ZingTruyen.Store

[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày

Chương 184-189: Thoát Khỏi Kén Trùng Tương Lai

YukikoAiko

Chương 184: Thoát Khỏi Kén Trùng Tương Lai (1)

Khoảng cách từ khi vụ án bắt cóc kết thúc đã được nửa tháng, công việc của Kinomoto Katsura một lần nữa đi vào quỹ đạo. Trong khoảng thời gian này quả thực khá thanh nhàn, có lẽ những người khác cố kỵ sức khỏe cậu nên các vụ án được phân cho cậu đều tương đối đơn giản, giải quyết một cách thuận lợi.

Thông tin tình báo cung cấp cho Công an ngày trước đã có những bước tiến ban đầu. Hai công ty đã bị điều tra vì vấn đề sản phẩm vi phạm quy định. Theo lời tiền bối tiết lộ, chỉ cần họ xuất hiện hành vi vi phạm là có thể tiến hành kiểm tra, đây là hành động phù hợp quy định.

"Như vậy sẽ không khiến tổ chức Áo Đen chú ý sao?" Date Wataru lật xem lịch sử trò chuyện. Vốn dĩ các công ty trong nước hợp tác với tổ chức Áo Đen không nhiều, một lần hạ gục hai công ty thì ít nhiều cũng hơi rõ ràng.

Kinomoto Katsura vừa vuốt tóc vừa nói: "Lần này tổng cộng điều tra mười công ty, bao gồm hai công ty kia thì có bốn công ty có vấn đề. Chỉ là kiểm tra định kỳ thôi, hơn nữa Công an hẳn là cũng đã chuẩn bị đối sách, từ từ điều tra, kéo dài nửa năm rồi mới phán hình, khả năng tổ chức Áo Đen nghi ngờ là rất nhỏ."

Hiện tại trong nước có rõ ràng kỷ lục hợp tác với tổng cộng mười ba công ty. Tiền bối đã ở trong tổ chức Áo Đen 5 năm, hiểu rõ tổ chức Áo Đen hơn những người khác. Anh ấy khẳng định đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới quyết định ưu tiên nhổ bỏ hai công ty này.

【Trò chơi trải nghiệm thế giới ảo do Tập đoàn Schindler và Cửa hàng Trò chơi Nhật Bản hợp tác phát triển chính thức công bố. Một tuần sau sẽ tổ chức họp báo tại tòa nhà chính Beika Town. Khách mời được mời sẽ là nhóm người đầu tiên trải nghiệm trò chơi, nhà phát triển đầu tiên Sawada Hiroki...】

"Nga— Trò chơi này trông rất thú vị!" Hagiwara Kenji hai mắt sáng rực. Bảy năm thời gian đã bỏ lỡ rất nhiều tiến bộ khoa học kỹ thuật. Lúc tỉnh lại đã có rất nhiều món đồ mới lạ, hiện giờ lại còn có game thực tế ảo.

Matsuda Jinpei chống cằm suy tư, hỏi: "Cái game thực tế ảo này chơi như thế nào? Dụng cụ đặc biệt sao?"

"Một cái máy giống như Trùng Kén (Cocoon), có thể tham khảo khoang trò chơi được miêu tả trong phim điện ảnh hoặc tiểu thuyết." Kinomoto Katsura dùng hai tay múa may một chút, nhưng rất khó diễn tả hết được.

"Khoa học kỹ thuật tiến bộ nhanh thật..." Morofushi Hiromitsu lặng lẽ cảm thán: "Cái này hẳn là một vật vượt thời đại."

Kinomoto Katsura chống nạnh nhìn một hồi tin tức TV rồi đi dạo đến huyền quan, lấy ra một tấm thư mời từ trong túi. Cậu tiếc nuối thở dài, lại nhét thư mời trở lại.

Natalie có chút nghi hoặc: "Katsura, sao thế?"

"À, có chút đáng tiếc. Ngày tổ chức họp báo có công việc, tôi không đi được. Nếu không thì còn có thể trải nghiệm một chút."

Cậu rất cảm thấy hứng thú với thiết kế lập trình bên trong "Trùng Kén". Trước đây trò chuyện với Sawada Hiroki vẫn luôn không có hồi đáp, cậu cũng không tiện hỏi thăm về "Trùng Kén", hơn nữa đây là tác phẩm của Sawada Hiroki, cậu tùy tiện dò hỏi thì không được lễ phép cho lắm.

Hagiwara Kenji vừa nghe tinh thần tỉnh táo, nhanh chóng bay lại: "Katsura, cậu nhận được thư mời sao!?"

"Cũng không hẳn, đây là Giáo sư Lawrence đưa cho tôi, kèm theo danh ngạch trải nghiệm." Kinomoto Katsura trầm tư một lát: "Ông cố ngoại và dì Sonomi hẳn là có thể kiếm được thư mời bổ sung, bất quá danh ngạch trải nghiệm chỉ có hai cái, đã cho Sakura và các bạn rồi."

Sally Lawrence tham gia hợp tác, việc có được thư mời và danh ngạch trải nghiệm không có gì kỳ lạ. Chẳng qua bản thân cô ấy không có kinh nghiệm chơi trò chơi, vì vậy đã đưa danh ngạch trải nghiệm cho Kinomoto Katsura. Kinomoto Katsura lúc đầu cũng rất vui, ai ngờ ngày đó lại đột nhiên có việc công tác phải bận. Cậu đã giả vờ xin nghỉ quá nhiều lần trước đó, lần này thì ngại xin nghỉ.

Hagiwara Kenji chán nản cụp đầu: "Cái gì chứ... Ban đầu tưởng có thể đến hiện trường xem một chút..."

"Không ngại thì, các cậu có thể đi theo Sakura cùng đi." Kinomoto Katsura hơi mỉm cười. Ở trong nhà hoặc đi làm cùng cậu đều rất khô khan, dù sao Sakura có thể nhìn thấy Năm người.

Morofushi Hiromitsu bất đắc dĩ buông tay, nói: "Chúng tôi dường như không thể rời xa cậu quá. Lần trước đi tỉnh Gunma xong vô cùng mệt, rất buồn ngủ, bốn người chúng tôi ngủ thẳng một ngày."

Kinomoto Katsura sững sờ. Cậu quả thực nhớ rõ tiền bối và các anh ngày hôm sau cứ ngủ mãi, hóa ra là vì nguyên nhân này sao?

"Ừm... Vậy thì, vừa lúc cũng có thể kiểm chứng suy luận này." Kinomoto Katsura nắm tay, vỗ vào lòng bàn tay: "Chia thành hai tổ, người muốn đi họp báo thì đi cùng Sakura, những người còn lại đi tỉnh Saitama với tôi. Đến lúc đó xem xét trạng thái của hai bên."

"Tôi! Tôi! Tôi muốn đi họp báo!" Hagiwara Kenji nhanh chóng hưởng ứng.

Matsuda Jinpei ho nhẹ một tiếng, nói: "Gã này la hét ầm ĩ, tôi đi trông chừng hắn, đừng gây phiền phức cho Sakura."

"Ai~ hóa ra chỉ là giám sát tôi à~"

"Ít nói nhảm!"

Cuộc đối thoại cợt nhả của hai người chọc cười những người khác, khiến Matsuda Jinpei xấu hổ đến mức muốn chui đầu vào sofa.

Cuối cùng sau khi thương lượng, Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei đi họp báo, Morofushi Hiromitsu, Date Wataru và Natalie đi Saitama. Ba người còn lại không hứng thú lớn với trò chơi, tình trạng của họ cũng không có cách nào cảm nhận, vì vậy chọn đồng hành cùng Kinomoto Katsura làm việc.

Kinomoto Katsura vừa liên hệ Kinomoto Sakura vừa nói: "Sau khi về nhớ chia sẻ những chuyện thú vị với chúng tôi nhé."

"Không thành vấn đề!" x2

...

Ngày hôm sau, tại tiệm cà phê.

Kinomoto Katsura ngậm ống hút, kinh ngạc nhìn Furuya Rei: "Anh Amuro, anh cảm thấy hứng thú với trò chơi sao?"

Furuya Rei cười giả một chút, nói: "Tôi cũng không đến mức vô vị như vậy, đến mở mang kiến thức một chút không được sao?"

Nói thì là nói như vậy, nhưng Furuya Rei ngày thường có vẻ là người dán chặt vào công việc, việc chủ động hỏi mượn thư mời thật sự hơi không phù hợp với nhân thiết.

Furuya Rei bất đắc dĩ thở dài. Chuyện lần này cũng coi như là do chính anh gây ra. Tổ chức Áo Đen quả thực có tốc độ nhanh như bay. Một tuần trước điều tra hai công ty, cuối tuần này đã bảo anh đi khảo sát xem Tập đoàn Schindler có thể phát triển được không. Kết quả lại không cho chuẩn bị kỹ thân phận để tiếp cận Schindler, quả nhiên là một tổ chức vô nhân tính.

Đối mặt với thỉnh cầu của Furuya Rei, Kinomoto Katsura suy nghĩ một chớp mắt liền tìm ra thư mời và huy chương người trải nghiệm đưa qua, vô cùng sảng khoái.

"Không suy nghĩ một chút sao?"

"Không cần thiết. Dù sao cũng không phải người xa lạ. Vừa lúc nhờ anh Amuro chăm sóc Sakura và các em trong trò chơi."

Furuya Rei cúi đầu cười: "Tôi chơi trò chơi không giỏi đâu, đến lúc đó không chừng phải nhờ em gái cậu chăm sóc tôi."

Nghe được lời này, Kinomoto Katsura nghĩ đến bộ dạng nhiệt tình tràn đầy của em gái cũng cười trộm một tiếng. Sakura ngày thường chơi game cũng không nhiều lắm, nhưng cô bé không phải loại người sẽ dễ dàng từ bỏ. Nếu đã tham gia, nhất định sẽ toàn lực ứng phó.

Nghĩ đến Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei cũng sẽ đi theo cùng, Kinomoto Katsura hạ giọng, hơi đứng lên tiến gần Furuya Rei. Furuya Rei cũng nhận ra Kinomoto Katsura có chuyện muốn nói, vì thế khom lưng ghé sát lại.

"Thật sao?" Furuya Rei nghe thấy lời thì thầm của Kinomoto Katsura, hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến tính tình của hai người liền trở lại bình thường: "Đúng là một chút cũng không thay đổi."

Kinomoto Katsura ngồi trở lại, chống cằm, cười nói: "Có muốn cho họ một bất ngờ không?"

Furuya Rei nhướng mày: "Ý tưởng không tồi."

Hai người ý kiến nhất trí nhìn nhau cười. Azusa chứng kiến tất cả, ôm thực đơn, hưng phấn nhảy nhỏm tại chỗ.

Chương 185: Thoát Khỏi Kén Trùng Tương Lai (2)

Buổi họp báo náo nhiệt hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Những người tham gia họp báo phần lớn là các gia đình quyền quý, những người này chỉ cần đứng cùng nhau đã đủ để gây chú ý. Đèn flash của phóng viên gần như không dừng lại, làm người ta lóa mắt đến mức suýt xuất hiện bóng chồng.

"Nhóm người đầu tiên trải nghiệm công nghệ cao này phi phú tức quý (không giàu thì sang), thật là phô trương lớn." Matsuda Jinpei quét mắt một vòng, nhìn khắp nơi đều là nhân vật lớn. Tuy nói Kinomoto Sakura dẫn họ cùng đi cũng có bối cảnh không nhỏ, nhưng cảm giác mà Kinomoto Sakura cùng Daidouji Tomoyo mang lại thì không giống lắm, sẽ không gây ra cảm giác xa cách.

Hagiwara Kenji cảm khái một câu: "Buổi họp báo này mà làm hỏng thì mất mặt lớn."

Không thể tự mình trải nghiệm trò chơi, vậy chỉ có thể đặt sự chú ý vào những nơi khác. Hai người họ có thể không kiêng nể gì mà quan sát khách khứa qua lại, không cần lo lắng bị nói là kẻ rình mò.

"A! Anh Amuro, ở đây!" Kinomoto Sakura giơ cao tay phải vẫy gọi Furuya Rei ở đằng xa. Mặc dù cô bé không tiết lộ việc Furuya Rei đến cho Matsuda Jinpei và Hagiwara Kenji, nhưng Kinomoto Katsura đã nhắc nhở em gái một tiếng, còn dặn dò nếu gặp phải phiền phức không quá lớn nhưng khó giải quyết đối với cô bé thì có thể tìm anh Amuro giúp đỡ.

Đối với sự xuất hiện của người nào đó, Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei bày tỏ sự hết sức nghi hoặc. Hai người nghiêng đầu nhìn Furuya Rei với vẻ mặt mỉm cười, chậm rãi bước tới. Thậm chí họ hoài nghi người đến rốt cuộc có phải là bạn thân của mình hay không, dù sao với tính cách và đặc điểm hành xử hiện tại của Furuya Rei, anh ấy rất ít khi chủ động tham gia những buổi họp báo lộ liễu như thế này.

Matsuda Jinpei nhíu mày: "Thật sự là tên khốn tóc vàng đó sao? Hay là Vermouth giả dạng?"

"Đồng ý." Hagiwara Kenji gật đầu, bày tỏ sự tán đồng với quan điểm của bạn thuở nhỏ.

Bên này hai người thì thầm về sự xuất hiện đột ngột của Furuya Rei, bên kia Kinomoto Sakura đã trò chuyện với Furuya Rei.

"Ban đầu anh trai không đến còn rất buồn, nhưng có thể gặp được anh Amuro thật sự là quá tốt." Kinomoto Sakura chạy chậm đến bên cạnh Furuya Rei. Daidouji Tomoyo bên cạnh cũng đi tới chào hỏi.

"Buổi tối tốt lành, anh Amuro."

Hai cô bé đều rất ngoan ngoãn lễ phép. Furuya Rei không quá lo lắng về việc chăm sóc hai người trong trò chơi. So với những đứa trẻ chạy loạn xung quanh, các cô bé quả thực là thiên sứ.

Furuya Rei khom lưng, mắt cong cong: "Buổi tối tốt lành. Tối nay phải dựa vào các em rồi, anh chơi trò chơi không nhiều lắm!"

"Á? Anh Amuro không chơi trò chơi sao?" Kinomoto Sakura hơi kinh ngạc, ngay sau đó vẻ mặt khổ sở: "Nhưng em và Tomoyo cũng không giỏi đâu..."

Daidouji Tomoyo ôm máy ảnh, trịnh trọng nói: "Sakura dù chơi không tốt cũng không sao, em nhất định sẽ chụp được bộ dạng ngầu nhất của Sakura!"

Loại game thực tế ảo này có thể mang máy ảnh vào sao?

Furuya Rei cùng Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji đều thoáng có chút hoang mang trong đầu, nhưng cũng không ngắt lời hai cô bé.

Lúc này, một đám người đi tới từ phía sau. Trong đó, cô gái cao ráo nhận ra Furuya Rei trước, cô bé do dự nói: "Anh Amuro?"

Furuya Rei nghe tiếng quay đầu nhìn về phía người tới. Hai cô bé cũng thăm dò nhìn xung quanh từ phía sau anh, vừa nhìn mới biết đó là Mori Ran cùng cha mình đến họp báo, bên cạnh cô bé còn đi theo một đám củ cải nhỏ (ám chỉ Đội Thám Tử Nhí).

"Anh là anh lớn đã đến cứu em trên thuyền lần trước!" Ayumi nhận ra Furuya Rei. Cô bé có ấn tượng rất sâu với Furuya Rei và Kinomoto Katsura, lúc đó chính họ đã cứu cô bé khi bị bắt cóc.

Genta liếc một cái, nói: "Đúng thật! Nhưng không thấy anh cảnh sát kia đâu!"

"Anh ấy hôm nay có công việc phải bận, cho nên đã đưa thư mời cho tôi." Furuya Rei không giấu giếm về chuyện này.

Hai cô bé Kinomoto Sakura bước ra từ sau lưng Furuya Rei, chào hỏi xong với Mori Kogoro, Mori Ran và Conan thì lại giới thiệu bản thân với Ayumi và nhóm người chưa từng gặp họ.

Sự hoan thoát thường ngày của Đội Thám Tử Nhí lúc này được thay thế bằng sự thận trọng. Rõ ràng họ và ba cô bé Kinomoto Sakura không chênh lệch tuổi tác bao nhiêu, nhưng tính cách hiền lành của Kinomoto Sakura và Daidouji Tomoyo khiến họ nhanh chóng thân thiết với nhau.

Furuya Rei chắp tay sau lưng nhìn lũ trẻ trò chuyện sôi nổi, đôi mắt lại như không có việc gì mà liếc nhìn cô bé tóc nâu đỏ đang ẩn phía sau cha con nhà Mori. Anh đã nhận ra từ đầu, Haibara Ai rất sợ anh.

Thật là kỳ lạ. Ngoại hình thì rất giống tấm ảnh Vermouth đưa, nhưng tuổi tác thì không đúng lắm. Người phụ nữ trong ảnh rõ ràng giống một người trưởng thành hơn, không thể teo nhỏ đến mức này.

Hơn nữa... Cô bé hơi giống Miyano Elena. Chẳng lẽ là em gái mà Miyano Akemi từng nhắc tới sao?

Biểu cảm của Furuya Rei không có một tia thay đổi, chẳng qua trong lòng đã tổng hợp lại tất cả thông tin. Anh cần thiết phải nhờ Furuya (ý chỉ Kazami Yuuya trong nguyên tác) đi tìm Miyano Akemi để hiểu rõ tình hình một chút, đồng thời lần sau trao đổi tình báo với Kinomoto Katsura cũng phải đổi hướng một chút. Anh ấy đã nhắc nhở mình phải lưu ý Haibara Ai, chứng tỏ anh ấy biết gì đó.

"Đứa bé kia cứ trốn tránh Furuya-chan mãi..." Hagiwara Kenji ngồi trên vai Furuya Rei quan sát.

Matsuda Jinpei gãi đầu, hỏi: "Hai người họ trông như không quen biết nhau, thật sự đã từng gặp ở Tổ chức sao?"

Ba người đang nghi hoặc thì Daidouji Sonomi và Suzuki Sonoko đã đi tới. Daidouji Sonomi dù mặc lễ phục tham gia họp báo cũng có thể nhìn ra khí chất nữ cường nhân.

"Sakura!" Daidouji Sonomi ôm chặt Kinomoto Sakura cọ cọ, sau đó lại nhìn về phía hai cô bé: "Mẹ đã hỏi ban tổ chức, trò chơi lần này có chút khó khăn, các con nhất định phải chú ý an toàn. Nếu không ổn có thể chủ động rút lui."

"Chúng con biết rồi, mẹ." Daidouji Tomoyo ngoan ngoãn đáp lời.

Thấy vậy, Genta thở dài, tiếc nuối nói: "Thật tốt, bọn họ có thể đi chơi trò chơi..."

"Đây là đương nhiên. Tập đoàn Daidouji đầu tư vào trò chơi, chắc chắn có thể giành được nhiều danh ngạch hơn." Suzuki Sonoko bất đắc dĩ buông tay. Tuy nói Tập đoàn Suzuki cũng đầu tư, nhưng Tập đoàn Daidouji đầu tư nhiều hơn, xem ra họ thật sự khá hứng thú với loại trò chơi này.

Daidouji Sonomi buông Sakura ra, cười nói: "Nếu lần trải nghiệm trò chơi này phản hồi tốt, mẹ sẽ tăng cường đầu tư. Trẻ con hiện nay sống trong thời đại internet phát triển, Tập đoàn Daidouji không thể cứ dậm chân ở việc phát triển đồ chơi truyền thống như trước. Loại kết hợp giữa công nghệ và đồ chơi này thích hợp để phát triển hơn."

Đối tượng mà trò chơi hướng đến phần lớn là trẻ vị thành niên. Người lớn bận rộn công việc rất ít có thời gian để tận hưởng. Việc sáng tạo đồ chơi do Tập đoàn Daidouji thiết kế thành các loại trò chơi cũng là một con đường phát triển mới.

"Nói vậy, không chừng sau này các em có cơ hội chơi đấy!" Mori Ran an ủi Đội Thám Tử Nhí đang buồn bã.

"Thật sao?!"

"Chỉ cần phân đoạn trung tâm không xảy ra vấn đề, trên cơ sở tăng cường đầu tư, phạm vi của loại trò chơi này sẽ ngày càng lớn, giá cả cũng sẽ dần hạ xuống, chẳng qua không cao cấp như 'Trùng Kén'." Daidouji Sonomi giải thích cho bọn trẻ: "Đến lúc đó trong trung tâm thương mại có thể sẽ có cửa hàng game ảo chuyên biệt, như vậy những gia đình có kinh tế không quá tệ cũng có thể thưởng thức game ảo."

Bọn trẻ càng nghe càng hưng phấn, hận không thể lập tức xuyên không đến tương lai để thử xem.

"Như vậy thì dù bây giờ không thể chơi cũng có thể vui vẻ một chút!"

"Đúng vậy! Không biết sau này sẽ có loại hình trò chơi gì?"

"Em muốn chơi game thời trang! Không cần tốn tiền cũng có thể mặc quần áo xinh đẹp!"

Không khí lại lần nữa thân thiện lên. Furuya Rei rất tán thưởng vị chủ tịch Tập đoàn Daidouji này. Vừa mưu cầu lợi ích cho bản thân, đồng thời cũng chú ý đến sự phát triển của đất nước. Không có sự lãnh đạm của thương nhân, cũng không có sự ngạo mạn của kẻ địa vị cao, làm người chính phái giống như ông ngoại Amamiya Masaki.

Gia đình như vậy... Khó trách có thể giáo dục ra nhiều đứa trẻ phẩm hạnh đoan chính đến thế...

Chương 186: Thoát Khỏi Kén Trùng Tương Lai (3)

Trong hoàn cảnh này, Daidouji Sonomi không thể ở bên lũ trẻ quá lâu. Nghĩ đến việc người bắt chuyện vây lại sẽ cản trở hoạt động của bọn trẻ, vì vậy cô dặn dò vệ sĩ một hai câu rồi đi đối phó, không trộn lẫn vào cuộc trò chuyện giữa trẻ con nữa.

"Phu nhân Daidouji bận rộn quá..." Mori Ran cảm thán một câu. Mẹ cô bé lúc làm việc cũng rất giống trạng thái của Phu nhân Daidouji.

"Đúng vậy, mẹ gần đây vẫn luôn bận rộn công việc, hoàn toàn không nghỉ ngơi tử tế." Daidouji Tomoyo nhíu mày, ngữ khí có chút lo lắng. Ngay sau đó chuyển mục tiêu, đột nhiên nắm lấy tay Kinomoto Sakura: "Sakura, tuần sau đến nhà tớ dạy tớ làm một ít đồ ăn bổ sung dinh dưỡng nhé, mẹ tớ nhất định sẽ rất vui!"

Kinomoto Sakura sững sờ: "Có thể nha, bất quá tớ cũng phải nhờ ba dạy tớ một chút, tớ chưa từng làm loại đồ ăn này."

Furuya Rei đứng bên cạnh cười khúc khích, nói: "Có thể nấu canh gà, sẽ không quá phức tạp. Xử lý nguyên liệu xong thì bỏ vào nồi hầm chậm là được. Hơn nữa bạn học Li kia hẳn là cũng biết rất nhiều cách làm canh gà, các em có thể thỉnh giáo cậu ấy."

Quê nhà của Li Syaoran tương đối có nghiên cứu về món này, khẳng định hiểu biết không ít.

Hai cô bé nghe vậy lập tức thương nghị với nhau, từ việc mời Li Syaoran cùng nhau nấu nướng, đến mua nguyên liệu gì, rồi đến phân công như thế nào, toàn bộ đều thương lượng một lần, tính kế hoạch cực mạnh.

Ê, ê, sao lại biến thành chương trình nấu ăn rồi...

Conan trong mắt tràn đầy sự vô ngữ (cạn lời). Bên trái là Đội Thám Tử Nhí đang trò chuyện về game ảo tương lai, bên phải là Hội bạn thân đang trò chuyện về món ngon. Cậu kẹp ở giữa làm vách ngăn. Hơn nữa hai bên này còn chưa tính, Haibara Ai ở phía sau lại càng nghiêm trọng.

"Dù cảm thấy không thích hợp cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy chứ?" Conan đi đến bên cạnh Haibara Ai, nhỏ giọng phàn nàn: "Nếu thật sự là người của họ, phản ứng này của cậu lập tức sẽ bị nhận ra."

Haibara Ai đã lập tức nói với Conan khi nhận thấy Furuya Rei không bình thường. Conan đương nhiên không bỏ mặc. Cậu có một tia cảnh giác trong lòng đối với Furuya Rei, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu cũng đã khôn ra một chút. Người của tổ chức Áo Đen không phải ngu ngốc, kinh nghiệm hành động của họ vô cùng phong phú, một chút sơ hở tùy tiện cũng sẽ khiến họ nghi ngờ. Vì vậy, Conan hiện tại dù hoài nghi cũng không còn như trước kia xông thẳng đến trước mặt người khác truy vấn, quá gây chú ý.

Từ từ tính toán. Amuro Toru làm những chuyện đó căn bản không thể tìm ra chỗ sai, thậm chí khó tìm được liên hệ của anh ta với tổ chức Áo Đen.

"A, Đại Thám Tử trước đây chẳng phải rất sốt ruột sao?" Haibara Ai cười lạnh một tiếng.

Ánh mắt Conan nháy mắt sắc bén: "Tớ quả thực nóng lòng muốn biến trở lại (Kudo Shinichi), nhưng không có lý do để vu oan một người đến nay chưa có bất kỳ hành vi phạm tội nào. Như vậy thì có khác gì việc giết lầm người vô tội?"

Cậu muốn biến trở lại Kudo Shinichi, nhưng Kudo Shinichi là thám tử theo đuổi chân lý, không phải kẻ nói dối kết luận bừa bãi.

Haibara Ai quay mặt đi không nói. Cô bé quả nhiên khó có thể hòa nhập với họ. Bóng tối của tổ chức Áo Đen đã gây ra ảnh hưởng quá lớn đến tư tưởng cô bé. Cô bé không thể hoàn toàn tín nhiệm bất kỳ ai ngoài chị gái mình. Ý nghĩ này có lẽ là sai, nhưng cô bé khó có thể kiềm chế được sự hoảng sợ và xa cách trong lòng.

Lúc này, tiếng gọi nhẹ nhàng truyền đến từ đằng xa. Mori Ran vẫy tay từ xa: "Conan, Ai-chan, bánh ngọt bên này ăn rất ngon đó nha!"

"Đi thôi."

Conan hai tay đút túi, chậm rãi đi về phía đám người bên kia. Haibara Ai nhìn Đội Thám Tử Nhí và Mori Ran tràn đầy tiếng cười vui vẻ, trong lòng xuất hiện cảm xúc khó nói rõ.

"Không thoải mái sao?" Mori Ran bưng đĩa tới gần, ngồi xổm xuống, sờ sờ trán Haibara Ai thử nhiệt độ.

Haibara Ai phản xạ có điều kiện nghiêng đầu né tránh, lẩm bẩm một câu: "Em không sao."

Mori Ran thấy vậy cười nói: "Không sao là tốt rồi. Của em này, cái bánh kem này hương vị không tệ, đây là miếng cuối cùng."

Mùi hương ngọt ngào của bánh kem thấm vào khoang mũi. Haibara Ai mím môi một chút, duỗi tay nhận lấy đĩa, xắn một miếng bơ nhỏ nhâm nhi. Vị béo ngậy tuyệt vời, quả thực rất ngon. Sự nóng nảy và bất an trong lòng cô bé vô cớ yên ổn đi không ít.

Bên này hai cô gái chung sống hòa hợp, bên kia Đội Thám Tử Nhí với vẻ mặt tức giận nhìn bốn thiếu niên hoa phục đang dần đi xa. Conan thấy họ muốn xông lên lý luận, đành phải mang họ rời xa nơi xảy ra sự việc.

"Cái gì chứ! Bọn em đâu có trêu chọc họ?!" Ayumi bất bình tức giận. Ăn một chút đồ ngọt cũng có thể bị người ta mỉa mai.

Genta chống nạnh, nói: "Đúng vậy, bọn em cũng là khách mời tham gia họp báo, tại sao lại coi thường bọn em!?"

"Thật là ngạo mạn!" Mitsuhiko nhăn chặt mày: "Tuy nói là sự thật, nhưng quá vô lễ."

Trước khi đến, họ đã biết những người tham gia họp báo đều là quyền quý khó tiếp xúc thường ngày, vì vậy cũng xem như khá chú ý. Không ngờ những cậu ấm đó lại vô cớ chạy đến châm chọc họ.

Mori Ran có chút nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi dò Mori Kogoro đang không vui: "Sao vậy, ba?"

"Đám tiểu quỷ đó!" Mori Kogoro hừ một tiếng không phục: "Thậm chí còn nói ta là vì ngủ gật lúc Eri tên kia bỏ đi nên mới bị gọi là 'Kogoro Ngủ Gật'!"

"Bọn họ nói bậy cái gì vậy?!"

"Không sai, nói bậy một phe!"

"Mẹ rõ ràng là lén đi lúc ba vào nhà vệ sinh!"

Mori Ran lời lẽ chính đáng lên án những người đó. Conan và Mori Kogoro vừa nghe suýt ngã quỵ. Họ bỗng nhiên có chút may mắn lúc đó Mori Ran không có mặt ở hiện trường, nếu không thì hoàn toàn mất mặt hết rồi.

Ăn xong bánh kem, Haibara Ai đưa đĩa cho người phục vụ đi ngang qua, liếc nhìn đám thiếu niên đang đá bóng ở đằng xa, bình luận không mặn không nhạt: "Ha, những người đó chính là hình ảnh thu nhỏ của chế độ kế thừa của quốc gia này hiện tại. Sai lầm trong lịch sử không ngừng lặp lại... Con trai của chính trị gia trở thành chính trị gia, con trai của giám đốc ngân hàng trở thành giám đốc ngân hàng. Cứ tiếp diễn như vậy, cho dù trải qua bao lâu, quốc gia cũng sẽ không có sự thay đổi." (1)

Lời nói của cô bé rõ ràng rành mạch, những người khác nghe được kinh ngạc không thôi. Ngay cả Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei bay đến nghe lén cũng mở to mắt. Loại ngôn luận phản nghịch này nếu bị người có ý đồ nghe thấy thì không khéo sẽ gây ra đại loạn.

"Đúng là một lời phát biểu sâu sắc." Hagiwara Kenji không kìm được cảm khái: "Cô bé quả nhiên cùng Conan là tình huống giống nhau?"

"Từ cuộc đối thoại của cô bé với Conan mà xem, cô bé dường như không gặp Zero ở Tổ chức, vậy tại sao lại hoài nghi chứ?" Matsuda Jinpei càng thêm hoang mang. Chỉ là cảm thấy sợ hãi liền bắt đầu hoài nghi, chẳng phải quá sơ sài sao?

Hagiwara Kenji vỗ vào Matsuda Jinpei, giải thích: "Có một thứ gọi là trực giác. Có lẽ trực giác của cô bé đang nhắc nhở cô bé phải đề phòng Furuya-chan, chỉ là tự bảo vệ thôi."

Lập trường của Conan là mặt đối địch với tổ chức Áo Đen. Qua việc nhìn hai người trò chuyện và qua lại, Haibara Ai hiện nay miễn cưỡng xem như người đồng hành. Còn về việc có thể tạm thời phản bội hay không, đó đều là chuyện không biết trước được.

Tuy nhiên...

Ánh mắt Matsuda Jinpei ngưng trọng, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Conan và Haibara Ai đang xen lẫn trong đám trẻ con.

Conan, người chán ghét tổ chức Áo Đen như thế, lại chủ động bảo vệ Haibara Ai, người có khả năng đến từ tổ chức Áo Đen. Trong đó rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật đây?

———————————————

Xuất xứ từ Thám Tử Lừng Danh Conan Kịch trường bản Thành Phố Ma Thuật: Hồi Ức Thám Tử (Detective Conan Movie 6: The Phantom of Baker Street).

Chương 187: Thoát Khỏi Kén Trùng Tương Lai (4)

Phía Đội Thám Tử Nhí vẫn còn đang hờn dỗi, thì bên kia đã có người giải tỏa nỗi ấm ức cho họ. Một người đàn ông trông có vẻ là nhân viên làm việc hoàn toàn mặc kệ thân phận của đám thiếu niên kiêu căng kia, mạnh mẽ nói rõ với họ rằng trong hội trường không được đá bóng. Sau đó anh ta cũng không thèm để ý đến họ nữa mà tự mình rời khỏi hội trường.

"Chú kia là ai vậy?" Ayumi ngẩng đầu hỏi Suzuki Sonoko, người có vẻ hiểu rõ tình hình hơn.

Suzuki Sonoko hai tay ôm ngực, nói: "Tôi cũng không quen, nhưng trông rất đáng tin."

Kinomoto Sakura đoán: "Có phải anh ấy là người của ban tổ chức không?"

"Đó là một trong các nhà phát triển của 'Trùng Kén'." Daidouji Tomoyo nhỏ giọng nhắc nhở: "Tôi trước đây từng thấy ảnh lúc đi đưa cà phê cho mẹ."

Genta rất ngạc nhiên: "Thật là ghê gớm, hóa ra anh ấy là người phát triển trò chơi này, khó trách anh ấy không sợ những người kia. Có phải anh ấy có thể không cho những người đó trải nghiệm trò chơi không?!"

Những lời ngây thơ này khiến mắt Conan lại lần nữa biến thành mắt cá chết (vẻ mặt chán nản), cậu khóe miệng co giật, nói: "Sao có thể... Người phát triển chính của trò chơi này không phải anh ấy. Trên tin tức chẳng phải đã nói 60% chương trình của 'Trùng Kén' đều do thiếu niên tên là Sawada Hiroki hoàn thành sao? Việc chọn danh ngạch cũng phải thương lượng với Sawada Hiroki chứ?"

Nói thì là nói như vậy, kỳ thật khả năng này không lớn. Sawada Hiroki dù lợi hại đến mấy cũng chỉ là một đứa trẻ vị thành niên mười mấy tuổi. Những người lớn đó chắc chắn sẽ không để cậu bé hoàn toàn kiểm soát trò chơi. Nói cho cùng, họ cũng chỉ là lợi dụng thiên phú và danh tiếng của cậu bé để đạt được lợi ích cho mình mà thôi.

Tuy nhiên, lời này thì không nên nói ra. Tên Haibara kia vừa mới nói ra ngôn luận kinh thiên động địa như vậy, giờ tôi lại thốt ra lời này thì càng kỳ quái.

Ở cách đó không xa, Furuya Rei nghe được một chút động tĩnh bên đó. Mục đích chính mà Tổ chức bảo anh đến điều tra Schindler phỏng chừng là vì Sawada Hiroki. Sawada Hiroki nằm dưới sự kiểm soát của Schindler, hợp tác với Schindler thì có thể kiểm soát Sawada Hiroki. Trong thời đại này, có được một nhân tài tinh thông kỹ thuật cao cấp quả thực vô cùng cần thiết.

Chuyện hợp tác không thành là tốt nhất, nhưng chỉ bằng tình báo của một mình anh mà muốn dập tắt ý niệm của Tổ chức thì khả năng không lớn. Kế tiếp chắc chắn sẽ còn có những người khác đến điều tra tình hình. Anh chỉ có thể hành động tùy cơ. Gần đây, các hoạt động nhắm vào Tổ chức của Công an có vẻ dày đặc hơn một chút. Schindler cũng không có hành vi vượt quá giới hạn rõ ràng, không tiện ra tay nữa.

Xem ra phải bắt đầu từ phía Sawada Hiroki. Nghe nói cậu bé cũng sẽ vào trò chơi. Tôi phải tiếp xúc một chút trong trò chơi trước.

Nhân tiện, cũng có danh hiệu "thiếu niên thiên tài", lại còn có thiên phú phi thường ở cùng lĩnh vực như Kinomoto Katsura và Sawada Hiroki, ai sẽ lợi hại hơn một chút nhỉ?

Furuya Rei cẩn thận hồi tưởng những việc Kinomoto Katsura đã trải qua bằng thiên phú của mình từ trước đến nay, suy nghĩ nửa ngày rồi lặng lẽ thở dài một tiếng. Anh chỉ đúc kết được bốn chữ.

Pháp ngoại cuồng đồ (Kẻ cuồng loạn ngoài vòng pháp luật).

Cũng may là cậu ấy dùng vào chính đạo, nếu không đã sớm bị bắt rồi. Chỉ mong không gặp phải phiền phức quá lớn, nếu không anh còn phải viết báo cáo hỗ trợ kết thúc cho cậu ấy.

Hagiwara Kenji ngồi trên vai Furuya Rei, chống cằm cảm khái nói: "Nếu không có vụ bắt cóc, Katsura không chừng sẽ tiếp tục đi trên con đường nghiên cứu khoa học giống Sawada Hiroki."

"Không gặp phải Tổ chức Áo Đen thì tốt." Matsuda Jinpei thở dài: "Vụ bắt cóc cùng Tổ chức Áo Đen cùng nhau tạo nên cục diện hiện tại."

Vận mệnh chính là sự đan xen của nhiều khả năng, cuối cùng hội tụ thành hiện thực.

...

Tuy nói màn kịch lớn của buổi họp báo đáng lẽ phải là trải nghiệm game ảo "Trùng Kén", nhưng trước khi mọi thứ bắt đầu, những người tham gia phát triển và thiết kế trò chơi lần này tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của phóng viên.

Lối vào truyền đến tiếng trò chuyện ồn ào và tiếng chụp ảnh, dường như có nhân vật lớn nào đó đến.

Genta rướn cổ nhìn thoáng qua. Trong đám người, một thân hình béo lùn làm mắt cậu bé sáng lên, quay đầu nói với các bạn nhỏ: "Tớ thấy Giáo sư Agasa, bên kia nhiều phóng viên quá!"

Mitsuhiko và Ayumi vốn đang tìm kiếm Giáo sư Agasa nghe thấy lời này vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh. Ở đằng xa, Giáo sư Agasa cố gắng len ra khỏi đám đông, đi về phía họ. Người đàn ông trung niên đi cùng ông ấy thì đi thẳng đến vị trí sân khấu.

"A nha, hình như là chú Kudo." Mori Ran kêu lên một tiếng. Shinichi thì chưa thấy, nhưng lại thấy ba cậu ấy trước.

Conan hạ giọng nói: "Hóa ra ông im hơi lặng tiếng lâu như vậy là đi giúp đỡ ba tôi."

"Chỉ là giai đoạn cuối của chương trình thôi." Giáo sư Agasa ha ha cười: "Thằng bé Hiroki thân thể không được khỏe lắm, cho nên bảo ta đi giúp hoàn thiện."

"Thân thể không khỏe? Vậy hôm nay cậu ấy còn có thể đến họp báo sao?" Conan nghi hoặc nhìn Giáo sư Agasa.

Giáo sư Agasa suy nghĩ một chút: "Chắc là được. Hôm qua xem trạng thái thằng bé cũng không tệ lắm, chúng ta còn trò chuyện một hồi. A... Thật là một đứa trẻ đáng gờm, lại có thể hoàn thành nhiều công việc như vậy."

Cơ hội ông gặp Hiroki không nhiều, cũng chỉ trò chuyện một hai câu vào ngày hôm qua. Schindler nói Hiroki là một đứa trẻ hướng nội, không giỏi giao tiếp với người ngoài, nhưng sau khi tiếp xúc, ông ấy cảm thấy sự thật không phải như vậy. Hiroki chỉ trông có vẻ yên tĩnh, kỳ thật cũng sẵn lòng nói chuyện với người khác.

"Như vậy à..."

"Đúng rồi, cái này cho cháu."

Conan nhìn vào lòng bàn tay Giáo sư Agasa, hóa ra là huy chương đại diện cho người trải nghiệm.

Duỗi tay nhận lấy huy chương, Conan lật xem một chút: "Tuy rất vui, nhưng cháu cũng không thể một mình chạy đi tham gia trò chơi."

"Ta cảm thấy cháu sẽ rất thích, cho nên mới đưa cho cháu. Lần này trong năm cảnh tượng được thiết lập thì có cả Luân Đôn cuối thế kỷ 19 đấy!" Giáo sư Agasa thần thần bí bí chớp mắt.

Matsuda Jinpei nghe lén khựng lại: "Luân Đôn cuối thế kỷ 19?"

Hagiwara Kenji nghe lén tương tự suy tư một lát: "Thời điểm này ở Luân Đôn... Lại có thể làm Conan rất thích..."

Khả năng dự trữ sách của hai người có lẽ không lớn bằng Conan, nhưng vẫn có một chút manh mối.

"Holmes!" x2

Conan phản ứng nhanh hơn hai người, cậu bất đắc dĩ nhìn Kudo Yusaku đang phát biểu trên đài. Ba cậu thật sự rất thích cái thời đại đó.

Đúng lúc này, ánh đèn trong hội trường đột nhiên tắt, khoang trò chơi tràn đầy cảm giác công nghệ chậm rãi bay lên từ dưới sân khấu. Ánh mắt mọi người đều bị khoang trò chơi thu hút.

So với hội trường náo nhiệt, không khí trong văn phòng dưới hầm lại tương đối căng thẳng.

"Chìa khóa bí mật?" Kenzaki nhăn chặt mày, sắc mặt nghiêm túc nhìn Schindler, "Không có làm mất, vẫn luôn ở trong USB của tôi."

Schindler sắc mặt bình tĩnh, trả lời: "Cái chìa khóa bí mật kia là thật sao?"

Kenzaki lập tức có chút cảnh giác, anh ta nhìn chằm chằm Schindler: "Cái chìa khóa bí mật này sớm đã mất đi tác dụng của nó rồi, bây giờ còn hỏi cái này để làm gì?"

Schindler thẳng thắn nói: "Lần hệ thống sập một tuần trước có chút bất thường, tôi lo lắng..."

"Anh đang nói mê sảng gì vậy, những thứ đó đã biến mất trong vụ hỏa hoạn hai năm trước rồi, làm sao có thể vì một lần sập mạng mà tái hiện nữa?" Kenzaki nghe hiểu ý của Schindler, cười khẩy một tiếng.

"Cảnh giác một chút cũng không phải là chuyện xấu." Schindler cười cưỡng ép, mồ hôi lạnh chảy dài giữa trán.

Kenzaki rũ mắt xuống, chậm rãi ngồi: "Schindler, mấy năm nay đủ rồi. Nếu Hiroki năm đó không bị mất trí nhớ vì chuyện hỏa hoạn ở phòng máy tính, thằng bé có lẽ đã đi lên con đường tự kết thúc rồi. Tôn trọng ý nghĩ hiện tại của Hiroki không có bất kỳ tác hại nào đối với sự nghiệp của anh, việc gì phải vướng bận những thứ đó nữa, cũng coi như là chuộc tội cho quá khứ của chúng ta."

Sắc mặt Schindler dần dần khó coi, anh ta cắn răng nói: "Tôi hiểu rồi, anh đừng đánh mất USB là được."

"Tôi vẫn luôn mang theo bên mình."

Nghe vậy, ánh mắt Schindler tối sầm lại. Dao găm trong tay áo nhanh chóng trượt xuống, lao nhanh lên phía trước ám sát Kenzaki. Lần này anh ta chính là nhằm thẳng vào việc giết hại Kenzaki mà đến, thậm chí đã đeo sẵn găng tay từ trước.

"Cái..."

"Chỉ có như vậy mới có thể giữ được tất cả. Anh sẽ đoàn tụ với Hiroki."

Kenzaki vô lực ngã vào ghế, không thể ngăn cản Schindler lấy đi USB của mình.

Schindler quá đỗi nóng lòng muốn xóa bỏ những thứ đó, hoàn toàn mặc kệ Kenzaki còn thở hay không. Kenzaki trước khi ý thức tắt hẳn đã dùng tay dính máu để lại manh mối.

Trong phòng điều khiển trung tâm đã mất đi hơi ấm của người sống, các loại máy móc nhấp nháy không ngừng, một tiếng thở dài trầm trọng vang lên.

"Hiroki, thế giới này một chút cũng không thay đổi."

Chương 188: Thoát Khỏi Kén Trùng Tương Lai (5)

Sau khi công việc kết thúc, làm một lon nước uống ngọt ngào quả thực là hưởng thụ tuyệt vời nhất. Xe hơi dừng ở ven đường. Kinomoto Katsura và Takagi Wataru mỗi người cầm một lon Coca, dựa vào xe hơi ung dung tận hưởng khoảnh khắc nhàn hạ hiếm có.

"Cái nhà cuối cùng quả là quá khó đi." Takagi Wataru thở dài một hơi: "Không ngờ giữa đường còn phải xuống xe leo núi."

Kinomoto Katsura an ủi: "Ít nhất đã hoàn thành chuyện thăm hỏi đúng hạn. Nếu không có tiền bối, tôi một mình căn bản không thể hoàn thành được."

Lần đến tỉnh Saitama này chủ yếu là vì chuyện kết thúc tiếp theo của một vụ án. Kinomoto Katsura không tham gia điều tra vụ án, vì vậy phần lớn thời gian đều là Takagi Wataru giao thiệp với đương sự, cậu đóng vai trò hỗ trợ. Mặc dù năng lực điều tra án của Takagi Wataru yếu hơn những người khác, nhưng những việc này lại vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Phanh—

Bầu trời đằng xa đột nhiên sáng lên, pháo hoa rực rỡ nở rộ trong màn đêm. Những đốm lửa rơi xuống hóa thành sao băng rủ xuống, trong chốc lát đẹp tựa như tranh vẽ.

Natalie không chớp mắt nhìn chằm chằm những đốm lửa không ngừng bay vút, kinh ngạc nói: "Tối nay lại có màn trình diễn pháo hoa!"

"Ha ha, xem ra không đi được buổi họp báo cũng không phải là chuyện quá đáng tiếc!" Date Wataru cũng ngẩng đầu nhìn lên: "Tầm nhìn ở đây rất thoáng, quả là nơi tốt để thưởng thức pháo hoa."

Ánh sáng màu của pháo hoa chiếu vào mặt Morofushi Hiromitsu. Anh nhẹ nhàng nhếch khóe miệng. Những lễ hội trước đây anh chỉ dừng lại trong chớp mắt rồi vội vàng rời đi, những khoảnh khắc bình yên như thế này quả thực không nhiều để thấy.

Chờ mọi thứ kết thúc, lại cùng mọi người xem pháo hoa một lần nữa đi...

Takagi Wataru không kiềm lòng được mà thốt lên một tiếng cảm thán: "Đẹp quá... Nếu cảnh sát Sato cũng có thể nhìn thấy thì tốt biết mấy..."

Nghe vậy, Kinomoto Katsura ý vị thâm trường nhìn về phía Takagi Wataru, tiện thể còn uống một ngụm Coca. Việc này càng làm Takagi Wataru thêm không tự nhiên, anh đỏ mặt tu một ngụm Coca mạnh đến suýt bị sặc.

"Kỳ thật rất nhiều người đều biết chuyện này." Kinomoto Katsura lại lần nữa vạch trần tâm tư nhỏ của Takagi Wataru. Sato Miwako rất được yêu thích ở Sở Cảnh sát Đô thị, một số cảnh sát đều có cảm tình với cô ấy. Takagi Wataru thích cô ấy thật không phải là chuyện hiếm lạ.

Takagi Wataru ngượng ngùng gãi đầu: "Như vậy à... Không có cách nào, mỗi lần đều bị cảnh sát Sato hấp dẫn, tôi hoàn toàn không kiểm soát được mình."

"Tiền bối Takagi thật sự rất thích tiền bối Sato nhỉ..." Kinomoto Katsura cảm khái một câu.

"Ừm, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sát Sato đã cảm thấy cô ấy thật ngầu." Takagi Wataru hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên thấy Sato Miwako: "Tóm lại, chính là trong vô thức đã nảy sinh tình cảm khác biệt."

Lần đầu tiên... Trong vô thức...

Kinomoto Katsura khựng lại động tác uống Coca. Trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp gỡ Furuya Rei ở trường cấp ba Teitan. Ánh mặt trời ngày đó thật sự rất đẹp, dường như mạ lên người Furuya Rei một tầng ánh sáng, để lại cho cậu ấn tượng rất sâu.

"Tiền bối, thích một người... là cảm giác gì?"

"Á? Cái này ư... Ví dụ như có một số chuyện, người đầu tiên nghĩ đến ngoài người nhà có thể là người đó, lại ví dụ như ở bên người đó thì sẽ rất vui vẻ, nhưng mỗi người đều có sự khác biệt, không thể vơ đũa cả nắm được."

Kinomoto Katsura cắn mép lon nước uống, thần sắc trên mặt ngày càng đờ đẫn.

Mọi chuyện quá khứ giống như phim đèn chiếu từng trang từng trang cắt ngang trong đầu, vô cùng rõ ràng. Câu hỏi không thể hiểu được của Hollis trước đây cũng sống động nhảy ra.

【 Anh và người phục vụ ở tiệm cà phê kia là sao vậy? 】

Sao vậy?

Vấn đề này...

Bóng dáng Furuya Rei nháy mắt nhảy ra, ký ức của cậu khẩn thiết nhắc nhở cậu.

Morofushi Hiromitsu và hai người kia ban đầu chỉ đang nghe Takagi Wataru tám chuyện, không ngờ nghe mãi lại không thấy tiếng Kinomoto Katsura nữa. Ba người khó hiểu nhìn về phía Kinomoto Katsura.

Lúc này Kinomoto Katsura một tay nắm chặt lon Coca, một tay che nửa mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất. Pháo hoa bay lên không, ánh sáng chiếu sáng trong khoảnh khắc đôi mắt Kinomoto Katsura phủ đầy sự kinh ngạc, cùng với gương mặt đỏ bừng vô cùng đáng chú ý.

Cái gì chứ...

Kinomoto Katsura, cậu điên rồi sao?!

Cậu, cậu lại thích tiền bối Furuya!

Tình cảm đã tìm thấy chốn trở về, tiếng tim đập vang vọng bên tai. Kinomoto Katsura chỉ cảm thấy mặt sắp nóng chảy đến nơi. Bộ dạng cậu hiện tại chắc chắn ngu ngốc hơn bộ dạng đỏ mặt của cảnh sát Takagi vừa rồi rất nhiều.

Cậu hiện tại căn bản không có cách nào suy nghĩ những chuyện khác, trong đầu toàn bộ là nghĩ tại sao mọi chuyện lại phát triển thành như thế này. Hoang mang khi lại không ngừng hồi tưởng chuyện trước kia, đến cuối cùng vì nhớ lại chuyện hôn môi Furuya Rei do ngoài ý muốn trên du thuyền lần đó, đầu óc hoàn toàn tê liệt.

"A nha... Katsura đã ngộ ra..."

Natalie che miệng cười trộm một tiếng. Cô và Date Wataru phát hiện sớm hơn Morofushi Hiromitsu và Hagiwara Kenji. Dù sao hai người họ đã đến mức bàn chuyện cưới hỏi, thời gian yêu nhau cũng rất dài, đối với chuyện này phải nhạy bén hơn.

Morofushi Hiromitsu khẽ cười một tiếng: "Tôi tưởng phải rất lâu nữa, không ngờ suy nghĩ thông suốt nhanh như vậy."

Date Wataru quay đầu nhìn Morofushi Hiromitsu, cười nói: "Tôi và Natalie chờ thời gian còn dài hơn các cậu nữa!"

Ba người sau khi xem xét tình hình Kinomoto Katsura liền một lần nữa bay trở về giữa không trung nói chuyện nhỏ giọng. Âm thanh hạ thấp đi không ít, dưới sự hỗ trợ của pháo hoa rất khó nghe rõ. Hiện tại vẫn chưa phải lúc để lấy chuyện này ra trêu đùa đương sự.

Một người tỉnh táo là vô dụng, tình cảm vĩnh viễn là chuyện của hai người. Loại tình cảm không thấy rõ con đường phía trước này không nghi ngờ gì là đau khổ.

"Đoạn tình cảm này có lẽ sẽ rất khó đi..." Natalie cảm thán một câu.

Dù là tốt hay xấu, hiện tại Kinomoto Katsura rất khó nhận được hồi đáp từ Furuya Rei. Tổ chức Áo Đen ngăn cản phía trước, Furuya Rei có lẽ căn bản sẽ không đi suy nghĩ đến chuyện tình cảm.

Ý thức được tình cảm ẩn sâu trong nội tâm có thật là chuyện tốt đối với Kinomoto Katsura không?

"Mặt anh đỏ quá, thân thể không khỏe sao?" Takagi Wataru nhận thấy sự bất thường của Kinomoto Katsura, lập tức hỏi han tình hình. Kinomoto Katsura vất vả lắm mới khỏi bệnh và xuất viện cách đây vài ngày, không thể để cậu ấy bị bệnh nữa.

Kinomoto Katsura ho nửa ngày, mơ hồ nói: "Không sao, chỉ là bị sặc thôi."

Gió nhẹ vào mùa này không thể thổi tan hơi nóng trên mặt, chỉ có thể dùng lon Coca vẫn còn một chút lạnh lẽo áp lên mặt để hạ nhiệt. Mãi đến khi nhiệt độ giảm xuống mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuy nhiên, tim đập vẫn nhanh hơn trước kia.

Thật là quá không có tiền đồ!

Kinomoto Katsura tự mình chê bai. Cái bộ dạng quỷ quái này liếc mắt một cái là có thể bị người ta nhìn ra manh mối. Nếu không điều chỉnh tốt, cậu cũng không dám đi gặp tiền bối Furuya.

A... Đúng vậy, nếu tiền bối đã biết... Anh ấy sẽ nhìn tôi như thế nào...

Lúc này không cần Coca, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, lý trí trở về, Kinomoto Katsura rơi vào sự mơ hồ.

Pháo hoa đồ sộ tan biến, bầu trời đêm khôi phục sự bình yên. Kinomoto Katsura ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, trong chốc lát tâm trạng phức tạp.

"Tít tít— Tít tít—"

Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên. Takagi Wataru luống cuống tay chân móc chiếc điện thoại gây rối trong túi ra.

"Alo, cảnh sát Megure, vâng, tôi và cảnh sát Kinomoto vẫn còn ở tỉnh Saitama, không sai... Cái gì?!"

Takagi Wataru hô to một tiếng. Kinomoto Katsura và ba người Morofushi Hiromitsu cũng hoàn hồn, hoang mang nhìn về phía Takagi Wataru với sắc mặt dần dần nghiêm túc.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Buổi họp báo 'Trùng Kén' đã xảy ra chuyện. Trò chơi bị một hệ thống không rõ xâm nhập. Nếu không có người thông quan thuận lợi, những người trải nghiệm có khả năng sẽ toàn bộ tử vong!"

Kinomoto Katsura sắc mặt trắng bệch, sự hoảng sợ trong mắt khó thể che giấu.

Sakura, Tomoyo, còn có tiền bối, họ đều là người trải nghiệm trò chơi!

Chương 189: Thoát Khỏi Kén Trùng Tương Lai (6)

Không khí náo nhiệt trong hội trường đạt đến đỉnh điểm theo sự lên sân khấu của "Trùng Kén". Các người lớn thảo luận nhỏ giọng với những người quen về giá trị thương mại của "Trùng Kén" cùng với lợi ích mà nó có thể mang lại. Nhóm trẻ con nhìn chằm chằm khoang trò chơi trên đài, hận không thể xông lên trải nghiệm một phen ngay lập tức.

Kinomoto Sakura tò mò nói: "Oa... Thật là ghê gớm. Cái đó ngồi vào rồi chơi trò chơi sẽ có cảm giác người chìm vào cảnh sao?"

"Không biết là loại hình trò chơi gì nhỉ?" Daidouji Tomoyo nghiêng đầu suy nghĩ: "Nếu bị thương trong trò chơi thì sẽ cảm thấy đau không?"

Các trò chơi trên máy tính và điện thoại có cảnh nhân vật bị thương đều là nhân vật giả tưởng bị thương, thông thường sẽ không phản hồi đến người thật, vì vậy sẽ không cảm thấy sợ hãi. Nhưng loại game thực tế ảo giả tưởng này thì khó nói.

Furuya Rei suy tư một lát, trả lời: "Nghe nói có năm trò chơi để lựa chọn. Nếu sợ đau có thể chọn một trò chơi có tính an toàn cao hơn, hơn nữa hẳn là cũng có lựa chọn rời khỏi chủ động."

Có những trò chơi dường như phải đến lúc trải nghiệm chính thức mới thông báo cho người trải nghiệm. Những người trải nghiệm này phần lớn là trẻ em, ban tổ chức hẳn là sẽ thiết lập một hai trò chơi dễ dàng thông quan.

Nghe vậy, Kinomoto Sakura nhiệt tình tràn đầy giơ tay lên: "Chúng ta khẳng định có thể kiên trì đến cuối cùng! Đến lúc đó em liền có thể khoe với anh hai!"

Trước khi đến họp báo, Kinomoto Touya đã thiếu đánh trêu chọc năng lực chơi game dở tệ của Kinomoto Sakura, khiến Kinomoto Sakura lúc xuất phát đã dẫm một cái thật mạnh vào Kinomoto Touya.

Cô bé nhất định phải chứng minh với anh hai rằng cô bé rất lợi hại!

Daidouji Tomoyo nhanh chóng ngồi xổm nửa người, chụp hai bức ảnh thật nhanh, đồng thời cổ vũ Kinomoto Sakura: "Tớ tin Sakura, chúng ta nhất định có thể thông quan!"

Đối với bạn thân, cô bé vĩnh viễn ủng hộ vô điều kiện. Hơn nữa loại trò chơi tự trải nghiệm này không chừng còn có ưu thế đối với Sakura, năng lực vận động của Sakura vô cùng tuyệt vời mà!

Nhìn Kinomoto Sakura và Daidouji Tomoyo tràn đầy sức sống, Furuya Rei cười nói: "Vậy anh sẽ đi theo các em, đến lúc đó phải nhờ cậy hai em rồi."

"Anh ấy hoàn toàn là đến để trải nghiệm cuộc sống." Matsuda Jinpei phàn nàn một câu.

Hagiwara Kenji ha ha cười, nói: "Như vậy cũng tốt, hiếm có cơ hội có thể nghỉ ngơi qua trò chơi, hơn nữa vốn dĩ là trò chơi trẻ con. Furuya-chan mà đem thái độ làm việc ra chơi game thực tế ảo thì không chừng họ vừa mới đi vào 10-20 phút đã phải đi ra rồi."

Matsuda Jinpei gật đầu: "Cũng đúng. Người lớn kỹ năng đầy đủ đi làm khó dễ trò chơi trẻ con thì quá không công bằng."

Lời giới thiệu của người chủ trì lúc này kết thúc, thời gian trải nghiệm chính thức đã đến. Tất cả những người có huy chương trải nghiệm đi đến trước sân khấu để kiểm tra, từng bước bước vào khoang trò chơi.

Daidouji Sonomi nghiêm túc dặn dò hai cô bé không được thể hiện, không được thì bỏ cuộc. Đồng thời rất chân thành nhờ Furuya Rei có thể chăm sóc hai cô bé một chút trong trò chơi. Furuya Rei cũng đồng ý nhận lời.

"A, họ đều lên hết rồi." Hagiwara Kenji thở dài một hơi: "Buồn chán quá, tôi cũng muốn thử xem, Jinpei-chan, cậu nói... Jinpei-chan?"

Matsuda Jinpei bay về phía hàng ngũ tiến lên phía trước, tìm thấy Conan, người ban đầu nói không tham gia trò chơi. Cậu bé có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì đó, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Hagiwara Kenji đuổi theo: "Sao vậy?"

"Conan trước đó chẳng phải nói không tham gia sao?"

"Đột nhiên muốn tham gia cũng không phải không được, chẳng qua cậu ta có vẻ quá trịnh trọng rồi?"

Hai người nhìn nhau. Conan để lộ ra vẻ mặt này thông thường đều là lúc gặp vụ án, việc quyết định tham gia trò chơi không cần phải trang trọng như vậy.

Matsuda Jinpei quét một vòng hành lang gần đó, nói: "Cậu ta vừa rồi hình như là trở về từ bên ngoài, tôi đi xem có chỗ nào bất thường không. Cậu chú ý điện thoại của tôi."

"Không thành vấn đề, chú ý an toàn." Hagiwara Kenji vỗ vỗ vai Matsuda Jinpei.

Hai người chia làm hai đường, một người đi xem xét tình hình, một người ở lại hiện trường chờ lệnh.

Matsuda Jinpei xoay vòng hai ba lượt ở bên ngoài, cuối cùng ở lối đi dẫn xuống tầng hầm phát hiện manh mối. Anh đi theo bước chân vội vàng của nhóm Kudo Yusaku đi tới văn phòng ở tầng hầm. Bên đó lại là một số gương mặt quen thuộc: cảnh sát Megure, cảnh sát Chiba và Mori Kogoro đều ở đó.

Người đàn ông tâm điểm trong phòng điều khiển trung tâm lại chính là người đã giáo huấn đám thiếu niên kiêu ngạo kia ở hội trường trước đó.

"Đây là chuyện gì?" Kudo Yusaku hỏi dò Thanh Tra Megure tình hình cụ thể.

Thanh Tra Megure giải thích: "Hiện tại vẫn đang trong quá trình điều tra, có thể xác định là anh ta sát hại."

Mori Kogoro vốn muốn tham gia thảo luận đột nhiên phát hiện Conan vừa mới cùng anh đến lại không thấy đâu, vội vàng tìm một vòng: "Kỳ quái, thằng nhóc thối kia lại chạy đi đâu rồi?"

"Conan vừa mới xem xong manh mối trên bàn phím liền chạy ra ngoài." Cảnh sát Chiba nhắc nhở một câu.

Nhìn thoáng qua bàn phím?

Matsuda Jinpei nghe được điểm mấu chốt bất thường của Conan, vội vàng bay đến phía trên bàn phím quan sát. Ba phím "R", "T", "J" dính máu, hẳn là thông tin do nạn nhân để lại trước khi chết.

R, T, J... Cái này phải kết hợp như thế nào đây...

Conan xem xong manh mối lại chạy đi chơi trò chơi, đặt trên người cậu ta là bất thường. Nói như vậy cậu ta khẳng định sẽ ở lại hiện trường vụ án để phá án, như vậy chứng tỏ trò chơi có khả năng có liên hệ với vụ án. Nhưng R, T, J phải làm thế nào để kết nối với trò chơi đây?

"R, T, J, T, R, J..." Matsuda Jinpei từng bước sắp xếp: "R, J, T, J, R, T..."

"J, T, R." x2

Giọng anh và giọng Kudo Yusaku trùng lặp lên nhau. Kudo Yusaku chỉ nhìn một cái liền lập tức đưa ra đáp án, quả không hổ là tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng.

Giáo sư Agasa lập tức lĩnh hội ý của Kudo Yusaku: "Conan đã đi vào trong trò chơi?!"

Mọi chuyện dường như trở nên càng nghiêm trọng. Kudo Yusaku và Giáo sư Agasa bước nhanh về phía cửa, những người khác trừ Matsuda Jinpei (vì không ai thấy anh ta) đều không hiểu gì.

Matsuda Jinpei vội vàng gọi điện cho Hagiwara Kenji: "Hagi, Zero (Furuya Rei) và họ đã vào trò chơi chưa?"

"Vào rồi, tình hình bên cậu thế nào?" Hagiwara Kenji vừa nhìn chằm chằm khoang trò chơi nơi ba người đang ở, vừa trả lời.

"Một chốc không nói rõ được. Cậu xem có cách nào khiến họ tạm thời thoát ra không. Bên này xảy ra án mạng, manh mối nhắc đến Jack Đồ Tể, dường như chỉ đến trò chơi Holmes mà ông giáo sư kia đã nhắc tới. Tôi cảm thấy có chút không ổn."

Tạm thời đừng bận tâm trò chơi này hay đến mấy. Những thứ liên quan đến án mạng đa số không phải là thứ tốt, có thể không đụng vào thì không đụng.

Hagiwara Kenji kinh hô: "Sao có thể chứ?! Bên này đã khởi động rồi!"

Anh hiện tại chỉ là một con gấu bông tay trói gà không chặt, không thể đấm nát khoang trò chơi để bắt người ra được.

Matsuda Jinpei đi theo nhóm Kudo Yusaku rời đi vào phòng điều khiển trung tâm: "Họ dường như muốn đi hủy bỏ trò chơi. Cậu chú ý những người ở lại hội trường. Hung thủ vẫn chưa bị bắt, ngắt quãng xong thì nói cho Sakura họ không cần ở lại trong khoang trò chơi."

"Được, tôi hiểu rồi."

Vừa dứt lời, ánh đèn toàn bộ tắt tại hiện trường, toàn bộ hội trường chìm vào một mảnh tối đen. Phòng điều khiển trung tâm cũng tương tự, nhưng rất nhanh lại sáng lên. Giáo sư Agasa vội vàng tiến lên thao tác máy tính tìm kiếm vấn đề.

"Tên tôi là Thuyền Noah."

Những người trải nghiệm ban đầu hiển thị trên màn hình bị thay thế bằng quầng sáng nhiều màu sắc. Giọng nói trang trọng nhưng mang theo chút non nớt khiến mọi người kinh hãi.

Tim Matsuda Jinpei lập tức nhảy lên đến cổ họng. Dự cảm không lành đã ứng nghiệm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store