ZingTruyen.Store

[Edit] Conan : Kinomoto kha học cầu sinh hằng ngày

Chương 172-177: Vụ án lừa đảo trên mạng

YukikoAiko

Chương 172: Vụ án lừa đảo trên mạng (13)

Vụ án bất ngờ xảy ra đã xáo trộn kế hoạch của các cảnh sát thuộc Sở Cảnh sát Đô thị, đặc biệt là những người ở Phòng Điều tra Số 2. Ai mà ngờ được một vụ án do Phòng Điều tra Số 1 mang đến lại gây ra một bất ngờ lớn đến vậy?

Sato Miwako nhẹ nhàng đặt một cốc nước lên bàn, cô duỗi tay vỗ vai Kinomoto Katsura, nói: "Chúng tôi sẽ xử lý tốt những chuyện tiếp theo, cậu hãy về bệnh viện nghỉ ngơi cùng vệ sĩ đã."

"Không sao đâu..." Kinomoto Katsura đang nằm nghỉ ngơi khẽ ngẩng đầu: "Tôi muốn giải quyết vụ án phần mềm lừa đảo đó một chút."

"Nhưng cậu..."

"Thằng nhóc thối! Về bệnh viện ngay cho tôi!"

Lời phản đối của Sato Miwako chưa kịp thốt ra đã bị cắt ngang. Hollis, người vệ sĩ đi cùng, trừng mắt nhìn Kinomoto Katsura một cái đầy hung tợn.

Có lẽ vì khí thế của Hollis quá mạnh, các cảnh sát xung quanh cũng không dám tiến lên can ngăn.

Hollis theo thói quen giơ tay lên, định gõ vào đầu Kinomoto Katsura một cái, nhưng thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của cậu thì cứng đờ dừng lại giữa không trung, nói: "Nếu mày còn không quay về, tao sẽ lập tức gọi Ông Già và ông Kinomoto đến Sở Cảnh sát Đô thị."

Kinomoto Katsura có chút phản ứng, nhưng hành động vẫn còn do dự.

"Tao sẽ tìm một cái máy tính cấu hình tốt cho mày, mày cũng có thể điều tra ở bệnh viện."

Hollis biết Kinomoto Katsura không thể buông vụ án lừa đảo, dù sao nó có liên quan đến chuyện năm xưa, nhưng tuyệt đối không thể mặc kệ Kinomoto Katsura làm việc ở Sở Cảnh sát Đô thị, nhỡ xảy ra chuyện thì hỏng bét.

Cuối cùng, dưới sự thúc giục không ngừng của Hollis, Kinomoto Katsura đã rời khỏi Sở Cảnh sát Đô thị.

Sau khi hai người rời đi, Takagi Wataru mới hỏi ra điều nghi hoặc trong lòng: "Tại sao Kinomoto-kun lại có được bằng chứng tham ô công quỹ của Iori Tachito?"

Chưa đầy nửa tiếng đã cung cấp một chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh, dường như đã được điều tra xong từ rất lâu trước đó.

"Xem ra không chỉ một vụ án này cần phải được khởi động lại." Một cảnh sát thuộc Phòng Điều tra Số 2 ôm một chồng tài liệu đi ngang qua phía sau Takagi Wataru.

Sato Miwako không khỏi cảm thấy nghi hoặc, hỏi: "Tiền bối Kato, ý anh là sao?"

Không ngờ có người nghe thấy mình nói nhỏ, cảnh sát Kato nhanh chóng che miệng, ấp úng trả lời: "Xin lỗi, tôi lỡ lời."

Viên cảnh sát Kato này được coi là tiền bối lão làng của Sở Cảnh sát Đô thị, từng tham gia rất nhiều vụ án.

Nhận thấy cảnh sát Kato cố ý giấu giếm, Sato Miwako tiếp tục truy vấn, nhưng cảnh sát Kato chết sống không chịu nói.

"Ôi, đừng làm khó lão già này, không nói được chính là không nói được..."

Sự từ chối của cảnh sát Kato càng khiến Sato Miwako và Takagi Wataru thêm nghi hoặc, nhưng nhất thời không tìm được người để hỏi, hai người chỉ có thể đứng đó nhìn nhau.

Bên kia, Kinomoto Katsura đang trên đường về bệnh viện, dựa vào cửa sổ xe thẫn thờ. Natalie, người đã đi cùng cậu và Hollis đến Sở Cảnh sát Đô thị, lộ rõ vẻ lo lắng.

Từ lúc đến Sở Cảnh sát Đô thị cho đến khi rời đi, Natalie vẫn luôn không xen vào lời nào. Cô không rõ ràng về tình hình của Kinomoto Katsura, vì vậy lo lắng mình sẽ nói hớ. Hơn nữa xung quanh có quá nhiều người, dù cô có nói chuyện với Kinomoto Katsura thì cậu cũng không thể đáp lại.

"Ký ức đã phục hồi?" Hollis ngồi ở ghế trước đột nhiên hỏi một câu.

Kinomoto Katsura chầm chậm gật đầu: "Nhớ lại một chút rồi..."

Nhận được câu trả lời khẳng định, Hollis không hỏi nhiều nữa, mắt nhìn thẳng, hết sức tập trung lái xe.

"Không phải anh nói có công việc ở nước ngoài sao? Sao lại đột nhiên quay về?" Kinomoto Katsura ngước mắt nhìn Hollis.

"Tạm thời không nói chuyện này." Hollis móc ra một cây kẹo mút ngậm lấy, dùng nó để kiềm chế cơn thèm thuốc, "Trước giải quyết chuyện trước mắt đã."

Natalie thận trọng quan sát Hollis. Cô hơi tò mò về vị vệ sĩ này, Katsura trông rất kính trọng anh.

"Cái tên Iori Tachito này là chủ mưu hay tòng phạm?"

"Chắc là tòng phạm."

Trong ký ức mơ hồ, hình bóng Iori Tachito chỉ xuất hiện một hai lần. Iori Tachito từng gọi điện thoại với người nhà bên ngoài cửa, vì vậy Kinomoto Katsura đã nhớ kỹ cái tên mà Iori Tachito nhắc đến.

Sumiko, Iori Sumiko.

Trong lúc trò chuyện, xe chạy vào bãi đỗ xe bệnh viện. Hollis dùng lực cắn kẹo, quay đầu nói: "Gần đây ngoan ngoãn ở yên trong bệnh viện. Tao sẽ mang máy tính đến phòng bệnh ngay."

Hollis không lên lầu cùng Kinomoto Katsura. Anh liên hệ y tá bệnh viện trước, nhờ họ đưa Kinomoto Katsura trở lại phòng bệnh.

Đối với chỉ thị từ Sở Cảnh sát Đô thị, phản ứng của mỗi người đều khác nhau. Ueda Nishi mừng đến phát khóc, Iori Sumiko ngây người tại chỗ vì không thể tin được, những người còn lại đều mang vẻ mặt nghiên cứu.

"Sao... Sao lại đột nhiên có nhiều bằng chứng như vậy?" Yamamura nhanh chóng lật xem tài liệu do Sở Cảnh sát Đô thị gửi đến. Chuỗi tài chính tham ô công quỹ của Iori Tachito rõ ràng rành mạch, không giống như giả mạo.

Nhóm bốn người Học viện Cảnh sát cũng ghé vào trước điện thoại đọc kỹ lưỡng. Mặc dù họ không thuộc Phòng Điều tra Số 2, nhưng thời còn ở Học viện Cảnh sát cũng đã học qua một số vụ án tham ô công quỹ.

Hagiwara Kenji vẻ mặt nghiêm túc, đặc biệt chắc chắn gật đầu: "Ừm, đây là chữ viết của Katsura."

"Khẳng định đến vậy sao?" Matsuda Jinpei có chút khó hiểu.

"Tôi và Hagiwara từng xem qua tài liệu luồng tiền của tổ chức Áo Đen do Katsura sắp xếp." Morofushi Hiromitsu mở lời giải thích: "Thói quen soạn thảo, các chi tiết nhỏ của tài liệu này giống hệt những tài liệu kia."

Matsuda Jinpei và Date Wataru chỉ nghe qua chuyện tài liệu luồng tiền, nhưng chưa thật sự xem qua tài liệu.

Date Wataru nhíu mày: "Katsura không phải đang ở bệnh viện sao?"

"Cái thằng thì thức đêm không ngủ, cái thằng thì ốm đau không chịu nghỉ ngơi, hai cái tên không biết lo cho bản thân!" Matsuda Jinpei nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.

Furuya Rei và Kinomoto Katsura đang ở bệnh viện điều tra vụ án xa xôi đồng thời hắt xì.

"Điều tra một vụ lừa đảo mà lại lôi ra nhiều vụ án đến vậy..." Toyama Kazuha có chút cảm thán trước cục diện này.

Hattori Heiji tiếc nuối nói: "Cuối cùng chuyện vụ án lừa đảo vẫn không có chút manh mối nào."

Bản thân cậu được người khác ủy thác đến điều tra vụ án lừa đảo trên mạng. Dù giữa đường đã điều tra thêm một vụ án, nhưng đối với cậu thì sự giúp đỡ không lớn.

"Haiz... Xem ra lại công cốc rồi..." Natsume Shinya, phóng viên từng là một trong những người khả nghi, thở dài một hơi.

Furuya Rei chú ý đến điểm này, hỏi: "Anh Natsume có chuyện quan trọng sao?"

"À, có thể coi là vậy." Natsume Shinya do dự một chút: "Hai năm trước tôi từng cung cấp một bài báo cho công ty này, nhưng họ đã tự tiện xuyên tạc nội dung bài báo..."

Nói đến đây, vẻ mặt Natsume Shinya bi thương, trong đó còn trộn lẫn một tia tự trách.

"Người trong cuộc của bài báo đó không chịu nổi dư luận... Đã nhảy lầu tự sát..."

Suốt hai năm, Natsume Shinya khó lòng buông bỏ chuyện này, vẫn luôn tìm Iori Tachito để hỏi. Anh muốn biết rốt cuộc là ai đã nói bừa, tùy ý thêu dệt, nhưng Iori Tachito chưa bao giờ trả lời trực diện, chỉ nói đã sa thải nhân viên liên quan.

Natsume Shinya trước sau cho rằng mình phải minh oan cho người bị hại, đó là việc một phóng viên chân chính nên làm, đồng thời cũng là sự chuộc tội của anh. Nếu anh không cung cấp bài báo đó thì đã không có bi kịch sau này.

Chương 173: Vụ án lừa đảo trên mạng (14)

Đến Tỉnh Gunma không thu được gì, Iori Tachito lại bị cảnh sát bắt đi, khó lòng tìm được manh mối hữu ích. Vì vậy, ngày hôm sau Furuya Rei liền quay về Beika-cho.

Ánh nắng sáng sớm ấm áp, Kinomoto Katsura thở dài một hơi, duỗi tay dịch chuyển máy tính sang một hướng khác. Máy tính phản quang quá mạnh, cậu hơi khó nhìn rõ chữ trên màn hình.

"Xem ra cậu phục hồi không tồi, sáng sớm đã bắt đầu làm việc rồi."

Nghe tiếng nhìn lại, Furuya Rei xách theo một giỏ trái cây đẩy cửa bước vào. Xung quanh anh là bốn cậu nhóc đang bay lượn, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Kinomoto Katsura liếc nhìn máy tính: "Bây giờ mới hơn 7 giờ, các anh hôm qua không ở lại Tỉnh Gunma sao?"

Natalie tối qua đã liên hệ Date Wataru để biết tình hình bên đó và nói cho Kinomoto Katsura, vì vậy cậu hơi ngạc nhiên khi thấy Furuya Rei xuất hiện vào sáng sớm.

"Đi chuyến xe sớm nhất về, ở lại đó cũng không có ý nghĩa gì."

Kinomoto Katsura vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Lần này không lái xe sao?"

"Lốp xe hơi bị mòn nên đang sửa chữa." Furuya Rei đặt giỏ trái cây xuống, tìm một chiếc ghế ngồi: "Hơn nữa lái xe hơi phô trương."

"Vậy cũng quá sớm..." Chuyến Shinkansen sớm nhất đại khái lúc 5 giờ, Furuya Rei ít nhất phải thức dậy từ bốn giờ.

Furuya Rei thản nhiên nói: "Không sao, tôi đã quen rồi. Cậu không phải cũng bắt đầu làm việc từ sáng sớm đấy sao?"

Lời vừa dứt, nhóm bốn người Học viện Cảnh sát trừng mắt nhìn Kinomoto Katsura và Furuya Rei đầy âm u.

Furuya Rei không nhìn thấy, nhưng Kinomoto Katsura nhìn thấy. Cậu chột dạ quay người tắt máy tính, đặt nó lên tủ đầu giường bên cạnh, ngoan ngoãn dựa vào đầu giường.

"À, giờ mới biết nghỉ ngơi, vừa nãy không phải vội lắm sao?" Matsuda Jinpei cười lạnh một tiếng. Vốn đã bực vì phải dậy sớm, giờ lại càng bực hơn.

Morofushi Hiromitsu bất đắc dĩ thở dài, khuyên nhủ: "Dù vụ án cấp bách nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe."

Kinomoto Katsura mím môi, lặng lẽ dời ánh mắt đi. Furuya Rei chú ý đến động tác lén lút này, như nghĩ ra điều gì, anh cũng chột dạ mà ho khan một tiếng.

Cả hai đều là người sắt, ai cũng đừng nói ai.

"Cơ thể phục hồi đến đâu rồi?" Furuya Rei đổi đề tài.

Kinomoto Katsura khẽ mỉm cười, trả lời: "Không tồi, ít nhất đầu không đau, hơn nữa cũng nhớ lại một số chuyện quan trọng."

Nghe vậy, Furuya Rei nhướng mày: "Vậy bây giờ cậu đã có thể... làm việc rồi sao?"

"Có thể coi là vậy, tôi khá hứng thú với vụ án lừa đảo ầm ĩ gần đây."

Vệ sĩ không rời đi bên ngoài phòng bệnh. Kinomoto Katsura và Furuya Rei không dám trao đổi công khai về vụ án, chỉ có thể lén lút trò chuyện.

Theo điều tra của Furuya Rei và nhóm bốn người Học viện Cảnh sát, bài báo quả thật đến từ công ty truyền thông của Iori Tachito, nhưng dường như không phải do hắn viết. Vì vậy, cần phải tìm ra thủ phạm thực sự đứng sau vụ lừa đảo.

"À đúng rồi." Kinomoto Katsura đưa qua một cái USB: "Cảm ơn anh Amuro đã đưa tôi đến bệnh viện hai ngày trước."

Furuya Rei sững sờ, vẻ mặt có chút nghi hoặc. Thấy anh dường như chưa phản ứng kịp, Kinomoto Katsura nói không thành tiếng một câu: Tình báo.

Rõ ràng không liên quan gì đến mình, nhưng Furuya Rei lại bỏ lại một đống công việc và nhiệm vụ trên tay để giúp cậu đến Tỉnh Gunma điều tra.

Dù cuối cùng có thu hoạch hay không, Kinomoto Katsura đã vô cùng vui vẻ.

Đối với Furuya Rei, tình báo của tổ chức Áo Đen chính là món quà cảm ơn tốt nhất.

Hiểu được ý của Kinomoto Katsura qua khẩu hình, Furuya Rei không chút do dự nhận lấy USB. Trông anh có vẻ hơi sốt ruột, nhưng đây là tình báo quan trọng, anh không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Nếu giá trị tình báo vượt xa dự đoán, thì anh nhất định cũng sẽ cho Kinomoto Katsura sự bồi thường tương xứng.

"Hôm qua đã chạy cả ngày bên ngoài, anh Amuro mau về nghỉ ngơi đi, chúng ta nói chuyện trên mạng." Kinomoto Katsura lại liếc nhìn thời gian. Y tá sắp đến kiểm tra phòng, tiền bối không cần thiết tiếp tục ở lại cùng cậu, về nghỉ ngơi vẫn tốt hơn, dù sao tối qua trông anh có vẻ không ngủ.

Hơn nữa Hollis chắc cũng sắp quay lại, nhỡ anh ấy nghi ngờ tiền bối thì sẽ rắc rối lắm.

Furuya Rei cũng không chần chừ, nói: "Được, nghỉ ngơi cho tốt."

Nói xong, Furuya Rei đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Khi anh đứng chờ thang máy, Hollis đã xử lý xong việc và quay lại bệnh viện, lướt qua anh.

Có lẽ đã nhận ra điều gì, Hollis quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Furuya Rei rời đi, sau đó lại hờ hững thu hồi ánh mắt.

Furuya Rei mệt mỏi suốt một ngày một đêm. Vừa về đến căn hộ, anh liền rót một ly rượu uống trước. Suốt dọc đường đi, điện thoại di động không có bất kỳ phản ứng nào, anh cũng hiểu bốn người bạn thân đã không cùng đi theo nữa.

"Phù..." Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi mười phút, Furuya Rei mở máy tính ra và cắm USB mà Kinomoto Katsura đưa cho anh.

Đây là cái gì?

Furuya Rei di chuyển chuột đến một thư mục có cái tên kỳ lạ. Cái tên quá dài hiện ra: < Nhớ rõ cài đặt, phần mềm trò chuyện kiểu phòng tối, chống theo dõi chống hacker, thuận tiện trao đổi tình báo >

Mở thư mục, quả nhiên bên trong có một chương trình cài đặt không quá phổ biến.

Do dự một lúc lâu, Furuya Rei lấy ra một chiếc laptop không thường dùng, trước thử trên một máy tính khác.

Tốc độ rất nhanh, chưa đầy năm phút đã hoàn thành cài đặt. Phần mềm tự động khởi động nhanh chóng vận hành, laptop phụt một tiếng màn hình đen.

Nhìn chiếc máy tính không hề có phản ứng, Furuya Rei lẩm bẩm một câu: "Cậu ta không phải đang đùa mình đấy chứ?"

【 Thằng đầu vàng khốn nạn! 】 Bỗng nhiên, trên màn hình máy tính đen kịt hiện ra một hàng chữ trắng. Furuya Rei nháy mắt nhận ra thân phận đối phương: Matsuda Jinpei.

Kinomoto Katsura sau khi Furuya Rei rời đi liền nói chuyện phần mềm cho nhóm bốn người Học viện Cảnh sát. Trên điện thoại của Kinomoto Katsura cũng có một phần mềm trò chuyện kiểu phòng tối, vì vậy họ đã lén lút dùng điện thoại của Kinomoto Katsura gửi tin nhắn cho Furuya Rei.

【 Matsuda? 】

【 Ối! Cuối cùng cũng kết nối được! 】

【 Bọn tao còn lo mày không cài đặt... 】

Mắt Furuya Rei đầy kinh ngạc. Lúc này anh mới cảm thấy danh hiệu thiếu niên thiên tài IT dành cho Kinomoto Katsura có lẽ chưa phải là một sự khen ngợi đúng mức.

Chờ đã... Sao lại cảm thấy mình đang bỏ qua một chuyện quan trọng nhỉ?

Furuya Rei hồi tưởng rất lâu, cuối cùng nhớ đến người bí ẩn từng xuất hiện ngắn ngủi trong vụ án Miyano Akemi. Người đó là một hacker lợi hại.

Điều tra tổ chức Áo Đen, kỹ thuật máy tính siêu đẳng, cậu ta sau khi trao đổi tình báo với Kinomoto Katsura liền không xuất hiện lần nào nữa...

【 Trước đây các anh có từng gửi tình báo cho Sở Cảnh sát không? 】

Nhìn thấy tin nhắn này, nhóm năm người sống lại nhìn nhau. Date Wataru và Natalie không tham gia vụ án Miyano Akemi, biết không nhiều, nhưng ba người còn lại thì tham gia toàn bộ quá trình.

"Vụ án ngân hàng?" Tay Kinomoto Katsura đang gõ bàn phím ngừng lại một thoáng: "Không sao, cứ nói đi."

【 Đúng vậy, năm ngoái có gửi tình báo Miyano Akemi cho Cơ quan Cảnh sát Quốc gia (Police Agency). 】

Nhận được câu trả lời khẳng định, Furuya Rei khẽ cười một tiếng, trong lòng có chút vui mừng và may mắn.

May mắn thay, lựa chọn đầu tiên của Kinomoto Katsura là công an.

Chương 174: Vụ án lừa đảo trên mạng (15)

(Lời nhắn từ tác giả: Do đã lâu không cập nhật, khi xem lại tình tiết trước, tôi phát hiện một vài điểm chưa hợp lý. Vì vậy, phần này của vụ án lừa đảo trên mạng đã được chỉnh sửa lớn vào ngày 19 tháng 10. Độc giả đã xem trước có thể đọc lại một lần nữa để xem lại cốt truyện. Độc giả chưa xem thì không cần lo lắng, cứ tiếp tục đọc là được. Tôi vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện này!)

"Vậy, nguyên nhân bệnh (tái phát) có liên quan đến Iori Tachito không?"

Mặc dù nhóm năm người đã biết được đại khái sự việc từ Kinomoto Nadeshiko, nhưng họ không thể tiết lộ sự tồn tại của cô cho Kinomoto Katsura. Vì vậy, họ không thể tỏ vẻ cảm kích mà chỉ có thể hỏi lại một lần nữa.

Tuy nhiên, từ miệng người trong cuộc có lẽ có thể biết được nhiều thông tin hơn.

Kinomoto Katsura thu tay khỏi bàn phím, do dự nói: "Có liên quan, nhưng tôi nhớ chủ mưu chắc không phải hắn."

Matsuda Jinpei có chút nghi hoặc, hỏi: "Thế mà còn có những người khác sao?"

Kinomoto Katsura bất đắc dĩ thở dài. Tự biết hiện giờ có giấu năm người cũng không còn ý nghĩa, vì vậy cậu kể lại sự việc năm xưa một lần.

So với Kinomoto Nadeshiko, lời kể của Kinomoto Katsura có nhiều chi tiết hơn.

"Ừm... Theo lời cậu nói, Iori Tachito có thể vì bị uy hiếp do tham ô công quỹ nên mới buộc phải tham gia vụ bắt cóc. Vậy người kia là ai? Tại sao hắn lại bắt cóc cậu?" Hagiwara Kenji sờ cằm.

Kinomoto Katsura chần chừ một chút, nói: "Tôi cảm giác một khả năng khác là người đó có vấn đề về tinh thần."

"Có vấn đề về tinh thần?" Morofushi Hiromitsu sững sờ, vội vàng truy vấn: "Ý anh là sao?"

"Dù không nhớ rõ lắm diện mạo, nhưng một phần tình hình vẫn còn ấn tượng. Hắn... Không giống như là bắt cóc tôi vì bất cứ lợi ích bên ngoài nào. Tôi chỉ nhớ lời nói của người đó dường như rất bất thường..."

Năm đó, người đó đã đập vào đầu cậu gây thương tích, lại còn dùng ảnh chụp ba cậu ngã trong vũng máu để kích thích cậu. Lời nói càng thêm hỗn loạn.

Natalie lo lắng nhìn Kinomoto Katsura, hỏi: "Bây giờ vẫn không nhớ ra được sao?"

"Ừm, đại bộ phận đã nhớ lại, nhưng khuôn mặt người đó vẫn còn hơi mơ hồ."

Mỗi lần hồi tưởng, đầu cậu lại vô thức sản sinh cảm giác đau đớn.

"Bằng chứng tham ô công quỹ của Iori Tachito là do cậu đưa cho cảnh sát sao?" Matsuda Jinpei liếc nhìn Kinomoto Katsura.

Kinomoto Katsura gật đầu, sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Năm đó tôi đã chụp một vài bằng chứng trước khi chạy trốn, nhưng vì vấn đề ký ức nên đã quên rất lâu, nhìn thấy Iori Sumiko mới nhớ lại. Tuy nhiên, quá trình bảo tồn ảnh chụp quá xa xưa, hiện tại mới khôi phục được khoảng 60%..."

Đã mười mấy năm trôi qua, có thể tìm lại được đã là vô cùng tốt rồi.

Matsuda Jinpei muốn nói lại thôi. Đôi khi nói chuyện với thiên tài thật sự rất tổn thương lòng tự trọng.

"Cô Iori kia đại khái không biết cha mình đã làm chuyện ngu xuẩn đó nhỉ?" Hagiwara Kenji cảm khái một câu.

Morofushi Hiromitsu hồi ức tình hình khi rời Gunma: "Cô ấy và bạn trai dường như đã cùng đến Sở Cảnh sát Đô thị."

Matsuda Jinpei giơ tay gối đầu nằm ngửa: "Cũng xui xẻo thật, gặp phải một người cha như thế..."

Tuy nói Iori Tachito là kẻ đã đắc lợi, nhưng họ ít nhiều vẫn có chút thương hại đối với Iori Sumiko hoàn toàn không biết gì.

Kinomoto Katsura vừa nghe vừa khôi phục chương trình, không đưa ra ý kiến. Ấn tượng về Iori Sumiko của cậu đã ít đến thảm thương. Sau sự kiện đó, cậu đã nghỉ học ở nhà vì vấn đề tâm lý, những chuyện tiếp theo hoàn toàn không biết. Nếu lần này không phải cô đột nhiên xuất hiện ở Beika-cho, có lẽ cả đời cậu sẽ không hồi tưởng lại chuyện cũ.

"Trước mắt xem ra, vụ án lừa đảo và vụ án của Katsura đều có liên hệ với Iori Tachito. Xem ra phải đợi Sở Cảnh sát Đô thị thẩm vấn xong Iori Tachito đã." Morofushi Hiromitsu nghiêm túc phân tích manh mối hiện tại.

Kinomoto Katsura hiểu biết không sâu về tình hình Gunma. Sáng nay nhóm bốn người Học viện Cảnh sát nói loạn cả đống. Vốn đã không tỉnh táo, ngoài việc nhớ Conan và Hattori Heiji đã bắt được kẻ mưu sát Iori Tachito và việc Iori Tachito bị bắt, cậu chưa nhớ kỹ tên của những người khác.

Không đúng, nhớ kỹ một người, viên cảnh sát tên Yamamura kia. Nghe nói là bạn chơi hồi nhỏ của tiền bối Morofushi.

"Tôi không thích cái tên Hanuchi Atsushi đó lắm. Còn cái tên tóc vàng Smart kia thì có vẻ thật thà hơn, cảm xúc đều viết rõ trên mặt." Hagiwara Kenji nhăn mũi. Anh vừa nhớ đến nụ cười của Hanuchi Atsushi liền cảm thấy ớn lạnh.

Date Wataru bày tỏ sự đồng tình: "Tôi cũng vậy, anh ta trông rất kỳ lạ."

"Hiện tại cũng không có cách nào điều tra rõ ràng, trước chờ lời khai của Iori Tachito rồi xem bước tiếp theo làm thế nào. Dù sao hắn cũng là một trong những người tình nghi năm đó." Morofushi Hiromitsu thở dài. Hiện tại còn rất nhiều điểm nghi vấn, may mắn Iori Tachito đã được khống chế, biết đâu có thể tìm được manh mối hữu ích nào đó.

Ba ngày sau, Bệnh viện Tổng hợp Beika

"Bây giờ có thể vào thăm ba tôi không?" Iori Sumiko vẻ mặt nóng nảy, nắm lấy cánh tay Hanuchi Atsushi dò hỏi.

Hanuchi Atsushi an ủi: "Vẫn chưa được, chúng ta không vào được phòng bệnh đâu."

Iori Sumiko thả lỏng ngồi trên ghế. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều biến cố, mọi thứ đều khiến cô không kịp trở tay.

"Tạm thời rất khó gặp được ông Iori, chúng ta đi ăn một chút gì đã, em đã không ăn gì cả ngày rồi." Hanuchi Atsushi tận tâm tận lực chăm sóc cảm xúc của Iori Sumiko.

Iori Sumiko tuy lo lắng cho cha, nhưng cũng biết chờ đợi mù quáng không giải quyết được gì, hơn nữa cũng không muốn làm Hanuchi Atsushi thêm phiền phức. Vì vậy, cô rời bệnh viện cùng với sự đồng hành của Hanuchi Atsushi.

Bên ngoài phòng bệnh, Thanh Tra Megure và Takagi Wataru đang lật xem tài liệu trong tay.

"Đây đều là bằng chứng do cảnh sát Kinomoto cung cấp sao?" Takagi Wataru càng lật càng kinh ngạc. Bằng chứng vẫn còn thiếu sót, nhưng đã có thể định tội.

Thanh Tra Megure gật đầu: "Ừm, đây là bằng chứng vụ án tham ô công quỹ, rất đầy đủ, nhưng cũng liên lụy đến vụ án bắt cóc mười mấy năm trước. Cần tìm Iori Tachito để hỏi rõ."

Takagi Wataru cảm thán: "Cảnh sát Kinomoto thật lợi hại."

Chưa đầy mười tuổi đã có thể lấy được bằng chứng từ tay bọn bắt cóc, lại còn bảo quản được trong thời gian dài như vậy.

"Hai vị cảnh sát, kiểm tra xong rồi."

Lúc này, bác sĩ mở cửa gọi, Thanh Tra Megure nhìn vào trong phòng bệnh, Iori Tachito ngồi trên giường bệnh vẻ mặt khó hiểu.

Thanh Tra Megure dò hỏi: "Tình trạng sức khỏe của anh ta có thể tiếp nhận thẩm vấn không?"

"Không có vấn đề, dù bị thương ở đầu nhưng không nặng, chỉ bị chấn động não nhẹ."

Xác định mọi thứ không có vấn đề, hai người bước vào phòng bệnh. Iori Tachito cũng nhìn về phía họ.

"Chào ông, ông Iori." Thanh Tra Megure biểu cảm đặc biệt nghiêm túc, cùng Takagi Wataru đưa sổ cảnh sát ra: "Chúng tôi có một số chuyện muốn xác nhận, phiền ông hợp tác điều tra."

Iori Tachito vừa tỉnh dậy đã ở bệnh viện, hoàn toàn không biết mình hiện tại đã là người bị tình nghi. Hắn khẽ hỏi: "Người muốn giết tôi tìm ra chưa?"

"Vụ án đó đã được giải quyết. Ông Ueda đã nhận tội, hiện đang ở Sở Cảnh sát Đô thị. Chúng tôi không đến vì chuyện này."

Nghe thấy tên Ueda, hai tay Iori Tachito khẽ run rẩy. Trong lòng hắn dường như có linh cảm, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Nếu đã giải quyết, tìm tôi cũng không có ý nghĩa gì."

"Có ý nghĩa đấy."

Thanh Tra Megure vừa dứt lời, Takagi Wataru liền đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra cho Iori Tachito xem.

Thanh tra Megure nói tiếp: "Ông Iori, đây là bằng chứng tham ô công quỹ của ông mười bốn năm trước. Ông còn điều gì muốn nói không?"

Nhìn thấy những bức ảnh rõ ràng như vậy, Iori Tachito nhắm mắt lại, như thể không muốn đối mặt.

"Tại sao các anh lại có những thứ này?"

"Vậy ông nhận tội, đúng không?"

Đối mặt với bằng chứng hoàn chỉnh, không thể chối cãi, Iori Tachito hiểu rõ không thể trốn thoát, chỉ đành gật đầu.

Thấy vậy, Thanh Tra Megure cũng không còn khách sáo nữa, trực tiếp chỉ ra mục đích thực sự của chuyến đi này: "Vậy, xin hãy nói cho chúng tôi biết vụ án bắt cóc mười bốn năm trước có liên quan đến ông hay không đi?"

Chương 175: Vụ án lừa đảo trên mạng (16)

Việc điều tra vụ án bắt cóc diễn ra cực kỳ thuận lợi. Ban đầu, họ nghĩ rằng Iori Tachito sẽ phải dây dưa với họ một thời gian, không ngờ chỉ gần nửa ngày hắn đã khai rõ toàn bộ đầu đuôi sự kiện năm đó.

"Murata Daisuke..." Amamiya Masaki lật xem tài liệu trong tay, lầm bầm một câu: "Vẫn chưa điều tra được hành tung của hắn sao?"

Hollis dựa vào cửa, nói: "Tạm thời không có tin tức, hắn chạy trốn quá nhanh."

Murata Daisuke chính là chủ mưu năm đó. Hắn dùng chuyện tham ô công quỹ để uy hiếp Iori Tachito, dưới sự trợ giúp của Iori Tachito, đã bắt cóc Kinomoto Katsura. Mặc dù Iori Tachito nói rằng tất cả những gì xảy ra sau đó hắn đều không tham dự, nhưng sự thật bắt cóc trẻ em đã thành lập, hắn vẫn sẽ phải chịu xử lý nghiêm túc.

"Chuyện này không cần nói với Katsura, giữ liên lạc với bên cảnh sát, giải quyết nhanh chóng." Amamiya Masaki rũ mắt nhìn chằm chằm tài liệu. Chuyện bắt cóc năm đó đã gây ra vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng cho Kinomoto Katsura, trước khi bắt được phạm nhân tốt nhất là không nên đề cập.

Hollis không có bất kỳ dị nghị nào. Đây cũng không phải là chuyện gì mà nếu không có Kinomoto Katsura thì không thể bắt được người.

Đương nhiên, chỉ cần rắc rối không chủ động tìm đến Kinomoto Katsura là được.

Tiến triển của vụ án bắt cóc cũng có sự trợ giúp nhất định đối với vụ án lừa đảo. Murata Daisuke từng làm việc ở công ty của Iori Tachito hai năm, vì vậy hắn biết cách thức đăng nhập tài khoản. Hơn nữa, bài báo được đăng tải lại có liên quan đến Kinomoto Katsura, rất khó không nghi ngờ hắn là chủ mưu vụ án lừa đảo.

Tuy nhiên, mặc dù không có kết quả, nhưng Mori Kogoro vẫn nhận được 5 triệu tiền phí ủy thác.

Nhìn bóng lưng Mori Kogoro đang cười lớn không ngừng, hớn hở đầy đắc ý, Mori Ran thở dài: "Vị người ủy thác này quá tốt bụng, lại giao toàn bộ phí ủy thác."

Conan vịn bệ cửa sổ, chăm chú nhìn Mori Kogoro vừa đi vừa gọi điện thoại dưới lầu. Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện cậu đeo một chiếc tai nghe khó nhận thấy ở vành tai.

"Anh Yamazaki, lần này không giúp được gì, phí ủy thác sẽ hoàn lại cho anh một nửa."

"Không cần đâu, thám tử Mori." Giọng nói của lão nhân ở đầu dây bên kia ôn hòa: "Ông ấy nói số tiền còn lại xem như chi phí đi lại của anh, vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của anh."

Mori Kogoro thay đổi sự khinh suất thường ngày, nghiêm túc nói: "Năm đó không điều tra rõ chân tướng cũng là vấn đề của chúng tôi, lần này nếu có thể thành công bắt được phạm nhân cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ năm đó."

Ông Yamazaki ha ha cười: "Thám tử Mori vẫn có trách nhiệm như trước. Lần sau nếu gặp chuyện bất tiện điều tra, hy vọng thám tử Mori có thể lại một lần nữa tiếp nhận ủy thác của Ông ấy."

"Đương nhiên, đó là vinh hạnh của tôi."

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây. Mori Kogoro cúp điện thoại, chưa đầy nửa phút đã quay trở lại trạng thái thường ngày, với tư thái thoải mái đi về phía trường đua ngựa.

Quả nhiên là vậy!

Conan nhanh chóng nhảy xuống ghế, chào tạm biệt Mori Ran xong liền tìm ra ván trượt, sau đó vội vã rời khỏi văn phòng. Cậu tìm thấy một bốt điện thoại công cộng cách văn phòng khá xa, thuần thục bấm số điện thoại của Takagi Wataru.

"Cảnh sát Takagi, tôi là Mori đây, đúng vậy, tôi muốn biết chút về tiến triển vụ án Iori Tachito thế nào rồi." Dựa vào máy đổi giọng, Conan giả làm Mori Kogoro để moi tin từ Takagi Wataru.

Điều đáng tiếc là lần này Takagi Wataru không tiết lộ quá nhiều manh mối hữu ích, chỉ nói rằng vụ án Iori Tachito đại khái đã được giải quyết, sau này chờ phán quyết sẽ thông báo cho Mori Kogoro.

Bình thường cảnh sát Takagi luôn buột miệng nói hết mọi chuyện, lần này lại im lặng không nói, thậm chí ngay cả Mori Kogoro cũng không thể dễ dàng tiết lộ, điều đó cho thấy sự kiện lần này tương đối nghiêm trọng.

Conan chống cằm nghiêm túc suy nghĩ. Vụ án lừa đảo cho đến nay không gây ra ảnh hưởng tiêu cực quá lớn trong xã hội, vì vậy khả năng cao không phải là vụ án lừa đảo. Qua cuộc trò chuyện giữa chú Mori và ông Yamazaki kia, việc chú Mori đi tìm Iori Tachito chắc chắn không đơn thuần là điều tra vụ án lừa đảo.

"Liên hệ..." Conan nhăn chặt mày: "Nhất định có liên hệ gì đó..."

"Tôi đến Beika-cho là vì một đơn hàng của khách, không ngờ lại nhìn thấy bạn Kinomoto ở chỗ hẹn..."

Lời nói nghe lén được không lâu trước đây hiện lên bên tai. Conan đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng đạp ván trượt quay lại đường cũ.

"Ding ling."

"Hoan nghênh đến tiệm cà phê Poirot, quý khách cần... À... Conan?" Azusa nghi hoặc nhìn Conan đang thở hổn hển.

Conan lấy lại hơi, hỏi: "Chị Azusa, chị có biết tại sao anh Katsura lại ngất xỉu ở tiệm cà phê không lâu trước đây không?"

"Chuyện này à, lúc đó chị đang chuẩn bị rau củ nên cũng không rõ lắm. Anh Amuro có lẽ biết nhiều hơn." Azusa trầm tư một lát: "Nhưng chị có nghe thấy một cô gái gọi tên Kinomoto-kun, sau đó Kinomoto-kun liền ngất xỉu."

Đạt được câu trả lời cần thiết, Conan có sự phán đoán đại khái về toàn bộ sự kiện. Iori Tachito có lẽ đã tham gia vào vụ án bất lợi cho Kinomoto Katsura. Cụ ngoại của Kinomoto Katsura là Amamiya Masaki. Sở Cảnh sát Đô thị ra sức giúp đỡ nhà Amamiya che giấu là điều rất bình thường. Vị ông Yamazaki ủy thác chú Mori kia cũng có thể là người của nhà Amamiya. Nhưng sự việc trước mắt hẳn là chưa được giải quyết hoàn toàn, nếu không chú Mori sẽ không chủ động hoàn lại tiền.

Conan một lần nữa cầm lấy ván trượt: "Cảm ơn, chị Azusa tạm biệt."

Cậu muốn đi tìm Iori Sumiko để hiểu rõ thêm chi tiết. Chuyện Iori Tachito vẫn chưa kết án, Iori Sumiko trong thời gian này vẫn ở tạm tại Beika-cho, hơn nữa chỉ có vị này là có thể hỏi ra một chút manh mối.

Nhà Amamiya không thể đắc tội. Kinomoto Katsura, người bị hại, vẫn đang điều trị trong bệnh viện, bây giờ chạy đến hỏi chuyện này thật sự tổn thương người. Anh Amuro, người có quan hệ tương đối tốt với Kinomoto Katsura, thì kín miệng vô cùng.

Vẫn là bắt đầu từ hình thức đơn giản và dễ dàng thì tốt hơn.

Vừa bước ra khỏi quán cà phê, Conan đột nhiên dựng lông tơ. Cảm giác bị theo dõi không lâu trước đây ở tiệm cà phê lại một lần nữa xuất hiện. Cậu không biết đó có phải là ảo giác hay không, cũng không biết có phải là ánh mắt của người đó hay không.

Cảm giác kỳ lạ thoáng qua. Conan nhìn quanh một vòng nhưng không phát hiện bất kỳ điều bất thường nào. Xung quanh có quá nhiều xe đỗ và người đi đường qua lại, cơ bản không thể phân biệt rõ ràng.

"Xì, tạm thời mặc kệ, đi điều tra vụ án trước." Conan thao tác thành thục khởi động ván trượt. Một người phân thân không nổi, cậu chỉ có thể điều tra từng việc một.

Nơi Iori Sumiko ở tạm tại Beika-cho không quá xa Sở Cảnh sát Đô thị. Mori Ran từng đến thăm hỏi Iori Sumiko, Conan thường xuyên đi theo Mori Ran ra ngoài nên tự nhiên cũng rõ ràng chỗ ở của cô.

Conan đi lên tầng tương ứng thì lại phát hiện cửa căn hộ của Iori Sumiko không đóng. Cậu gõ cửa, gọi một tiếng: "Chị Iori, em là Edogawa Conan đây, chị Ran bảo em mang cho chị một ít điểm tâm."

Tiếng gọi này không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, bên trong căn hộ yên tĩnh một cách bất thường. Conan quan sát kỹ lưỡng một lần nữa thì phát hiện đôi giày đi ra ngoài được đặt gọn gàng ở cửa, giày đi trong nhà không có tung tích, điều này cho thấy chủ nhân đang ở nhà mới đúng.

Nhận thấy có một chút không ổn, Conan lập tức cởi giày chạy vào phòng khách. Bàn ghế lộn xộn và đồ dùng sinh hoạt vỡ nát đầy đất nháy mắt đập vào mắt. Mọi thứ đều cho thấy nơi đây từng xảy ra xô xát.

Iori Sumiko... đã xảy ra chuyện!

Chương 176: Vụ án lừa đảo trên mạng (17)

Cửa sổ hẹp lốm đốm không được sạch sẽ, trên đó phủ đầy bụi bặm, chỉ có ánh nắng mong manh có thể xuyên qua kính chiếu vào phòng. Hai người trẻ tuổi bị trói buộc tay chân đang chật vật ngã vào góc phòng.

Iori Sumiko khó khăn cử động cơ thể, đôi tay bị trói sau lưng cố gắng chạm vào Yoshida Shun đang im lặng không nói tiếng nào.

"Anh Yoshida, anh Yoshida..."

Yoshida Shun dường như đang trong trạng thái hôn mê. Lời gọi và sự lay động của Iori Sumiko căn bản không thể gọi anh tỉnh lại. Yoshida Shun vì cứu cô mà bị ăn một hai cú đánh, rất có thể đã bị đánh trúng đầu.

Lúc này, cửa phòng phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai. Iori Sumiko vội vàng dừng động tác, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm người ở cửa.

Người bước vào phòng không chỉ có một. Hai người này Iori Sumiko đều nhận ra: một là Hanuchi Atsushi, người đã hẹn hò với cô hai năm, người kia là Murata Daisuke, công nhân từng làm việc ở công ty nhà cô. Điều duy nhất khiến cô hơi ngoài ý muốn là Hanuchi Atsushi đang khiêng một người khác trên lưng.

Hai người vẻ mặt có chút vội vàng, trông có vẻ có việc cấp bách. Hanuchi Atsushi mất kiên nhẫn ném người trên vai xuống. Người đó rơi mạnh xuống đất. Bên trong nhà quá tối tăm, Iori Sumiko cẩn thận phân biệt một hồi mới nhận ra người này, thì ra là Amuro Toru.

"Các người rốt cuộc muốn làm gì?! Nếu có mâu thuẫn với cha tôi, bắt một mình tôi là được, tại sao phải liên lụy nhiều người như vậy?!" Iori Sumiko phẫn nộ chất vấn hai người.

Hanuchi Atsushi không trả lời Iori Sumiko, nhưng Murata Daisuke lại ngồi xổm xuống, hứng thú nhìn Iori Sumiko đang trợn mắt giận dữ. Có lẽ vì bị bệnh, giọng hắn có chút khàn khàn: "Đừng hiểu lầm, tôi đối với nhà các cô không có bất kỳ hứng thú nào, các người chỉ là có giá trị lợi dụng thôi."

"Giá trị lợi dụng?" Hanuchi Atsushi không chờ Iori Sumiko đặt câu hỏi đã ngắt lời Murata Daisuke: "Mày không phải nói bắt được người này rồi sẽ thả Sumiko sao?!"

Murata Daisuke cười nhạo một tiếng, vẻ mặt chế giễu nhìn Hanuchi Atsushi giống như chú hề: "Nhìn xem những chuyện ngu xuẩn mà mày đã làm đi, chỉ là bảo mày trói ba người, vậy mà nhanh như vậy đã bị cảnh sát phát hiện. Những cảnh sát đó đã bắt đầu hành động rồi, có thêm một con tin đối với tao càng có lợi!"

Hanuchi Atsushi vô cùng bực bội vì bị Murata Daisuke lừa gạt. Anh tiến lên một bước túm lấy cổ áo Murata Daisuke, ý đồ đe dọa hắn. Xét về thân hình, Murata Daisuke quả thật không phải là đối thủ của Hanuchi Atsushi, nhưng đó là trong tình huống tay không, nếu có vũ khí thì chưa chắc.

Tiếng vũ khí sắc bén xuyên thấu huyết nhục nặng nề và nhớt nhát. Iori Sumiko đang bàng quan kinh hãi nhìn Hanuchi Atsushi từ từ ngã xuống đất. Mặc dù Hanuchi Atsushi đã làm chuyện xấu, sự thiện cảm tích lũy nhiều năm cũng tan biến khi bộ mặt thật bị bại lộ, nhưng Iori Sumiko chỉ nghĩ đến việc báo cảnh sát, giao Hanuchi Atsushi cho pháp luật, chưa bao giờ nghĩ đến kết cục như thế này.

"A-Atsushi! A... Chờ, khoan đã! Mày muốn làm gì?!"

Murata Daisuke kéo Iori Sumiko đang không ngừng giãy giụa, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng, mặc kệ ba người còn lại.

Sau khi hai người rời đi không biết bao lâu, tay Hanuchi Atsushi ôm chặt vết thương ở bụng. Cảm giác máu xói mòn khiến ý thức anh càng thêm mơ hồ. Anh cảm thấy mình chắc sắp chết.

"Mắng mắng..."

Âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai. Hanuchi Atsushi tưởng là ảo giác trước khi chết, nhưng âm thanh lại càng ngày càng rõ ràng. Anh nhịn đau quay đầu nhìn về phía vị trí phát ra âm thanh, sợi dây thừng sắp bị cắt đứt đập vào mắt.

...

"Conan, cháu chắc chắn là chiếc xe này sao?" Takagi Wataru vừa lái xe vừa hỏi Conan ở ghế sau.

Conan dùng sức ôm ván trượt, nói: "Đúng vậy, chiếc xe này chính là xe của Hanuchi Atsushi. Cháu đã nhìn thấy biển số xe một lần ở dưới căn hộ của chị Iori."

Ngày Iori Sumiko xảy ra chuyện, Conan lập tức thông báo cho cảnh sát. Vụ án bắt cóc rõ ràng này không cho phép cậu lãng phí quá nhiều thời gian tự mình điều tra. Tốc độ điều tra một mình quá chậm, nhỡ trì hoãn thời gian cứu viện tốt nhất thì rắc rối.

Dưới sự nhắc nhở khó phát hiện của Conan, cảnh sát nhanh chóng khoanh vùng người tình nghi của vụ án – Hanuchi Atsushi.

"Không ngờ tên Hanuchi Atsushi này và Murata Daisuke lại là đồng phạm!" Takagi Wataru không khỏi cảm thán: "Tên Murata Daisuke kia mấy năm nay không biết đã tai họa bao nhiêu người rồi!"

Lần này nếu không phải lúc chúng đi bắt cóc Amuro Toru bị Conan có trí nhớ rất tốt nhìn thấy thoáng qua biển số xe, thì còn không biết phải điều tra đến bao giờ mới có thể làm rõ vị trí của Murata Daisuke và Hanuchi Atsushi.

Conan kinh ngạc hỏi: "Hắn đã giết rất nhiều người sao?!"

"Những bài báo mà hắn viết đều lệch lạc khỏi sự thật, phần lớn người bị hại đều có vấn đề tâm lý nghiêm trọng, thậm chí có người đã tự sát."

Quả thực là tai họa mà!

Conan thầm mắng một câu. Loại người này tổn thương người khác đã không còn xuất phát từ mục đích minh xác nào nữa. Hắn chỉ là vì thỏa mãn sở thích biến thái của mình mới đi khắp nơi làm hại người khác.

"Đúng rồi, Conan, lần sau cháu không được trộm chạy lên xe cảnh sát nữa, như vậy rất nguy hiểm!"

"Xin lỗi, cháu tưởng cảnh sát Takagi sẽ không hành động cùng... Ai da! Đã qua lâu như vậy rồi, nếu không nhanh lên sẽ không đuổi kịp Thanh Tra Megure và họ mất!"

"Xong rồi, suýt nữa quên chính sự!"

Lời vừa dứt, chiếc xe cảnh sát đen trắng tăng tốc đột ngột trên đường. May mắn là Takagi Wataru không có kinh nghiệm và gan đua xe, dù rất nhanh, nhưng Conan vẫn có thể thích ứng.

Đội tiên phong của cảnh sát đã tiếp cận chỗ ẩn náu của Murata Daisuke, nhưng họ không hành động hấp tấp. Trong tay người tình nghi có ba con tin, tùy tiện hành động ngược lại sẽ hại họ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Cùng lúc xe cảnh sát đến điểm đích, Conan nhanh nhẹn nhảy xuống xe. Cậu tìm một vị trí tương đối kín đáo để quan sát tình hình. Nếu để các cảnh sát khác phát hiện ra cậu, có lẽ sẽ không thể hành động tự do.

Trộm đi theo đến đây vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Khu vực này hơi xa nội thành. Vị trí theo dõi tra được chính là ở đây. Nơi duy nhất có thể ẩn thân là hai tòa nhà phía trước. Ban đầu là khách sạn nghỉ dưỡng, nhưng kinh doanh luôn trì trệ nên bị bỏ hoang, hơn nữa nghe nói không lâu nữa sẽ bị dỡ bỏ.

Một bộ phận cảnh sát rời khỏi đội ngũ đi điều tra xung quanh xem có sơ sót lối thoát nào không. Một bộ phận khác ở lại tại chỗ bao vây tòa nhà bỏ đi.

Đối mặt với sự sắp xếp chu toàn như thế, Murata Daisuke hiển nhiên cũng biết khó lòng trốn thoát. Hắn một tay đẩy Iori Sumiko bị kéo đến xuống lầu. Iori Sumiko cùng sợi dây thừng lắc lư cùng nhau trong không trung.

"A!"

Iori Sumiko kêu thất thanh một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại. Mở mắt ra ngược lại càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Thấy vậy, Thanh Tra Megure nhanh chóng tìm ra loa, hô: "Bình tĩnh! Murata Daisuke, bây giờ vẫn chưa đến mức cá chết lưới rách, chỉ cần anh chủ động nhận tội, chúng tôi có thể xử lý nhẹ!"

Lời này không một cảnh sát nào tin, bản thân Thanh Tra Megure cũng không tin, nhưng nhất định phải trấn an cảm xúc của hung thủ, dốc hết sức níu kéo thời gian. Tuyệt đối không thể đàm phán thất bại trước khi giải cứu con tin thành công.

Murata Daisuke đã kiêu ngạo lâu như vậy, hoàn toàn không để ý đến lời lẽ thoái thác của đám cảnh sát này. Hắn vừa nhìn thấy một đám cảnh sát đang lảng vảng xung quanh, không chờ được bao lâu nữa họ sẽ tìm ra cách giải quyết hắn.

Kéo dài thời gian thôi, mục tiêu của hắn chưa bao giờ là giết chết người phụ nữ râu ria này!

Murata Daisuke một bên lưu ý sợi dây thừng nối Iori Sumiko với cột, một bên móc điện thoại, bấm số điện thoại đã điều tra rõ từ trước.

"Ong ong, ong ong..."

Kinomoto Katsura ở cách xa ngàn dặm nhìn về phía chiếc điện thoại di động đang xao động một cách vô cớ.

Chương 177: Vụ án lừa đảo trên mạng (18)

Tiếng chuông điện thoại đột ngột phá vỡ sự bình tĩnh của màn đêm. Sáu người trong phòng bệnh cùng nhau nhìn về phía chiếc điện thoại đang rung ầm ĩ.

Trong khoảng thời gian này, việc điều tra liên quan đến Iori Tachito vẫn không có tin tức. Kinomoto Katsura một tuần sau mới có thể xuất viện. Nhóm năm người vì vậy lưu lại bệnh viện thời gian dài. Ban đầu họ nghĩ ra ngoài xem tình hình, nhưng mỗi lần rời khỏi bệnh viện không đến nửa tiếng đã bắt đầu mệt mỏi rã rời, cuối cùng chỉ có thể chọn từ bỏ.

"Ai vậy à?" Matsuda Jinpei ngậm bánh mì nướng, lơ mơ hỏi Hagiwara Kenji đang ngồi bên cạnh điện thoại xem TV.

Hagiwara Kenji thăm dò nhìn một cái: "Không có ghi chú, số điện thoại lạ à..."

Kinomoto Katsura lấy điện thoại nhìn thoáng qua, quả thật là một số lạ. Theo lý mà nói không nên nghe mới đúng.

Nhưng mà, gần đây quá bình tĩnh. Sự bình tĩnh này quá bất thường. Ba cậu, cụ ngoại, Hollis, thậm chí cả ông quản gia, họ dường như đều đang giấu giếm điều gì đó. Dưới tình huống này, điện thoại lạ gọi đến càng khiến người ta sinh nghi.

Do dự một lát sau, Kinomoto Katsura lựa chọn nghe máy. Nếu là điện thoại quấy rối thì cúp, không lãng phí bao nhiêu thời gian.

"Alo."

"Lâu rồi không gặp, tiểu thiên tài."

Giọng nói nghẹn ngào, đầy ác ý truyền ra từ ống nghe. Sắc mặt Kinomoto Katsura biến đổi. Cậu đột nhiên ngồi thẳng người, tay trái rảnh rỗi siết chặt chăn, hơi thở trở nên càng thêm nặng nề.

Natalie nhận thấy điều bất ổn, nhẹ giọng hỏi: "Katsura, có chuyện gì vậy?"

Những người còn lại xúm lại nhìn về phía Kinomoto Katsura, chỉ thấy cậu hít sâu một hơi, chầm chậm nói: "Ngươi là chủ mưu năm đó."

"Ha ha, xem ra tao để lại bóng ma rất sâu cho mày, nhanh như vậy đã nhớ ra rồi." Murata Daisuke ở đầu dây bên kia cười lớn một tiếng.

Sao có thể không nhớ ra. Nhiều năm như vậy, chỉ có lúc đó có người dùng "tiểu thiên tài" gọi cậu.

Kinomoto Katsura không rõ tại sao người này lại chủ động tìm đến cậu. Mặc dù về mặt tâm lý vẫn còn chưa vượt qua, nhưng cậu tuyệt đối không phải là đứa trẻ yếu ớt năm đó. Cho cậu đủ thời gian, cậu hoàn toàn có thể tìm ra người này.

"Xem ra người nhà mày bảo vệ mày rất kỹ, lại hoàn toàn không biết chuyện của tao." Murata Daisuke liếc nhìn đám cảnh sát đang rục rịch phía dưới: "Tao cũng không nhiều lời với mày. Trên tay tao có ba con tin, chỉ cần mày hoàn thành yêu cầu của tao, tao sẽ thả họ."

"Dựa vào cái gì tin hắn?!" Hagiwara Kenji hô một câu.

Kinomoto Katsura cũng quả thực hỏi như vậy: "Tôi dựa vào cái gì tin ngươi?"

Đôi mắt đục ngầu của Murata Daisuke hơi chuyển động, nói: "Mày không cần tin, mày chỉ cần biết rằng, nếu mày không làm, người này nhất định sẽ chết."

Lời này khiến người ta có chút không hiểu ra sao. Không chờ mọi người sắp xếp rõ manh mối, một tin nhắn đã được gửi đến. Kinomoto Katsura nhấp mở tin nhắn, hình ảnh Furuya Rei bị trói buộc tay chân, hôn mê bất tỉnh đập vào mắt.

"Zero!" Morofushi Hiromitsu kinh ngạc nhìn ảnh chụp trên điện thoại.

Matsuda Jinpei nhăn mày, nhỏ giọng hỏi: "Lợi hại đến vậy sao?"

"Ngươi muốn làm gì?" Kinomoto Katsura lạnh giọng dò hỏi. Cậu rõ ràng thực lực của tiền bối Furuya, bình thường mà nói anh không nên bị loại người này bắt được, nhưng cũng có thể bị áp dụng thủ đoạn phi bình thường, đây là chuyện khó có thể lường trước.

"Tao biết dù không bắt hắn, mày đại khái cũng sẽ cứu những người khác, nhưng bắt người này, vậy mày nhất định sẽ cứu. Tao đã quan sát rất lâu, mày và người này đi rất gần gũi, hắn rất quan trọng với mày đúng không?"

Murata Daisuke từ lúc bắt đầu mưu tính đã chú ý đến người phục vụ tiệm cà phê kia. Hắn không bắt được những người nhà khác của Kinomoto Katsura. Nhà Kinomoto thường xuyên có vệ sĩ nhà Amamiya lui tới, căn bản không có cơ hội. Chỉ có người phục vụ này là dễ ra tay nhất.

Hắn sống không được bao lâu nữa, dù sao đã bị ung thư giai đoạn cuối. Mấy năm nay hắn lợi dụng dư luận, lợi dụng tin tức giả hủy hoại rất nhiều người, nhưng trong lòng vẫn luôn có một mối bận tâm chôn sâu.

Lần thất bại duy nhất, chỉ thiếu chút xíu... một chút...

Lần này nhất định phải hủy hoại Kinomoto Katsura!

Nghe được lời Murata Daisuke nói, Kinomoto Katsura cắn răng hỏi: "Ngươi có yêu cầu gì?"

"Tao sẽ gửi cho mày hai địa chỉ web và mật khẩu tài khoản của một trong số đó. Một địa chỉ web mở ra là một văn kiện, ký tên của mày lên đó. Sau đó đăng nhập vào địa chỉ web còn lại, có một bài văn đã được biên tập sẵn. Đính kèm văn kiện vào cuối bài. Đối với thiên tài máy tính như mày thì không khó. Chỉ có hai mươi phút thời gian, nếu trong hai mươi phút không hoàn thành, vậy thì..."

Murata Daisuke không biết làm gì, đầu dây bên kia truyền đến một tràng tiếng nổ mạnh.

"Vị trí nổ mạnh tiếp theo chính là nơi giam giữ người phục vụ kia."

Hơi thở Kinomoto Katsura cứng lại. Tin nhắn mới cũng được gửi đến vào lúc này. Cậu mở trình duyệt nhập địa chỉ web. Một văn kiện nháy mắt bật ra. Nội dung rất đơn giản, nhưng cũng đủ ghê tởm.

《 Hiệp nghị Hợp tác Phát triển Phần mềm 》.

Date Wataru nhanh chóng lướt qua, vội vàng nói: "Không thể ký, Katsura, nếu cậu ký vào hiệp nghị này, vậy có nghĩa là cậu đã phát triển và thiết kế phần mềm lừa đảo!"

"Địa chỉ web còn lại là trang web gì?" Hagiwara Kenji cảm thấy sự việc càng ngày càng tồi tệ.

Kinomoto Katsura cũng biết hậu quả của việc ký hiệp nghị. Cậu mở cửa sổ mới nhập địa chỉ web còn lại. Đây là một nền tảng mạng công cộng, bình thường sẽ đăng tải một số bài báo. Sau khi đăng nhập tài khoản, trong hộp thư nháp cá nhân quả nhiên có một bài bản thảo đã viết xong như lời Murata Daisuke.

Morofushi Hiromitsu đọc nhanh như gió, dùng sức nắm lấy tay Kinomoto Katsura: "Không thể, nếu thật sự tuyên bố ra ngoài, sau này dù có minh oan thế nào cũng sẽ không có ai tin. Cậu sẽ mãi mãi sống trong dư luận!"

"Thằng đầu vàng không yếu đến thế!" Matsuda Jinpei cũng thò qua: "Hắn làm sao có thể yếu như vậy!? Nhất định có kế hoạch gì đó!"

Natalie khuyên nhủ: "Katsura, nhất định phải bình tĩnh."

Thời gian từng chút trôi đi. Kinomoto Katsura dần dần không nghe rõ lời nói bên tai, chỉ có tiếng ù tai và tiếng nổ mạnh tra tấn đại não qua lại. Trước mắt cũng hiện lên hình ảnh Furuya Rei không còn hơi thở sau vụ nổ mạnh. Bóng dáng anh trùng khớp với Kinomoto Fujitaka ngã trong vũng máu năm đó.

"Nếu là sự thật, mình phải làm sao đây..."

Tất cả mọi người trầm mặc. Đây là một lựa chọn lưỡng nan, dù chọn cái nào cũng sẽ tổn thương một bên.

Một phút sau, Kinomoto Katsura một lần nữa bấm số điện thoại của Murata Daisuke.

"Sao rồi? Không muốn à?"

"Tôi yêu cầu tiến hành một bộ phận sửa chữa. Mục tiêu của ngươi là tôi đúng không? Tôi muốn tách mối quan hệ với người nhà trong bài viết."

"Được."

Murata Daisuke thản nhiên với điều này. Dù sao những cư dân mạng kia nhất định sẽ đào ra thông tin của Kinomoto Katsura, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Kinomoto Katsura nhanh chóng sửa chữa xong bài viết, sử dụng phần mềm ký tên lên văn kiện điện tử và đính kèm nó vào cuối bài.

Nhóm năm người muốn ngăn cản Kinomoto Katsura, nhưng với sức lực của họ căn bản không ngăn được cậu.

"Tôi không dám đánh cược, cũng không thể đánh cược..." Giọng Kinomoto Katsura yếu ớt.

Cậu không đánh cược nổi tương lai Furuya Rei tử vong. Điều đó sẽ khiến cậu lâm vào ác mộng không có điểm dừng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store