được.

Murata Daisuke cười nhạo một tiếng, nói: "Mày đang yêu cầu tao, Kinomoto Katsura. Đừng quên, con tin đang trong tay tao, nếu tao không hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể cho chúng chết!"

Nghe được lời này, Matsuda Jinpei trực tiếp đấm một bộ tổ hợp quyền vào không khí, trong miệng lầm bầm chửi rủa: "Cái tên đáng ghét này! Tức chết rồi! Thằng đầu vàng sao có thể bại bởi hắn?! Nhanh xuất hiện! Nhanh xuất hiện!"

Matsuda Jinpei, người từng đối đầu trực diện với Furuya Rei, chưa bao giờ hoài nghi thực lực của Furuya Rei. Anh tin chắc Furuya Rei đang giả heo ăn thịt hổ, nhưng nếu kéo dài nữa thì thật sự xong đời.

May mắn không thể trở thành sự thật. Kinomoto Katsura nhìn bài viết trên máy tính, ánh mắt tối sầm lại, nói: "Được, tôi sẽ tuyên bố bài viết này ra ngoài, hy vọng ngươi thực hiện lời hứa."

Nếu tất cả chuyện này là giả, nếu tiền bối Furuya có bất kỳ bất trắc nào...

Morofushi Hiromitsu chú ý đến đôi mắt đầy khói mù của Kinomoto Katsura, sau đó hơi sững sờ, dường như nhận thấy thái độ của Kinomoto Katsura đối với Furuya Rei đã có sự thay đổi vô cùng vi diệu.

Nụ cười trên mặt Murata Daisuke dần dần lan rộng. Hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua người phục vụ kia. Nếu không phải cảnh sát đến quá sớm, hắn đã có thêm thời gian để chậm rãi trêu đùa Kinomoto Katsura. Bây giờ chỉ có thể trực tiếp dùng cái chết để bức điên một thiên tài đang cận kề lý trí.

Hắn đã đặt rất nhiều thuốc nổ dưới lầu, đó là thuốc nổ chuyên dùng để xử lý tòa nhà bỏ đi, uy lực đủ để đám cảnh sát kia uống một vò (tức là gặp khó khăn lớn).

Cùng chết! Cùng chết với hắn!

Tốc độ làm mới giao diện càng lúc càng nhanh. Murata Daisuke hưng phấn đến run rẩy cả người.

Lúc này, một vật thể không rõ tấn công nhanh chóng đập mạnh vào vai Murata Daisuke. Murata Daisuke dưới lực va chạm lớn đã không kiểm soát được mà nghiêng đổ về phía trước. Không đợi hắn bò dậy nhặt điện thoại và dao nhỏ, một người đã nhanh chóng tiến lên đá bay dao nhỏ, tiện thể nhặt lấy điện thoại trên mặt đất, sau đó ra tay chính là một cú đấm, hoàn toàn không cho Murata Daisuke bất kỳ cơ hội nào để phản kháng.

Furuya Rei ngăn chặn Murata Daisuke, một tay ấn mạnh đầu Murata Daisuke xuống, một tay cầm lấy điện thoại lật xem. Trang web vẫn đang không ngừng làm mới, cuộc gọi ở hậu trường vẫn đang kết nối. Anh chạm vào giao diện cuộc gọi, liếc mắt một cái đã nhận ra số điện thoại của Kinomoto Katsura.

"Alo."

Giọng nói quen thuộc khiến Kinomoto Katsura, người vừa nghe thấy tiếng động không rõ ở đầu dây bên kia, dần dần bình tĩnh lại, thận trọng hỏi: "Tiền bối?"

"Hắn có bảo cậu làm chuyện gì không?" Furuya Rei nhíu mày hỏi: "Nếu có, lập tức dừng lại."

Murata Daisuke kích động thành dáng vẻ kia, nhất định đã làm chuyện gì ghê tởm.

Xác định người ở đầu dây bên kia chính là Furuya Rei, Kinomoto Katsura lập tức trả lời: "Vẫn chưa đến bước cuối cùng, các anh không sao chứ?"

Murata Daisuke bị khống chế giãy giụa kịch liệt. Furuya Rei lần nữa dùng sức. Một người bị bệnh sao có thể so được với một người đã được huấn luyện hệ thống, thân thể khỏe mạnh. Sự giãy giụa này chẳng qua là vô ích.

"Đám cảnh sát kia sao có thể nhanh như vậy?!" Murata Daisuke đầy khó hiểu và hoang mang trước sự xuất hiện của Furuya Rei.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, cho dù cảnh sát mò vào trong tòa nhà, tìm được phòng giam giữ con tin, họ nhất định sẽ cân nhắc đủ loại thủ đoạn cứu viện, bởi vì hắn trong tay còn có một con tin, hơn nữa xung quanh còn có bom, có quá nhiều chuyện cần chú ý. Chờ họ cứu được người, Kinomoto Katsura đã sớm đăng bài báo lên mạng rồi.

Furuya Rei cười khẽ một tiếng: "Người là sẽ tự cứu."

Xem ra Murata Daisuke này đã chuẩn bị rất nhiều thứ trước đó. Những bẫy rập đơn sơ này nếu đổi lại là con tin khác có lẽ sẽ khiến hắn thực hiện được, nhưng hỏng là hỏng ở chỗ hắn đã trói phải Furuya Rei, thua cả ván cờ.

Bên này Murata Daisuke đang tức giận, bên kia Conan dùng quả bóng đá tấn công Murata Daisuke đang cố gắng kéo sợi dây thừng cột Iori Sumiko. Cơ thể trẻ con rốt cuộc bị hạn chế quá nhiều. Cậu cố gắng nửa ngày mới kéo được một chút, cho đến khi Sato Miwako truy đuổi đến nơi tiến lên tiếp nhận mới thành công đưa người lên.

Cảnh sát phía dưới nhìn thấy tình hình ở tầng cao nhất chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ giây tiếp theo tin tức truyền đến từ bộ đàm đã nhấn hơi thở này trở lại.

"Cảnh sát Megure! Lầu 4 có một quả bom hẹn giờ!" Chiba Kazunobu ngữ khí dồn dập.

"Cái gì?" Cảnh sát Megure giật mình: "Còn bao nhiêu thời gian? Kịp rút lui không?"

"Không kịp, chỉ còn lại 30 giây!"

Chiba Kazunobu cũng không ngờ trong đống thuốc nổ dùng để dỡ bỏ tòa nhà kia lại che giấu một quả bom hẹn giờ. Murata Daisuke này âm hiểm đến cực độ. Việc di chuyển thuốc nổ bình thường đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, quả bom hẹn giờ này căn bản không kịp gỡ bỏ.

Takagi Wataru nghe được cuộc đối thoại ngay giây đầu tiên đã mở bộ đàm liên hệ với Sato Miwako, và nói cho cô cùng ba người còn lại về chuyện bom hẹn giờ.

Furuya Rei và Conan có chút kinh ngạc, cùng nhìn về phía Murata Daisuke đã ngừng giãy giụa. Biểu cảm của hắn càng thêm điên cuồng. Hắn ác độc nói: "Nếu không có cách nào làm Kinomoto Katsura thân bại danh liệt, vậy thì làm vài người bên cạnh hắn chết đi! Thiên tài, ha ha ha, thiên tài, hưởng thụ ơn trời ban thì phải chịu đựng đau khổ tương đương."

Ý tưởng gần như tâm thần này không nhận được bất kỳ hồi đáp nào. Quả bom sắp phát nổ căn bản không còn lại thời gian cho họ.

"Chạy về phía đó!"

Furuya Rei hô một câu, kéo Murata Daisuke trên mặt đất lao về phía vị trí kết cấu kiến trúc tương đối hoàn hảo. Những người còn lại cũng vô cùng nhanh chóng, ngay cả Iori Sumiko vừa thoát khỏi nguy hiểm cũng không kéo chân sau. Họ vừa bắt đầu chạy chưa được hai giây, quả bom ở tầng tiếp theo đã phát nổ.

Lực va chạm lớn và chấn động khiến mấy người ngã lăn ra đất. Furuya Rei lo lắng Murata Daisuke giữ chặt hắn, đồng thời cũng quên mất chiếc điện thoại đang gọi điện. Khi nhớ ra thì đã không tìm thấy dấu vết của điện thoại nữa.

Âm thanh dữ dội hơn lúc trước lập tức khiến Kinomoto Katsura lại một lần nữa cảnh giác. Âm thanh bên kia điện thoại hỗn độn vô cùng, sau đó âm thanh đột nhiên cắt đứt.

"Tiền bối? Tiền bối?!" Kinomoto Katsura lớn tiếng gọi, không nhận được bất kỳ hồi đáp nào mới phát hiện cuộc gọi đã tự động cắt đứt.

Hoảng sợ lại một lần nữa ập lên trong lòng. Kinomoto Katsura hất tung chăn, liên lụy cả máy tính cũng rơi xuống đất, sau đó không hề do dự mà chạy ra khỏi phòng bệnh, thậm chí ngay cả giày cũng quên mang, Nhóm năm người thấy vậy cũng vội vàng đi theo.

Chương 180: Vụ án lừa đảo trên mạng (21)

Hollis đang trực đêm ở bệnh viện vừa mới bóc một cây kẹo que chuẩn bị cho vào miệng đã bị tiếng va chạm mạnh cắt ngang. Anh mắt đầy nghi hoặc quay đầu nhìn về phía phòng bệnh. Kinomoto Katsura mặc quần áo bệnh nhân chạy chân trần ra ngay trước mặt anh.

"Hollis, anh biết chuyện của kẻ bắt cóc kia, đúng không?" Kinomoto Katsura nắm lấy Hollis: "Đưa tôi đi, bây giờ, ngay lập tức!"

Hollis tạm dừng một chút, anh nhìn ra sự lo lắng trong mắt Kinomoto Katsura, không khuyên bảo ngăn cản, chỉ giơ tay ra hiệu ra ngoài cửa: "Đi, đến lúc đó cậu tự mình giải thích với ông ấy, đừng lôi tôi vào là được."

Anh và Kinomoto Katsura chung sống tính ra đã mười năm, cũng coi như hiểu rõ tính tình của cậu. Trạng thái này chính là cấp trên (tức là cực kỳ gấp gáp). Trước đây mỗi lần bị anh đánh ngã lại tìm được biện pháp chính là như thế này. Ông cụ nhìn thấy hẳn là cũng sẽ không ngăn trở, nhưng quy trình báo cáo vẫn phải có.

Hollis cưỡng chế Kinomoto Katsura mang giày, sau đó đưa Kinomoto Katsura đi đến bãi đỗ xe. Anh vừa đi vừa liên hệ với cảnh sát để nắm tình hình. Anh biết cảnh sát đã tìm được vị trí của Murata Daisuke và đã lên đường bắt giữ, chỉ là không rõ kế hoạch cụ thể. Xem phản ứng của Kinomoto Katsura phỏng chừng đã xảy ra vấn đề lớn.

"Cậu làm sao biết chuyện của Murata Daisuke?" Hollis nhìn chằm chằm Kinomoto Katsura trong gương chiếu hậu.

Kinomoto Katsura dựa vào cửa sổ xe, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Hắn gọi điện thoại cho tôi."

"Hả?!"

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Hollis xuất hiện một vết nứt. Chuyện họ giấu giếm lâu như vậy lại bị nói ra như thế, hơn nữa lại bị kẻ đầu sỏ gây tội chọc thủng, tên kia thật sự đáng chết!

Người có ý tưởng tương tự còn có Matsuda Jinpei. Anh ngồi ở ghế sau, mặt mày âm u, thầm mắng: "Cái tên tâm lý biến thái này! Cho hắn xuống địa ngục còn tính là rẻ tiền cho hắn!"

"Hắn đã làm đến nước này, còn quan tâm gì chuyện sống hay chết nữa, thà là buông tay đánh cược một phen." Hagiwara Kenji vẻ mặt khinh thường.

Morofushi Hiromitsu không cùng hai người châm chọc, anh an ủi nói: "Zero hẳn là không sao. Chỉ cần còn khả năng hành động, anh ấy nhất định có thể tìm được cách thoát thân."

"Không sai, cuộc gọi cuối cùng rõ ràng là đã tìm được chỗ thoát thân." Date Wataru phụ họa một câu.

"Hollis, làm ơn nhanh lên, tôi có chuyện rất quan trọng." Kinomoto Katsura nhắm mắt lại. Sự sợ hãi trong lòng khó lòng tan biến. Trước mắt chỉ có nhìn thấy người thật mới có thể thực sự yên tâm.

Thấy vậy, Hollis không hỏi nhiều nữa, đạp ga, chiếc xe vốn đã chạy như bay trên đường lại càng nhanh thêm vài phần.

Không giống như cảnh sát đã biết, Kinomoto Katsura và Hollis trực tiếp đậu xe ở trước cửa một bệnh viện. Điều này làm tim Kinomoto Katsura đập thình thịch. Cậu vội vàng mở cửa lao xuống xe, khi lên cầu thang vì quá sốt ruột suýt nữa ngã, cả người hoảng hốt đến hoang mang lo sợ.

"Khoan đã, cậu đừng chạy loạn!" Hollis hô một câu, không kịp đưa xe vào bãi đỗ xe, vội vàng đuổi theo Kinomoto Katsura phía trước.

Bệnh viện vốn nên yên tĩnh vào ban đêm, lúc này lại người ra người vào. Cảnh sát mặt mày xám xịt tùy ý y tá kiểm tra vết thương trên người. Mặc dù trông có vẻ chật vật, nhưng phần lớn đều bình an vô sự.

Kinomoto Katsura nhìn quanh một vòng cũng không thấy người muốn gặp. Cậu đi sâu thêm một đoạn vào đám đông. Vị bác sĩ lao nhanh đến từ phía sau thoáng qua, theo bóng dáng bác sĩ có thể nhìn thấy đèn phẫu thuật đang sáng.

"Người bị thương thế nào rồi?"

"Một người bị chấn thương sọ não nặng, còn đang chờ báo cáo CT. Một người khác bị dao đâm vào bụng, nghe cảnh sát nói bị đâm hai nhát, mất máu quá nhiều, tình huống tương đối khẩn cấp."

Bị đâm?

Ai?

Tiền bối sao?

Kinomoto Katsura muốn tiến lên hỏi danh tính người bị thương, nhưng bác sĩ bước nhanh vào phòng phẫu thuật, hoàn toàn không có cơ hội.

Nhóm bốn người trường cảnh sát đang tứ tán tìm người trong bệnh viện, chỉ có Natalie còn đồng hành với Kinomoto Katsura. Cô nhận thấy trạng thái của Kinomoto Katsura càng ngày càng tệ, nhẹ giọng nói: "Lúc anh Furuya nói chuyện với chúng ta trạng thái rất tốt, người bị dao đâm này đại khái không phải anh ấy. Hơn nữa, hiện tại cũng không thấy người bị thương nặng vì nổ mạnh, có lẽ ảnh hưởng của nổ mạnh không lớn như vậy."

Vết thương chí mạng do nổ mạnh gây ra xa so với đao thương đáng sợ hơn. Trong cuộc trò chuyện vừa rồi giữa bác sĩ và y tá hoàn toàn không đề cập đến tình hình thương vong do nổ mạnh, nói không chừng vụ nổ không nghiêm trọng như tưởng tượng trong sự cố lần này.

Lời Natalie nói khiến Kinomoto Katsura tỉnh táo thêm một phần, chẳng qua đôi tay run rẩy đã tố cáo sự bất an của cậu. Sợi thần kinh trong đầu kia vẫn căng chặt, không thể nới lỏng.

"Anh Katsura?" Giọng nói quen thuộc truyền đến. Kinomoto Katsura chầm chậm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Conan xám xịt đứng ở đằng xa, trên mặt còn dán băng bông vô khuẩn.

Conan nhạy cảm với sự thay đổi trên cơ thể và cảm xúc bất thường của người khác. Cậu cảm nhận được sự uể oải và vô thố xung quanh Kinomoto Katsura. Chẳng qua, cậu không giỏi xử lý loại cảm xúc này, hơn nữa Kinomoto Katsura trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở bệnh viện, cậu cũng không dám dễ dàng thử, tốt nhất nên giao cho người khác thì tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Conan quay đầu nhìn về phía hành lang vừa đi qua. Furuya Rei xoa bóp vai cử động cánh tay chầm chậm đi ra. Họ ở quá gần vụ nổ, nên việc kiểm tra cũng tương đối nhiều. May mắn thay bình an vô sự, chỉ bị xước da một chút mà thôi.

Vừa định gọi Furuya Rei, Conan chỉ cảm thấy một làn gió thổi qua bên tai. Một bóng người nhanh chóng chạy về phía Furuya Rei. Chờ cậu phản ứng lại, Kinomoto Katsura vừa rồi còn ở bên kia đã ôm chặt lấy Furuya Rei.

"Kinomoto-kun, cậu sao..."

Người vốn nên ở bệnh viện đột nhiên xuất hiện trước mắt, điều này thực sự khiến Furuya Rei có chút kinh ngạc, nhưng lời nói còn chưa kịp nói xong đã bị tiếng thì thầm bên tai cắt ngang.

"Xin lỗi... Xin lỗi... Nếu không phải tôi..."

Qua lớp quần áo ẩm ướt, Furuya Rei hơi quay đầu nhìn thoáng qua Kinomoto Katsura đang bất lực và hối lỗi. Anh nhớ lại Kinomoto Katsura đã gọi tên cha mình suốt đêm đối diện với điện thoại trước đó. Bàn tay ban đầu định đẩy người ra để xem tình hình đã đổi hướng, vỗ vỗ lưng Kinomoto Katsura đang cong xuống, nhẹ giọng đáp lại: "Anh đây, Kinomoto-kun, anh không sao, đây không phải lỗi của cậu, ác mộng đã kết thúc."

Một câu nói ngắn ngủi như ánh mặt trời đâm xuyên mây đen. Nước mắt Kinomoto Katsura nháy mắt tuôn trào. Sự bồn chồn không lâu trước đây dần dần tiêu tán theo nước mắt. Bóng ma ám ảnh mười bốn năm cũng hóa thành bọt nước trong cái ôm này, trong lời nhẹ nhàng này.

Furuya Rei cũng không ngăn cản, mặc cho Kinomoto Katsura ôm anh mãi.

Nhóm bốn người trường cảnh sát và Natalie nhìn thấy cảnh này, hòn đá trong lòng họ rơi xuống. Năm người nhìn nhau cười, không có gì tốt hơn việc hai người bình an vô sự.

"Quan hệ thật tốt..." Conan thì thầm châm chọc một câu.

Hagiwara Kenji nghe thấy lời này, nhíu mày, quay người hỏi Morofushi Hiromitsu bên cạnh: "Tê... Morofushi-chan... Katsura có phải hay không..."

"Suỵt, chuyện này biết là được rồi, đây là chuyện riêng của Katsura, chúng ta không thể nhúng tay."

Morofushi Hiromitsu mặt mày mỉm cười. Katsura hiện tại phỏng chừng còn chưa nhìn rõ nội tâm của mình. Người khác chỉ ra xa không bằng tự mình giác ngộ. Kỳ thực anh khá mong đợi sự phát triển sau này, cảm giác sẽ rất thú vị.

Chương 181: Vụ án lừa đảo trên mạng (22)

Vụ án bắt cóc liên quan đến lừa đảo có số lượng nạn nhân đông đảo và phạm vi rộng, việc xử lý tương đối phiền phức. Hanuchi Atsushi là chủ mưu vụ án lừa đảo, hiện giờ vết thương chưa lành hẳn, cảnh sát không tiện thăm hỏi quá nhiều chi tiết. Còn về chuyện của Murata Daisuke, hắn trông có vẻ tinh thần ngày càng không bình thường, lại còn bị phát hiện mắc ung thư giai đoạn cuối, không sống được bao lâu nữa. Tuy nhiên, chứng cứ phạm tội của hắn tương đối đầy đủ, bản án hẳn là sẽ sớm được đưa ra.

Kinomoto Katsura không rõ hướng đi của cảnh sát, bởi vì tự ý chạy ra khỏi bệnh viện, nên thời gian nằm viện bị cưỡng chế thêm ba ngày. Khi xuất viện thì mọi việc cũng đã được giải quyết xong xuôi. Người nhà cũng không muốn cậu tiếp xúc quá nhiều nữa, Kinomoto Katsura hỏi đến đâu thì họ báo cho sự thật đến đó, ví dụ như tình hình sức khỏe của người bạn kia, không hỏi thì hoàn toàn không đề cập.

"Anh! Chuyện lớn như vậy tại sao không nói cho em?!" Kinomoto Touya ở đầu dây điện thoại bên kia rất kích động: "Ba nói anh nhập viện, người kia có phải lại tìm anh gây phiền phức không!?"

Kinomoto Katsura đứng ở cửa bệnh viện bất đắc dĩ thở dài một hơi. Ba chiều nay mới về nhà, tối qua thông báo với Touya một tiếng, tiện thể nói cho cậu biết về chuyện lần này. Không ngờ sáng sớm đã gọi điện cho cậu. Quả nhiên lúc đầu giấu cậu là đúng, nếu không cậu có lẽ đã cùng ba đến đây rồi.

"Không nghiêm trọng lắm, hơn nữa đã giải quyết rồi, năm nay em đã học cấp ba rồi, chạy lung tung cũng ảnh hưởng đến em." Kinomoto Katsura an ủi một câu.

Kinomoto Touya phản bác nói: "Ít nhất cũng phải nói với em một tiếng, đột nhiên biết ngược lại còn đáng sợ hơn!"

Năm xảy ra chuyện, Kinomoto Touya tuổi không lớn, mơ thấy Kinomoto Katsura bị thương đã sợ đến mức không rõ, ký ức cũng rất rõ ràng. Bây giờ lại xảy ra lần nữa, rất khó để không lo lắng cho trạng thái của Kinomoto Katsura.

"Thật sự không sao, anh đã xuất viện rồi. Em nhớ không được nói bậy với Sakura."

"Em biết."

Cả nhà vô cùng thống nhất ở phương diện này. Chuyện như thế này đều giữ bí mật với Kinomoto Sakura và Daidouji Tomoyo. Có lẽ sau này các cô bé sẽ hiểu rõ ngọn ngành, nhưng trước mắt thì cứ như vậy đi. Sự ngây thơ hồn nhiên rất hiếm có, không cần thiết phải nhanh như vậy nhận rõ xã hội. Kinomoto Katsura và Kinomoto Touya chính là nhận rõ quá nhanh, vì vậy có thể giấu được thì giấu.

Kinomoto Katsura nói được một hai câu liền cắt đứt điện thoại. Cậu đang trong kỳ nghỉ nên có thể tùy tiện nói chuyện, nhưng Kinomoto Touya thì không được, đi học sắp muộn rồi.

"Xin lỗi, Katsura, trường học bên đó có việc gấp, ba phải về ngay buổi chiều rồi. Hollis lát nữa sẽ đến đón con." Kinomoto Fujitaka đã thu dọn xong đồ đạc, đi tới: "Lần này xin nghỉ quá lâu, sau này có lẽ sẽ không dễ xin nữa. Nếu cơ thể có vấn đề gì thì liên hệ với ông cố ngoại và Hollis, đừng một mình gồng gánh."

Kinomoto Katsura hơi mỉm cười: "Vâng, ba cũng chú ý sức khỏe."

Lời hứa hẹn của cậu đối với cha mình trong tai Nhóm năm người có thể nói là không hề có uy tín nào. Họ đồng hành lâu như vậy, Kinomoto Katsura mỗi lần không thoải mái đều không hé răng, cứ như một người không có chuyện gì, cũng chỉ có khi quá nghiêm trọng mới khiến người nhà chú ý.

Matsuda Jinpei nhíu mày, đề nghị nói: "Không phải tôi nói, cậu hơi chút yêu quý cơ thể của mình một chút. Cậu một người, Zero một người, cơ thể là vốn liếng, cứ lặp đi lặp lại không để trong lòng."

"Kỳ thật Katsura còn tạm được, tôi cảm thấy Furuya-chan phản nghịch hơn, anh ấy còn không ngủ nữa." Hagiwara Kenji khó hiểu buông tay: "Anh ấy mỗi ngày làm nhiều công việc bán thời gian như vậy, tại sao lại tinh thần đến thế?"

Hai người đang trò chuyện sôi nổi, Morofushi Hiromitsu ho một tiếng. Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji quay đầu lại, chỉ thấy anh lén lút chỉ vào Kinomoto Fujitaka đang cười tủm tỉm ở phía trước, dường như đang nhắc nhở điều gì.

Ấn tượng quá khứ quá khắc sâu, họ hoàn toàn quên mất Kinomoto Fujitaka cũng có thể thấy họ. May mắn là vừa rồi khoảng cách khá xa, hiện giờ tiếng nói chuyện cũng không rõ ràng bằng tiếng nói chuyện ở trạng thái bình thường.

Hai người câm miệng im lặng, chầm chậm bay đến sau đầu Kinomoto Katsura, tránh tầm mắt của Kinomoto Fujitaka. Hành động này lại càng khiến Kinomoto Fujitaka ý cười sâu hơn một chút. Kinomoto Katsura nghi hoặc trong chớp mắt, nhưng rất nhanh đã bị tiếng còi ở đằng xa cắt ngang.

"Đi thôi, Hollis tới rồi, đến chung cư sau thì báo một tiếng."

"Ba, tạm biệt."

Nhìn theo Kinomoto Katsura lên xe Hollis, Kinomoto Fujitaka buông tâm, xoay người rời khỏi bệnh viện.

Lên xe, Kinomoto Katsura nằm liệt ở ghế sau. Hollis cười một tiếng: "Sao thế? Ở bệnh viện chán rồi à?"

"Vốn dĩ mấy ngày trước là có thể xuất viện rồi, ai ngờ lại bị thêm ba ngày..."

"Cậu tự mình muốn đi ra ngoài, không trách người khác được. Ông ấy cũng là lo lắng cho cơ thể cậu."

Việc đột nhiên chạy ra khỏi bệnh viện thật sự là vấn đề của cậu, nhưng nếu không đi, có lẽ thời gian nằm viện sẽ không chỉ kéo dài ba ngày. Không lập tức xác nhận tình hình của tiền bối sẽ chỉ gây ra ảnh hưởng lớn hơn về tâm lý.

"Được rồi, vụ án di lưu này cũng đã kết thúc. Ông ấy cũng sẽ kịp thời theo dõi quy trình tiếp theo, coi như giải quyết xong một nỗi niềm." Hollis cảm thán một câu, rồi sau đó chuyển đề tài: "Bây giờ chúng ta có thể bàn về chuyện tổ chức Áo Đen."

Kinomoto Katsura ngẩn người ở ghế sau, Nhóm năm người cũng có chút căng thẳng, hiển nhiên không ngờ đề tài lại chuyển nhanh như vậy.

Hollis không quản phản ứng của Kinomoto Katsura, anh cầm lấy tài liệu ở ghế phụ ném cho Kinomoto Katsura, tiếp tục nói: "Ông ấy không có ý trách cứ cậu, nhưng cậu không nói một lời nào, tự mình hành động lâu như vậy, ông ấy vẫn có chút tức giận."

"Tôi... không muốn nhiều người bị liên lụy vào..." Kinomoto Katsura mím môi.

"Gia đình Amamiya không phải là gia đình tay trói gà không chặt bình thường. Việc không nói cho Kinomoto-sensei thì có thể hiểu được, nhưng ít nhất phải nói với ông ấy một tiếng. Cậu cũng không cần phải điều tra vất vả như vậy. Tài liệu tôi đưa cho cậu chính là một phần tư liệu điều tra từ mười bảy năm trước."

Hollis kỳ thực cũng có thể hiểu được. Biết Kinomoto Katsura cũng chỉ mới biết ông cố ngoại chính là ông cố ngoại của mình sau khi vụ bắt cóc xảy ra. Bóng ma do Kinomoto-sensei gây ra lúc đó quá sâu, khiến cậu không kiểm soát được mà lựa chọn bảo vệ những người bên cạnh.

Kinomoto Katsura mở tài liệu ra. Phần ban đầu là một bản báo cáo vụ án giết người. Có hai người chết, lần lượt là Amanda Hughes và Sugita Hiroshi, nguyên nhân chết đều là do đầu độc, đến nay chưa kết án. Phần thứ hai là về một người phụ nữ tên là Rachel Asaka, cô là vệ sĩ của Amanda Hughes, mất tích không tin tức sau vụ án giết người.

"Amanda Hughes, Sugita Hiroshi..."

"Cô Amanda là một người bạn của ông ấy, cũng có hợp tác với gia đình Amamiya. Sugita Hiroshi là một kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp rất có danh tiếng. Cô Amanda là fan của Sugita Hiroshi. Bởi vì chết có chút đột ngột, hơn nữa vệ sĩ của cô, Rachel Asaka, mất tích không rõ lý do, ông ấy cảm thấy không ổn, nên đã nhờ tôi điều tra một thời gian."

Kinomoto Katsura trầm giọng nói: "Có liên quan đến tổ chức Áo Đen."

"Không sai. Tôi ưu tiên điều tra hành tung của Rachel Asaka. Cô ấy là vệ sĩ, chắc chắn đã tiếp xúc với hung thủ, không khéo là hung thủ đã mang cô ấy đi." Hollis khẳng định lời Kinomoto Katsura nói. Anh nói tiếp những chuyện sau đó cho Kinomoto Katsura: "Nhưng trong quá trình điều tra, tôi phát hiện mọi chuyện xa so với tưởng tượng nghiêm trọng hơn. Quá nhiều thế lực tham gia vào, Cảnh sát Công an, FBI và MI6 đều có mặt. Vì vậy, sau khi biết đến danh hiệu tổ chức Áo Đen, ông ấy đã bảo tôi ngừng điều tra. Mặc dù Amanda có mối quan hệ tốt với ông ấy, nhưng ông ấy và tổ chức Áo Đen còn chưa có tiếp xúc, không thể vì một lần điều tra mà sa vào trong đó."

Nhưng mà, lần này không giống nhau.

Kinomoto Katsura nhớ đến người mẹ đang héo hon dần trên giường bệnh. Ông cố ngoại sau khi biết chân tướng sẽ không còn ngồi chờ chết nữa.

Chương 182: Vụ án lừa đảo trên mạng (23)

Kinomoto Nadeshiko hiền lành ngoan ngoãn, ở trong nhà lại càng được cưng chiều hết mực. Việc năm đó bất chấp sự phản đối để kết hôn với Kinomoto Fujitaka đã khiến Amamiya Masaki có ý kiến rất lớn với Kinomoto Fujitaka. Nếu không phải sau này nhìn thấy Kinomoto Nadeshiko thật sự cảm thấy hạnh phúc, ông ấy có lẽ cả đời cũng sẽ không cho Kinomoto Fujitaka sắc mặt tốt.

Ngược lại, Daidouji Sonomi lại quán triệt sự chán ghét Kinomoto Fujitaka cho đến tận nay, mỗi lần đều là bộ dạng tức giận. Kinomoto Fujitaka cũng không có ý kiến, anh hiểu rõ người vợ yêu quý là sự tồn tại vô cùng quan trọng trong mắt người nhà.

Chỉ riêng như vậy đã có thể gây ra phản ứng lớn đến thế, càng đừng nói Kinomoto Nadeshiko đã chết. Hiện nay chỉ có Amamiya Masaki biết chân tướng. Cũng may chỉ có vị người già đã trải qua rất nhiều chuyện này biết được. Những người khác sau khi biết có lẽ sẽ giống như Kinomoto Katsura lúc trước, khó lòng kiểm soát được vẻ mặt phẫn hận.

Hollis liếc nhìn Kinomoto Katsura ở ghế sau: "Trước mắt chỉ có một phần tư liệu này, nhưng tác dụng cũng rất lớn."

"Ông cố ngoại không điều tra chuyện của mẹ sao?" Kinomoto Katsura có chút khó hiểu.

Hollis liếc một cái nghiêm túc: "Đây là lý do tôi đến tìm cậu hôm nay. Ông ấy quả thực đoán được cậu điều tra tổ chức Áo Đen có liên quan đến cái chết của cô Nadeshiko, nhưng thời gian quá lâu, điều tra rất phiền phức. Thay vì lãng phí một chút thời gian vô dụng này, không bằng trực tiếp hỏi rõ ràng cậu, dù sao cũng là người trong nhà."

Hiện giờ Kinomoto Katsura và tổ chức Áo Đen đã tiếp xúc quá nhiều lần, không chấp nhận cho họ dài dòng ở phía sau mà điều tra từ đầu nữa. Nếu hai bên là người nhà tuyệt đối sẽ không phản bội và có mục tiêu nhất quán, thì việc chia sẻ thông tin mới là lựa chọn chính xác.

"Ngộ sát, mẹ là người chết thay." Kinomoto Katsura ngồi thẳng dậy tiến gần hơn: "Mục tiêu của tổ chức Áo Đen năm đó là một người khác, nhưng đã nhầm lẫn thuốc với mẹ. Người hạ độc có danh hiệu là 'Herres'."

Chuyện như thế này nghe thật sự quá mức vô lý. Biểu cảm của Hollis nháy mắt trở nên bực bội và không thể tin được. Với tính cách của gia đình Kinomoto, không có khả năng gây thù chuốc oán với tổ chức Áo Đen. Vì vậy, ông ấy đã lập tức cho rằng mình vô ý chọc giận tổ chức Áo Đen, dẫn đến cháu gái bị tổ chức Áo Đen trả thù. Ông ấy thống hận tổ chức Áo Đen, đồng thời cũng vô cùng tự trách.

Ai có thể ngờ cô Nadeshiko lại chỉ là một vật hy sinh ngẫu nhiên trong hành động ám sát của tổ chức Áo Đen!

Hollis tức giận đến bật cười: "Đám gián này quả thực ngạo mạn thật sự, dám tưởng rằng có thể dễ như trở bàn tay mà làm loạn."

"Vậy phần tư liệu này?"

"Vốn dĩ là cho cậu. Tự ý làm những chuyện nguy hiểm như vậy... Ông ấy không muốn cậu cũng xảy ra chuyện. Manh mối cho cậu rồi, tự mình chú ý an toàn, có chuyện thì liên hệ tôi và ông ấy!"

Kinomoto Katsura cảm động trong lòng, nói: "Tôi biết rồi."

"Tuy nhiên, nếu thật sự gặp được Rachel Asaka thì đừng hành động thiếu suy nghĩ. Cô bé đó rất lợi hại. Lúc đó tôi vừa mới vào công ty vệ sĩ, trước kia đều là đi làm thêm, không hiểu quy tắc của ngành này. Cha của Rachel Asaka đã dẫn dắt tôi một thời gian, ông ấy đôi khi sẽ dạy Rachel Asaka thuật đấu vật, lợi hại hơn cậu không ít."

Hollis có ấn tượng rất sâu sắc với Rachel Asaka. Anh kỳ thực đã đánh nhau với Rachel Asaka một lần. Lúc đó anh cảm thấy mình kinh nghiệm phong phú, không cần thiết phải bắt nạt một người mới, nên có chút khinh địch, cũng không dùng hết sức, sau đó suýt nữa thất bại. Chuyện này quá mất mặt, vẫn là không nói với Kinomoto Katsura.

"Nếu có thể phát triển thành quan hệ hợp tác, hẳn là sẽ là một trợ lực rất tốt." Morofushi Hiromitsu có chút tán thưởng Rachel Asaka.

Hagiwara Kenji trầm mặc một chút, nói: "Cái này nếu có thể sống sót, tôi cũng không dám tưởng tượng có thể đánh đến mức nào..."

"Đã ít nhất mười bảy năm rồi. Nếu có thể chung sống hòa thuận là chuyện tốt, nếu không thể, tôi cũng không dám tưởng tượng khó đối phó đến mức nào."

Matsuda Jinpei nhếch mày. Sống sót dưới sự bao vây của tổ chức Áo Đen, hoặc là thực lực lợi hại, hoặc là có người trợ giúp sau lưng.

Date Wataru chỉ vào cột quan hệ trong tư liệu: "Cô ấy và Amanda Hughes là quan hệ mẹ nuôi và con gái nuôi. Không biết có thể chờ đợi thời cơ để báo thù cho mẹ nuôi không."

Từ quá khứ mà xem, quan hệ giữa Amanda Hughes và Rachel Asaka rất tốt. Rachel Asaka có xác suất sẽ đối kháng tổ chức Áo Đen vì Amanda Hughes. Còn về xác suất lớn đến đâu, điều này khó mà nói, họ cũng không phải người trong cuộc.

"Người này lại vì lý do gì mà bị giết?" Natalie nghi hoặc nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của Sugita Hiroshi.

Hagiwara Kenji gục ra sau thất thần, hô: "Tổ chức Áo Đen sao lại gây chuyện khắp nơi thế!? Các tổ chức tội phạm khác hận không thể mãi mãi đừng gặp cảnh sát, bọn họ thì hay rồi, không phải lắp bom thì cũng là giết người!"

"Có chắc chắn đi... Những thành viên danh hiệu kia mỗi người đều rất có năng lực. Cứ nói Vermouth đi, trên thế giới còn có chuyên gia dịch dung nào lợi hại hơn cô ta sao?" Matsuda Jinpei chán ghét tổ chức Áo Đen, nhưng không thể không thừa nhận, người của tổ chức đều là một đám nhân tài hiếm có.

Natalie nghiêng đầu: "Ừm... Siêu đạo chích Kid?"

"Ôi! Đúng thật!" Bóng đèn sáng lên trên đầu Hagiwara Kenji: "Kid chỉ là tính cách và hành vi không thể diễn giống như Vermouth, những chỗ khác cũng không tệ!"

"Non nớt quá, Vermouth đã kinh nghiệm cao hơn bốn năm lần." Date Wataru thở dài.

Morofushi Hiromitsu trầm tư nói: "Gin nói... Rye có lẽ có thể so tài với hắn một chút..."

Matsuda Jinpei cười nói: "Ám sát hắn trực tiếp đi, tay súng bắn tỉa FBI kia chẳng phải rất mạnh sao?"

Kinomoto Katsura lẳng lặng nghe năm vị tham mưu nói chuyện. Muốn tiêu diệt quái vật khổng lồ như tổ chức Áo Đen tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, không phải chuyện có thể hoàn thành chỉ dựa vào một người. Những người đang đứng ở mặt đối lập với tổ chức Áo Đen này, chỉ cần không xảy ra mâu thuẫn, thì có thể xem như trợ lực tiềm tàng.

"Đúng rồi, cậu và người phục vụ ở tiệm cà phê kia... Sao thế?" Ánh mắt của Hollis có chút không thích hợp, nhưng Kinomoto Katsura đang cúi đầu sắp xếp tài liệu nên không nhìn thấy.

Kinomoto Katsura sắc mặt kỳ lạ, có chút cảnh giác hỏi: "Bạn bè, có chuyện gì sao?"

Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji vốn đã phát hiện điều gì đó lập tức dựng tai lên. Ánh mắt Morofushi Hiromitsu mang theo sự tò mò, không quá phô trương. Hagiwara Kenji thì rõ ràng hơn, mặt đầy hóng chuyện.

Hollis dường như không có chuyện gì mà lắc đầu: "Không có, hôm đó thấy quan hệ các cậu không tệ, tiện miệng hỏi một câu thôi. Tôi còn chưa từng thấy cậu ôm người ngoài bao giờ."

"Anh ấy vì tôi suýt chút nữa xảy ra chuyện, cảm xúc của tôi lại không ổn định, thấy anh ấy bình an vô sự đương nhiên sẽ có chút thất thố." Kinomoto Katsura có lẽ đã ý thức được điều không ổn, cực lực biện giải một câu.

"Được rồi, được rồi, tôi tin cậu."

Mới là lạ!

Hollis lặng lẽ trợn trắng mắt trong lòng. Cái không khí đó nhìn thế nào cũng không thích hợp. Hiện tại thời đại này rất mở, hơn nữa anh đã ở nước ngoài một thời gian, nên không quá kỳ lạ. Chỉ là người phục vụ kia trông có vẻ không đơn giản. Mặc dù tin tưởng sức phán đoán của Kinomoto Katsura, nhưng cậu rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi, anh lại là vệ sĩ của gia đình Amamiya, chuyện này cần thiết phải hỏi một chút, trong lòng cũng nắm rõ hơn.

Hollis hết phiền não rồi, Kinomoto Katsura bắt đầu phiền não. Cậu chống cằm nhìn phong cảnh đang chạy như bay ngoài cửa sổ. Câu hỏi vừa rồi dường như đã thật sự khiến cậu tự vấn.

Chương 183: Vụ án lừa đảo trên mạng (Hết)

Thời gian đi làm sau kỳ nghỉ quả nhiên bị mọi người ghét bỏ. Azusa âm thầm cảm thán khi nhìn thấy Kinomoto Katsura với vẻ mặt u ám bước vào tiệm cà phê. Rõ ràng đã khỏi bệnh rồi, nhưng sắc mặt Kinomoto Katsura nhìn qua lại không được tốt lắm, khiến người ta không khỏi hoài nghi tính chuyên nghiệp của bác sĩ.

"Cậu nhìn qua không giống như là có thể xuất viện." Furuya Rei hơi khựng lại tay đang bưng sữa nóng. Mới hôm qua còn nghe nói Kinomoto Katsura hồi phục không tệ, đã xuất viện trước thời hạn.

Kinomoto Katsura cười ngượng, nói: "Có lẽ lâu quá không về nhà, có chút ngủ không quen, qua mấy ngày hẳn là sẽ ổn thôi."

Kỳ thực căn bản không phải chuyện như vậy. Những câu hỏi kỳ quái của Hollis khiến cậu không thể bình tĩnh, hơn nữa tiền bối Hagiwara còn dùng một ánh mắt khó tả nhìn chằm chằm cậu rất lâu, làm cậu tự hỏi cả một đêm liệu mình có chỗ nào làm không đúng hay không.

Furuya Rei hoài nghi nhìn Kinomoto Katsura một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đặt ly sữa nóng xuống trước mặt Kinomoto Katsura.

"Anh Amuro, nằm viện một lần không đến mức khẩu vị cũng thay đổi."

"Mới khỏi bệnh nặng mà uống cà phê, tương đương có dũng khí đấy."

Đối mặt với lời cảnh cáo cười như không cười của Furuya Rei, Kinomoto Katsura quay đầu tránh né, ngoan ngoãn cầm lấy ly nhâm nhi sữa nóng.

Azusa lặng lẽ nhìn cuộc đối thoại và tương tác của hai người, ngay sau đó che miệng cười. Mặc dù sự kiện lần này đều gây ra tổn thương nhất định cho hai người, nhưng cũng là hữu kinh vô hiểm (có nguy hiểm nhưng hóa giải được), giải quyết thuận lợi, hơn nữa cảm giác anh Amuro và anh Kinomoto còn tốt hơn so với trước kia.

Đang lúc Azusa trộm nhìn, cô thoáng thấy một bóng người do dự ngoài cửa sổ. Tập trung nhìn kỹ, lại là Iori Sumiko.

Azusa nhỏ giọng gọi Furuya Rei: "Anh Amuro..."

Furuya Rei có chút nghi hoặc, buông khay và nguyên liệu nấu ăn trên tay xuống, vừa lau tay vừa đi tới. Đến bên cạnh Azusa theo tay cô nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Iori Sumiko cũng nhướng mày vì bất ngờ.

Nhìn thấy Iori Sumiko đang do dự, Furuya Rei rất nhanh đã hiểu ra nguyên nhân. Phỏng chừng là vì lần trước Kinomoto Katsura thấy cô ngất xỉu, lần này không dám lại tùy tiện xuất hiện trước mặt Kinomoto Katsura.

Mình đi hỏi tình hình thế nào đi...

Furuya Rei không rõ bệnh tình hiện tại của Kinomoto Katsura, không dám để hai người gặp mặt. Nếu lại xảy ra chuyện trong tiệm, không chỉ có người phải nhập viện, hơn nữa việc kinh doanh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nghĩ như vậy, Furuya Rei đẩy cửa ra chuẩn bị đi tìm Iori Sumiko. Iori Sumiko nhìn thấy Furuya Rei đi ra mắt sáng lên, sau đó sắc mặt lại thay đổi. Kinomoto Katsura đang ngồi ở quầy bar cũng đi theo Furuya Rei ra ngoài.

Furuya Rei kinh ngạc nhìn về phía Kinomoto Katsura phía sau. Kinomoto Katsura thấy vậy hơi mỉm cười, nói: "Bác sĩ nói vấn đề tâm lý của tôi đã tốt hơn trước rất nhiều, có thể trò chuyện với cô Iori một chút."

Mặc dù không biết sau này gặp phải chuyện tương tự có thể sẽ tái phát hay không, nhưng trước mắt trạng thái tâm lý của Kinomoto Katsura rất khỏe mạnh. Ký ức năm đó cũng đã nhớ lại rất nhiều, ảnh hưởng của Iori Sumiko là cực kỳ bé nhỏ.

"Bạn học Kinomoto..." Iori Sumiko căng thẳng đứng tại chỗ. Cô đã hiểu rõ ngọn ngành sự kiện năm đó từ miệng cảnh sát. Vì vậy hoàn toàn không dám đối diện với Kinomoto Katsura. Nếu không phải cha cô đã giao Kinomoto Katsura cho Murata Daisuke, cậu căn bản sẽ không gặp những đau khổ đó.

Cô là con gái của hung thủ, đây là sự thật không thể xóa nhòa.

Nhìn Kinomoto Katsura yên tĩnh lắng nghe, không có sinh khí, không có hoảng sợ, tâm trạng bất an của Iori Sumiko bình tĩnh trở lại. Cô cúi người trước Kinomoto Katsura: "Chuyện năm đó thật sự xin lỗi. Tôi hiểu rõ hành động của cha không thể tha thứ, cũng không cầu bạn học Kinomoto có thể tha thứ cho chúng tôi, nhưng cần thiết phải xin lỗi cậu!"

Iori Sumiko đã chuẩn bị cho việc Kinomoto Katsura làm lơ, không chấp nhận lời xin lỗi. Chỉ một tiếng xin lỗi làm sao có thể triệt tiêu sự tra tấn kéo dài mấy năm, Kinomoto Katsura và gia đình cậu đều đã chịu thương tổn rất lớn.

"Cô Iori sau này có tính toán gì không?" Kinomoto Katsura không đáp lời, ngược lại thay đổi một đề tài.

Iori Sumiko sững sờ, cô đứng thẳng dậy, thành thật trả lời: "Trước hết xử lý tốt công ty và vấn đề bài báo về bạn học Kinomoto trước đó, ít nhất không thể để cậu tiếp tục gánh tội thay Hanuchi Atsushi. Sau đó tìm luật sư chuyển nhượng cổ phần ra ngoài. Phần lớn tiền tiết kiệm của cha cũng chuẩn bị quyên góp cho tổ chức từ thiện. Khoản tiền bất hợp pháp lớn mà cha đã tham ô công quỹ năm đó, cần thiết phải hoàn trả cho xã hội. Sau khi giải quyết xong tất cả, tôi tính toán cùng anh Yoshida đi đến chỗ sensei Natsume làm việc."

"Sensei Natsume? Vị phóng viên đó sao?" Furuya Rei hỏi một câu. Anh có ấn tượng không tồi về Natsume Hiroya đã gặp ở tỉnh Gunma trước đó, một vị phóng viên rất có đạo đức.

Iori Sumiko gật đầu: "Đúng vậy, sensei Natsume là một vị phóng viên đáng kính trọng. Bài báo của anh ấy thẳng thắn chạm đến lòng người, đã chia sẻ những khoảnh khắc tốt đẹp bình thường, cũng công bố những mặt tối bị che giấu của xã hội. Vì vậy, tôi muốn đi theo anh ấy để nhìn ngắm thế giới nhiều hơn, tiếp xúc với những trải nghiệm chưa từng có."

Trước đây cô quá đơn thuần, không nhìn thấy tội lỗi cha mình đã gây ra, không nhận ra sự giả dối của Hanuchi Atsushi. Cuộc sống an bình đã che mờ hai mắt. Cô cần phải đi đó đi đây một chút, đi theo sensei Natsume giàu kinh nghiệm hơn để bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Kinomoto Katsura nghe xong nở nụ cười, nói: "Một tương lai rất tốt. Tôi nghĩ cuộc sống của cô sẽ xuất sắc hơn so với quá khứ."

"Bạn học Kinomoto..."

"Tôi không cần cô phải xin lỗi tôi vì cha cô. Tội lỗi của ông ấy có phán quyết của pháp luật. Cô không có ý nghĩ hại tôi. Việc kẻ đã được hưởng lợi ích cũng không bình yên vô sự đã là rất đáng nể rồi. Sau này cô hãy tuân theo nội tâm tiếp tục cố gắng. Hy vọng có một ngày tôi có thể nhìn thấy cô Iori tham gia bài báo trên truyền thông xã hội."

Iori Sumiko nghẹn ngào một tiếng, dùng sức gật đầu.

Sau đó, Iori Sumiko bày tỏ lòng cảm ơn đối với Furuya Rei đã cứu cô lúc đó và gửi tặng quà cảm ơn cho Furuya Rei. Ba người trò chuyện sơ một hai câu, Iori Sumiko liền vẫy tay tạm biệt hai người vì việc công ty.

Nhìn chăm chú vào bóng dáng Iori Sumiko đón ánh mặt trời rời đi, Furuya Rei nói: "Cậu nhìn nhận rất thoáng."

"Cũng không hẳn. Tôi từ đầu đến cuối không trách cô ấy." Kinomoto Katsura nhìn về phương xa: "Tuy rằng có chút giống như Thánh Phụ, nhưng sự thành khẩn của cô Iori khiến người ta liếc mắt là có thể nhìn ra sự khác biệt giữa cô ấy và cha cô ấy. Người như vậy không cần thiết phải làm khó."

Hung thủ đã quy án, bản án sắp được tuyên trong vài ngày nữa. Kinomoto Katsura không muốn chuyện này lại liên lụy đến người bên cạnh. Nếu đã chờ đến kết quả xứng đáng, vậy thì hãy để đoạn trải nghiệm này dừng bước tại đây.

Furuya Rei nhún vai. Anh nên làm gì đều đã làm rồi. Kinomoto Katsura không muốn dây dưa tiếp nữa, anh cũng không cần thiết dây dưa tiếp.

"Hai hộp bánh quy làm..." Furuya Rei mở túi quà ra nhìn thoáng qua, rồi sau đó lại móc ra một vật không quá giống hộp bánh quy: "Đây là khung ảnh sao?"

Nghe vậy, Kinomoto Katsura ghé qua nhìn. Trên ảnh là Furuya Rei đang xử lý nguyên liệu nấu ăn trong bếp. Góc độ được chọn rất tốt. Rõ ràng là ảnh tĩnh, nhưng động tác xử lý nguyên liệu nấu ăn lại mang đến cho người ta cảm giác rất lưu loát.

Kinomoto Katsura nhướng mày, tán thưởng nói: "Chụp thật sự không tệ. Nói không chừng sau này thật sự có thể nhìn thấy ảnh do cô Iori chụp trên tạp chí hoặc báo chí."

Ban đầu chỉ là lời chúc phúc cho tương lai, hiện tại xem ra cũng không xa vời để thực hiện.

"Đúng rồi, ông cố ngoại cậu 2 ngày trước đã cho người mang đến quà cảm ơn cho tôi. Chuyện này cậu có biết không?" Furuya Rei cất quà đi, quay đầu hỏi dò.

Kinomoto Katsura gãi mặt, nói: "Ông ấy quả thực có hỏi anh thích gì, tôi cũng không thể nói thích tình báo, nên liền nói qua mấy ngày hỏi anh một chút, công việc của anh có chút bận... Đưa cho anh cái gì?"

Furuya Rei bất đắc dĩ thở dài một hơi, từ trong túi móc ra một tờ séc: "Một tờ séc 8 triệu yên, số tiền này đủ để tôi mua thêm một chiếc Mazda rồi."

Anh căn bản không thiếu tiền. Đừng nói lương Công an và thù lao từ tổ chức Áo Đen, ngay cả tiền lương của tiệm cà phê cũng đủ ứng phó cuộc sống. Hơn nữa Kinomoto Katsura đã sớm chia sẻ tình báo cho anh làm quà cảm ơn, số tiền này nhiều đến mức khiến người ta bất an.

"Tôi cũng không tiện khuyên ông cố ngoại thu hồi lại, anh cứ nhận lấy đi. Conan bên kia chẳng phải cũng tặng quà sao?"

"Cũng nhiều như vậy?"

Conan đã giúp đỡ rất lớn lần này. Nếu không phải cậu bé kịp thời phát hiện hành tung của Murata Daisuke và Hanuchi Atsushi, cảnh sát cũng không thể triển khai truy bắt nhanh như vậy.

Kinomoto Katsura hồi tưởng một chút: "Không có, dường như giống với phí ủy thác của ông Mori."

Nghe vậy, Furuya Rei bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ có thể xem một phần dư ra là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, mặc dù anh cũng không chịu tổn thất tinh thần gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store